Chương 29

Sau khi hỏi rõ tình huống cụ thể bên Vu Kình Thương, Lộ Cảnh Ninh kết thúc liên lạc.

Thừa dịp người ta không chú ý, cậu kéo Ngôn Hòa Bân đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Ngôn Thiên Tài, địa hình gần tòa nhà giảng dạy E phía tây trường chúng ta cậu nhớ không?”

Ngôn Hòa Bân không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên hỏi như vậy, chần chừ gật đầu: "Sao vậy?”

Lộ Cảnh Ninh mừng rỡ, dùng thiết bị đầu cuối điều phối ra hệ thống mô hình tạm thời, làm một động tác đơn giản, hỏi: "Cậu xem, nếu bị kẹt trong khu vực này, có hy vọng thông qua các con đường khác rút lui hay không.”

Ngôn Hòa Bân nhìn cậu một cái, tùy ý điều chỉnh mô hình ảo một chút, chỉ vào bên trái: "Tòa nhà giảng dạy số E và tòa nhà F bên cạnh có một hệ thống liên kết trên không, bình thường không có nhiều người sử dụng nên rất dễ dàng bị bỏ qua, nhưng nếu tuyến đường di chuyển từ trên xuống dưới đều bị chặn lại, thông qua hệ thống này hẳn là có thể thuận lợi đi ra. Có điều, đài trên không này thường co lại ở đầu tòa nhà F. Tôi chỉ nghe nói, không chắc chắn về các chi tiết cụ thể làm thế nào mới có thể bắt đầu nó?"

Lộ Cảnh Ninh: "Thế là đủ rồi! Cảm ơn người anh em!”

Ngôn Hòa Bân nhìn bộ dạng rục rịch của cậu, mơ hồ cảm thấy một tia không thích hợp: "Như thế nào, cậu muốn đi ra ngoài?”

Lộ Cảnh Ninh buồn rầu buông tay: "Không có biện pháp, con trai bị nhốt ở bên ngoài, tôi không đi cũng phải đi.”

Ngôn Hòa Bân im lặng: "Con trai?”

Lộ Cảnh Ninh: "Đứa con trai vừa ngốc vừa to vừa cao, nếu lần đại nạn này không chết, sau khi chuyện này kết thúc tôi giới thiệu cậu ta cho cậu quen biết!”

Ngôn Hòa Bân khóe miệng khẽ giật một cái: "Miễn.”

Hiện tại dù sao cũng không phải lúc nói chuyện phiếm, Lộ Cảnh Ninh cũng không nói thêm gì, liếc mắt nhìn vị trí An Hỏa một cái, một phen ôm lấy bả vai Ngôn Hòa Bân vỗ vỗ: "Còn có một chuyện nữa, giúp tôi một chút được không?"

Ngôn Hòa Bân: "Hả?”

Không biết tại sao, trực giác không phải là một điều tốt.

Bởi vì An Hỏa vẫn cảnh giác canh giữ ở chỗ ra vào, Lộ Cảnh Ninh muốn nghênh ngang đi ra ngoài, như vậy hiển nhiên là không có khả năng, loại thời điểm quan trọng này cũng không có khả năng thả một sinh viên năm nhất như vậy ra ngoài mạo hiểm.

Cho nên, cũng chỉ có thể chân thành vô cùng nhờ vả Ngôn Hòa Bân.

Ngôn Hòa Bân nợ Lộ Cảnh Ninh một nhân tình rất lớn trong chuyện lúc trước vào xã đoàn cơ giáp, hắn vốn là người biết đền đáp ân tình, lúc này bị nhờ vả nên không còn cách nào khác, chỉ có thể sắc mặt cổ quái đi tới, thử giúp người nào đó dời đi lực chú ý của vị học tỷ này.

An Hỏa nhìn thấy hắn đột nhiên đi tới, cũng cảm thấy có chút kỳ quái: "Làm sao vậy học đệ, có chuyện gì sao?”

Ngôn Hòa Bân khóe mắt liếc nhìn vị trí của Lộ Cảnh Ninh, thấy đầu dây bên kia ra hiệu, hắn đột nhiên hắng giọng, lúng túng nghẹn ra một câu: "Học tỷ, chị có hứng thú với tin tức tố của tôi không?”

Lời nói tràn ngập dụ hoặc như vậy, nếu là bình thường, có đánh chết hắn cũng chưa chắc có thể nói ra.

An Hỏa hiển nhiên cũng không nghĩ tới hắn bỗng nhiên lại nói như vậy, cả người cũng ngây ngẩn: "A?”

Trên mặt Ngôn Hòa Bân sắp nóng lên, nhưng đã đến lúc này, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi: "Ý của tôi là, học tỷ, chị cảm thấy tôi như thế nào?”

Lúc này, An Hỏa ngay cả một câu "A" cũng không nói nên lời.

Đây mặc dù đều là thành quả của việc giảng dạy tạm thời của Lộ Cảnh Ninh, nhìn Ngôn Hòa Bân lạnh băng dụ dỗ. Cậu vẫn không nhịn được muốn cười thành tiếng.

Mắt thấy đã đạt thành hiệu quả mong muốn, thừa dịp đại não An Hỏa còn đang ở trạng thái tắt máy, cậu nhanh chóng lắc mình một cái, cứ như vậy thần không biết quỷ không hay từ cửa phụ lẻn ra ngoài.

Vừa từ khu phòng không đi ra, tiếng oanh tạc đinh tai nhức óc bên ngoài nhất thời rõ ràng hơn rất nhiều.

Lộ Cảnh Ninh chỉ có một mình, nhưng mục tiêu nhỏ hơn nhiều so với khi cùng nhau hành động, sau khi nhìn thoáng qua trên không trung, cậu nhanh chóng phán đoán được sự phân bố hỏa lực hiện tại của kẻ địch.

Cậu âm thầm tăng năng lượng pheromone, tăng cường sức mạnh cho đôi chân và ngay lập tức di chuyển cực nhanh.

Tốc độ di chuyển của Lộ Cảnh Ninh rất nhanh, trong nháy mắt đã đến gần tòa nhà giảng dạy E nơi Vu Kình Thương và những người khác đang bị mắc kẹt.

Giống như hình dung lúc trước, nửa tầng dưới của tòa nhà đã bị bắn phá và thủng lỗ chỗ, nửa trên cũng bốc cháy do bị bom lửa tấn công, trông có vẻ đổ nát, như thể có thể sụp đổ hoàn toàn.

Điều tốt duy nhất là với cuộc đối đầu khốc liệt, chiến trường đã chuyển sang phía bên kia, ngược lại vì vậy mà để lại không gian tiện để cậu hành động.

Lộ Cảnh Ninh không nhìn tòa nhà E nữa, xoay người đi thẳng đến tòa nhà giảng dạy tòa nhà F tương đối hoàn hảo bên cạnh.

Ngôn Hòa Bân nói cái đài trên không có sức chứa hàng trăm người, lặng lẽ neo đậu trên nóc tòa nhà F, trước kia chủ yếu dùng để lãnh đạo thị sát tham quan, chỉ sợ ngay cả bản thân đài trên không cũng không nghĩ tới, một ngày nào đó một đài trên không như vậy sẽ được gửi đến với vai trò giải cứu.

Theo kế hoạch thì quả thực là dễ hiểu, bất quá người tính không bằng trời tính, không nghĩ tới chờ đến tầng cao nhất lại bị một mật mã thông minh AI làm cho bối rối.

Lộ Cảnh Ninh cũng không nói nên lời: "AI đại ca, anh không thể linh hoạt hơn được sao? Cứu người giống như chữa cháy!"

AI cực kỳ thông minh và vị tha: "Để chữa cháy hãy kết nối với hệ thống chữa cháy ở hành lang, nó nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi".

Lộ Cảnh Ninh nghiến răng nghiến lợi: "Tin hay không thì tùy, ngươi không kích hoạt cho ta, sau khi làm xong ta sẽ tháo ngươi ra?"

Trí tuệ AI: "Nếu đe dọa hữu ích còn cần cảnh sát liên sao làm gì, ngươi quá ngây thơ.”

Lộ Cảnh Ninh: "CMN!”

Trí tuệ AI: "Xin hãy chú ý đến ngôn ngữ văn minh trong thời đại giữa các vì sao. Hiện nay chất lượng học sinh ngày càng đi xuống."

Lộ Cảnh Ninh: "... Câm!”

Cậu chịu đựng sự thôi thúc muốn tháo dỡ AI ngu ngốc này ngay tại chỗ, và đang tự hỏi liệu hoạt động đánh đập có khả thi trong thế giới AI hay không, thì đột nhiên có tiếng bước chân phía sau cậu.

Quay đầu lại nhìn lại, vừa vặn cùng Văn Tinh Trần đang chạy lên nóc nhà bốn mắt nhìn nhau.

Sửng sốt một giây, hai người cơ hồ đồng thời lên tiếng: "Sao cậu lại ở đây?"

Cuộc không kích xảy ra quá đột ngột, họ không có thời gian để ý đến tình hình của người khác, nói cách khác, vào thời khắc sinh tử quan trọng này, có thể tự lo liệu được sự an toàn của mình đã là may mắn rồi, rồi lại để ý đến quá nhiều người, ngược lại còn tăng thêm gánh nặng tinh thần. Cho nên, nếu như không phải Vu Kình Thương gửi tin nhắn lưu lại di ngôn, Lộ Cảnh Ninh có lẽ căn bản cũng không nghĩ tới muốn cùng bất luận kẻ nào tiến hành liên lạc.

Nhưng bây giờ, đυ.ng mặt nhau lại là một tình huống khác.

Một giây tiếp theo, bọn họ lại gần như đồng thời lên tiếng: "Có bị thương không?”

Lời này vừa nói ra, Lộ Cảnh Ninh không khỏi sửng sốt một chút, sau đó không khỏi cười lớn: "Được rồi, người bị thương phỏng chừng không có việc gì cũng sẽ không chạy tới nơi này.”

Nhìn bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi của Văn Tinh Trần, cậu nghiêng người: "Cho nên, cậu cũng là tới tìm thứ này? ”

Văn Tinh Trần hiển nhiên cũng phản ứng lại, gật gật đầu: "Khương Loan bị mặc kẹt, tôi tới xem một chút.”

Lộ Cảnh Ninh trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, Vu Kình Thương cùng Khương Loan hai người này, ai nấy đều không bớt việc, cũng không khó có thể hiểu được Văn Tinh Trần cũng giống như cậu chạy đến đây để cứu người.

Cậu suy nghĩ một lúc, tùy ý hỏi: “Đến cũng vô ích, có mật mã không? AI này là một cái đầu đá, không có mật mã thì không hoạt động được.”

Trí tuệ AI: “Vậy ngươi là đầu lợn!”

Lộ Cảnh Ninh nhịn không được nữa: "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám xé ngươi sao?!"

Văn Tinh Trần mắt thấy cậu vào thời điểm này còn có thể cùng AI ầm ĩ, trong lòng cũng bội phục, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cậu ý bảo tránh ra, sau đó liền ở trên bảng điều khiển bên cạnh nhập một chuỗi mã số.

Trí tuệ AI: "Chào mừng bạn đến với hệ thống đài trên không, hệ thống này sẽ mở ra một trải nghiệm duyệt web tham quan hoàn toàn mới cho bạn. Chúc bạn có một hành trình thú vị."

Lộ Cảnh Ninh sửng sốt: "Cậu lấy được mật mã?”

Văn Tinh Trần đã bước vào, quay đầu lại nhìn cậu: "Còn không đi lên?”

Lộ Cảnh Ninh nhìn bàn tay hắn duỗi tới, khóe miệng hơi nhếch lên, không chút khách khí cũng nhảy theo: "Lão Văn, thật đáng tin cậy!"

Khi hai người điều khiển bệ trên không và hạ cánh xuống bệ nối của tòa nhà E, một đám thầy trò bị mắc kẹt trong lúc chạy trốn không nhịn được vui mừng mà khóc.

Trong đó có không ít người trong quá trình chạy trốn không thể tránh khỏi bị thương, nhưng lúc này, rên khuôn mặt vô hồn của họ đột nhiên xuất hiện một hy vọng mới.

Vu Kình Thương nhìn thấy Lộ Cảnh Ninh, vội chạy tới ôm chặt lấy cổ: "Lộ ba ba, cậu đến thật rồi!"

Lộ Cảnh Ninh thật vất vả mới kéo hai móng vuốt gấu này ra, thiếu chút nữa bị hắn siết cho ngất xỉu, nhưng cũng vui mừng khi thấy hắn còn sống khỏe mạnh nên vỗ nhẹ vào vai hắn nói: “Con trai yêu quý của ta, xong việc ba ba muốn ăn chân giò suốt tương!”

Vu Kình Thương vẻ mặt nịnh nọt: "Được, chuẩn bị một giỏ cho cậu!”

Sau khi mọi người thuận lợi di chuyển vào đài trên không, bắt đầu dọc theo con đường ban đầu chậm rãi trở về.

Ngọn lửa xen kẽ bên ngoài tấm chắn trong suốt, tiếng nổ vang lên bốn phía, dần dần, bầu không khí vốn vui mừng cũng bất tri bất giác yên lặng.

Mọi người nhìn cảnh tượng chiến hỏa bay tán loạn như vậy, tất cả mọi người đều không khỏi rơi vào im lặng.

Lộ Cảnh Ninh ôm người tựa vào hàng rào trong suốt, tầm mắt không ngừng nhìn chằm chằm mẫu hạm trên bầu trời, hồi lâu không phát ra tiếng động.

Từ góc độ này nhìn xuống hoàn toàn khác với nhìn dưới khu vực phòng không, tình cờ là ở bên cạnh, tầm nhìn được phóng to lên mấy lần, thậm chí có thể nhìn thấy những chùm sáng xanh mờ nhạt như ẩn như hiện dưới đáy chiếc mẫu hạm kia, từng chút từng chút từng chút hiện lên, giống như là đang ở bên...

Phải, tích trữ năng lượng!

Linh quang trong đầu Lộ Cảnh Ninh chợt lóe, không khỏi đứng thẳng người lên.

Phát hiện này khiến máu của cậu như đông cứng trong giây lát, lúc này toàn thân cậu khó tránh khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Văn Tinh Trần nhận ra cậu dị thường, nhìn sang bên này, nhưng ngữ khí lại cực kỳ bình tĩnh: “Xem ra cậu cũng đã nhận ra.”

Lộ Cảnh Ninh quay đầu đi, khi ánh mắt chạm nhau, cậu nhìn thấy sự kinh ngạc tương tự trong mắt đối phương.

Cậu chú ý tới ánh mắt Vu Kình Thương ở bên cạnh, mới bình tĩnh lại một lát: “Cậu có thể liên lạc được với bộ chỉ huy không?”

Nếu có thể lấy được mật mã của đài trên không, điều đó có nghĩa là Văn Tinh Trần ít nhất đã liên hệ với ban quản lý cấp trung trở lên.

Văn Tinh Trần gật đầu: “Có thể thử xem.”

Vu Kình Thương bị cuộc đối thoại không đầu không đuôi của hai người làm cho không hiểu ra sao, nhưng trải nghiệm vừa rồi khiến hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không có tâm tư hỏi thêm một câu.

Dù sao, có một số việc hai vị đại lão này tự mình biết là được, loại phàm phu tục tử như hắn sẽ không tham gia cuộc vui.

Sau khi từ đài trên không xuống, đội ngũ y tế nhận được thông báo trước đã chờ ở phía dưới, công tác chuyển giao an toàn được tiến hành một cách có trật tự.

Thấy sự việc đã kết thúc, Lộ Cảnh Ninh không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thấy Văn Tinh Trần vẻ mặt nghiêm túc đi tới, không khỏi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Văn Tinh Trần khẽ nhíu mày: “Vừa rồi liên lạc đã bị chặn, hẳn là bị quấy nhiễu.”

Lộ Cảnh Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua máy liên lạc, quả nhiên đã không nhận được bất kỳ tín hiệu nào.

Có vẻ như địch cũng đã bước vào những bước chuẩn bị cuối cùng.

Văn Tinh Trần hỏi: “Tôi đi bộ tổng chỉ huy, cậu có muốn đi cùng không?”

Lộ Cảnh Ninh suy nghĩ một chút: "Tôi sẽ không đi."

Thái độ của cậu rõ ràng không bình thường, Văn Tinh Trần nghi hoặc cau mày: “Cậu muốn làm gì?”

Lộ Cảnh Ninh dùng biểu tình kỳ quái hơn nhìn hắn: "Tôi có thể làm gì?"

"Tốt nhất là như vậy." Văn Tinh Trần đánh giá thần sắc của cậu một chút, nhưng trong lòng vẫn chưa yên tâm, trước khi rời đi còn nhắc nhở: “Tôi lập tức quay lại, ở khu vực an toàn chờ tôi.”

"Mau đi mau trở về nha!" Lộ Cảnh Ninh phất phất tay, nhìn bóng lưng hắn càng ngày càng xa, cuối cùng khẽ nhướng mày, " Chờ cái gì, ngây thơ! Tất nhiên là tôi có kế hoạch của riêng tôi!"

Trên thực tế cậu cũng không cho rằng chuyện ngay cả hai sinh viên cũng có thể phát hiện ra, còn những lão già của bộ tổng chỉ huy sẽ thật sự không hề phát hiện, nhưng loại chuyện này vẫn cần phải thông báo.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như quân đội đúng là đã nhận ra mục đích của đối phương, nhưng vẫn không có bất kỳ hành động nào, vậy có nghĩa là một khả năng rất lớn chính là —— ngay cả bọn họ cũng đã không biết nên xử lý như thế nào.

Năng lượng tích trữ ở cấp độ năng lượng xanh rõ ràng đã có một mức độ nhất định, xét về mặt sát thương, sau khi tích trữ năng lượng xong chỉ cần một vụ nổ là quá đủ để tiêu diệt mười Quân Sự Đế Hải.

Lấy đội hình tác chiến do quân bộ tạm thời xây dựng mà nói, có thể tạm thời khống chế được tình hình trong chiến trường như bây giờ đã là rất tốt rồi, nhưng muốn ngăn chặn thành công nguồn năng lượng tự hủy diệt này thì không thể không nói, khả năng hoạt động gần như bằng không.

Lộ Cảnh Ninh tuy rằng từ nhỏ đến lớn nghe nhiều chuyện anh hùng, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc chết trẻ, lão Lộ ở nhà còn chờ cậu trở về kính hiếu, không thể dễ dàng bỏ mạng như vậy được.

Vì vậy, trong hoàn cảnh trường học và quân đội phần lớn không đáng tin cậy, cậu chỉ có thể cân nhắc thực hiện kế hoạch nhỏ của mình.

Nhìn xung quanh, cậu tóm lấy một thành viên của đội y tế và hỏi: "Xin chào, bạn có biết tất cả học sinh trong ký túc xá omega đã được chuyển đi đâu không?"

Người nọ suy nghĩ một chút, đưa tay chỉ một hướng: "Ý bạn là những omega đó? Hình như họ được điều đến khu vực phòng không số 23 bên kia."

Lộ Cảnh Ninh nhìn qua đó.

Không ngoài dự liệu, nhìn qua thấy chiến hỏa nổ vang, ánh lửa bắn ra bốn phía.

Đám hải tặc tinh tế dường như vì lý do nào đó đặc biệt quan tâm đến khu vực đó, một nhóm tàu bay ném bom cỡ nhỏ đang cố thủ trên bầu trời, dưới sự bố trí trọng binh, rõ ràng là chúng đã hoàn toàn kiểm soát được khu vực lân cận.

Khóe miệng Lộ Cảnh Ninh không khỏi nhếch lên, lẩm bẩm đầy hứng thú: "Người Phổ Tinh kia sao? Thật sự có sở thích rất tốt..."