Chương 27

Khi khuất tầm mắt của mọi người, cả hai dừng lại dưới bóng cây

Văn Tinh Trần tóc bên tai thấm đẫm mồ hôi, trên cổ còn treo khăn, chỉ ôm thân thể dựa vào thân cây, cũng không có mở miệng.

Văn Dạ đánh giá biểu tình của hắn một cái, sâu kín thở dài: "Như thế nào, vẫn còn giận cha?"

Văn Tinh Trần: "Lần này lại phái anh đến làm thuyết khách, thật sự là khó có được."

"Không tính là thuyết khách. Vừa mới trở về, cũng mới biết chuyện này." Văn Dạ đối với thái độ như vậy của hắn cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào, ngữ điệu tùy ý nói, "Mấy ngày nữa anh chuẩn bị về nhà một chuyến, thuận tiện gặp vị ba nhỏ mới kia. Em nếu không có chuyện gì thì tốt hơn hết là trở về với anh.”

Văn Tinh Trần không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua hắn một cái: "Chưa gì đã gọi ba nhỏ, anh vậy mà cũng thuận theo họ."

Văn Dạ im lặng một lúc trước thái độ của hắn, nói: "Không phải em không biết tính tình của cha. Nhiều năm như vậy, em vẫn chưa quen sao?"

"Có một số việc không có khả năng quen. Huống chi, loại phẩm hạnh đa tình này căn bản không liên quan đến tính tình." Đáy mắt Văn Tinh Trần đã hoàn toàn không còn ý cười, trong đầu hiện lên thân ảnh người nào đó, khóe miệng có thêm vài phần chế giễu"

Có đôi khi em cũng rất bội phục anh. Mười năm qua, vị Văn tiên sinh này như ngựa giống, thay đổi tám người phối ngẫu hợp pháp, anh còn có thể đứng ở lập trường của hắn vì hắn nói tình cảm, rốt cuộc là làm sao anh thể mở miệng được vậy?”

Văn Dạ không nói gì nữa.

Với tính tình phong lưu mà toàn đế quốc đều biết của phụ thân mình, nếu muốn tìm một ít lý do giải thích, mặc kệ nói như thế nào cũng quả thật có chút gượng ép.

Nếu không phải lúc mới trở về đã nhận được tin tức của Văn Mộ Kiều, khóc lóc kêu lên nói hắn lại chọc đứa con bảo bối này mất hứng, kỳ thật Văn Dạ cũng không muốn đến để nghe chế giễu.

Muốn trách, cũng chỉ có thể trách người đàn ông phong lưu thành tính này quả thật quá không biết tự chủ, chỉ cần vừa nhìn thấy omega mình thích liền có chút không quản được nửa người dưới của mình, dưới mùi thơm mình yêu thích cái gì cũng không để ý, chính là một bộ não yêu đương thuần túy điển hình.

Trong số rất nhiều cuộc hôn nhân ngắn ngủi, 5 năm với mẹ ruột của Văn Tinh Trần được coi là khoảng thời gian dài nhất.

Văn Tinh Trần ở trên phương diện tình cảm hiển nhiên hoàn toàn không giống vị phụ thân này của bọn họ, từ nhỏ đến lớn nhìn cha mẹ thay đổi như đèn l*иg, lại nhìn mẹ ruột ở bên ngoài một mình chịu khổ.

"Không muốn trở về thì thôi."

Văn Dạ nhắc qua vài câu coi như là xong, sau đó dứt khoát chuyển đề tài: "Thừa dịp mấy ngày nay anh còn ở trường học, em suy nghĩ một chút về việc gia nhập đội tuần vệ Đế Hải đi."

Văn Tinh Trần nhìn hắn một cái: "Lý do?"

Lúc trước ở tân sinh khiêu chiến, hắn cố ý thua trận thứ ba, theo lý thuyết hẳn là Văn Dạ đã biết hắn không muốn dính líu liên quan đến mới đúng.

Văn Dạ tuy rằng nghiêm cẩn cứng nhắc, nhưng từ nhỏ đến lớn ngược lại chưa bao giờ làm chuyện ép buộc hắn, hết lần này tới lần khác vừa mới trở về trường liền tới tìm hắn, hiển nhiên có nguyên nhân không thể không tìm hắn.

"Lần này đi hiệp trợ tác chiến, tuần vệ đội chúng ta thương vong có chút thảm trọng, đặc biệt là tình huống Nguy Thư ít nhất cần tu dưỡng nửa năm." Văn Dạ giải thích công việc, cũng vô cùng thẳng thắn, "Hiện tại cuộc thi trao đổi trường quân đội sắp bắt đầu, dựa theo quy định, chúng ta cần báo cáo ít nhất ba danh ngạch. Hơn nữa thực lực của em, anh không thể rõ ràng hơn, tại thời khắc này vì trường học giành vinh quang, theo lý mà nói, hẳn là việc nhân đức không nhường ai mới đúng."

Lấy tính cách của Văn Dạ xác thực dễ dàng lấy đại cục làm trọng, chẳng qua lúc này, Văn Tinh Trần hiển nhiên chú ý đến điểm khác.

"Thương vong thảm trọng?" Hắn hơi nhíu mày, hỏi, "Vậy anh thì sao?”

Văn Dạ: "Anh không sao."

Văn Tinh Trần gật gật đầu: "Em trở về suy nghĩ một chút."

"Được." Văn Dạ không có cưỡng cầu, đơn giản trao đổi hai câu rồi rời đi.

Chỉ còn lại một người, Văn Tinh Trần thật lâu không có cất bước, chỉ là cứ như vậy tựa vào bên cạnh cây, ngẩng đầu nhìn Hằng Tinh ở phía chân trời đến xuất thần.

Ánh sáng của ngôi sao có chút chói mắt, nhưng hắn đứng dưới bóng râm, giống như ngăn chặn lại không cho chiếu vào.

Hắn và Văn Dạ tuy rằng là anh em cùng cha khác mẹ, kỳ thật từ nhỏ đến lớn ở chung cũng không tệ lắm.

Trên thực tế, nếu như không phải người cha phong lưu thành tính kia sau khi cùng mẹ ly hôn trong hòa bình. Sau đó suốt ngày ý đồ mang tân hoan về nhà, cái gia đình này chỉnh thể miễn cưỡng cũng có thể xem như hòa thuận.

Văn Tinh Trần từ nhỏ đã biết có một loại alpha như vậy, trời sinh đa tình, mà hắn, tuyệt đối sẽ không trở thành loại người giống như cha của hắn.

Cũng không biết lần này mang về nhà, lại là omega như thế nào, một đầu đâm vào trong kế hoạch tương lai do Văn Mộ Kiều vẽ ra, lúc tỉnh mộng có thể lại một khóc hai nháo ba thắt cổ hay không?

Văn Tinh Trần hít sâu một hơi, đem khăn mặt trên cổ kéo xuống, cất bước đi về phía sân huấn luyện.

Lúc này tiếng chuông tan học đã sớm vang lên, trong sân huấn luyện trống rỗng đã không còn bóng người.

Nhưng mà khi nghe tiếng Văn Tinh Trần cất bước đi vào, giữa bãi cỏ xanh um tươi đột nhiên xuất hiện một cái đầu vàng rực rỡ.

Thoạt nhìn giống như là trước đó đang ngủ, khi cậu ngái ngủ nhìn về phía cửa, tầm mắt chạm vào nhau còn hơi sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt mới dần dần thanh tỉnh.

Một giây sau, liền thấy Lộ Cảnh Ninh từ trên mặt đất nhảy dựng lên: "Lão Văn, tiểu tử ngươi, còn dám trở về!"

Văn Tinh Trần: "..."

Phong cách vẽ thay đổi quá nhanh, tâm tình thoáng cái thật đúng là thiếu chút nữa điều chỉnh không lại.

Lộ Cảnh Ninh vừa đi về phía hắn, vừa xắn tay áo, lải nhải: "Vừa rồi tôi càng nghĩ càng cảm thấy thắng được có chút không quá hào nhoáng, đến đây, thừa dịp hiện tại không có ai, chúng ta lại một lần nữa."

Văn Tinh Trần vốn tưởng rằng cậu chỉ nói một chút mà thôi, nhưng đến bên người hắn, lại thật sự làm bộ như định làm, vội vàng đưa tay ngăn cậu lại, không nói nên lời nói: "Cậu không mệt sao?"

Lộ Cảnh Ninh: "Mệt? Làm sao có thể có! Trong từ điển của Lộ ca không bao giờ có từ mệt mỏi!”

Văn Tinh Trần: "Vậy cậu thắng."

Lộ Cảnh Ninh: "???"

Văn Tinh Trần: "Bởi vì tôi mệt mỏi."

Khóe miệng Lộ Cảnh Ninh hơi giật giật: "Thân là tân sinh đệ nhất học viện quân sự Đế Hải, sao cậu lại dễ dàng nhận thua như vậy?"

"Bằng không làm sao bây giờ, tôi thật sự mệt mỏi." Văn Tinh Trần ngược lại không hề có nửa điểm gánh nặng tư tưởng, nghiêng người, "Lộ ca, nhường?”

Lộ Cảnh Ninh không cam lòng nhường ra một con đường.

Văn Tinh Trần đi qua lấy áo khoác mình treo trên lan can lên, lúc đi trở lại hình như bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Lộ ca, bột giặt mua được chưa?"

Lộ Cảnh Ninh: "Bột giặt gì?"

Văn Tinh Trần: "Cậu lần trước hỏi tôi, bột giặt vị thanh mai, chẳng lẽ còn chờ tôi đến cung cấp cho cậu?"

Lộ Cảnh Ninh nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Hình như cũng được."

Văn Tinh Trần: "... Tại sao bây giờ tôi mới phát hiện ra rằng cậu là người lợi hại như vậy.”

Lộ Cảnh Ninh mặt dày cười: "Đương nhiên rồi."

Văn Tinh Trần lần đầu tiên bị lời nói của một người làm cho choáng ngợp, sau một hồi sửng sốt, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng.

Đây là lần đầu tiên Lộ Cảnh Ninh nhìn thấy nụ cười lộ liễu của Văn Tinh Trần, ánh mắt cụp xuống dường như đã gột rửa đi khí chất tự phụ thường ngày trên người hắn, nhìn qua không hiểu sao có chút khiến người ta thích.

Chẳng qua, đây hiển nhiên cũng không phải trọng điểm hiện tại, trọng điểm là ——

Lộ Cảnh Ninh nhíu mày: "Văn Tinh Trần, có phải cậu cười nhạo tôi không?"

Văn Tinh Trần xua tay áo, trong ngữ điệu còn mang theo ý cười: "Không có."

Lộ Cảnh Ninh nhíu mày càng chặt hơn: "Còn nói không?"

Văn Tinh Trần đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu của cậu, ngữ khí thường ngày vô sỉ dịu đi một chút: "Thật sự không có."

Hình như Lộ Cảnh Ninh cảm thấy hơi buồn vì tiếng cười bất chợt của mình, sau khi trở về, Văn Tinh Trần ngày hôm sau đã gửi quà cho cậu để bày tỏ lời xin lỗi.

Lộ Cảnh Ninh hưng phấn mở ra xem, phát hiện bên trong là hai túi bột giặt đầy mùi thanh mai.

Lộ Cảnh Ninh: "..."

Lúc Ngôn Hòa Bân trở về ký túc xá, nhìn thấy Lộ Cảnh Ninh đổ túi nước vào máy giặt, liền hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Lộ Cảnh Ninh cũng không quay đầu lại, nhưng trong giọng nói lại có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi: "Có người thích hương vị của thanh mai, tôi đang cố gắng thỏa mãn cậu ta, cũng không tin không hun chết cậu ta!"

Ngôn Hòa Bân: "???"

......

Hoạt động cộng đồng đầu tiên của xã đoàn cơ giáp được ấn định vào cuối tuần.

Lúc Lộ Cảnh Ninh cùng Ngôn Hòa Bân một trước một sau tiến vào xã đoàn, chỉ thấy các cán bộ bên trong đang bận rộn cái gì đó.

Lộ Cảnh Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy nữ alpha tiếp đãi bọn họ ở cửa ngày hôm đó, vô cùng quen thuộc đi qua chào hỏi: "Học tỷ, đây là đang chuẩn bị cái gì vậy?"

Lúc An Hỏa quay đầu lại liền chỉ thấy hai vị học đệ omega mới được tuyển dụng vào đứng cách đó không xa nhìn cô, nhiệt tình giới thiệu: "Hôm nay là hoạt động đầu tiên của xã đoàn, chúng tôi chuẩn bị dựng một chiến trường, đến lúc đó để cho mấy học trưởng cốt cán trong xã đoàn biểu diễn cho các cậu xem một chút thực hành trực tiếp của cơ giáp."

Thao tác thực tế tại hiện trường, hoàn toàn bất đồng với chiến đấu giả định, mặc dù tất cả các cảnh ba chiều của chiến đấu ảo gần như sát với thực tế 100%, nhưng từ góc độ cảm quan, nó không thú vị bằng súng thật và đạn thật.

Lộ Cảnh Ninh nghe vậy ngẩng đầu lên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn cấu trúc sân vận động đã hoàn thành, theo lệnh của An Hỏa, chung quanh nhất thời nổi lên một tầng quang ảnh trong suốt.

Nhìn thì cực kỳ mỏng manh, nhưng bất cứ ai từng trải qua đều biết, đây là chất liệu chủ yếu nhất mà các địa điểm lớn của đế quốc tinh tế dùng để làm vòng phòng hộ, từ điểm này cũng đủ để nhìn ra trình độ hùng hậu của kinh phí sau lưng xã đoàn cơ giáp.

"Này, Ngôn Hòa Bân, không nghĩ tới xã đoàn cơ giáp này còn rất thú vị." Lộ Cảnh Ninh vừa nhìn trận chiến này liền biết là chuẩn bị xuất ra đại gia hỏa, dựa theo tính tình sợ thiên hạ không loạn của cậu, loại cơ hội xem náo nhiệt này tự nhiên là không muốn bỏ qua.

So sánh ra, vốn tưởng rằng Ngôn Hòa Bân đối với xã đoàn cơ giáp vô cùng chấp nhất lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, "Ừm" một tiếng, tầm mắt rơi vào trên người mấy chiếc cơ giáp vừa mới từ bên ngoài tiến tới, ngữ điệu bình tĩnh nói: "Mấy chiếc cơ giáp này đều là loại cơ giáp vừa mới ra mắt năm năm gần đây, lực sát thương mà nói cũng không tính là đứng đầu, nhưng đơn thuần chỉ là lấy ra tiến hành trình diễn sân khấu, ngược lại là lựa chọn không tồi. Chẳng qua, nếu như không chuẩn bị sử dụng đạn dược tàng hình, trên thực tế, chỉ cần sử dụng chất lỏng hàng rào là đủ rồi, cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy trải ánh sáng để bảo hộ.”

An Hỏa bên cạnh bất thình lình nghe xong khoa học phổ thông như vậy, không khỏi sửng sốt: "Học đệ, kiến thức ngươi còn rất rộng..."

"An Hỏa, hiện tại chuẩn bị như thế nào rồi?" Lúc Du Trạch Dương đi tới đương nhiên cũng nhìn thấy Lộ Cảnh Ninh, tầm mắt nhàn nhạt lướt qua bên cạnh cậu, giống như không có người này.

Lộ Cảnh Ninh bị thái độ khinh thường này làm cho khó chịu, hận không thể trực tiếp đi lên hung hăng đạp hai cước.

An Hỏa nhanh chóng báo cáo tình hình hiện tại một lần, nhìn thoáng qua phía sau, thấy chỉ có một mình Du Trạch Dương, nhịn không được hỏi: "Phó xã trưởng, sao lại có một mình anh, xã trưởng đâu?"

"Tôi cũng không biết, lúc mới tới Vân Lâm gửi cho tôi một tin nhắn nói tạm thời có việc, để tôi phụ trách tổ chức hoạt động hôm nay." Du Trạch Dương vừa nói vừa đi về phía khu vực đối diện, "Tôi đi bên kia xem một chút. ”

An Hỏa đáp lại, đưa mắt nhìn hắn rời đi, mặt mày vẫn có chút nghi hoặc, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, có thể là chuyện gì đây? Xã trưởng cũng không phải loại người sẽ tùy ý vắng mặt hoạt động đoàn thể ..."

Lộ Cảnh Ninh ở bên cạnh nghe, cũng phụ họa hừ hừ hai tiếng: "Đúng vậy, sớm biết xã trưởng các người không đến thì hôm nay tôi cũng không tới. Không phải chỉ là phó xã trưởng sao, bộ dáng mũi dài đến đỉnh đầu, người không biết còn tưởng rằng hắn là phó hiệu trưởng?”

Nói xong, còn không hả giận, chậc một tiếng: "Phó hiệu trưởng cũng không bằng hắn!"

An Hỏa nghe vậy không nhịn được cười ra tiếng: "Cũng đừng nói như vậy, đừng nhìn phó xã trưởng luôn hung ác, kỳ thật hắn chính là miệng đao, tâm đậu hũ, người vẫn rất tốt. Tiếp xúc lâu, các em sẽ biết.”

Lộ Cảnh Ninh cười nhạt: "Thật không nhìn ra, vẫn là đừng tiếp xúc là tốt hơn."

Lúc Du Trạch Dương xoay người rời đi, không để người khác nhìn thấy trước mắt tối sầm lại, cúi đầu nhìn thời gian hiện tại, mi tâm hơi nhíu lại: “Hy vọng chỉ là báo động giả…”

Cùng lúc đó, trong phòng nghị sự tổng hợp của quân sự Đế Hải, đã chật kín người.

Từ trang phục, có một lãnh đạo nhà trường có chức vụ cao, có giáo sư danh dự đồng thời kiêm nhiệm chức vụ chủ chốt của quân đội, có giáo viên làm việc bình thường, cũng có sinh viên năm cuối xuất sắc.

Trên thực tế, đội Tuần vệ Đế Hải đều mặc đồng phục quân trang màu trắng, có vẻ đặc biệt bắt mắt.

Bỉnh Vân Lâm vắng mặt hoạt động của xã đoàn cơ giáp cũng ở giữa mọi người, hắn trên đường đi tới xã đoàn nhận được tin tức, liền lập tức chạy tới.

"Cho nên, trước mắt cán bộ chủ chốt của các phòng ban, hẳn là đều đã thông báo đến rồi chứ?" Trên màn hình LCD cực lớn hiện ra một bóng người, một thân quân phục, từ đồ án trên huân chương không khó phân biệt được thân phận của hắn, chính là đại tá Phí Cương hiện đang đảm nhiệm chức tổng chỉ huy tinh hệ Đế Hải, lúc nói chuyện, mặt mày tràn đầy ngưng trọng, "Không thể phủ nhận sự kiện này quả thật có chút khẩn cấp, thời gian cho các ngươi cũng quá mức vội vàng. Thế nhưng, tình báo không kích lần này mặc kệ có chính xác hay không, nhưng chỉ cần có khả năng tồn tại, chúng ta đều phải chuẩn bị trước tất cả.”

Lão hiệu trưởng Bỉnh Thương ngồi ở vị trí chính giữa, lúc này cũng không còn bộ dáng ôn hòa như thường ngày, đáy mắt hơi nheo lại lóe ra một tia nhuệ ý: "Điểm này có thể yên tâm, mỗi sinh viên đại học quân sự Đế Hải chúng ta đều là quân nhân tương lai, tất nhiên tùy thời đều phải chuẩn bị tốt ra chiến trường."

Bầu không khí trong sân có vẻ có chút áp lực, không ai nói chuyện, giờ phút này tựa hồ đều đang chờ đợi, chờ đợi một kết cục cuối cùng.

Và vào lúc này, một chùm ánh sáng màu đỏ đột nhiên xẹt qua bầu trời.

Phảng phất như một lưỡi dao sắc bén, từ đó triệt để cắt đứt bầu trời, và nó cũng đâm sâu vào trong lòng mọi người.

Văn Dạ trầm ngâm một tiếng, từ trên ghế đứng lên: "Rốt cuộc vẫn là tới."

Tín hiệu cảnh báo này không phải là hiếm trong thời đại của các vì sao, thường dựa trên màu sắc khác nhau để nhắc nhở kẻ thù về vị trí của khoảng cách.

Tin tức màu đỏ, hiển nhiên có nghĩa là đã hoàn toàn tiến vào khoảng cách nguy hiểm.

Rất có thể đợt địch tập kích này là thông qua cửa tín hiệu không gian trực tiếp mở ra.

Cái này cũng khó trách, quân bộ trước nửa giờ tập kích địch lần này, mới vội vàng nhận được phần tình báo tạm thời mơ hồ kia.

Văn Dạ có thể cảm nhận được đồng đội trên xe lăn bên cạnh Nguy Thư không cam lòng nắm chặt nắm đấm, mặt không chút thay đổi vỗ vỗ bả vai hắn, ngữ điệu bình thản: "Lúc này, giao cho chúng ta đi."

Cùng lúc đó, thanh âm chậm rãi lại nghiêm trang của hiệu trưởng Bỉnh Thương vang lên ở bên tai mọi người: "Kéo chuông báo động, mọi người cảnh giác—!” .