Chương 23

Dựa theo yêu cầu của Văn Tinh Trần, bác sĩ rất nhanh đã chuẩn bị thuốc cho bọn họ.

Lộ Cảnh Ninh suốt đường về có chút phiền muộn, tầm mắt còn thỉnh thoảng xẹt qua môi Văn Tinh Trần, tựa hồ muốn động thủ.

Dưới ánh mắt rực lửa, Văn Tinh Trần bình tĩnh kéo cổ áo, ngữ điệu không gợn sóng: "Đừng nhìn, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Lộ Cảnh Ninh chân thành đề nghị: "Nếu không chúng ta đánh một trận, ai thắng nghe người đó?”

Văn Tinh Trần suýt chút nữa bị cậu chọc cười: "Thuận tiện để cho pheromone bộc phát một lần nữa, sau đó mượn thời khắc hoàn toàn không khống chế được mà ra tay?”

Lộ Cảnh Ninh tâm sự bị vạch trần, ra vẻ trấn định nhìn trời huýt sáo: "Sao có thể nói như vậy chứ? Nói như thể tôi mơ ước nhan sắc cậu muốn chiếm tiện nghi không bằng.”

Văn Tinh Trần bỗng nhiên dừng bước, nghiêng mắt nhìn cậu: "Chẳng lẽ, không phải sao?”

Ánh sáng của hằng tinh từ chân trời rơi xuống, vừa vặn bao lấy thân hình cao lớn tuấn tú, Lộ Cảnh Ninh ngây người trong chốc lát, câu bên miệng "Không phải" kia bỗng nhiên có chút chột dạ không nói ra được.

Khao khát sắc đẹp không? Khụ khụ, giống như... Có thật?

Văn Tinh Trần thấy cậu không có hé răng, khinh miệt cười một tiếng.

Lộ Cảnh Ninh bị thái độ của hắn kí©h thí©ɧ, bất mãn cao giọng: "Không phải là mượn pheromone của cậu để dùng thôi sao? Cậu cũng quá keo kiệt rồi đấy, chẳng lẽ còn sợ tôi mượn cơ hội quấn lấy cậu? Tôi cam đoan dùng xong liền buông tuyệt đối không dây dưa, còn không được sao?”

Khóe miệng Văn Tinh Trần không thể khống chế hơi co giật một chút: "Tôi thoạt nhìn giống như là một loại công cụ dùng rất tốt sao?”

Lộ Cảnh Ninh: "... Tôi nghĩ, ý của tôi không phải như vậy?"

“Thuốc đã chuẩn bị xong, cậu vẫn nên an tâm uống nó, đừng lãng phí!" Nói xong câu cuối cùng, Văn Tinh Trần xoay người rời đi, không quay đầu nhìn lại.

Lộ Cảnh Ninh đứng tại chỗ trong chốc lát, luôn mơ hồ cảm thấy nội dung đối thoại vừa rồi tựa hồ có chỗ nào đó không đúng.

Rõ ràng cậu mới là Omega, nhưng sao lại giống như cậu đang cưỡng ép gái nhà lành vậy?

Cái quái gì, nếu không phải những người khác vừa ngửi thấy mùi pheromone của cậu liền chân mềm nhũn, làm sao còn phải cầu xin cái tên họ Văn này? Một Alpha, thủ thân như ngọc như vậy cũng được sao, chỉ là để cho hắn nhẹ nhàng cắn một cái mà thôi, cũng không phải làm cho cậu mang thai được!

Lộ Cảnh Ninh càng nghĩ càng tức giận, vẻ mặt khó chịu trở lại ký túc xá.

Ngôn Hòa Bân nhìn lướt qua thuốc cậu đang xách trong tay: "Đi bệnh viện?”

Lộ Cảnh Ninh "Ừ" một tiếng, tiện tay ném lên bàn.

Chậc, ghét nhất là uống thuốc!

Ngôn Hòa Bân nhìn bộ dạng tùy thời có thể nổ tung của cậu, cũng không hỏi nhiều, bắt đầu tiếp tục mày mò nguyên mẫu cơ giáp trên bảng điều khiển ảo.

Lộ Cảnh Ninh liếc mắt một cái, nhất thời tò mò tiến lại gần, sợ hãi nói: "Ngôn Hòa Bân, quá trình giảng dạy của tam viện các cậu nhanh như vậy sao, liền bắt đầu chế tạo cơ khí rồi sao?"

Ngôn Hòa Bân đẩy gọng kính trên sống mũi, đầu cũng không quay lại một chút: "Trong khóa học còn chưa bắt đầu dạy, là tôi tự học.”

Lộ Cảnh Ninh bỗng nhiên đối với người bạn cùng phòng này của mình nhìn với cặp mắt khác xưa: "Nhìn không ra, cậu là một học bá!”

Ngôn Hòa Bân rốt cục nhìn cậu một cái: "Có việc gì không?”

Lộ Cảnh Ninh xoa xoa tay: " Không biết có bất tiện không, sau này thi lý thuyết cậu đối chiếu với tôi một chút được không?"

"Đối chiếu" là cách nói uyển chuyển một chút và nó gần giống như viết trực tiếp yêu cầu gian lận là "nhờ giúp đỡ trong kỳ thi" trực tiếp trên mặt.

Dưới ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú như vậy, trên mặt Ngôn Hòa Bân không có chút cảm xúc dao động: "Thật không tiện."

Lộ Cảnh Ninh bị thái độ cự tuyệt người khác của hắn làm cho sửng sốt: "Ngôn Hòa Bân, cậu lãnh khốc vô tình như vậy sau này sẽ không tìm được Alpha đâu.”

Ngôn Hòa Bân thờ ơ: "Cậu không hề lãnh khốc vô tình, sao cũng thấy không tìm được Alpha?”

Một nhát dao chết người.

Lộ Cảnh Ninh: "..."

Trình độ không dễ ở chung của vị bạn cùng phòng này quả thực giống Văn Tinh Trần. Cũng không biết ngày nào đó khi hai cái độc lưỡi đυ.ng phải cùng một chỗ thì sẽ va chạm ra tia lửa đặc sắc tuyệt luân như thế nào.

Trong đầu Lộ Cảnh Ninh bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh cao gầy, cậu hơi sửng sốt, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

Rốt cuộc không còn tâm tình trêu ghẹo Ngôn Hòa Bân nữa, sau khi vào phòng tắm rửa sạch mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, cậu cứ như vậy im lặng bò lên giường. Trước khi ngủ, trong đầu chỉ có một ý niệm.

Cũng không tin thiên hạ này còn có Alpha mà Lộ Cảnh Ninh cậu xử không được, Văn Tinh Trần, hãy cùng chờ xem nhé!

......

Vu Kình Thương sau khi biết được tin Lộ Cảnh Ninh đến bệnh viện có vẻ đặc biệt để ý, sáng sớm hôm sau, liền xách theo bữa sáng thịnh soạn chờ ở dưới lầu ký túc xá Omega.

Nội dung trong mộng của Lộ Cảnh Ninh cả đêm hôm qua đều là đem Alpha hung hăng ấn vào góc XXOO, dưới tình huống ngủ không ngon cho dù có đồ ăn ngon trước mặt, cậu cũng không thể nguôi ngoai cơn cáu kỉnh.

Nghe Vu Kình Thương không hề có chủ đề hỏi đông hỏi tây nửa ngày, không kiên nhẫn cắt ngang yêu cầu của hắn đi thẳng đến chủ đề: "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Vu Kình Thương hắng giọng, chuyển đề tài: "Sắp tới là vòng thứ hai của trận bóng rổ cổ, dạo này cậu thế nào, còn chơi được không?"

Lộ Cảnh Ninh không khỏi trợn tròn mắt.

Bất quá cậu đối với tình huống thân thể gần đây của mình cũng không xác định lắm. Đối với trận đấu bóng rổ cổ đại, cậu cũng thật sự không xác định được, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đến lúc đó rồi xem.”

Vu Kình Thương quá hiểu rõ tính cách của Lộ Cảnh Ninh, bởi vậy đối với thái độ chủ động nhường nhịn lần này cậu lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, gật gật đầu: "Cũng được đi.”

Dù sao nhị viện mạnh nhất cũng đã bị bọn họ hạ gục, còn lại nhất viện cùng tam viện trình độ bày ra ở nơi đó, quả thật cũng không cần tôn đại thần này xuất trận.

"Còn có một chuyện." Hắn cũng không tiếp tục đề tài này nữa, bỗng nhiên vẻ mặt bát quái hạ thấp thanh âm, "Tôi nói, cậu cùng Văn Tinh Trần rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bệnh viện đều là hắn đi cùng cậu, hai người các cậu sẽ không thật sự giống như Khương Loan nói..."

Chưa đợi nói xong, Lộ Cảnh Ninh hướng về phía đầu hắn đấm một quyền: " Hiện tại tôi không muốn nghe cái tên đó!"

Vu Kình Thương không hiểu sao lại bị đánh một trận, vẻ mặt mờ mịt xoa chỗ đau, nhìn vẻ mặt phẫn nộ bất bình của Lộ Cảnh Ninh, trong đầu nhịn không được não bổ hơn mười vạn chữ yêu hận tình cừu.

Tuy Rằng Lộ Cảnh Ninh từ nhỏ đến lớn đều không giống một Omega, nhưng hiện tại bộ dáng oán niệm này, quả thực càng nhìn càng khả nghi!

Đáng tiếc là, giờ học sắp đến, điều kiện không cho phép hắn đi sâu vào bát quái.

Tạm biệt Vu Kình Thương, Lộ Cảnh Ninh ngậm một miếng bánh mì lười nhác đi vào phòng học, liếc mắt một cái liền thấy Văn Tinh Trần ngồi ở vị trí phía sau bên trái.

Đuôi lông mày cậu hơi nhướng lên, không chào hỏi, trực tiếp vòng tới hàng cuối cùng, nhét ba lô vào ngăn kéo, quay đầu ngủ.

Khương Loan nhìn thấy Lộ Cảnh Ninh liền chuẩn bị đứng dậy nhường chỗ, lúc này thấy thế, động tác vừa đứng lên không khỏi dừng lại ở chỗ cũ.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua bộ dáng Văn Tinh Trần không ngẩng đầu lên mà nhìn sách giáo khoa, mặt mày tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Đây là tình huống gì, hai người này, cãi nhau?

Văn Tinh Trần dưới ánh mắt chăm chú của hắn ngẩng đầu lên, ngữ điệu không gợn sóng: "Có việc gì?”

Khương Loan nhìn thoáng qua bộ dáng hỉ nộ không rõ của hắn, vô cùng thân mật đề nghị: "Nếu không, tôi đi đổi vị trí với Lộ Cảnh Ninh?”

Khóe miệng Văn Tinh Trần cong lên một nụ cười: "Có thời gian xen vào việc của người khác, sao không hẹn hò với nhiều Omega hơn?"

Một câu nói đánh thẳng vào trái tim.

Khương Loan ôm ngực đau đớn.

Họ Văn đúng là không ra gì! Biết rõ gần đây những Omega kia bị hắn, là tân sinh đệ nhất hấp dẫn một nửa, lại bị Lộ Cảnh Ninh hấp dẫn một nửa, ngẫu nhiên có mấy người đơn độc còn hoàn toàn không quan tâm chuyện hẹn hò, hắn đi kết giao với omega nào!

Quả nhiên, trình độ độc miệng của người này hoàn toàn tỷ lệ thuận với tâm tình không tốt!

Nghĩ như vậy, Khương Loan âm thầm ôm lấy bản thân yếu đuối.

Dù sao, tự bảo vệ mình là quan trọng!

......

Kỳ thật Lộ Cảnh Ninh ngày thường cũng không phải loại người hay đùa giỡn, chỉ là gần đây không biết có phải là bởi vì rối loạn pheromone trong cơ thể hay không, khiến cậu 24/7 vây trong trạng thái buồn ngủ.

Hơn nữa khi cậu nhìn thấy Văn Tinh Trần, còn luôn không thể khống chế nhớ tới pheromone mùi khói bạc hà kia, mùi vị mê người chết tiệt này, làm cho cậu hận không thể tùy thời đem cổ vươn tới trước mặt người nọ, để cho hắn hung hăng cắn một cái.

Thế nhưng, cộng thêm lúc trước ở kho bãi bỏ hoang, Văn Tinh Trần đã liên tục cự tuyệt cậu hai lần.

Lộ Cảnh Ninh từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm qua thiệt thòi như vậy trên người một Alpha, cúi đầu lại là không có khả năng, cho dù thật sự muốn bị đánh dấu, cũng nhất định phải để cho tên Văn Tinh Trần kia chủ động mở miệng!

Lại nhìn về phía Văn Tinh Trần, ánh mắt không khỏi thay đổi, giống như đối mặt với con mồi.

Vào ngày thi đấu bóng rổ với Đệ tam học viện, lúc Văn Tinh Trần đi ngang qua cửa phòng nghỉ, trong không gian bỗng nhiên bay qua một một mùi pheromone quen thuộc, như có như không.

Bước chân vừa mới bước đi không khỏi chậm lại, phản ứng đầu tiên có chút hoài nghi pheromone của Lộ Cảnh Ninh có phải lại hỗn loạn hay không.

Hắn theo bản năng nhìn về phía trong phòng, tầm mắt rơi vào từ khe cửa nửa kín, vừa vặn nhìn thấy thiếu niên cởi đi một nửa áo, cùng với đường nét rõ ràng ở thắt lưng.

Hoàn toàn bất đồng với dáng người hơi đơn bạc bên ngoài, vòng cung bụng làm nổi bật cơ bụng săn chắc, kèm theo mùi pheromone trong không khí, hình ảnh như vậy, mỗi một khung hình đều phảng phất như đang điên cuồng khuấy động sợi dây lý trí trong đầu.

Văn Tinh Trần: "..."

Trừ đi một số yếu tố không liên quan khác, nếu như đơn thuần kéo ống kính gần đến mức chỉ có thể chứa được hai người, nghiễm nhiên chính là một cảnh dụ dỗ quy mô lớn.

Hết lần này tới lần khác Lộ Cảnh Ninh còn không có chút sốt ruột mặc quần áo bóng rổ vào, mà ra vẻ tiêu sái gạt sợi tóc lộn xộn, lúc ngửa đầu uống nước, yết hầu nhẹ nhàng lăn hai cái, hoàn toàn chỉnh sửa thành một mỹ nam.

Văn Tinh Trần: "......"

Lộ Cảnh Ninh đợi nửa ngày, không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì, rốt cục không kiềm chế được xoay người lại, ánh mắt chạm nhau lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?”

Vừa nói, một bên thờ ơ vén ngọn tóc lên, nghiêng đầu lộ ra tuyến nhân ngư như có như không.

Hơi thở pheromone nhạt nhẽo nhàn nhạt phiêu tán trên không trung, ái muội đến cực điểm, trêu chọc đến cực điểm.

Nhưng Mà Văn Tinh Trần chỉ trầm mặc một lát, ánh mắt cũng không có lưu lại quá nhiều trên cổ của cậu, chỉ nhàn nhạt nhẹ giọng nói: "Đem pheromone của cậu thu lại, đừng vào lúc này phóng loạn ra. Nếu không, người của học viện chúng ta một lát nữa sẽ đến, cậu là chuẩn bị để cho bọn họ trực tiếp quỳ trên sân sao?”

Lộ Cảnh Ninh: "..."

"Quần áo bóng rổ cũng không cần thay đổi, tình huống này còn muốn ra sân, đừng có đến lúc đó phát cuồng đem sân bóng phá." Văn Tinh Trần nói xong, tiện tay cởϊ áσ khoác ra, giơ tay vung lên, cứ như vậy ném lêи đỉиɦ đầu Lộ Cảnh Ninh, lộ ra nụ cười thiện ý, "Áo khoác cho mượn trước, mặc chắc một chút, ngàn vạn lần đừng để rò rỉ pheromone. Còn lại tùy cậu, nếu muốn trả lại, nhớ giặt sạch trước.”

Lộ Cảnh Ninh: "......"

Văn Tinh Trần dường như không nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ luôn thay đổi của cậu, cười khẽ một tiếng, cất bước xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, thậm chí còn không bước vào cửa phòng nghỉ.

Lộ Cảnh Ninh một mình lộn xộn ôm chiếc áo khoác rộng rãi còn lưu lại hơi ấm.

Mẹ kiếp, chẳng lẽ sai chỗ nào sao?

Là giá trị mị lực của cậu thật sự đi xuống, hay là Văn Tinh Trần này căn bản không phải là một Alpha?!

Cậu chửi thầm trong lòng, vừa định ném áo khoác ra ngoài cửa sổ, nhưng vừa nhấc lên liền ngửi thấy mùi pheromone của khói bạc hà trên đó, nhịn không được giật giật chóp mũi.

Động tác đình trệ một lát, cuối cùng cậu vẫn bình tĩnh mặc lên.

Không thể không thừa nhận mùi này có chút dễ chịu.

Dù sao không mặc là không được, những khoản nợ khác sau này tính!

Văn Tinh Trần kỳ thật cũng không có đi xa.

Hành lang trống rỗng, khi đi qua một góc, hắn bỗng nhiên đưa tay đỡ vách tường bên cạnh, trên khuôn mặt không chút biểu cảm xuất hiện một vết nứt.

Ham muốn chiếm hữu của Alpha dưới sự hấp dẫn của pheromone như muốn phá ra, phảng phất như có một thanh âm bắt đầu tràn ngập trong đầu. Làm cho hắn vừa rồi suýt nữa không thể khống chế được xúc động mà nhào vào người nọ.

Có lẽ đây là kết quả của sự phù hợp quá cao, từ sau ngày ở kho hàng phảng phất như bật một công tắc nào đó, làm cho hắn dưới tác dụng của pheromone càng ngày càng cảm thấy khó có thể cự tuyệt.

Thành thật mà nói, hắn không thích cảm giác mất kiểm soát này, nhưng hắn không thể chống lại bản năng bẩm sinh giữa AO.

Trước kia vẫn cho rằng nếu như là hắn, tuyệt đối sẽ không có thời điểm đầu óc nóng lên. Thế nhưng giờ này khắc này mới phát hiện, đây có lẽ chính là một nhận định sai lầm.

Nhẹ nhàng thở hổn hển, Văn Tinh Trần vò rối tung mái tóc, có chút chật vật thầm mắng: "Thật sự là một yêu tinh!”

......

Khi Lộ Cảnh Ninh chậm rãi đi tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, Khương Loan trong lúc vô tình liếc nhìn áo khoác trên người cậu, cả người nhất thời sửng sốt: "Đây là của Văn Tinh Trần?”

Lộ Cảnh Ninh không yên lòng đáp một tiếng, không nhìn thấy sắc mặt Khương Loan dần dần biến thành hoảng sợ.

Từ nhỏ đến lớn, hắn hiểu rõ nhất cái tính yêu sạch sẽ của Văn Tinh Trần nhất, bình thường hắn không cho phép người khác động vào những vật dụng cá nhân của mình, chứ đừng nói là áo khoác, loại quần áo bên người này.

Nghĩ đến đây, Khương Loan không khỏi phức tạp nhìn thoáng qua bóng dáng cách đó không xa.

Mẹ kiếp, Văn Tinh Trần điên rồi! Quen biết lâu như vậy, ngay cả hắn cũng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy, hắn thật sự chưa từng có!

Lộ Cảnh Ninh đang trầm tư, không cảm nhận được oán hận trong lòng Khương Loan, đột nhiên vươn tay kéo hắn qua: "Khương Loan, tôi muốn hỏi cậu một chuyện?"

Khương Loan: "???”

Lộ Cảnh Ninh cân nhắc: "Cậu nói xem, nếu có một Omega mời cậu đánh dấu tạm thời, nhưng cậu từ chối, có thể vì lý do gì?”

Khương Loan không ngờ lại là vấn đề thâm sâu như vậy, nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: "Đại khái... Là bởi vì đối phương quá xấu xí?”

Lộ Cảnh Ninh: "Không thể, Omega này là nhan sắc thịnh thế.”

" Vậy thì không có lý do gì để từ chối. Tôi chưa bao giờ biết làm thế nào để từ chối một Omega xinh đẹp. Đây không phải là điều mà một quý ông Alpha nên làm..." Lời nói của Khương Loan đột ngột kết thúc ở đây, tựa hồ lúc này mới phản ứng lại, chậm rãi nhìn qua, "Cậu muốn hỏi, không phải là Văn Tinh Trần chứ?”

Lộ Cảnh Ninh: "..."

Sự trầm mặc này của cậu khiến cả người Khương Loan đều cảm thấy không tốt, thanh âm không khống chế được nhất thời cao lên: "Các cậu đã phát triển đến mức muốn tạm thời đánh... Ôi, ôi!”

Lộ Cảnh Ninh nhanh chóng đè hắn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trả lời câu hỏi thật tốt, còn có thể lưu lại một con đường sống!”

Khương Loan liên tục gật đầu, bàn tay che miệng thật vất vả mới buông ra, thiếu chút nữa hít thở không thông.

Thật vất vả mới thở được, hắn thức thời hạ thấp thanh âm: "Khụ, khụ khụ, nếu là Văn Tinh Trần, khụ, kỳ thật cậu cũng không cần quá mức để ý. Về phương diện tình cảm, cậu ấy chưa từng nghĩ đến. Đó là... Có rất nhiều vướng mắc, cậu có thể hiểu được không? Nhưng bất kể cậu ấy làm gì, cậu ấy đều có lý do của riêng mình, vì vậy đừng giận cậu ấy!"

Cuối cùng, nhẹ nhàng thở dài: "Có một số điều tôi không tiện nói, hoặc chờ đợi cho đến khi cậu ấy muốn nói, sau đó chính miệng nói với cậu.”

Lộ Cảnh Ninh nhìn thái độ này của hắn, càng nhìn càng cảm thấy khả nghi: "Cho nên, cậu ta quả nhiên có vấn đề ở phương diện đó đúng không?”

"Cái gì?" Khương Loan bị mạch não quá mức linh hoạt của cậu làm cho sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, liên tục lắc đầu, "Không có chuyện đó! Hoàn toàn không! Tôi không có ý đó!”

Lộ Cảnh Ninh dưới phản ứng kịch liệt như vậy, không khỏi càng lúc càng chắc chắn, vẻ mặt cảm khái vỗ vỗ bả vai hắn: "Được rồi, yên tâm đi, miệng Lộ ca tôi từ trước đến nay rất nghiêm, tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói ra!”

Nhớ lại tất cả những việc mình đã làm trước đây, nỗi oán hận tiêu tan đi nhiều, thay vào đó là sự cảm thông sâu sắc.

Nói như vậy, làm sao có thể chống lại một Omega ưu tú như cậu. Nếu như là Văn Tinh Trần ở bộ vị khác có vấn đề gì đó, vậy thì hoàn toàn hợp lý!

“......”

Khương Loan nhìn bộ dáng Lộ Cảnh Ninh hiểu lầm ý, chỉ cảm thấy á khẩu không nói nên lời, theo bản năng nhìn thoáng qua Văn Tinh Trần bên kia, âm thầm run rẩy.

Xin lỗi người anh em, hắn thật sự không phải có ý đó!

Ngàn vạn lần không thể để cho Văn Tinh Trần biết việc này, bằng không, phỏng chừng sẽ gϊếŧ hắn mất?!

......

Mấy trận đấu tiếp theo, tứ viện tiến hành phi thường thuận lợi, một đường tiến vào trận chung kết.

Trên sân thi đấu trận chung kết, cùng nhị viện một lần nữa oan gia ngõ hẹp đối đầu.

Chuyện Chung Phong bị bắt mấy ngày trước đã có kết quả, chuyện dùng thuốc kí©h thí©ɧ dụ dỗ Omega phát tình loại chuyện này cơ bản không rửa sạch, cuối cùng kết quả phán quyết là giam ở cục bộ năm năm. Cứ như vậy, đừng nói cơ hội tiến vào quân bộ trong tương lai, chờ sau khi đi ra, toàn bộ nhân sinh trên cơ bản cũng coi như hoàn toàn bị hủy.

Nhưng trong chuyện này, cũng không có ai sinh ra nửa điểm đồng tình với hắn.

Người có thể làm ra loại chuyện này với Omega nghiễm nhiên chính là cặn bã, nếu để mặc cho hắn tốt nghiệp, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ thành tai họa.

Sự cố của Chung Phong khiến sự kiêu ngạo của nhị viện rõ ràng giảm đi khi họ đối đầu với nhau, một đường yên lặng như gà đánh xong trận chung kết, dưới tình huống Lộ Cảnh Ninh không ra sân, lấy tỷ số bất lợi hoàn toàn không có duyên vô địch.

Giành được thắng lợi cuối cùng của trận đấu bóng rổ cổ, các bạn học của tứ viện hoan hô nhảy nhót. Mấy người do Khương Loan cầm đầu mượn lý do chúc mừng, dứt khoát đem người của mấy lớp trong tứ viện tổ chức lại với nhau, chuẩn bị tối hôm đó đi ra ngoài quẩy một trận.

Lộ Cảnh Ninh mấy ngày nay đang uể oải, khó có được cơ hội tốt như vậy để kí©h thí©ɧ thần kinh một chút, đương nhiên không có lý do cự tuyệt, hơn nữa còn đặc biệt tích cực.

Văn Tinh Trần lại có thái độ ngược lại, nghe Khương Loan nói xong liền tỏ vẻ thờ ơ: "Tôi không đi, chúc các cậu vui vẻ.”

Khương Loan nhẫn nhịn một ngụm máu già từng bước dụ dỗ: "Tối nay Lộ Cảnh Ninh cũng đi nha, Lộ Cảnh Ninh đó!”

Văn Tinh Trần: "Ồ, có liên quan gì đến tôi?”

Khương Loan kêu lên: "Đương nhiên có quan hệ! Cậu nhìn kìa, đêm đó ngoại trừ cậu ấy ra toàn bộ đều là Alpha, vạn nhất... Khụ, phải không?”

Văn Tinh Trần rốt cục nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Có thể có cái gì vạn nhất, chẳng lẽ các cậu còn có thể làm gì cậu ấy sao?”

Khương Loan: "Đương nhiên không phải, ý của tôi là, sợ Lộ Cảnh Ninh làm gì chúng ta!”

“......”

Trong đầu Văn Tinh Trần không khỏi hiện ra hình ảnh trong phòng nghỉ lúc trước, đột nhiên cảm thấy gần đây, trong khoảng thời gian đặc biệt này, cho dù tên này làm chuyện như vậy, xem ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Hắn im lặng một lúc: "Thời gian và địa điểm?"

Khương Loan cảm thấy vui mừng vô cùng, hồi tưởng lại cuộc đối thoại lúc đó với Lộ Cảnh Ninh, trong lòng yên lặng lau một phen nước mắt chua xót.

Lão Văn à, tôi cũng chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi!

Không thể không nói Khương Loan trong việc tổ chức hoạt động quả thật rất giỏi.

Tứ viện có ba lớp, 60 người, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, từng người một sau khi thông báo sẽ đến nơi. Người được mời đều thống kê toàn bộ, ở khách sạn cách quân sự đế hải không xa, trực tiếp bao trọn toàn bộ đại sảnh, thật sự làm ra hiện trường trao giải quân công kiêu ngạo.

Cách làm lớn này khiến người của các học viện khác nghe xong đều trợn mắt ngoác mồm, chỉ cảm thấy sau khi Tứ Viện thắng một trận bóng rổ cổ đại, tập thể có chút bị thổi phồng quá mức.

Bữa cơm này Lộ Cảnh Ninh ăn rất vui vẻ.

Mấy ngày nay trong quá trình uống thuốc điều trị, cậu chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra từng đợt yếu ớt, đột nhiên không chỗ nào có thể sử dụng khí lực, đột nhiên chỗ nào cũng không có khí lực.

Buổi tối hôm đó được quyền phát tiết, cậu hào phóng vô cùng hết bàn này đến bàn nọ, uống một cách rất hùng hục, sau một chầu bàn rượu, trên mặt đã bởi vì hơi hun mà nổi lên vệt đỏ ửng, cười đến vẻ mặt xán lạn: "Nhìn thấy Lộ ca các ngươi không, toàn bộ bữa tiệc này tôi là người yên tĩnh nhất!”

Vu Kình Thương bên cạnh đang chuẩn bị cổ vũ, vừa giơ tay lên bỗng nhiên mẫn cảm ngửi được một tia hương vị quen thuộc, tư thế không khỏi cứng đờ, bỗng nhiên xù lông, kéo ghế dựa liên tiếp di chuyển về phía sau mấy thước.

Lộ Cảnh Ninh nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn: "Làm sao vậy?”

Vu Kình Thương sắc mặt hoảng sợ: "Lộ Cảnh Ninh, pheromone của cậu bị rò rỉ rồi!”

Phải nói là vui quá sinh sầu, những bạn học khác cùng bàn ăn vốn còn đang như hổ đói nhào vào cướp thức ăn, nghe vậy xuất phát từ bản năng cũng đập mạnh lui ra sau.

Các bàn khác phần lớn là bạn học của các lớp khác, nhìn thấy hành động quỷ dị bên này cũng có chút không rõ nguyên nhân, tầm mắt khó hiểu nhìn sang, chỉ cho rằng bọn họ đang chơi trò chơi mới gì đó.

Mấy mét vuông chung quanh Lộ Cảnh Ninh trong nháy mắt rơi xuống, nhẹ nhàng ngửi ngửi trên vai, nhíu mày: "Có không?”

“Có có có, đương nhiên là có!” Tầm mắt Vu Kình Thương nhanh chóng đảo qua một vòng, liếc mắt một cái liền thấy Văn Tinh Trần bên cạnh đang nghiêm túc nhặt xương cá, nhất thời nhào tới, "Văn đại lão, cứu chúng tôi?”

“......”

Văn Tinh Trần đột nhiên bị kéo sang, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt của những người khác đều tràn đầy chờ mong mà nhìn mình.

Hắn nhìn Lộ Cảnh Ninh một cái, cảm thấy một mình ở chung trong tình huống này không phải là chuyện tốt. Nhưng nếu để cậu ở lại đây, nếu pheromone lại gây rối, thương vong có lẽ còn nghiêm trọng hơn.

Trầm mặc một lát, hắn xách áo khoác trên lưng ghế lên, đi đến bên cạnh Lộ Cảnh Ninh, trên tay buông lỏng trực tiếp đắp lên người cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu: "Đi rồi, tôi đưa cậu trở về, bạn nhỏ.”

Những người khác không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa cảm động phát khóc.

Cũng may có Văn Tinh Trần ở chỗ này khống chế, bằng không Lộ Cảnh Ninh uống nhiều như vậy, vạn nhất tự mình phóng ra pheromone, cho dù có nhiều alpha cấp A hơn nữa cũng phải toàn bộ quỳ gối!

Lộ Cảnh Ninh hiển nhiên còn không muốn rời đi, nhưng thời kỳ đặc thù gần đây quả thật cũng không có cách nào, lảo đảo đứng lên, phất phất tay với mọi người: "Như vậy tôi về trước, mọi người ăn uống ngon miệng!”

Mọi người thiếu chút nữa vỗ tay hoan hô: "Đi đường cẩn thận!”

......

Vừa ra khỏi cửa khách sạn, gió lạnh trong bóng đêm bắt đầu điên cuồng chui vào cổ.

Lộ Cảnh Ninh khoác áo khoác của Văn Tinh Trần, đầu vốn nóng như lửa đốt, lại bị thổi thế này mà đau không kềm được.

Cậu không khỏi dùng sức lắc lắc đầu.

Kỳ thật tửu lượng của cậu từ trước đến nay cũng không tính là quá kém. Chỉ có thể nói thể chất người một khi yếu đi, quả nhiên chuyện gì cũng không được, mới làm một vòng mà thôi, mà dễ dàng có chút mông lung rồi.

Địa điểm ăn cơm cách trường học không xa, nhưng cũng không tính là gần, hai người một trước một sau đi, ai cũng không nói gì, chỉ có ánh đèn ven đường kéo hai bóng dáng thon dài, lặng lẽ dây dưa.

Ở ngã tư thứ hai cách cổng trường, bóng dáng Lộ Cảnh Ninh bỗng nhiên lay động một chút, Văn Tinh Trần vốn đã cách mấy bước, lẹ mắt nhanh chóng tiến lên, một tay bắt lấy cánh tay của cậu: "Cẩn thận một chút.”

Lộ Cảnh Ninh đau đầu kinh khủng, cảm giác như có một quả cầu lửa không tự chủ được từ cánh tay mà vọt lên. Lúc quay đầu lại vừa vặn đối diện với tầm mắt Văn Tinh Trần, hơi sửng sốt rồi chợt nở nụ cười: "Ồ, cậu còn rất quan tâm đến tôi nha!”

Dưới nụ cười quá đỗi rạng rỡ như vậy, Văn Tinh Trần cảm thấy tim mình đập thình thịch, vừa vặn có một trận gió thổi qua, đem mùi pheromone Omega nhàn nhạt thổi vào trong mũi hắn.

So với lúc vừa rồi còn ở trong khách sạn, hiển nhiên lại dày lên không ít, tựa hồ lại bắt đầu hỗn loạn, thận trọng thử nghiệm giữa đỉnh và đáy.

Đêm nay Văn Tinh Trần cũng không uống bao nhiêu rượu, thế nhưng lúc này lại cảm giác có một cỗ cảm xúc đang khống chế không được mà cố gắng trào ra, lực đạo trên tay theo bản năng siết chặt vài phần, mắt thấy mi tâm Lộ Cảnh Ninh nhíu lại mới phản ứng lại, bất ngờ buông tay ra.

Không có sức lực chống đỡ, Lộ Cảnh Ninh loạng choạng đứng thẳng lên. Nhìn thái độ của Văn Tinh Trần như vậy, ngược lại một phen túm lấy cổ áo hắn, hơi nghiêng người về phía trước, suýt chút nữa dùng sức lau mặt của hắn xuống đất: "Sợ cái gì, tôi đâu có ăn cậu.”

Lúc trước ở trên bàn rượu còn chưa cảm thấy, sau khi gió lạnh thổi qua, cậu chỉ cảm thấy pheromone trong cơ thể đột nhiên như bị đánh thức, bắt đầu cuồn cuộn dâng trào.

Điều này làm cho đầu ngón tay của cậu, theo bản năng nhẹ nhàng xẹt qua trên lưng Văn Tinh Trần.

Tác dụng của rượu, cộng thêm ảnh hưởng của của pheromone Omega, Văn Tinh Trần dùng hết tự chủ cực lớn mới không vì bàn tay như có không trêu chọc kia mà rối loạn trận tuyến.

Nhưng mặc dù vậy, bởi vì độ phù hợp quá cao, mùi pheromone nông cạn ở trong không khí quấn quýt, cũng đủ khiến hai người bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ mất khống chế.

Cách quần áo, Văn Tinh Trần vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại thuộc về Omega, đột nhiên cảm thấy hình như hắn có chút quá tự tin vào năng lực tự chủ của mình.

Hắn vẫn cho rằng mặc kệ đối mặt với trường hợp gì, đều có thể bảo trì lý trí mình tự hào. Nhưng lúc này, lớp cồn mỏng trong cơ thể hắn không ngừng thúc giục quá trình lên men pheromone, tựa hồ bắt đầu không khống chế được mà đốt cháy.

Thậm chí có thể cảm thấy, pheromone trong cơ thể lần đầu tiên khó có thể tự khống chế như vậy, không kiêng nể gì mà phát tán ra bên ngoài, mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt, làm như không thể chờ đợi được mà muốn cướp đoạt.

Lúc Văn Tinh Trần mở miệng, thanh âm của hắn đã gần khàn khàn: "Lộ Cảnh Ninh, lúc này, cậu đừng lại gần tôi quá.”

Lộ Cảnh Ninh vốn dưới tác dụng của rượu đã cảm thấy có chút choáng váng, cảm nhận được hơi thở của Alpha đột nhiên phả vào mặt, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên lần đối thoại với Khương Loan.

Cậu hưởng thụ hít vào chóp mũi, chẳng những không có ý định giữ khoảng cách, ngược lại còn lười biếng tiến lại gần hơn.

Tầm mắt lướt qua đôi môi mỏng gợi cảm kia, bỗng nhiên khıêυ khí©h cúi người nhẹ nhàng mổ một ngụm, trong mắt phảng phất có sương mù bao phủ: "Tôi lại muốn dựa vào, cậu lại có thể làm gì tôi đây?”

Văn Tinh Trần trong lòng chấn động, dưới sự đυ.ng chạm mềm mại như vậy, phòng tuyến cuối cùng cũng sụp đổ.

Hắn túm cổ tay Lộ Cảnh Ninh trong lòng bàn tay, thanh âm căng thẳng: "Có thể làm gì, thử xem không phải là biết sao.”

Lộ Cảnh Ninh có thể cảm giác được trong người nóng cháy, nghe vậy mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn lại, chậm rãi hỏi: "Cậu nói cái gì..."

Nhưng mà Văn Tinh Trần trực tiếp dùng miệng phong bế lời nói phía sau của cậu. Sau một hồi cướp đoạt, ánh mắt lạnh nhìn cậu: "Tôi nói, thử một chút là biết.”

Dưới một nụ hôn như vậy, Lộ Cảnh Ninh cảm giác đầu óc như có từng đoàn pháo hoa nổ tung, choáng váng, vô cùng hưởng thụ nhưng trong lòng cũng đầy nghi hoặc.

Không phải có vấn đề với khía cạnh đó sao? Khương Loan tên này lừa gạt cậu?!

Văn Tinh Trần thấy Lộ Cảnh Ninh không có phản ứng, đưa tay kéo cậu vào trong ngực, mi mắt khẽ rũ xuống.

Một lần hai lần còn chưa tính, lần này đã là lần thứ ba, bản năng ham muốn pheromone của Alpha cuối cùng đã hoàn toàn phá giải toàn bộ phòng ngự tự tạo của hắn.

Độ phù hợp cao tới 99%, mùi vị quá dễ gây nghiện, nếu là người này mà nói... thì thôi!

Giọng nói của hắn lộ ra một chút khàn khàn bị đè nén: "Cậu muốn tôi đánh dấu cậu? Suy nghĩ kỹ chưa, xác định sẽ không hối hận?”

Chỉ cần đối phương đưa ra một câu trả lời khẳng định, hắn cam đoan, để cho tất cả sự tự khống chế đều đi gặp quỷ.

Nhưng mà Lộ Cảnh Ninh không nói lời nào, trầm mặc mấy giây, đột nhiên lại vươn một tay đẩy hắn ra một chút.

Văn Tinh Trần cảm thấy trong vòng tay trống rỗng, ánh mắt hơi ảm đạm vài phần: "Vẫn là... chúng ta trở về đi."

Khi cậu chuẩn bị cất bước rời đi, vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy người phía trước không biết từ lúc nào đã nới lỏng cổ áo ra.

Bộ quần áo rộng thùng thình để lộ ra phần gáy, Lộ Cảnh Ninh trong nháy mắt đã vội vàng không nhịn được nhào tới: "Trở về làm gì? Trở về đi đâu? Văn Tinh Trần, tôi không hối hận, nhanh chóng đánh dấu tôi đi!”

Không chỉ cơn buồn ngủ dày vò mấy ngày nay, mà còn cả chất kí©h thí©ɧ pheromone đã bốc cháy hoàn toàn từ lâu, làm cho Lộ Cảnh Ninh hận không thể ước một giây sau mùi hương của Văn Tinh Trần có thể hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể cậu.

Từ trước đến nay, đây là mùi cậu yêu thích nhất.

Đôi khi sự phù hợp giữa AO thực sự là một điều rất tuyệt vời, cậu chưa bao giờ giống như bây giờ khẩn cấp muốn có được một ai đó.

Hận không thể giải quyết tại chỗ!

Tuy nhiên, cho dù Văn Tinh Trần lúc này đã ở bên bờ vực thẳm, nhưng anh vẫn duy trì được chút lý trí cuối cùng.

Chung quanh tuy rằng trống trải không người, nhưng dù sao cũng là ở ven đường, dưới ánh đèn lờ mờ chỉ cần có người đi ngang qua, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ dây dưa cùng một chỗ.

Nhìn tuyến thể đã đưa đến bên miệng, hắn âm thầm cắn răng: "Lộ Cảnh Ninh! Cậu xác định là muốn ở đây chứ?"

Lộ Cảnh Ninh mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ điệu lười biếng: "Dấu hiệu tạm thời mà thôi, chẳng lẽ còn muốn làm một nghi thức cầu phúc gì sao?”

“......”

Văn Tinh Trần không đáp, nhìn chung quanh một cái, chống đỡ một tia lý trí cuối cùng, một phen đem tên gia hỏa tra tấn người này kéo vào trong bụi cây bên cạnh.

Nắm lấy cổ tay đối phương, mới chân chính cảm nhận được sự mềm mại của Omega.

Văn Tinh Trần giơ hai tay Lộ Cảnh Ninh lên cao, ấn vào thân cây, tầm mắt lướt qua tuyến thể trên cổ, trong mắt hiện lên một tia tham luyến, rốt cục không thể khống chế được nữa, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên.

Thân thể Lộ Cảnh Ninh trong chớp mắt căng thẳng, sau một khắc run rẩy, pheromone nhanh chóng dung hợp trong cơ thể.

Với việc hoàn thành việc đánh dấu tạm thời, rốt cục từng chút từng chút bình tĩnh lại.

Trong quá trình này, cậu chỉ cảm thấy mình giống như trải qua một giấc mộng vô cùng thoải mái, chờ khi tỉnh lại, vẫn là Văn Tinh Trần ở trước mặt, vẫn là giữa cành cây là ánh trăng sáng tỏ, thế nhưng cả thế giới dường như đều là rất sảng khoái trong chốc lát, ngay cả rượu vốn nồng nặc trong người cậu cũng dường như đã hoàn toàn tiêu tán đi rất nhiều.

Thoải mái!

......

Như bác sĩ đã nói, một dấu hiệu tạm thời của Alpha có hiệu quả hơn bất kỳ pheromone điều trị nào.

Buổi tối hôm đó, các bạn sinh viên tham gia tụ tập ở tứ viện cơ bản đều uống đến say khướt, ngày hôm sau khi đến trường, cả đám đều buồn ngủ, ngáp liên tục.

Ngược lại tối hôm qua Lộ Cảnh Ninh rời khỏi bữa tiệc sớm, đã thay đổi bộ dáng không gượng dậy nổi mấy ngày trước, mà tinh thần trở nên phấn chấn, xuân quang tràn đầy mặt, khiến người khác cảm thấy mê muội.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Đi ra ngoài uống một chầu rượu, có thể đem Hỗn Thế Ma Vương ngày xưa uống trở về?

Khương Loan thở dài quan sát một hồi, rốt cuộc vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, tiến đến trước mặt Văn Tinh Trần hạ thấp giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra, hôm qua không phải là cậu đưa Lộ Cảnh Ninh trở về sao, đây là, phát sinh chuyện tốt gì rồi?”

Kỳ thật ý định ban đầu của hắn là muốn biết hai người có phải rốt cục làm hòa rồi hay không, ai ngờ không hỏi ngược lại còn tốt, vừa hỏi, khuôn mặt vốn vô cảm của Văn Tinh Trần lập tức phủ một tầng băng giá mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Khương Loan trong lòng nhảy dựng, trực giác không ổn, còn chưa kịp tránh ra, Văn Tinh Trần chỉ trầm giọng thốt ra một chữ: "Cút!"

Một giây sau, sau khi cái ghế dưới thân Khương Loan chịu lực, nhất thời một trận trời đất quay cuồng, chờ lúc trở về đã bị một cước đá vào vị trí hàng ngoài cùng bên phải, trải dài hơn phân nửa phòng học.

Khương Loan ngoài ý muốn biểu diễn nhào lộn, hắn còn đang kinh ngạc, sau khi suy nghĩ một chút, càng cảm thấy khϊếp sợ.

Ngay cả người như Văn Tinh Trần cũng học được lỗ mãng, tối hôm qua xảy ra chuyện gì?!

Văn Tinh Trần đương nhiên cũng cảm nhận được tầm mắt muốn nói lại thôi của Khương Loan, thế nhưng hắn có thể cam đoan, nếu như người này không sợ chết lại dám hỏi thêm nửa câu, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ném Khương Loan ra ngoài cửa sổ.

Nhưng mặc kệ có nguyện ý hay không, hắn vẫn không khống chế được nhớ lại dáng vẻ Lộ Cảnh Ninh cười sau khi hoàn thành việc đánh dấu tạm thời trong bụi cây tối qua, cùng với lúc chấm dứt vỗ mông rời đi. Vậy là đem hắn dùng xong liền trở mặt không nhận người.

......

Khi giáo viên Lâm Vi bước vào lớp học, tất cả các bạn cùng lớp nhất thời im lặng.

Trên bảng điều khiển hiển thị đưa ra một tài liệu, Lâm Vi công tác công vụ giới thiệu: "Các bạn sinh viên, ngày mai bắt đầu chính là ngày nạp người mới của các xã đoàn lớn. Hôm nay sau khi trở về, mọi người hãy tìm hiểu trước, hoan nghênh mại người báo danh.”

Dứt lời, thuận lợi hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Lâm Vi: "Hiện tại danh sách công bố này bao gồm tên và cấp bậc phân loại của tất cả các xã đoàn của quân sự Đế Hải, độ khó gia nhập của các xã đoàn với các cấp độ khác nhau cũng tương đối khác nhau, cho nên mời mọi người trong quá trình lựa chọn hãy cố gắng hết sức. Trong đó xã đoàn cấp S khi nạp tân sinh đều có yêu cầu điều kiện cứng nhắc. Nếu muốn tham gia, hãy chắc chắn để hiểu rõ ràng trước, có những chỗ không hiểu, có thể đến chỗ tôi bất cứ lúc nào để được tư vấn.”

Lộ Cảnh Ninh liếc mắt một cái đảo qua danh sách các tổ chức đoàn đội lớn trong trường, khi nhìn thấy năm chữ "Đội tuần vệ Đế Hải", tầm mắt thoáng dừng lại ở cấp độ S phía sau.

Cái tên này cậu từng nghe Ngôn Hòa Bân nhắc tới, lúc ấy hình như là nói, tân sinh nếu như ở vòng khiêu chiến thuận lợi hoàn thành một chọi ba, có thể gia nhập vô điều kiện. Mà Văn Tinh Trần sở dĩ ở tân sinh khiêu chiến cố ý thua trận đấu cuối cùng, có khả năng phi thường lớn chính là vì không muốn cùng đội tuần vệ Đế Hải này có quan hệ.

Mặc kệ nghĩ như thế nào, Lộ Cảnh Ninh thủy chung không cho rằng Văn Tinh Trần là một nam nhân e ngại đứng trên chiến trường, như vậy, nếu như không phải vì tránh chiến tranh, vậy sẽ là bởi vì cái gì?

Trong lòng cậu nghi hoặc, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Văn Tinh Trần bên kia.

Không ngờ lần này quay đầu lại, vừa vặn đối diện với một ánh mắt không hỉ nộ vô thường.

Mi tâm đẹp như vậy gắt gao nhíu chặt, giống như là nhìn kỹ, lại giống như là nghi vấn, cũng không biết tư thế như vậy đã duy trì bao lâu.

Lộ Cảnh Ninh cũng không nghĩ tới Văn Tinh Trần cũng đang nhìn cậu, há miệng vừa định nói cái gì đó, liền thấy người nọ bỗng nhiên không nói một lời dời mắt đi.

"???"

Trong đầu Lộ Cảnh Ninh không khỏi chậm rãi đánh ra một loạt dấu chấm hỏi, theo bản năng sờ mặt mình.

Thái độ này là gì? Chẳng lẽ hôm nay cậu ăn sáng quá mức hùng hổ nên dính thịt băm lên mặt sao?