Chương 13

Tình huống hôm nay đại khái là như vậy, buổi chiều sau khi kết thúc kiểm tra pheromone, các tân sinh viên Omega ở đây đều điên rồi. Mà đợi đến buổi tối từ phòng thi lý thuyết đi ra, tất cả các tân sinh viên Alpha cũng lần lượt phát điên.

Loại virus điên có tên "S-Omega" này tiếp tục lây lan, đợi đến sau một đêm, toàn trường hoàn toàn điên cuồng.

Có người khẩn cấp muốn xem omega cấp S này rốt cuộc là thần thánh phương nào, cũng có người vẫn giữ thái độ hoài nghi, bất quá thái độ hoài nghi này không kéo dài được bao lâu, bởi vì chiều hôm sau, kết quả phân viện của tất cả tân sinh viên cũng đã chính thức công bố.

Trước bảng thông tin chật ních người, có người tràn ngập niềm vui khi trúng tuyển vào học viện mình yêu thích, có người bùi ngùi vì lỡ mất cơ hội.

Chỉ có 60 cái tên trên bảng thông báo ở góc xa nhất, so với cảm giác chật chội của những nơi khác thì có vẻ trống trải hơn rất nhiều.

Đây là danh sách tân sinh vào Tứ Viện năm nay, số lượng vẫn như cũ hiếm hoi, nhưng lại thu hút nhiều sự chú ý nhất ở vị trí thông báo.

Đứng trước mặt xem danh sách, còn có rất nhiều sinh viên cuối cấp.

Trong danh sách này, hai tân sinh viên có pheromone cấp S đặc biệt nổi bật.

Hai người này đều được xếp vào lớp ba tổng hợp, một người tên là Văn Tinh Trần, một người tên là Lộ Cảnh Ninh, một người là Alpha, một người là... Omega.

Đúng vậy, một Omega đã vào Học viện Chiến tranh Tổng hợp của quân sự Đế Hải!

Ngay lúc danh sách này được công bố, toàn trường đều không thể tránh khỏi nhớ kỹ cái tên Lộ Cảnh Ninh nhất định không tầm thường này.

......

Bởi vì đã sớm xác định tư cách trúng tuyển, Lộ Cảnh Ninh cũng không có đi xem thông báo phân viện, mà là núp trong chăn lười biếng ngủ cả buổi sáng.

Cậu từ nhỏ đến lớn đã đặc biệt thích ngủ, bất kể làm gì, cậu luôn có thể chợp mắt, và cậu không biết điều này có liên quan gì đến pheromone đặc biệt của chính mình hay không.

Lúc Ngôn Hòa Bân ra cửa, Lộ Cảnh Ninh ngủ ở đó, lúc trở về phát hiện người này vẫn duy trì tư thế này không nhúc nhích, nhịn không được đi đến đầu giường dùng màn hình LCD nhẹ nhàng vỗ cậu một cái: "Còn ngủ? Cậu không đến xem lịch trình giảng dạy à?”

"Chương trình giảng dạy nào?" Lộ Cảnh Ninh mơ mơ màng màng kéo chăn ra một khe hở.

Ngôn Hòa Bân nói: "Phân viện kết thúc, các tiết học đương nhiên cũng đã có. Chiều nay bắt đầu có lớp có tiết học rồi, cậu nếu muốn tiếp tục ngủ, trước tiên phải xác nhận có lớp học hay không.”

“......”

Lộ Cảnh Ninh hơi sửng sốt trong chốc lát, cầm quang não ở đầu giường tới xem, quả nhiên có một phần tài liệu mới chờ tiếp nhận.

Lúc này cứ như vậy tích cực gửi tới, luôn cảm thấy có chút dự cảm không tốt lắm.

Mở ra xem, buổi chiều hôm đó cậu thật đúng là có chương trình học.

"Sử dụng và quản lý pheromone ", vừa nhìn thấy cái tên này đã đặc biệt cao cấp và đẳng cấp, là nội dung chưa từng tiếp xúc trong thời trung học.

Lộ Cảnh Ninh vô tư vò vò mái tóc rối bù, sau đó tùy tiện lật quang não, phát hiện bên trong có mười mấy tin nhắn chưa đọc.

Ba bốn cái đều là của Vu Kình Thương, đọc xong, nội dung chính là thông báo cho cậu đã hoàn thành phân lớp, bày tỏ tiếc nuối không thể vào cùng lớp với cậu, cuối cùng thuận tiện nhắc nhở một chút buổi chiều có tiết học, bảo cậu ngàn vạn lần không nên ngủ quên.

Vào thời điểm ngủ, người bạn cũ quá hiểu cậu không bao giờ làm phiền cậu.

Ngoại trừ những tin tức này của Vu Kình Thương ra, còn lại đều là đến từ cha cậu Lộ Không Bân.

Mấy tin nhắn đầu giọng điệu có vẻ khá bình tĩnh, trên cơ bản là đang ra vẻ trấn định hỏi thăm tình huống phân ban cuối cùng của cậu, mấy tin sau nhìn qua hiển nhiên dần dần không kiên nhẫn.

Sau đó, hẳn là tự mình gọi điện thoại đến trường hỏi, ngữ điệu bỗng nhiên đặc biệt phấn chấn, cuối cùng dưới tình huống vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào, dứt khoát liền gửi một đoạn âm thanh tới.

Lộ Cảnh Ninh ngáp một cái, cũng không nghĩ nhiều, lười biếng ấn nút phát lại.

Giọng Lộ Không Bân lập tức phát ra không chút do dự: "Quả nhiên là Ninh bồi của ta, đúng là pheromone của cấp S! Quả nhiên có phong phạm thời trẻ của ta ha ha ha ha! Chúc mừng con như nguyện mà tiến vào tứ viện, bất quá đây mới là bước đầu tiên. Việc thống nhất quân sự Đế Hải trong tương lai là do con. Con cứ làm đi. Không cần lo lắng, bó tay bó chân làm không được đại sự, cha vĩnh viễn đều duy trì con! Nhất định phải để cho bọn họ nhìn xem, con trai Lộ Không Bân ta rốt cuộc là ưu tú cỡ nào ha ha ha ha..."

Nội dung phía sau còn chưa nói hết, tay Lộ Cảnh Ninh run lên trực tiếp tắt đi.

Đầu đầy hắc tuyến quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Ngôn Hòa Bân, nhất thời lúng túng giật giật khóe miệng: "Khụ, cha tôi chính là như vậy.”

Ngôn Hòa hiểu rõ "Ồ" một tiếng, phi thường khách quan đánh giá: "Cha cậu rất có sức sống.”

Lộ Cảnh Ninh: "..."

Loại từ "có sức sống", đặt ở trên người một người bằng tuổi Lộ Không Bân, sao lại nghe cảm giác kỳ lạ như vậy?

......

Dù sao buổi chiều cũng có tiết học, Lộ Cảnh Ninh chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy.

Đến giờ cơm cũng lười đi căng tin, tùy tiện làm nóng một phần cơm hộp chân không ăn, xem thời gian gần như không sai liền chuẩn bị ra ngoài.

Cậu vừa thay giày, chợt nghe Ngôn Hòa Bân bỗng nhiên hỏi một câu: "Không đội mũ sao?”

Lộ Cảnh Ninh nhìn ánh sáng nóng rực của hằng tinh bên ngoài, thuận miệng đáp: "Á, không cần, tôi không sợ rám nắng.”

Ngôn Hòa Bân thật ra cũng không có ý đó, nhưng cũng không nói nhiều, tiếp tục chuyên chú vào mô hình cơ giáp của mình.

Lộ Cảnh Ninh lưng đeo túi đi ra ngoài, đi được nửa đường hình như đã hiểu ra nguyên nhân Ngôn Hòa Bân hỏi cậu trước khi ra ngoài.

Buổi sáng cậu không ra ngoài, tự nhiên không thể cảm nhận được sóng to gió lớn do mình gây ra trong trường.

Học viện chiến tranh tổng hợp bởi vì là học viện có nguồn sinh viên tốt nhất toàn trường, vì kêu gọi sinh viên càng thêm tích cực nhìn về phía những tinh anh này, trên bảng thông báo ngoại trừ công bố danh sách tất cả người trúng tuyển ra, còn đặc biệt phối hợp với ảnh chụp của tất cả tân sinh viên tinh anh, trải qua một buổi sáng, hầu như tất cả mọi người đều nhớ kỹ bộ dáng của Lộ Cảnh Ninh.

Chính là bởi vì như vậy, cho nên lúc cậu đi trên đường luôn có thể nhận được ánh mắt bốn phương tám hướng ném tới, nghiễm nhiên chính là nhân vật phong vân mới.

Cái này đặt lên người omega khác, sợ đã sớm ngượng ngùng mà bỏ chạy, nhưng Lộ Cảnh Ninh Thắng thắng ở da mặt đủ dày, một đường đi đến tiếp nhận tầm mắt mọi người, thậm chí còn rất hưởng thụ, chậm rãi đi tới, chờ đến lúc đến lớp học, khoảng cách vào lớp cũng chỉ còn lại 5 phút.

Sự xuất hiện của cậu khiến phòng học vốn náo nhiệt im lặng trong chớp mắt.

Bên trong một căn phòng toàn Alpha đột nhiên xuất hiện một Omega, bất kể như thế nào, trong đó luôn tràn ngập sự bất hợp lý sâu sắc.

Lộ Cảnh Ninh không chớp mắt đi vào, không ngờ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, liền đi tới cười tủm tỉm hỏi: "Nơi này có người sao?”

Từ góc độ của cậu mà nhìn lại, vị trí bên cạnh Văn Tinh Trần đúng là trống rỗng, thế nhưng những người khác lại biết, Khương Loan vừa rồi ngồi ở nơi đó, chỉ là vừa đi toilet.

Mọi người vốn tưởng rằng Lộ Cảnh Ninh sẽ bị cự tuyệt, lại nghe thấy Văn Tinh Trần thản nhiên đáp: "Ngồi đi, không có ai.”

Sau đó, liền thấy mặt hắn không đổi sắc rút ba lô Khương Loan ra khỏi gầm bàn, tiện tay ném đến chỗ ngồi phía sau.

Động tác thành thạo, hành động tự nhiên, phảng phất như xử lý một đống rác rưởi.

Mọi người: "???”

Lộ Cảnh Ninh đương nhiên không chút khách khí, trực tiếp nhét túi xách vào trong ngăn kéo, tùy tiện ngồi xuống.

Chờ Khương Loan trở về, liền phát hiện vị trí của mình có thêm một người,. Chờ sau khi nhìn rõ bộ dáng người nọ, bỗng nhiên có chút ai oán nhìn lướt qua Văn Tinh Trần một cái, nhưng cũng không dám giận, không dám nói, vẻ mặt ủy khuất đi về phía sau.

Những người khác không dám trêu chọc Văn Tinh Trần, nhất thời tích cực vây quanh bên cạnh Khương Loan, nhỏ giọng dò xét: "Hai người bọn họ là tình huống gì vậy?”

Khương Loan cất túi xách một lần nữa, mặt không chút thay đổi nói: "Biết bà nội của Tiểu Minh vì sao sống mấy trăm năm không? Bởi vì không bao giờ xen vào chuyện của người khác!”

Mọi người: "..."

Khương Loan lạnh lùng cao ngạo đuổi người đi, nhìn hai người kề sát đầu trước mặt, không khỏi ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Tuyệt đối không nghĩ tới, loại nam nhân như Văn Tinh Trần, sau khi rơi vào ái tình cư nhiên sẽ là loại hình trọng sắc khinh bạn này, đơn giản là bất cẩn trong việc kết bạn!

Nghĩ đi, lại ngẩng đầu nhìn lại, hai người kia dính cùng một chỗ cũng không biết nói cái gì, chỉ nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt.

Khương Loan: "..."

Trước mặt mọi người, lôi kéo còn ra thể thống gì nữa! Thật là một mớ hỗn độn khó nhìn!

......

Hai người phía trước so tay xem ai mạnh hơn, hoàn toàn không ý thức được hành động của mình có vấn đề gì.

Văn Tinh Trần: "Thực lực của cậu quả nhiên rất lớn."

Lộ Cảnh Ninh: "Đúng không, bằng không làm sao có thể là cấp S, hắc hắc.”

Văn Tinh Trần: "Điểm này, lúc trước quả thật không nghĩ tới.”

Lộ Cảnh Ninh: "Thế nào, Omega không thể là cấp S sao?”

Văn Tinh Trần: "Trước khi kiểm tra, tôi cũng không nghĩ tới mình lại là cấp S.”

Nghe xong câu bổ sung này, Lộ Cảnh Ninh liền cảm thấy thuận tai nhiều hơn, lộ ra một nụ cười vô cùng kiêu ngạo: "Cho nên, Văn Tinh Trần, sau này cậu phải cẩn thận một chút! Tôi nhất định giành được vị trí thứ nhất trong đám tân sinh!”

Văn Tinh Trần rũ mắt nhìn thoáng qua gương mặt quá mức chói mắt này, khóe miệng hơi nhếch lên: "Cố lên.”

Lộ Cảnh Ninh: "..."

Có đôi khi tên này thật sự làm cho người ta cảm thấy vô cùng chán ghét, luôn là bộ dáng không tranh giành với thế gian như vậy, thản nhiên cổ vũ một câu như vậy, cũng khó trách lần trước ai liều lĩnh đến gây sự, ngược lại bị tức giận đến gần chết.

Nghe nó làm người ta luôn cảm thấy đây là vô hình khıêυ khí©h!

Nghĩ đến tên bệnh ung thư thẳng A lần trước, Lộ Cảnh Ninh bỗng nhiên sinh ra một tia hứng thú.

Cũng không biết sau khi có kết quả phân viện, mặt người nọ có đau hay không, có bị sưng không?

Tiếng chuông lớp học bên ngoài vang lên, gần đúng giờ, một bóng người cao lớn thẳng tắp từ ngoài cửa bước vào: "Xin chào mọi người, tôi là Kỷ Hàn, giáo viên dạy môn "Quản lý và ứng dụng pheromone" của các em."

Lộ Cảnh Ninh nhìn thấy người tới hơi sửng sốt một chút, không nghĩ tới chính là giám khảo ngày đó thi lý thuyết nói chưa chắc sẽ dạy được cậu.

Chỉ có thể nói, còn rất hữu duyên.

Phong cách nói chuyện của Kỷ Hàn vẫn dứt khoát lưu loát như trước, sau khi tự giới thiệu xong, vô cùng quyết đoán cắt vào vấn đề chính: "Như vậy, để có thể hiểu rõ hơn tình huống của mọi người, buổi học đầu tiên, trước tiên tôi sẽ mời các bạn cùng lớp lần lượt trình bày pheromone của các bạn, mời mọi người chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.”

Có người chần chừ một chút, vẫn yếu đuối hỏi một câu: "Lão sư, là... Tất cả mọi người?”

Kỷ Hàn: "Đúng vậy, mọi người.”

Dứt lời, chung quanh một mảnh lặng ngắt như tờ.

Có thể tiến vào tứ viện ít nhất đều là tinh anh cấp A trở lên, đối với tin tức tố của mình tự nhiên đều tràn ngập tự tin.

Nếu đặt trong tình huống bình thường, ngay cả khi muốn trưng bày ở nơi công cộng cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng tình huống trước mắt là —— trong lớp của họ vẫn còn có một Omega ah!

Mọi người theo bản năng đem tầm mắt hoảng sợ ném về phía Lộ Cảnh Ninh.

Tất cả mọi người đều biết có tầng quan hệ bí ẩn giữa pheromone AO, chẳng lẽ giáo viên là chuẩn bị để cho bọn họ biểu diễn một cảnh phát tình cỡ lớn, hoặc là nói, chỉ là đơn thuần muốn khảo nghiệm một chút năng lực nhẫn nại của bọn họ?

Dù sao, bài học đầu tiên sẽ chơi lớn như vậy?!

Tác giả có lời muốn nói: Lộ Cảnh Ninh: Run sợ, mọi người.