Chương 14: Vị đường

Hội ngọa đàm* của ngày đầu tiên ở đại học tiến hành đến rất muộn ── điều này chứng tỏ kỳ thật không chỉ nữ sinh mới thích nói chuyện phiếm…

(*:臥- nằm, 談- nói chuyện, nghĩa là cả phòng cùng tắt đèn, nằm trên giường nói chuyện phiếm:v hêm biết edit sang tiếng việt như nào luôn TvT)

Ngày kế Nhậm Tử Tuyền dậy từ sớm, đã phấn chấn ăn hết bữa sáng, chạy tới tiệm cắt tóc cắt đi mái tóc có hơi dài đối với nam sinh.

Đúng lúc Tư Huy đi lĩnh quần áo huấn luyện quân sự trở về phòng ngủ, thấy Nhậm Tử Tuyền, lặng đi một chút, “Ái chà, đổi kiểu tóc à?”

“Ờ, thế nào?” Cậu hất mái tóc ngắn mát mẻ, cực kỳ đắc ý ── không cần làm mẹ đúng là đẹp hẳn.

Tư Huy dùng ngữ khí khoa trương nói: “Anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.”

“Hai người các cậu đừng tán gẫu nữa, mau phát quần áo đi.” Trần Vĩ Đào ở trong đống phục trang lật mấy cái, phàn nàn: “Không có bộ nào rộng rãi hơn à?”

“Bộ 185 này khá rộng đấy, có điều cậu phải xắn hết cổ tay cổ chân lên mới được, hắc hắc.” Từ Triển Đồ cười quái dị ướm bộ quần áo kia lên trên người Trần Vĩ Đào, “Rộng không nói, nhưng dài thì…”

Bốn người đánh nháo phân chia quần áo xong, buổi trưa nhận giáo trình, buổi tối tiếp tục họp lớp, mọi người đều rất hòa hợp, tất cả tụ lại, kéo bè kết bạn đi căn tin trường học ăn nhậu một bữa.

Hơn chín giờ mới trở lại phòng ngủ, hai mắt Trần Vĩ Đào phát sáng, Từ Triển Đồ vừa nhìn đã hiểu rõ, “Khụ khụ, Vĩ Đào…”

“Gì?”

“Cậu cảm thấy cô bạn phát áo choàng lớp chúng ta thế nào?”

Vừa nói xong, má Trần Vĩ Đào hồng lên, Tư Huy và Nhậm Tử Tuyền đều ăn ý lộ ra nụ cười đã hiểu.

Từ Triển Đồ vỗ vỗ bả vai rộng lớn của cậu ta, “Yên tâm đi, mình là một nhà mà, bọn tớ không giúp cậu thì giúp ai?”

Tư Huy cười nói: “Việc này nhất định phải giúp, được rồi, ngày mai còn huấn luyện quân sự đấy, đi ngủ sớm đi.”

Cường độ huấn luyện quân sự ở đại học quả nhiên trung học không thể sánh bằng, ngày đầu tiên đã than khổ ngập trời, đến cả một đám đại nam sinh cũng không ngừng kêu đau chân nhức cẳng.

Nhậm Tử Tuyền tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tố khổ, không phải nói có người yêu là để dựa vào à? Thiếu gia đây đau khổ như thế mà không dùng đến anh, còn cần anh làm cái gì?!

Nghĩ là làm, điện thoại vừa thông, Nhậm Tử Tuyền đã lên tiếng mắng: “Cái ông giáo quan đúng là tên X ngốc, bắt bọn em đứng nghiêm cả nửa giờ.”

Tiêu Trí bật cười, “Tên X ngốc đó có bắt bọn em chạy vòng quanh thao trường không?”

Nghe Tiêu Trí mắng giáo quan giúp mình, Nhậm Tử Tuyền hết sức vui vẻ, giống như mệt mỏi đều giảm nhẹ không ít, cậu đắp khăn mặt ướt lạnh lên trên cổ, vui vẻ nói: “Có có, không đủ vòng thì phải chống đẩy nữa.”

Tiêu Trí dường như đang cười, “… vậy em có chống không?”

“Không, em chạy nhanh lắm!” Nhậm Tử Tuyền ngừng lại, bỗng nhiên cảm thấy ngữ khí của Tiêu Trí có chút sắc, nên tức giận, “── Anh!”

“Đừng nghĩ bậy.”

“Chính anh nói bậy được không?!”

Tiêu Trí vân đạm phong khinh nói: “Ai nghĩ bậy sẽ thấy nó bậy.”

Nhậm Tử Tuyền liếc trắng mắt, nghĩ thầm anh chờ mà đến ăn cơm thừa canh cặn ở căn tin đi!

“Khụ khụ, đừng tức giận, cuối tuần tôi đến gặp em.”

“Ai tức chứ, đúng rồi, anh đang làm gì thế? Sao em lại nghe thấy tiếng nước?”

Tiêu Trí hơi do dự, trong lòng cũng không nỡ nói: “… ngâm suối nước nóng.”

── tiểu tình nhân nhất thời bộc phát!

“Dựa vào! Anh đi thật đấy à!”

“Không có cách nào, bị khách kéo đi.”

“Hừ, ngâm suối nước nóng thì có thể, đừng làm trò mèo gì khác với em là được.”

“Không dám.”

Nhậm Tử Tuyền đắc ý, nghĩ thầm trong mắt anh quả nhiên vẫn có mình mà.

Sau đó, mỗi ngày trước lúc đi ngủ Nhậm Tử Tuyền đều sẽ nói chuyện điện thoại với Tiêu Trí, mặc dù cảm thấy mình hơi mệt, nhưng cậu vẫn nhịn không được muốn nghe giọng nói của anh, còn cả câu “Tôi yêu em” thay nụ hôn chúc ngủ ngon.

Chỉ là ba từ đơn giản, nhưng cậu sẽ trân trọng giữ chặt nó ở trong lòng, rồi mới lặng lẽ niệm theo, em cũng yêu anh.

── Giống như làm như vậy, tất cả mệt mỏi trên người cậu đều sẽ biến mất không còn, thay vào đó là một dòng nước ấm áp, từ đáy lòng chậm rãi lan tràn ra toàn thân.

Thật vất vả mới đến cuối tuần, buổi huấn luyện quân sự của cuối tuần cuối cùng cũng kết thúc. Mà bạn học Nhậm Tử Tuyền, luôn trông mong chiếc Porsche mà Tiêu Trí hay lái.

Đương nhiên cậu trông mong không phải là xe, mà là người yêu của cậu.

Lúc Tiêu Trí phong độ nhẹ nhàng từ trên xe bước xuống, mấy người bao quanh đều nhìn đến ngây người ── nhất là những nữ sinh chuyên đọc tiểu thuyết ngôn tình. Một nam chính sinh động có tài có mạo có khí chất như thế xuất hiện ở trước mặt, một đám chỉ hận không thể lập tức có một cuộc gặp gỡ bất ngờ mỹ lệ.

Nam chính nở nụ cười, một nụ cười nhật nguyệt thất sắc… Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của các đồng chí, Tiêu Trí cười tuy động lòng người, nhưng không đạt được uy lực đến như vậy.

Trong một khắc Nhậm Tử Tuyền nhìn thấy Tiêu Trí, ngay cả bạn cùng phòng cũng không để ý đã xông qua!

Tư Huy, Trần Vĩ Đào, Từ Triển Đồ hai mặt nhìn nhau, rối rít phỏng đoán người đàn ông kia là người nào của Nhậm Tử Tuyền, sao có thể khiến cậu kích động như thế?

Tiêu Trí buồn cười nhìn người yêu chạy tới, đang muốn theo thói quen thuận tay xoa đầu cậu, lại thấy mọi người đang nhìn chằm chằm, đành phải từ bỏ.

Nhậm Tử Tuyền không thèm che giấu sự vui vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt, cậu muốn ôm Tiêu Trí một cái, vươn tay ra một nửa, lại đổi thành vỗ vỗ bả vai đối phương.

── ách, ra ngoài vẫn nên thu liễm một chút thì tốt hơn ~

Chỉ ủy khuất hai gia khỏa rõ ràng muốn chạm vào đối phương.

“Anh, đến rồi!”

“Ừ.” Tiêu Trí nhìn thấy mấy nam sinh muốn tiến lên lại không dám phía sau cậu, nên hỏi, “Bọn họ là?”

“Quên giới thiệu,” Nhậm Tử Tuyền lùi đến bên người đám bạn, lần lượt giới thiệt: “Tư Huy, Trần Vĩ Đào, Từ Triển Đồ.”

Tiêu Trí mỉm cười gật đầu, “Tôi là Tiêu Trí, là ── anh trai Tử Tuyền.”

Ách? Anh trai? Người này thật là…

Có điều trước kia anh là anh rể, giờ gọi anh trai tựa hồ cũng không có gì không ổn.

Nhậm Tử Tuyền đang xoắn xuýt với xưng hô thì mơ mơ màng màng bị Tiêu Trí túm lên xe lôi đi, lưu lại ba người bạn cùng phòng còn ở nguyên tại chỗ cảm thán.

“Nhìn không ra tiểu tử này xuất thân hào môn thế…”

“Anh cậu ta vừa nhìn đã biết là người thành đạt!”

“Con mẹ nó, nếu tớ lớn lên được như vậy, muốn theo đuổi ai còn không nắm được tới tay à?”

“Cậu á? Quên đi, trước giảm hai mươi cân rồi nói tiếp…”

Sau khi Nhậm Tử Tuyền bình tĩnh trở lại, phát hiện Tiêu Trí dừng xe ở hầm để xe của khách sạn nào đó gần trường học.

Bởi vì khu trường đại học F vốn xây ở vùng thành phố mới của khu công nghiệp công nghệ cao, bởi vậy không thiếu nơi cao cấp, không biết Tiêu tổng đặt phòng lúc nào, trực tiếp kéo người ta tới đây.

“Tiêu Trí, không phải anh đã sớm có dự mưu chứ?” Nhậm Tử Tuyền thấy Tiêu Trí từ ghế lái chuyển đến ghế sau, lập tức nâng cao cảnh giác ── lão hồ ly này thấy thế nào cũng không an tâm được.

“Tôi vốn có dự mưu, tính kéo em vào phòng rồi nói, nhưng mà,” Cánh tay Tiêu Trí duỗi ra ôm lấy cậu, thì thầm bên tai cậu: “Tôi nhịn không được.”

“Oa dựa vào! Anh muốn chơi xa chấn? Không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có!” Nhậm Tử Tuyền liều mình vùng vẫy, “Mở cửa, em em em muốn xuống xe!”

Tiêu Trí khẽ nở nụ cười: “Ai nói tôi muốn chơi xa chấn? Tôi chỉ muốn hôn trước một cái, có điều đề nghị này của em cũng không tệ, đáng để thử…”

“Đáng cái P! Ưm…” Nửa câu còn lại bị Tiêu Trí thừa cơ lập tức nuốt vào trong miệng, chỉ qua chốc lát, hơi thở Nhậm Tử Tuyền đã bất ổn ngã vào trong lòng anh.

Tiêu Trí hài lòng nhìn thành quả, cười nói: “Kỹ thuật thế nào?”

Trên khuôn mặt Nhậm Tử Tuyền nóng bừng ── cái người lòng dạ hẹp hòi này, còn quan tâm đến vấn đề kỹ thuật?

“Được rồi, xuống xe đi, đi ăn cơm trưa.” Tiêu Trí cảm thấy đủ nên buông tay, sợ chọc tức người yêu da mặt mỏng, đành phải chăm cho dạ dày của cậu trước, về chuyện sau đó thì…

Bữa tiệc lớn ở khách sạn đã xoa dịu cái dạ dày phải lễ bái đồ ăn căn tin của bạn học Nhậm từ thân đến lòng, cậu tâm viên ý mãn nằm ở trên giường lớn mềm mại ợ hơi, tiếp đó nổi lên từng đợt khốn ý.

“Mệt rồi? Không tắm đã rồi đi ngủ?” Tiêu Trí ngồi ở bên người cậu, ngón tay thon dài vuốt mái tóc ngắn của cậu, Nhậm Tử Tuyền thoải mái hừ hừ.

“Đã tắm ở ký túc xá rồi.”

Tiêu tổng nghiêm mặt nói: “Em khẳng định chưa tắm sạch, tôi giúp em tắm lại lần nữa.”

Nhậm Tử Tuyền lập tức giương ra khuôn mặt chính nhân quân tử: “Đừng tưởng em không biết anh đang tính cái mưu ma chước quỷ gì, ha… mệt muốn chết, để em ngủ một giấc đã…”

Tiêu Trí nhìn Nhậm Tử Tuyền rất nhanh tiến vào mộng, đau lòng sờ sờ trán cậu.

Một ngày cuối tuần coi như xong, người yêu của anh đen, gầy đi, tóc cũng cắt ngắn rồi, ngược lại càng thêm chút hương vị tỏa sáng.

Xoa bóp cánh tay, chân nhỏ ── ừm, rèn luyện khỏe mạnh hơn rồi, không tệ, sau này phải đốc thúc cậu kiên trì hơn mới được, khỏe mạnh là quan trọng nhất.

Sờ mó sờ mó, móng vuốt hồ ly trở nên không an phận. Cái người mà bảy ngày này mong nhớ ngày đêm ngủ ở trước mặt như thế, lực tự chủ của anh cũng sắp không duy trì nổi nữa rồi…

── ai, quên đi, vẫn để cậu nghỉ ngơi thật tốt thì hơn.

Tiêu Trí để điều hòa đến nhiệt độ thích hợp, cười khổ nằm ở bên người Nhậm Tử Tuyền, ôm cậu vào trong lòng. Nhắm mắt lại, cảm giác được hơi thở đối phương phảng phất ở bên cạnh, trong một thoáng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Xa cách mới biết được nỗi khổ tương tư, Tiêu Trí nghĩ thầm hai ngày này phải bồi thường cho cậu thật tốt.

Nhậm Tử Tuyền ngủ thẳng đến khi trời ửng sắc vàng cam ── không có cách nào, giường ở khách sạn rất thư thái, lại có cánh tay gối hầu hạ, so với cái khung giường ở ký túc xá kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần, cậu duỗi người, tâm tình vui vẻ chào hỏi với Tiêu Trí.

“Cuối cùng em cũng tỉnh, tay của tôi sắp bị đầu em làm hỏng rồi.”

“Chính anh duỗi cánh tay qua đây, trách ai chứ?”

“Đầu nặng là bởi vì chứa nhiều thứ, không biết trong đầu em đều là cái gì?”

“Tri thức! Trí tuệ!”

“Tôi thấy là hồ dán.”

“…”

Cãi nhau mấy câu rất không dinh dưỡng, hơn nữa người yêu ngu ngốc giống như đánh nháo với nhau một phen. Cuối cùng hai người nhàm chán đủ rồi, Nhậm Tử Tuyền đề xuất muốn đi tắm.

Con ngươi Tiêu Trí tối sầm lại, ý vị nhìn Tử Tuyền lấy áo tắm từ tủ quần áo ra, rồi chỉ mặc một cái qυầи иᏂỏ đi vào phòng tắm thử nước ấm.

Sau khi đổ một bồn nước ấm, Nhậm Tử Tuyền cởi sạch, đang chuẩn bị tiến vào, bất chợt bị người ôm lấy từ phía sau.

Hơi thở nóng bỏng phun lên bên tai, chỗ đó vốn là vị trí mẫn cảm, Nhậm Tử Tuyền run lên, nhất thời mặt hồng tai đỏ.

Cậu cũng không phải không hiểu ý nghĩa hành vi này của Tiêu Trí, vào thời khắc này mà cự tuyệt anh, không khỏi hơi giả tạo rồi.

Quan trọng nhất là, sâu trong nội tâm Nhậm Tử Tuyền cũng mơ hồ có một tia chờ mong. Giống như đối mặt với cây anh túc, biết rõ là nguy hiểm, lại bất luận thế nào cũng không chống cự được sự hấp dẫn của nó, đến cuối cùng cam chịu trầm luân…

Cậu quay thân qua, cánh tay thon dài vòng qua bờ vai chắc khỏe của Tiêu Trí, cánh môi giao nhau, cọ xát đồng thời tiến vào bồn tắm lớn…

Tiêu Trí kẹp Nhậm Tử Tuyền giữa hai chân, gợn nước ấm bao vây lấy bọn họ, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy điểm phấn nộn trước ngực đối phương, bàn tay to vươn ra, dịu dàng xoa lên một bên khác.

Bộ vị yếu ớt bị đối phương ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi mυ"ŧ vào còn thỉnh thoảng nhẹ khiêu nặng liếʍ, Tử Tuyền nhất thời cảm thấy dưới bụng một trận lửa nóng, du͙© vọиɠ phút chốc ngẩng đầu.

“Ưm…” Cơ thể trôi nổi ở trong nước, cậu nổi lên một loại cảm giác hoảng hốt không nơi nương tựa, nhịn không được không ngừng ôm đầu Tiêu Trí đang chôn ở trước ngực mình. Tóc đối phương cọ lên làn da, vừa tê vừa ngứa, Nhậm Tử Tuyền cũng không cảm thấy khó chịu, mà xuất hiện một loại hư không khó chịu, mơ hồ bắt đầu khát vọng kɧoáı ©ảʍ cùng thỏa mãn mà người yêu mang đến…

“Đủ rồi… đừng làm nữa…” Hai điểm nhỏ trở nên sưng đỏ, cậu nỗ lực đẩy Tiêu Trí ra một chút, Tiêu Trí cũng không kiên trì, đầu lưỡi thuận theo làn da trượt xuống, dừng lại ở chỗ rốn, cố ý nhẹ nhàng liếʍ vào bên trong.

Tử Tuyền thở gấp, chỉ cảm thấy chỗ đuôi cụt tê dại như có dòng điện chạy qua, cả người đều run rẩy, du͙© vọиɠ dưới thân ngẩng cao, Tiêu Trí thấy tình trạng đó, cười nói: “Xem ra em không đủ định lực rồi.”

Gương mặt triều hồng của tiểu tình nhân thấm đầy thủy châu, hung hăng lườm anh một cái: “Nói thế nào Tiêu tổng cũng có kinh nghiệm nhiều năm hơn tôi, nếu ngay cả tôi cũng làm không được, chẳng phải đã sống uổng phí rồi?” Thái độ của cậu mặc dù hơi xấu, nhưng giọng nói dưới sự kí©h thí©ɧ mới rồi mà mềm mại đi vài phần, giờ phút này lại càng nghe giống như giận dỗi, trong lòng Tiêu Trí khẽ động, bàn tay to nắm lấy bờ eo của Tử Tuyền.

“Không tệ, còn có tâm tư nói đùa với tôi.” Chờ đó sẽ cho em không chịu nổi mới thôi! ── Tiêu Trí rất tà ác nghĩ.

Nhậm Tử Tuyền còn chưa đắc ý được mấy giây, đã cảm giác phía sau có cái gì đút vào, cậu vừa khẩn trương, cơ thể đã kéo căng ra, đầu ngón tay Tiêu Trí mới vào đã khó thăm dò được thêm chút nào.

“Anh anh anh… anh sao có thể trực tiếp đã…” Cậu vừa khϊếp đảm đã nói lắp ── lần đầu tiên bởi vì dùng cao bôi trơn, Tiêu Trí lại làm đủ màn dạo đầu, cậu mới không bị đau đớn bao nhiêu. Mà hiện tại hai người chen nhau ở trong bồn tắm chật chội, Tiêu Trí lại là bộ dáng chờ không được, Nhậm Tử Tuyền run lên, thầm cầu nguyện đừng giao mạng nhỏ của mình như vậy chứ…

Ngón tay kiên nhẫn chuyển động, mang theo nước ấm làm trơn, Tiêu Trí hôn lên cổ của cậu, vô cùng dịu dàng liếʍ mυ"ŧ, “Đừng sợ, phối hợp với tôi là được… Ngoan, chân mở ra một chút.” Trên miệng anh thì an ủi người yêu, nội tâm lại kêu khổ thấu trời ── lần này mới là lần thứ hai, hơn nữa cách lần đầu tiên những mười ngày, cơ thể Tử Tuyền chặt đến mức không giống như đã bị khai phá, mà ở đây lại không có đồ có thể dùng để bôi trơn… Tiêu tổng lần đầu tiên ở tình hình này cảm thấy bực dọc vô cùng!

Tử Tuyền hít sâu một hơi, chậm rãi thử đón nhận xâm lấn của đối phương, ai biết đau đớn kia không những không giảm, trái lại thuận theo sự tiến vào của một ngón tay mà tăng thêm vài phần,.

“A… đau đau đau ── anh mau đi ra!” Cậu đau đến mức hai mắt đều hồng, biểu tình nhăn mặt nhíu mày tận lực nhẫn nại, vòng eo không ý thức mà vặn vẹo. Tiêu Trí nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy dưới thân huyết mạch sôi sục, đâu còn có thể đợi thêm một lát, rút ngón tay ra, chống đỡ du͙© vọиɠ của mình, hung hăng hôn môi Nhậm Tử Tuyền, tiến vào trong thân thể của cậu.

“A ──!!” Một cảm giác như bị xé rách truyền tới, sắc mặt Nhậm Tử Tuyền trắng nhợt, cong lưng lên, khoang miệng không đường chọn lựa rơi vào trong khống chế của đối phương, tiếng rêи ɾỉ tràn ra đều bị nuốt vào.

Tiêu Trí nắm lấy du͙© vọиɠ của Tử Tuyền bởi vì đau đớn mà xìu xuống vào trong tay, dùng kỹ xảo phong phú trêu chọc xoa nắn, Nhậm Tử Tuyền tận lực buông lỏng bản thân, dần dần cảm thấy đau đớn phía sau dường như cũng giảm bớt không ít.

Lúc thở gấp buông cái miệng của cậu ra, Tiêu Trí thầm thì: “Còn đau không?”

Nhậm Tử Tuyền đang muốn gật đầu, lại cảm nhận được quý trọng cùng đau lòng của Tiêu Trí đối với mình, do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: “Không đau nữa.”

Tiêu Trí nghe vậy bắt đầu dịu dàng nhịp nhàng, Tử Tuyền vươn hai tay vô lực vòng qua lưng anh, ở trong bồn nước ấm thuận theo động tác của anh mà lên xuống.

Dần dần một loại cảm giác khác biệt thay thế đau đớn, ma xát sinh sản khoái ý từng đợt từng đợt kéo dài đến tứ chi bách hài, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, cảm xúc của hai người cũng càng lúc càng hưng phấn.

“Ách, a a… Tiêu Trí…” Du͙© vọиɠ tàn sát bừa bãi bên trong thân thể chọc đến một điểm, cả người Tử Tuyền tê rần, gần như muốn xuất ra, “Chỗ đó… ưm ──”

“Ở đây?” Con ngươi đen của Tiêu Trí híp lại, lập tức thuận theo ý tứ của đối phương hung hăng đυ.ng vào điểm đó, đôi môi Tử Tuyền bị hôn đến sưng đỏ nhất thời phát ra hơi thở gấp không thành tiếng, phía trước run rẩy mấy cái, tràn ra dịch thể trắng sữa.

“Ưm… Đủ, đủ rồi… anh nhẹ thôi… A…”

“Tôi còn chưa đủ nha? Em có trách nhiệm theo giúp tôi đến cùng, Tử Tuyền…”

“Tôi fuck… Anh có phải… cấm dục quá lâu rồi không… Ách a… a a… Hỗn đản…”

“Đúng vậy, cho nên em phải đồng tình tôi.” Động tác của Tiêu Trí càng thêm cuồng dã, đáng thương Nhậm Tử Tuyền ngay cả lời cũng không nói ra được, chỉ có thể thở gấp.

── tôi đồng tình anh, ai đến đồng tình tôi hả hả hả hả!

Cuối cùng đại chiến bồn tắm rất lâu cũng kết thúc, Tiêu Trí đổi nước sạch, Nhậm Tử Tuyền ngán ngẩm ngồi ở trong lòng anh, tùy ý Tiêu Trí ăn no uống đủ kỳ cọ giúp cậu.

Cậu vốn tưởng huấn luyện quân sự đã đủ mệt mỏi rồi, không nghĩ đến mệt nhất là phải ứng phó cái người có ham muốn rất mạnh này!

Càng nghĩ càng tức, Nhậm Tử Tuyền nhịn không được nói: “Tiêu Trí, em nghĩ đến một câu thơ rất thích hợp với anh.”

Tiêu Trí cắn lỗ tai cậu một cái: “Câu gì?”

“『Ngựa già trong chuồng, chí ngoài ngàn dặm; Anh hùng bóng xế, tráng chí không vơiTruyenHD』…”

Tiêu Trí nhíu mày, “Em chê tôi già?”

Nhậm Tử Tuyền quay qua đánh giá người yêu một chút ── cậu sao có thể ngại anh già? Đều nói đàn ông ba mốt như hoa, Tiêu Trí không nghi ngờ là nở được đẹp nhất, loại lười nhác gợi cảm trí mạng kia còn chưa mờ nhạt, ngay cả đại nam sinh như cậu nhìn thấy trái tim cũng như nổi trống, nào có thời gian rảnh nghi vấn mị lực của Tiêu Trí?

“Không có, anh không già, chính trực tráng niên nha, cách tuổi già còn một khoảng rất dài nữa.”

Tiêu Trí cười nói: “Vậy thơ đó em dùng không ổn, theo tôi thấy câu này tương đối thích hợp hơn ──『Giáp mòn trăm trận cát vàng, thề chưa tan giặc Lâu Lan chưa vềTruyenHD』!” Đang nói thì thuận thế ấn Nhậm Tử Tuyền ngã vào trong nước, lấn thân lên.

Trong phòng tắm khuếch tán tình tứ mập mờ, giữa hơi nước bốc lên, một đôi tình nhân còn đang nỗ lực thực hành câu kia “Thề chưa tan giặc Lâu Lan chưa về”.

_______________________________________

TruyenHD

Bài thơ Bộ xuất Hạ Môn hành kỳ 5 – Quy tuy thọ (步出夏門行其五-龜雖壽) thể thơ Ngũ ngôn cổ phong thời Tam Quốc.

步出夏門行其五-龜雖壽

神龜雖壽,

猶有竟時。

騰蛇乘霧,

終為土灰。

老驥伏櫪,

志在千里;

烈士暮年,

壯心不已。

盈縮之期,

不但在天;

養怡之福,

可得永年。

幸甚至哉!

歌以詠志。

Bản dịch của Thiên Tường

Rùa thần tuy thọ

Cũng phải lìa đời

Rắn bay cưỡi gió

Thành cát bụi thôi

Ngựa già trong chuồng

Chí ngoài ngàn dặm

Anh hùng bóng xế

Tráng chí không vơi

Phần số dài ngắn

Không chỉ do trời

Nuôi dưỡng phần phúc

An hưởng muôn đời

Bài thơ “Thần quy tuy thọ” được Tào Tháo sáng tác vào năm ông 63 tuổi để tỏ chí mình. Đây là một áng thơ độc đáo, ngắn gọn mà bi tráng, lại chứa triết lý dưỡng sinh (theo soạn giả Thiên Tường trong bài “Bí quyết dưỡng sinh của Tào Tháo”, tạp chí Khoa học và đời sống, Sống vui sống khoẻ, số 7[337] trang 20). Đây là bài thơ được truyền tụng nhiều nhất từ trước tới nay. Tinh thần cả bài thơ là lạc quan, tuy biết rõ đời người có hạn, kẻ anh hùng nào rồi cũng chết, nhưng ông không hề vì thế mà buồn chán. (Theo Lịch sử văn học Trung Quốc, NXB Giáo Dục, 2002)

TruyenHD

Bài thơ Tòng Quân Hành kỳ IV của Vương Xương Linh (从军行 七首其四 – 王昌龄)

青海长云暗雪山

孤城遥望玉门关

黄沙百战穿金甲

不破楼兰终不还

Bản dịch của Nguyễn phước Hậu­­

Mây Thanh Hải, núi Tuyết dày

Chơ vơ thành lũy ngóng dài Ngọc quan

Giáp mòn trăm trận cát vàng

Thề chưa tan giặc Lâu Lan chưa về

Chú thích: 1/ Thanh Hải, tên đất đời Đường, nay nằm phía tây thủ phủ Tây Ninh tỉnh Thanh Hải. 2/Tuyết san, tên núi, còn gọi là Kì Liên san, trong địa phận Thanh Hải nói trên. 3/ Ngọc Môn quan, cửa ải phía tây bắc Trung quốc, cách Trường An khoảng 3600 dặm, nay ở phía tây huyện Đôn Hoàng tỉnh Cam Túc. 4/ Lâu Lan, tên một bộ tộc xưa ở trên phần đất nay phía đông nam huyện Thiện, khu tự trị Tân Cương, đời Đường họ thường hay sang Thanh Hải quấy nhiễu.