Thời Nhân nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cả người xù lông, toàn bộ cơ thể bây giờ nhìn như một quả cầu đầy lông thật lớn vậy.
Là người giao thức ăn gọi điện thoại tới.
Tiếng chuông điện thoại vui nhộn vang khắp toàn bộ căn phòng.
Đương nhiên, lấy độ cách âm của căn nhà cũ này ra mà nói, hai người bên ngoài phòng ngủ chắc hẳn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Thời Nhân đơ tại chỗ, lúc này cô nhận điện thoại cũng không được, mà mặc kệ cũng không xong.
Cuối cùng, cô chọn nhảy xuống giường bổ nhào vào trong gầm giường, lựa chọn nằm yên giả chết.
Dì Vương nghi ngờ nhìn cửa phòng ngủ.
Bà ấy thử mở miệng thăm dò: “Tiểu Thời? Cháu ở bên trong sao?”
Không có bất kỳ ai đáp lại.
Dì Vương lại đi tới trước cửa, gõ gõ cửa phòng ngủ, đặt tay lên tay nắm cửa.
Chú Lý đi tới bên cạnh, không đồng tình nhìn vợ mình: “Tùy tiện vào phòng con gái nhà người ta là không tốt đâu…”
Dì Vương liếc mắt nhìn ông chồng của mình một cái: “Lỡ như bên trong có ăn trộm thì sao! Tôi là lo lắng cho tiểu Thời mới muốn vào xem một chút.”
Chú Lý muốn nói lại thôi.
Đang lúc dì Vương định xoay tay nắm cửa phòng ngủ, cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng chuông cửa.
“Kính coong, kính coong…”
Ngay sau đó lại là tiếng gõ cửa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng người: “Xin hỏi có ai ở trong không?”
Dì Vương và chú Lý bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng dì Vương đi tới trước cửa mở cửa ra.
Ở ngoài cửa chính là một cậu trai mặc đồng phục giao hàng, trên tay cậu ta còn xách theo một túi nilon màu trắng, bên trong là thịt tươi đóng gói.
“Cô Thời có ở đây không? Tôi gọi điện thoại không thấy cô ấy bắt máy, vất vả lắm mới tìm được tới đây.”
Dì Vương theo bản năng quay đầu nhìn phòng ngủ, chợt hiểu ra: “À, đúng là ở đây, con bé đi ra ngoài rồi, để quên điện thoại trong nhà.”
“Vậy bà nhận đồ giúp cô ấy nhé, tôi còn có đơn phải giao.” Cậu trai giao hàng vội vàng đưa đồ trong tay cho dì Vương, xoay người chạy về phía cầu thang.
Dì Vương nhìn túi thịt trên tay, có chút bất đắc dĩ: “Thời Nhân thật là đoảng, may mà có chúng ta ở đây, nếu không với cái thời tiết này, thịt để ở bên ngoài không phải sẽ thiu sao.”
“Bà cất thịt vào tủ lạnh đi, chúng ta nhanh chóng đi mua trái cây thôi.”
“Nhưng không phải con bé không nấu cơm sao? Sao lại đột nhiên mua thịt?”
“Còn không phải là học người ta làm cơm sao…”
“Cũng phải, ăn cơm hộp mãi cũng không tốt cho cơ thể, ài, chờ ngày mai rồi đến nói với con bé vậy, a… hắt xì, thật sự không được nuôi mèo mà, ông nhìn căn nhà này đi, khắp nơi đều có lông mèo bay…”
…
Sau tiếng đóng cửa, Thời Nhân đang trốn dưới gầm giường cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Những chuyện này có thể xem là tai nạn giao thông liên hoàn đó!
Bây giờ thì tốt rồi, đoán chừng cô phải dọn ra khỏi đây rồi, nghĩ đến chuyện này, Thời Nhân bắt đầu tuyệt vọng.
Lúc trước khó khăn lắm cô mới thuê được căn nhà này, tuy nơi này là một khu chung cư cũ, không có thang máy, nhưng lại gần Cục Cảnh Sát, an ninh gần đây rất tốt, dì chủ nhà lại thân thiện, hơn nữa tiền thuê nhà cũng không cao, vô cùng thích hợp cho một cô gái đang trong tình cảnh túng quẫn ở một mình.
Một mình thuê nhà thì được, nhưng nếu mang theo một con “mèo” thì không chắc sẽ được.
Xem xem ngày mai có thể xin dì Vương châm chước một chút hay không.
Việc cấp bách nhất bây giờ chính là ăn cơm.
Cô thật sự rất đói bụng.
Thời Nhân vội vàng bò ra khỏi gầm giường, thuần thục chạy đến trước cửa phòng ngủ, nhảy lên một cái tay liền bắt được tay nắm cửa, dùng trọng lượng của cơ thể xoay tay nắm cửa xuống, mở cửa ra.
Thời Nhân vừa ra khỏi cửa đã ngửi thấy rất nhiều mùi hương.
Nhưng khiến cô kích động chính là mùi máu tươi của thịt bò kia, cái khái niệm mùi máu tanh của con người, lúc này cô ngửi lại phá lệ thơm ngọt.
Thời Nhân vọt vào phòng bếp… phát hiện mình không với tới cửa tủ lạnh…
Nhưng cái này không làm khó được một người thông minh khoác da mèo như cô.
Thời Nhân dùng hết sức lực đẩy một cái ghế đến trước tủ lạnh, sau đó nhảy lên trên ghế mở tủ lạnh ra, kéo túi thịt bò ra khỏi tủ.
Kế hoạch thành công.
Thời Nhân đóng cửa tủ lạnh lại, nhảy xuống khỏi ghế, ngậm túi thịt nhảy lên trên bàn ăn cơm.
Cô buông túi thịt ra, lại lau lau hai chân trước của mình vào bịch khăn ướt trên bàn để khử khuẩn, sau khi đã lau khô phần đệm thịt và móng vuốt, cô mới mở túi thịt ra.
Những miếng thịt bò vẫn còn máu đỏ tươi xuất hiện ở trước mắt Thời Nhân, vẫn là cô nhanh trí, lúc mua đã ghi chú muốn chủ quán cắt thịt bò thành nhiều miếng nhỏ.
Bây giờ không có cách nào nấu chín thịt, chỉ có thể ăn sống thôi.
Tuy Thời Nhân có chút trở ngại tâm lý nhưng thịt trước mặt thơm quá, lập tức áp đảo nỗi sợ hãi thịt sống trong lòng Thời Nhân.
Thịt bò sống… chắc là không có chuyện gì đâu, không phải cũng có rất nhiều người ăn thịt bò sống sao?
Thời Nhân vừa an ủi chính mình, vừa giơ tay ra khều một miếng thịt bò bỏ vào miệng.
Đây là cái hương vị gì đây!
Đôi mắt của Tiểu Quất lập tức trợn tròn.
Cô không ngờ tới thịt bò lại có vị ngọt như vậy, thịt bò trơn mềm đảo qua đầu lưỡi, như là vị kẹo mềm vậy, lại cẩn thận nhấm nháp, vậy mà lại nếm ra một loại hương vị thịt kỳ lạ, vô cùng thơm ngon.
So với đống thức ăn cho mèo kỳ quái kia thì ăn ngon hơn rất nhiều!
Hàm và mắt của Thời Nhân không ngừng hoạt động, ăn thịt bò như vũ bão.
Năm phút sau, cô đã đánh chén no say.
Cuối cùng cũng được ăn một bữa no rồi.
Thời Nhân nằm trên sô pha, có chút lười biếng.
Bây giờ mới có 7 giờ 58 phút, đối với cô của trước kia, lúc này chắc hẳn đã ăn xong cơm tối, chuẩn bị chơi game.
Nhưng mà…
Thời Nhân cúi đầu nhìn hai cái đệm thịt múp múp của mình, đừng nói đến dùng cái thứ này chơi game, với cái kỹ năng vốn kém cỏi của cô, vẫn là đừng đi gây tai họa cho người khác nữa đi.
Không thì lướt Weibo đi.
Nghĩ vậy, Thời Nhân vui vẻ kéo máy tính bảng đặt ở một bên trên sô pha lại.
Còn may khi đó mình quyết định mua bản mini, cũng không phải quá nặng, hoàn toàn có thể ôm xem được.
So với màn hình điện thoại lớn, thao tác của cô bây giờ thuận tiện hơn nhiều.