Chương 3: Mèo {1)

Trên sàn nhà của nhà Thời Nhân xuất hiện một con mèo rất xinh đẹp, tổng thể là màu cam, trên lưng có vài sọc vằn màu sẫm, đôi mắt màu xanh lục tròn xoe, trên chân còn có bốn cái “bao tay trắng”.

Không sai, con mèo màu cam nhỏ xinh này chính là Thời Nhân.

Thời Nhân thuần thục ngậm quần áo trên mặt đất vào trong miệng, kéo tới phòng vệ sinh ném vào trong chậu.

Còn vì sao cô lại biến thành như vậy, cái này phải nói từ một tuần trước.

Một ngày nào đó của một tuần trước, Thời Nhân phát hiện chính mình mắc phải một căn bệnh tên là “Bệnh mèo”.

Nghĩa trên mặt chữ, đó là khi trời tối cô sẽ biến thành một con mèo, vô cùng phản khoa học, vô cùng không thể tưởng tượng nổi, nhưng nó lại đột nhiên xảy ra, ngay cả chính cô cũng không biết nguyên nhân.

Cô rất hâm mộ mèo vì chúng được con người yêu thương chăm sóc, mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ, không cần phải đi làm, nhưng không có nghĩa là cô muốn biến thành mèo a…

Thời Nhân tra các loại tài liệu trên mạng, cũng không tìm được cách giải quyết, lại không dám đi bệnh viện hoặc liên hệ với những nhà nghiên cứu khoa học.

Cô có thể tưởng tượng được nếu chuyện mình có thể biến thành mèo bị người khác phát hiện, vậy nửa đời sau của cô đoán chừng hoặc là ở trong phòng thí nghiệm, hoặc là ở trước ống kính.

Nhất cử nhất động đoán chừng đều sẽ bị người ta ghi chép lại, có khi xui xẻo nói không chừng còn bị mang ra giải phẫu… Nghĩ kiểu gì cũng rất đáng sợ.

Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể chọn cách chấp nhận hiện thực, âm thầm chờ đợi cái “Bệnh mèo” này không chữa mà tự khỏi.

“Meo…”

Ài, cô không nhịn được thở dài một hơi, bây giờ cũng không nói được tiếng người nữa rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thời Nhân càng thêm chua xót.

Bụng cũng đói đến mức kêu ọc ọc rồi.

Cô lăn lộn cả một buổi trưa, phải đạp xe đạp về nhà, còn phải leo cầu thang, thể lực đã sớm cạn kiệt rồi.

Thời Nhân ghét bỏ nhìn thoáng qua tủ, trong tủ có một túi thức ăn cho mèo lúc trước công ty tặng.

Công ty nhà người ta tặng quà cho công nhân không bánh trung thu thì cũng là lá trà linh tinh gì đó, nhưng công ty của cô lại rất “khôn”, quà tặng cho công nhân chính là thức ăn cho thú cưng mới ra mắt của công ty, đồ ăn vặt linh tinh cho thú cưng.

Nói rằng, muốn các cô mang về cho sủng vật của mình ăn thử xem, thuận tiện viết một bài đánh giá sản phẩm.

Thời Nhân vốn không nuôi thú cưng, cho nên mang những thứ kia về cô cũng không dùng tới , nào là tặng cho người khác, nào là bán lại giống đồ second hand.

Có điều từ sau ngày cô biến thành mèo, cô vẫn có chút cảm ơn công ty, bởi vì không lâu trước đây công ty đã tặng quà nhân ngày Quốc Tế Lao Động, một túi thức ăn cho mèo vị thịt gà, cô vẫn đặt ở trong nhà quên mang đi xử lý.

Nếu như không có túi thức ăn này, ban đêm đói quá cô đã phải leo khắp cửa sổ trong tiểu khu bắt chuột rồi.

Có điều… mùi vị của túi thức ăn cho mèo kia quả thật không thể nào khen nổi.

Rõ ràng trên bao bì có in thông tin chủ yếu được chế biến từ thịt gà và thịt cá, nhưng một chút vị thịt Thời Nhân cũng không nếm ra được, chỉ có mùi tanh hỗn tạp, trong đó còn có các loại hương vị rau dưa gạo thóc kỳ quái, vô cùng khó ăn.

Cô thật sự rất hối hận vì đã từng khen cái loại sản phẩm này, trước đây công ty có không ít bài đánh giá năm sao đều là do chính tay cô viết.

Bây giờ có hối hận cũng không làm được gì.

Thời Nhân dứt khoát xoay người nhảy lên trên tủ.

Hiện tại sức bật của cô rất tốt, thân nhẹ như yến, vượt nóc băng tường chỉ là chuyện đơn giản, vô cùng giống những vị võ hiệp trong tiểu thuyết.

Trên cánh tủ có không ít hộp chuyển phát nhanh.

Đây đều là thức ăn cho mèo mà cô mua, đương nhiên, những thứ này đều không phải là sản phẩm của công ty cô.

Một tuần này cô đã ăn thử hết những thức ăn cho mèo đóng hộp của công ty, không một món nào ngon, chỉ có đồ ăn vặt ướp lạnh và sấy khô là có thể miễn cưỡng ăn được, nhưng lại là những thứ không có dinh dưỡng gì.

Bây giờ cô chỉ có thể ăn thử sản phẩm thực phẩm thú cưng của những công ty khác, xem xem những thứ đó ăn có ngon hay không.

Những chiếc hộp được chuyển phát nhanh này đều là những thực phẩm cho mèo mà cô đặt mấy hôm trước.

Thời Nhân vươn “tay” ra, tấm thịt lót màu hồng nhạt lập tức lộ ra móng vuốt bén nhọn.

Không cần phải nói, móng vuốt của mèo rất sắc bén, vô cùng thích hợp để mở đồ hộp.

Mở hộp chuyển phát nhanh ra, bên trong là những túi thức ăn cho mèo nhỏ, Thời Nhân tiện tay chọn một túi bên trên có in thực phẩm cho mèo “Quả táo vị thịt gà”.

Sau khi dùng móng vuốt mở túi đồ ăn, cô móc ra mấy viên thức ăn, cúi đầu ăn một miếng.

Rất tốt, độ khó ăn cũng gần giống như những sản phẩm trước.

Tiếp theo, cô ăn thử hết thứ này đến thứ khác, ăn thử hết một loạt những thức ăn cho mèo mình mua được, mỗi món đều có vị đặc biệt riêng, nhạt nhẽo vô vị có, béo ngậy cũng có, còn có mùi vị quái lạ đến mức khiến Thời Nhân nghi ngờ mèo sinh.

Nói tóm lại, không có thứ gì có thể ăn được cả.

Thời Nhân lại bắt đầu hoài niệm ban ngày lúc còn là con người, tốt xấu gì cũng có thể nhấm nháp được các loại mỹ thực.

Làm sao bây giờ đây?

Cô chưa từng nuôi thú cưng, đối với chuyện nuôi mèo này cô chả biết cái mô tê gì, nhưng… Sau khi làm việc ở công ty, cô ít nhiều cũng có chút hiểu biết về chó mèo.