Chân tướng.
Thân chào bạn đọc, tôi là Lê Nam. Tính đến thời điểm này Hướng Phi và Yến Linh đã kết hôn gần hai tháng.
Gần đây tôi nhận được những thắc mắc của độc giả về hành động: “Hướng Phi vô tâm bỏ bạn gái trên đường, sau đó không rõ ràng tuyên bố qua lại với Hoàng Uyên. Còn có việc ngộ nhận của ông chủ quán phở”. Vì vậy Lê Nam tôi đành phải hao tốn một chút tâm tư, bắt cóc chủ tịch Hứa chất vấn.
Địa điểm chất vấn chính là quán café sân thượng. Tôi tâm tình khoan khoái ngồi đối diện anh chàng được phong là "hoàng tử sáng giá".
Hướng Phi lạnh nhạt nhìn tôi hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Tôi lập tức nói: “Thông tin anh cung cấp không đầy đủ, hiện tại độc giả đang có chút thắc mắc nên tôi phải tìm anh để hỏi rõ ràng?”
Hướng Phi bất mãn
nhìn tôi: “Phiền phức quá, cô cứ tùy tiện bịa ra là được.”
Tôi lắc đầu phân tích: “Làm sao được, làm sao tôi biết nội tâm anh lúc đó chuyển biến thế nào? Còn nữa anh là nhân vật tôi khổ cực bồi đắp, hết lời khen ngợi, làm sao có thể qua loa được”.
Anh ta bị tôi nói "tràng giang đại hải" một hồi quyết định hợp tác, sau đây là tự sự của anh:
“Hôm đó chính là lần đầu tiên trong đời tôi chật vật như vậy, quả thật trong lòng có chút kích động. Tôi nhận thấy hành động của cô ấy thật ngớ ngẩn, càng tức giận bản thân mình không tự chủ cùng cô làm những chuyện ngốc nghếch. Vì thế tôi đã lớn tiếng trách mắng cô ấy.
Đáng tiếc cô ấy đã phản ứng quá mạnh mẽ, cô ấy còn vì chuyện bé như hạt đậu kia mà muốn chia tay với tôi. Tình cảm chúng tôi khó khăn xây dựng được, cô ấy một câu nói chia tay, muốn buông xuôi tất cả.
Tôi giận cô ấy xem nhẹ tình yêu này, tôi giận cô ấy đã không giống như tôi đặt người yêu vào vị trí quan trọng nhất. Tôi giận cô ấy bình thản lặp lại lời đề nghị chia tay.
Vì tôi không muốn nhất thời tức giận sẽ có hành động làm tổn thương cô ấy. Tôi không muốn vì một phút nông nổi mà chia tay. Tôi muốn cả hai chúng tôi cùng bình tĩnh để suy nghĩ. Nhất là cô ấy, tôi phải trừng phạt cô vì lỗi lầm này. Lần này tôi quyết tâm không dung túng cô ấy nữa.
Tôi đón taxi về nhà. Trong lòng vẫn còn nguyên cơn giận. Một lúc sau trợ lí Lâm gọi điện thoại báo tôi có một chút rắc rối bên phía đối tác, họ yêu cầu tôi ra mặt giải thích. Vì thế tôi lập tức chuẩn bị gặp họ.
Tôi về đến nhà đã là mười giờ tối. Tôi bỗng dưng lo lắng cô ấy sẽ gặp chuyện nhưng tôi còn đang nuôi ý định trừng phạt cô ấy, vì thế tôi quyết định đợi cô ấy gọi cho tôi trước.
Liên tục hai ngày cô ấy không đi làm, cơn giận của tôi như bừng lên mạnh mẽ, cứ mỗi lần nhìn thấy chiếc ghế trước mắt không có người ngồi là tôi lại tức giận. Trước nay tình trạng tôi giận dữ kéo dài thế này quả thật chưa từng xảy ra. Tôi trước giờ luôn biết cách kìm chế mình, nhưng sao lần này hoàn toàn không có tác dụng.
Sáng ngày thứ ba tôi đi làm sớm hơn mọi ngày. bảo tài xế lái xe đường vòng, khi ngang qua quán phở lần trước Yến Linh đi cùng tôi, tôi vô tình nhìn vào bên trong, quán phở vẫn như lần trước đông đúc. Tôi không nhịn được bảo tài xế dừng lại. Anh tài xế nhìn thấy tôi bước vào quán phở suýt chút nữa bị ngất.
Tôi mặt đồ vest sang trọng đi vào quán trước ánh mắt ngở ngàn của mọi người nhưng tôi không để tâm. Tôi tiến đến bàn lần trước tôi và cô ấy ngồi, may thay bàn đó vẫn còn trống.
Tôi gọi một tô phở thản nhiên ngồi đợi. Ông chủ quán mang hai tô phở cho đôi nam nữ bàn đối diện tôi. Cô gái nhìn tô phở vẽ mặt thèm thuồng nhưng chàng trai đi cùng vẫn bất động. Tôi nhìn thấy sự tủi thân trong mắt cô gái. Cô gái đẩy tô phở đến trước mặt chàng trai, nhưng chàng trai kia vẫn nhất quyết không ăn. Tôi phát hiện đáy mắt cô gái thoáng hiện sự thất vọng, tròng mắt đỏ hoe, cô ta đưa tay lên dụi mắt giả vờ bị vật lạ rơi vào.
Ông chủ quán mang tô phở đến cho tôi, ông ta nhận ra tôi nên cười nói: “Cậu đi một mình à? Cô bé lần trước không đi cùng sao?”
Tôi cười với ông chủ lắc đầu, sau đó cầm đũa gắp sợi phở cho vào miệng. Lạ thay nó không ghê tởm như tôi tưởng, sợi phở dai và mềm, ngon không kém đầu bếp nhà tôi. Hơn nữa khi tôi nhấp một ngụm nước súp hương vị đậm đà tê tê ở đầu lưỡi.
Tôi ăn hết tô phở thanh toán tiền bước ra ngoài, sau đó ngồi vào xe đi đến công ty. Trong đầu tôi không sao dứt được hình ảnh cô gái u buồn hôm nay. Tôi bỗng liên tưởng đến Yến Linh, ngày hôm đó phải chăng thái độ của tôi cũng làm cô ấy thất vọng? Ngày hôm đó cô ấy có giống cô gái kia lặng lẽ khóc? Ngày hôm đó là sinh nhật cô ấy, phải chăng thái độ của tôi đã tổn thương lòng tự ái của cô?
Hơn bao giờ hết, ngay lúc này tôi thật sự mong gặp mặt cô ấy để xin lỗi.
Tôi ngồi trong văn phòng, trong đầu như cuộn phim quay chậm về những chuyện ngày hôm đó, trong lòng có chút tự trách về hành vi của mình. Có phải sai lầm do tôi quá nóng nãy hay chính vì sự thiếu cảm thông của chúng tôi?
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho cô ấy nhưng điện thoại cô ấy không liên lạc được. Một lúc sau trợ lí Lâm vào báo cáo Hoài Trung hai ngày nay nghỉ phép, nghe nói đi Nha Trang du lịch. Còn có cô gái đi cùng với Hoài Trung hình như là Yến Linh.
Tôi nghe tin này như sét đánh ngang tai. Không thể nào? Yến Linh đã hứa với tôi không gần gủi người con trai khác, nhất định có sự nhầm lẫn. Tôi lập tức lái xe đến trọ cô ấy vẫn một câu nói của bà chủ trọ: “Yến Linh mang theo hành lí đi cùng một cậu trai trẻ.”
Tôi lập tức đặt vé máy bay đi Nha Trang. Suốt buổi chiều tôi như người điên đi tìm khắp các khách sạn, cuối cùng cũng tìm ra nơi họ ở. Khi biết hai người không ở cùng phòng tôi mới thấy tảng đá trong lòng rơi xuống.
Tôi lên phòng tìm cô ấy nhưng cô ấy và Hoài Trung đều không ở trong phòng. Tôi đoán giờ này cô ấy sẽ ra biển chơi, vì vậy tôi đi tìm cô ấy.
Tôi tìm thật lâu, cuối cùng nhìn thấy cô ấy và Hoài Trung đang ở trong một quán hải sản. Tôi thấy hai người vui vẽ cười nói cử chỉ vô cùng thân mật và tự nhiên không khác gì một đôi tình nhân. Tôi nghe tức ngực muốn thở không nổi.
Tôi nhìn thấy Hoài Trung cởϊ áσ khoác mặc vào cho cô ấy. Cô ấy vui vẽ đón nhận sự quan tâm đó. Tôi tưởng chừng như bản thân đang đứng ở bờ vực, nụ cười vui vẽ của cô ấy lúc đó chẳng khác nào đôi tay vô tình đẩy tôi xuống.
Tôi lập tức quay về thành phố. Chuyến đi này đã cho tôi câu trả lời xác đáng: “Trong lòng cô ấy tôi không có vị trí nào cả.”
Nếu là người khác tôi có lẽ đã không lặng lẽ rút lui, nhưng người đó là em họ của tôi. Tuy trước nay chúng tôi ít khi nói chuyện nhưng tôi luôn coi Hoài Trung như em ruột của mình. Hoài Trung tuy tâm tư khó đoán nhưng đối xử với Yến Linh lại thật tốt, tôi tin cô ấy sẽ hạnh phúc.
Tôi nhận thấy: Tôi và cô từ tuổi tác đến suy nghĩ đều có khoảng cách, nhưng Hoài Trung thì khác, cậu ấy có thể bỏ mặt thể diện cùng cô lê la quán lề đường, cùng cô đi đến những nơi cô thích.
Thôi thì để tránh cả ba phải khó xử tôi một lần đứng ra tác hợp cho hai người. Tôi sẽ đem hạnh phúc đặt vào tay họ mà Hoàng Uyên lúc này chính là lí do chính đáng nhất.”
Hướng Phi kết thúc phần tự sự, tôi nhìn anh chỉ biết thở dài. Tôi thầm chúc anh và Yến Linh luôn hạnh phúc.
Điện thoại Hướng Phi reo, anh vội vàng nghe máy: “Anh nghe đây”.
“…”
“Cái gì? Nhà bếp lại cháy. Đợi chút, anh sẽ về ngay.”
Anh vội quá đứng dậy rời đi, tôi nhìn thấy anh bỏ quên áo khoác vội vàng đuổi theo. Đến bãi đậu xe vừa kịp đưa cho anh. Tôi trong lòng nghi vấn hỏi: “Yến Linh không phải rất giỏi bếp nút sao? Sao lại cháy nhà bếp?”
Hướng Phi nhìn tôi thở dài nói: “Ngoài trứng và mì gói, món canh lần trước ở nhà tôi chính là món duy nhất cô ấy biết nấu”.
Hướng Phi đi rồi, tôi đứng sững ở đó. Bên tai như có tiếng đại bác nổ “oành”, “oành”. Trời ạ, Yến Linh cô ấy cũng quá là inh đi.
Tôi thầm nhủ: “Tôi xin đại diện cho những người kém may mắn, dùng năm phút mặc niệm để chia sẽ sự bất hạnh của Hướng Phi và gia đình trong tương lai.”
Nhớ đến gương mặt lo lắng của Hướng Phi mới rồi, không nghĩ một cô gái thật nhiều khuyết điểm vậy lại có chàng trai luôn yêu thương, tình nguyện bao dung cô như thế. Yến Linh, bây giờ đối với cô ấy, tôi thật sự tâm phục, khẩu phục.