Chương 38: Chương 38

Về nhà Hướng Phi ra mắt.

Trong phòng bệnh, Yến Linh lúc này đã được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng VIP. Hiện tại đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.

Hướng Phi suốt đêm không ngủ, đôi mắt không ngừng quan sát nét mặt của cô. Đến khi nhìn thấy gương mặt chuyển từ trắng bệt sang chút hồng hào thì mới thở phào nhẹ nhỏm. Anh cầm tay cô áp vào mặt của mình, thầm nghĩ: “Sau này sẽ không dễ dàng buông tay cô ra nữa, anh sẽ luôn mãi nắm chặt tay cô”

Nhớ lại lúc mới ra khỏi thang máy, ngay lập tức anh ôm cô từ lầu bốn chạy bộ xuống tầng trệt. Sau đó bế cô đặt vào xe tự mình lái xe thẳng đến bệnh viện. Trên đường đi anh đã dùng vận tốc cực hạn của xe thậm chí vượt qua rất nhiều đèn đỏ, mấy lần suýt va vào xe khác. Hình như ở một ngã tư còn bị giao thông chặn lại nhưng anh không còn thì giờ, cố tình tăng tốc phóng qua trước ánh mắt sững sốt của họ.

Vừa vào đến bệnh viện anh ôm cô chạy thẳng vào phòng cấp cứu. Hành động chớp nhoáng dọa các bác sĩ, y tá một phen thất kinh vì ngỡ bệnh viện bị đánh cướp. Anh đặt cô lên giường lập tức tóm lấy một bác sĩ đang bất động gần đó, đôi mắt lạnh lẽo ra lệnh: “Đứng nhìn làm gì? Mau cứu người đi, là mạng người, biết chưa?”

Vị bác sĩ tuy thấy anh điên cuồng như vậy có chút sợ hãi nhưng nhìn thấy bệnh nhân nằm trên giường sắc mặt đã trắng bệt lập tức hoàn hồn, đi đến kiểm tra. Cô gái tim tuy đã gần như ngừng đập nhưng người còn ấm chưa hẳn sẽ hết hi vọng, anh ta lớn tiếng gọi y tá phối hợp nhanh chóng cứu người.

Trong phòng y tá và bác sĩ đang bận rộn cứu người, lúc này một y tá khác bước vào chắc là phụ giúp. Cô ta thấy anh vẫn còn trong phòng, liền gắt: “Anh mau ra ngoài đi, anh đứng đây vướng chân làm gì? Anh biết cách cứu người sao?”

Hướng Phi tuy đang nóng lòng nhưng biết lời cô ta cũng không sai, thực sự anh tuy lo lắng nhưng không thể giúp được gì, luyến tiếc đưa mắt về phía Yến Linh rồi bước ra ngoài.

Đến lúc bác sĩ Nam nhận được tin vội vã đi đến thì thấy Hướng Phi giống như người “đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than”, đi đi lại lại trước phòng bệnh. Nhìn thấy bác sĩ Nam đi tới anh liền bước về phía ông, nói: “Chú…”

Ông Nam hiểu ý ngắt lời: “Muốn vào phải không? Đi thôi.”

Hướng Phi theo ông Nam mở cửa vào. Cô y tá lúc nãy thấy anh liền bực mình nói: “Ai cho anh vào đây? Anh…”

Bất ngờ cô nhìn thấy ông Nam đang đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Giám đốc”.

Ông Nam từ tốn nói: “Cậu ấy là cháu tôi, không phải theo quy định đâu”.

Hướng Phi bước đến giường bệnh. Anh hỏi bác sĩ: “Cô ấy sao rồi? Có cứu kịp không?”

Vị bác sĩ có chút bất mãn với thái độ uy hϊếp của anh khi nãy nhưng vì đã quen chứng kiến cảnh người nhà bệnh nhân kích động nên lúc này điềm đạm nói: “Đã qua giai đoạn nguy hiểm, hiện tại hơi thở còn yếu cần phải thở oxy, có thể trong mười hai giờ nữa sẽ tỉnh lại”.

Bác sĩ Nam nói: “Nếu qua giai đoạn nguy hiểm thì chút nữa đưa sang phòng đặc biệt au hồi phục.”

Bác sĩ kia gật đầu: “Vâng.”

Lúc này Hướng Phi đã kéo ghế ngồi bên cạnh cô, nắm tay cô mĩm cười nói: “Cái mạng nhỏ này cuối cùng cũng nhặt về được rồi.”

Bác sĩ Nam nhìn thấy cử chỉ ngờ nghệch của anh thì thầm cười. Từ lâu ông đã đoán ra cô bé đó chính là người trong lòng của Hướng Phi, hiện tại thì có thể hoàn toàn khẳng định. Ông thầm nói: “Không lâu nữa Hứa gia sẽ có tin vui đây.”



Yến Linh đôi mi chớp chớp mấy cái, sau đó hoàn toàn mở ra nhìn thấy trước mặt một màu trắng toát, dường như là trong bệnh viện. “Chẳng lẽ là ảo giác, cô còn chưa chết sao?”

Hướng Phi vừa chợp mắt, cảm giác bàn tay nhỏ bé trong tay mình đang ngọ nguậy liền tỉnh dậy. Thấy cô đã tỉnh, anh hỏi: “Em đã tỉnh rồi, bây giờ trong người cảm thấy như thế nào? Để anh gọi bác sĩ.”

Yến Linh nắm tay anh mơ màng hỏi: “Em còn sống thật sao? Có phải em mơ không?”

Hướng Phi đưa tay véo má cô hỏi: “Có nghe đau không?”

Yến Linh tròn mắt nhìn anh không hiểu. Anh nói: “Tất nhiên là sống thật rồi, em có tướng phú quý, sẽ sống đến một trăm tuổi để hưởng phước.”

Yến Linh nghi ngờ: “Lời này là anh nói hay thầy bói nói?”

Hướng Phi nói: “Ai nói cũng vậy, nhất định là thật. Yên tâm chưa?”

Lúc này có tiếng gõ cửa. Bà Hứa và bác sĩ Nam cùng bước vào. Cả hai cười với cô. Cô nhận ra bác sĩ Nam, sau đó quay qua người phụ nữ bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là dì? Sao dì biết cháu bị bệnh nằm ở đây?”

Hướng Phi nghe Yến Linh nói, cau mày nhìn cô rồi lại nhìn bà Hứa nói: “Hai người quen nhau sao?”

Bà Hứa cười gượng. Ông Nam nói luôn: “Tất nhiên là quen, sự việc lần này cũng là do mẹ cháu sắp đặt, tiếc là phút cuối ngoài dự tính thang máy bị hỏng.”

Hướng Phi hơi giận nhìn bà, nói: “Mẹ à, đây là việc tốt của mẹ làm đó sao? Suýt nữa là hại chết con dâu của mẹ rồi đó.”

Yến Linh còn đang kinh hoảng vì câu nói của bác sĩ Nam, cô không nghĩ dì Phương chính là mẹ của Hướng Phi. Đã vậy anh còn nói linh tinh, cô phụng phịu nói: “Ai nói sẽ lấy anh mà đã tự nhận. Em còn chưa biết đâu”.

Hướng Phi không nao núng, nheo mắt nói: “Vậy hôm qua ai nói tình nguyện bên anh mãi mãi”.

“…”. Yến Linh hai má đỏ bừng cúi đầu, bàn tay vân vê tấm nệm.

Bác sĩ Nam đến bên cạnh kiểm tra sức khỏe cho cô, nói: “Đã ổn, khả năng hồi phục tốt lắm, chiều nay có thể xuất viện.”

Bà Hứa bước đến gần thân mật nói: “Linh à, bác có nấu canh gà cho con tẩm bổ, con ráng uống hết. Chiều nay xuất viện đến nhà bác ăn cơm, ba của Hướng Phi cũng nóng lòng biết mặt cháu lắm.”

Yến Linh không dám nhìn bà chỉ lí nhí nói: “Vâng ạ.”

Bà Hứa nhìn Hướng Phi hơi cười rồi bước ra ngoài.



Yến Linh nhắm mắt như đang ngủ say. Hướng Phi ngồi bên cạnh thấy cô như vậy cười nói: “Đừng giả vờ nữa, đến nhà anh rồi. Mau vào ra mắt ba chồng tương lai.”

Yến Linh lúc nghe bà Hứa nói đã định trốn tránh ai ngờ Hướng Phi kiên quyết bắt cóc cô từ bệnh viện mang đến đây. Trong lòng vô cùng hồi hộp không biết ba của Hướng Phi có khó khăn hay không? Cô nhớ lại ánh mắt đánh giá của bà Hứa khi lần đầu gặp đã cảm thấy sợ hãi.

Yến Linh rầu rĩ: “Nếu ba anh không hài lòng em thì sao? Nếu ba anh ngăn cản, anh và em có phải sẽ xa nhau không?”

Hướng Phi bật cười: “Em xem phim Hàn Quốc nhiều nên bị ám ảnh à? Ba của anh sẽ không làm gì em đâu. Ba anh tính tuy hơi nghiêm nghị nhưng tốt lắm, còn nữa em đáng yêu như vậy ba anh nhất định yêu thích”.

Yến Linh băn khoăn: “Nhưng cũng không loại trừ trường hợp xấu nhất có thể xãy ra. Anh nói xem trước đây anh đưa bạn gái về nhà ba anh có phản ứng gì?”

Hướng Phi nghiêm mặt nhìn cô, nói: “Em là người con gái anh duy nhất đưa về nhà ra mắt ba mẹ, trước giờ anh chưa từng đưa cô gái nào về nhà cả.”

Yến Linh thấy anh có vẻ phật ý cô ái ngại nói: “Em xin lỗi. Tthôi được bây giờ chúng ta vào thôi”. Cô hít sâu một hơi, đôi mắt hừng hực ý chí tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe”.

Hướng Phi thấy dáng vẽ này kéo tay cô lại, cười nói: “Em như vậy chỉ sợ dọa ba anh đứng tim mất, em định đi lên võ đài quyết đấu đó à?”

Yến Linh ỉu xìu nhìn anh: “Như vậy phải làm sao?”

Hướng Phi nói: “Làm thế này”. Dứt lời anh cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn. Yến Linh còn đang bất ngờ trong phút chốc cảm giác nụ hôn của anh đem lại cho cô sự che chở, yêu thương đến vô hạn, bao lo lắng trong lòng cũng tan biến.

Hướng Phi luyến tiếc rời môi ra khỏi đôi môi nhỏ nhắn của cô nói: “Thả lõng đi, hiện tại có tốt hơn không?”

Yến Linh gật đầu: “Khá hơn rồi”.

Anh lập tức nói: “Vậy được, vào nhà thôi”.

Ông Hứa đang ở sopha đọc báo nhìn thấy Hướng Phi nắm tay Yến Linh bước vào nhà. Anh kéo tay cô đến trước mặt ông, nói: “Thưa ba, đây là Yến Linh bạn gái của con. Con đưa cô ấy về nhà ra mắt ba”.

Yến Linh nghe ông Hứa ngắn gọn “uhm” một tiếng cô càng hoảng hơn, bàn tay bấu chặt vào tay Hướng Phi, từ đầu đến cuối không dám nhìn lên, nhỏ giọng nói: “Chào bác trai”.

Ông Hứa thấy cô nhút nhát như vậy buông tờ báo xuống, nhìn cô nói: “Hướng Phi nó kể về bác thế nào mà cháu sợ bác đến như vậy? Cháu cứ thoải mái đi đừng căng thẳng quá, bác đã có nghe bác gái kể về cháu”.

Yến Linh nghe ông nói vậy ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trước mặt một trung niên, gương mặt cương nghi, mái tóc đã điểm sương nhưng thần thái vẫn còn hồng hào. Cô những tưởng cha của Hướng Phi đối với cô sẽ xa cách, khắc khe không nghĩ đôi mắt ông lại hòa ái như thế liền mỉm cười với ông.

Ông Hứa nói: “Hai đứa ngồi xuống đi.”

Yến Linh bên cạnh Hướng Phi ngồi xuống, lúc này nỗi sợ đã không còn, đối với ông chỉ có sự tôn kính và quý mến.

Ông Hứa cất giọng nói: “Thằng con trai của bác hơi hư hỏng một chút, cháu đã phải uất ức rồi. Sau này nếu nó có làm gì cháu buồn cứ nói bác biết, bác sẽ dạy dỗ nó”. Câu cuối cùng thanh âm có hơi cứng rắn.

Yến Linh vội vàng lắc đầu: “Dạ không đâu, anh Phi đối với rất tốt.”

Ông hứa gật đầu: “Vậy được”.

Lúc này Hướng Phi bổng hỏi: “Mẹ đi đâu rồi ba?”

Ông Hứa hơi cười nói: “Đang ở trong bếp lấy công chuộc tội, hai đứa ngồi chơi chút nữa ăn cơm với tối luôn”.

Yến Linh nói: “Vậy để cháu vào phụ bác gái.”

Hướng Phi nhướng mày nhìn cô: “Em biết nấu ăn sao?”

Yến Linh bí hiểm: “Chút nữa anh biết”.

Nói xong cúi đầu chào ông Hứa sau đó theo lối theo chỉ dẫn của Hướng Phi đi vào bếp.

Buổi cơm diễn ra trong không khí ấm cúng, Yến Linh cũng nấu một món canh, bà Hứa luôn miệng khen cô giỏi giang, nào là là hiếm có cô gái nào thời buổi này còn chịu khó học nấu nướng cô, nào là ngoan ngoãn. Yến Linh được khen cũng chỉ khiêm tốn lắc đầu.

Ăn xong bà Hứa bảo Yến Linh ở lại ngủ nhưng cô khéo léo từ chối. Ông Hứa đối với điểm này của Yến Linh cảm thấy hài lòng, dù sao ông cũng khá bảo thủ, đối với việc hai đứa còn chưa đám cưới ông không muốn bị người ngoài đàm tiếu.

Hướng Phi dừng xe trước cổng trọ của Yến Linh, chợt nói: “Lúc nãy ba anh nói chúng ta nên kết hôn trong tết, em thấy thế nào?”

Yến Linh ngượng ngùng: “Còn phải thưa chuyện với ba mẹ em nữa, em không thể tự quyết định. Còn nữa, anh còn chưa có cầu hôn em”.

Hướng Phi nheo mắt nói: “Em muốn anh cầu hôn như thế nào đây?”

Yến Linh lườm anh nói: “Anh tự nghĩ đi, em nói trước nếu không lãng mạn, em sẽ không đồng ý.”

Hướng Phi đau đầu nói: “Em cho anh chút gợi ý đi”.

Yến Linh nghiêm mặt: “Đây chính là thành ý của anh, em không nói đâu”. Bỗng dưng giây tiếp theo khẽ chồm qua hôn nhẹ lên môi anh rồi nhanh chóng nhãy xuống xe. Cô vẫy tay nói: “Nụ hôn này là khích lệ”.

Hướng Phi được cô chủ động không khỏi bất ngờ, cả người lâng lâng như đang bay lên chín tầng mây. Đến khi bừng tỉnh chỉ còn nhìn thấy bóng cô khuất dần sau cánh cổng.

Anh lẩm bẩm: “Lãng mạn, làm sao mới được gọi là lãng mạn?”