Chương 28: Chương 28

Chúng ta chia tay đi.

Hôm nay Yến Linh dậy từ sớm, đứng bên tủ áo liên tục chọn lựa cuối cùng chọn một áo thun trắng, bên ngoài khoác một áo sơ mi sọc carô, quần Jean màu xanh đậm ôm sát đôi chân thon. Nhìn giống như một cô bé vừa trẻ trung vừa năng động.

Điện thoại có tin nhắn Yến Linh mở máy nhận được lời chúc của Hà Vy: “Chúc nhóc thêm một tuổi hạnh phúc, 365 ngày màu hồng, 8.760 giờ bình an, 525.600 phút vui vẽ, 31.536.000 giây bên cạnh người yêu thương. 22/9 tuyệt vời và tràn đầy ý nghĩa”.

Yến Linh mỉm cười trả lời:”Chúc suông thôi à? Quà tao đâu?”

Hà Vy: “Tao chuẩn bị đi làm, tối nay nhận quà sau đi”.

Yến Linh: “Ok. Chúc mày một ngày tốt lành!”

Một lúc sau Hướng Phi gọi điện thoại đến, Yến Linh nhấn nút trả lời: “Alô”.

“Hướng Phi: “Em đi ra cổng đi, anh đến rồi!”

Yến Linh: “Anh vào đây em nhờ một chút”.

Ngay sau đó Hướng Phi xuất hiện trước cửa phòng Yến Linh, cô nhìn anh ăn mặc như thường ngày, không ngoài dự đoán. Mỉm cười nói: “Anh đừng mặc bộ này, đồ này để đi làm không phải để đi chơi, em mua cho anh quần áo rồi, anh vào nhà tắm thay đi”

Hướng Phi nghĩ hôm nay là sinh nhật cô, đã hứa sẽ do cô sắp xếp đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Anh vào nhà tắm nhìn thấy bộ đồ cô dành sẳn cho anh, toàn thân anh lúc này cứng ngắt. Nhớ lại cách ăn mặc lần trước của Thiên Hào anh không khỏi nhăn mặt.

Từ nhỏ quần áo của anh là do bà Hứa chọn, bà Hứa theo phong cách quý tộc nên thuê hẳn một thiết kế thời trang thiết kế trang phục cho anh. Trang phục ở nhà cũng là những quần áo cao cấp. Trước giờ kiểu quần Jean hay những hàng bán ở chợ anh không bao giờ để mắt chứ đừng nói là mặc.

Hiện tại nhìn bộ quần áo trước mặt: Áo thun nhiều màu chói mắt lại thêm quần Jean trộng bụi bặm và giống cậu nhóc ăn chơi so với bộ trang phục áo vest trên người quả là khác xa như thiên đường và địa ngục. Hướng Phi thực sự khóc không ra nước mắt, đứng yên như tượng.

Yến Linh thấy anh đã vào lâu, cũng đoán tình hình bất ổn liền giục: “Anh mặc vào nhanh lên rồi xuất phát, làm gì mà lâu vậy?”

Hướng Phi hít một hơi dài chậm rãi cởi bộ đồ trên người ra sau đó mặc bộ quần áo của Yến Linh mua vào. Yến Linh cũng rất tinh mắt mua quần áo vừa vặn với thân hình của anh.

Hướng Phi bước ra khỏi nhà tắm, cảm thấy bao nhiêu phong độ, tự tin mất sạch, lãng tránh ánh mắt đánh giá của Yến Linh. Yến Linh lúc này nhìn bộ dạng của Hướng Phi thật rất muốn cười một trận cho thỏa nhưng thấy sắc mặt anh u ám như vậy nên nhịn xuống, đôi vai không kìm chế được hơi run, gương mặt đỏ lựng.

Cô nói: “Đẹp lắm, rất vừa. Để em đi giày cho anh”.

Cô đưa chiếc ghế nhựa ra hiệu anh ngồi xuống sau đó đem đến một đôi giày thể thao tự mình mang vào cho anh, Hướng Phi vốn đang nén giận nhìn thấy cử chỉ tận tình này của cô bao nhiêu bực dọc không cánh mà bay, khóe môi hơi nhếch lên điểm một nụ cười.

Yến Linh đi giày cho Hướng Phi xong thì kéo anh ra ngoài, vừa lên xe cô nói: “Chút mình đi chơi bằng xe máy, em đã thuê rồi chỉ cần đến đó lấy”. Hướng Phi với tay ra băng ghế sau cầm bó hoa tặng cô, nghe xong câu này cánh tay ngừng lại giữa không trung. Sau đó đưa qua cho cô nói: “Sinh nhật vui vẽ”.

Yến Linh lần đầu tiên trong đời hưởng thụ ngày sinh nhật bên bạn trai, cảm động không thôi, khóe mắt cũng ươn ướt. Hướng Phi thấy cô xúc động nghiêng người hôn lên má của cô rồi khởi động xe xuất phát.

Yến Linh ra hiệu Hướng Phi dừng xe ở một tiệm cầm đồ, cô vào trong nói vài câu lát sau dắt xe ra khỏi cửa hàng hớn hở đến bên cạnh Hướng Phi. Chiếc Audi sáng bóng lúc này trong mắt Yến Linh không có một xu giá trị. Hướng Phi gọi điện thoại cho người đến mang xe về công ty rồi ngồi lên xe máy chở Yến Linh.

Hướng Phi đã rất lâu không đi xe máy lúc đầu không khỏi tay chân không linh hoạt, tay lái hơi chao, Yến Linh thấy vậy nói: “Để em chở cho”.

Hướng Phi lắc đầu trấn an: “Là không thuận tay thôi, chứ không phải không lái được, để anh chở em”.

Yến Linh ngồi sau lưng nhìn bờ vai rộng của Hướng Phi cảm giác đó chính là chỗ dựa vững chải và an toàn, chợt nhớ vẫn chưa ăn sáng, nói: “Mình đi ăn sáng đi”.

Địa điểm ăn sáng của Yến Linh chính là một quán phở bình dân. Quán giờ này khá đông khách Yến Linh kéo tay Hướng Phi linh hoạt chen chút vào sâu bên trong vẫn còn một bàn trống. Hai người ngồi xuống Yến Linh với chủ quán: “Cho cháu hai tô phở”.

Chủ quán là đôi vợ chồng trung niên, hai người đều thân hình béo tròn nhưng vẻ mặt hiền lành, trả lời: “Đợi chút, có ngay”.

Yến Linh nhìn người chồng đang bưng phở cho khách, thấy ông tuy mập mạp nhưng tay chân rất linh hoạt, quán đông người như vậy chỉ có mình ông chạy tới chạy lui vẫn không để khách phải đợi lâu. Cô nói với Hướng Phi: “Quán này mới khai trương gần đây, nghe nói rất ngon”.

Hướng Phi từ đầu đến giờ không nói câu gì, nơi này ồn ào chen lấn, mùi dầu mở cộng với khói bếp tạo thành một hổn hợp khiến anh khó chịu nhíu mày lại. Anh nói: “Em vẫn thường đi ăn những chổ thế này sao?”

Yến Linh tâm tình đang tốt lành bị một câu nói của Hướng Phi trong lòng có hơi thất vọng, rõ ràng anh đã có ý coi thường ở đây. Từ nhỏ cô luôn có lối sống bình dân và giản dị, không thích những nơi hào nhoáng, cô muốn người yêu cũng hiểu được quan điểm của cô, không ngờ thái độ anh lại bất mãn như vậy.

Lúc này ông chủ quán hai bên thái dương mồ hôi nhễ nhại bưng hai tô phở đến cho hai người cười nói: “Để cô cậu chờ lâu rồi”.

Yến Linh cười với ông chủ quán nói: “Không có gì đâu chú”.

Ông chủ quán tuy bận rộn nhưng cũng hóng chuyện, nhìn Yến Linh lại nhìn Hướng Phi, thấy phong cách người thanh niên có vẻ phú quý so với cô gái nhỏ bên cạnh thực là chênh lệch. Còn đang quan sát đã nghe khách gọi, ông ứng tiếng: “Có ngay”, quay người tiếp tục công việc của mình.

Yến Linh nhìn thấy ánh mắt đánh giá của ông chủ quán thì lòng chùn xuống một chút, sau đó lắc đầu tự an ủi bản thân “không sao, chỉ là tự mình suy nghĩ quá nhiều thôi”.

Yến Linh sáng sớm có thói quen ăn no mới có thể làm việc, lúc này dạ dày biểu tình nên ánh mắt chăm chú nhìn tô phở, cô múc một muổng nước súp cho vào miệng cảm thấy hương vị không tệ, nhìn tô phở đối diện định bảo Hướng Phi nếm thử bắt gặp ánh mắt chán ghét của anh. Cô gượng cười nói:

“Anh ăn đi, ngon lắm”.

Hướng Phi mím môi sau đó nói ngắn gọn ba chữ: “Anh không ăn”.

Yến Linh nghe một nỗi buồn mênh mang tràn đến. Cô nhìn anh, sau đó tiếp tục ăn phần mình, không hiểu sao mùi vị tô phở thơm ngon mới rồi không còn nữa, chỉ thấy lúc này trở nên nhạt nhẻo, vô vị.

Rời khỏi quán mỗi người mang theo một tâm trạng, Hướng Phi hỏi cô: “Đi đâu tiếp theo?”

Yến Linh cảm giác sự bất đắc dĩ của anh nói: “Đi khu vui chơi”.



Chiếc xe đang chạy trên đường bổng chựng lại thế nào cũng không chịu nổ máy. Yến Linh cắn môi nhìn Hướng Phi nói: “Phía trước có lẽ có tiệm sửa xe mình dắt xe đến đó đi”.

Dưới cái nắng 35 độ Hướng Phi dắt xe đi gương mặt lạnh băng, Yến Linh lủi thủi đi theo anh.

Hai người ngồi đợi chán chê chiếc xe cuối cùng cũng sửa xong, nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ. Nghĩ đến bữa cơm trưa Yến Linh lại thở dài, nhất định không phải là nơi sang trọng Hướng Phi sẽ không chịu ăn, cô nói: “Phía trước hình như có nhà hàng, mình đi ăn trưa ở đó đi”.

Hướng Phi gật đầu: “Uhm”.

Chiếc xe máy hình dáng bình thường chở theo một đôi nam nữ vào nhà hàng. Nhân viên nhìn cách ăn mặc của đôi nam nữ này đoán là nhà nghèo muốn học làm sang nên tiếp đón có chút lạnh nhạt, Hướng Phi trong lòng một phen tức giận, quay đầu định đi ra. Yến Linh thấy cũng đã vào rồi nên nắm tay khuyên anh: “Đã đến rồi vào ăn đi, em cũng đói rồi”.

Hướng Phi sắc mặt khó coi nhìn cô rồi đi vào thang máy lên thẳng lầu dành cho khách VIP. Yến Linh muốn gỡ lại thể diện cho anh gọi luôn mấy món đắc tiền nhất. Nhân viên e dè nhìn hai người có vẽ khó xử.

Hướng Phi lấy ví tiền trong túi quăng ra chiếc thẻ màu vàng, bảo cô phục vụ: “Nơi đây có thanh toán bằng thẻ đúng không? Cô cầm thẻ này lên gặp sếp cao nhất hỏi ông ta có thanh toán không?”

Nhân viên phục vụ này cũng có chút kiến thức cầm thẻ tín dụng lên lập tức gương mặt tái xanh, trong lòng thầm kêu: “Ôi mẹ ơi, chính là thẻ rút tiền không giới hạn của ngân hàng Thụy Sĩ, thì ra anh ta là đại gia đi vi hành”, cô nhân viên thiếu chút nữa lăn ra bất tĩnh.

Chỉ sau năm giây đồng hồ tình thế hoàn toàn đảo ngược, sự phục vụ của nhân viên bỗng tận tình gấp mấy lần. Hướng Phi vẫn một thần sắc khó chịu, Yến Linh bên cạnh chậm rãi gắp thức ăn. Thức ăn ngon đầy bàn nhưng sao khi bỏ vào trong miệng giống như là đá sỏi, vô cùng khó nuốt, vừa khô vừa có cảm giác chua chát.

Bữa cơm kết thúc một cách nhạt nhẻo. Hai người vẫn không ai nói chuyện với ai, không ngờ “họa vô đơn chí”, lúc ra đến cửa nhà hàng vô tình gặp phải một vị khách hàng của công ty, ông ta nhìn Hướng Phi bằng ánh mắt như phát hiện khủng long thời tiền sử. Hướng Phi nghe máu trong người đông cứng đứng sững lại, sau đó hơi cười bước đến chìa tay ra với ông khách, nói: “Chào ông Trần, lâu quá không gặp”.

Ông Trần sau giây phút có cử chỉ hơi thất thố liền vội vàng đưa tay ra bắt tay Hướng Phi, nói: “Đúng vậy, dạo này bận quá không có dịp gặp chủ tịch Hứa, hay là hôm nay nhân dịp chúng ta ăn một bữa cơm, chủ tịch Hứa thấy sao?”

Hướng Phi từ chối: “Tôi còn có bạn đi cùng, có việc phải đi trước, hẹn với ông Trần hôm khác dùng cơm vậy”.

Ông Trần lúc này nhìn bên cạnh Hướng Phi thấy một cô gái nhỏ, trong lòng suy nghĩ đến chuyện mờ ám, cười nói: “Vậy chúc chủ tịch Hứa đi vui vẽ, hôm khác lại gặp”.

Hướng Phi đáp: “Được”.

Đợi cho ông Trần đi khỏi Hướng Phi mới vào bãi đậu xe dắt chiếc xe ra, cảm giác của anh lúc này chính là: “Không còn chút mặt mũi”.

Hướng Phi tâm trạng không tốt chở Yến Linh đi trên đường cũng không biết phướng hướng nào. Anh tránh đi những con đường lớn, sợ lại gặp phải người quen ai ngờ đi đến ngã ba, một chiếc xe phóng ẩu ngược chiều chạy tới, Hướng Phi mắt nhanh tay nhanh lách nhẹ chiếc xe tránh được nhưng tay lái bị mất thăng bằng chiếc xe ngã xuống, may mà anh chống chân kịp, Yến Linh ngồi phía sau một phen kinh hoảng, gương mặt tái mét.

Đến Tình cảnh này thì bao nhiêu giận dử từ sáng đến giờ đã lên đến đỉnh điểm. Hướng Phi chống xe nhìn Yến Linh nói:” Đã đến nước này em còn muốn náo loạn nữa thôi”.

Yến Linh tinh thần sa sút như rơi xuống đáy vực, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Anh cho là em đang náo loạn sao? Có phải anh đang hối hận lắm không?”

Hướng Phi đang giận, những tưởng cô nhận lỗi không ngờ lại nghe câu hỏi kiểu này thì giống như lửa cháy thêm dầu nói: “Đúng vậy. Anh thực sự hối hận nhận lời cùng em đi làm những chuyện ngớ ngẩn thế này”.

Yến Linh nghe hai chữ “hối hận” của anh không còn nghe tiếp gì nữa, trái tim từng trận đau buốt, nghĩ rằng anh đang hối hận vì cùng cô một chỗ, hối hận vì đã yêu cô. Cô tay nắm chặt, hít sâu một hơi nói: “Chúng ta chia tay đi”.

Hướng Phi ánh mắt lúc này như có lửa nhìn cô gằn giọng: “Em lặp lại lần nữa xem?”

Yến Linh sau khi nói ra câu này, những nỗi buồn dồn nén từ sáng đến giờ như được giải thoát, bình thản đón nhận ánh mắt anh, nói: “Em nghĩ chúng ta nên chia tay đi”.

Hướng Phi sắc mặt lộ rõ sự giận dử, hai bên thái dương cũng đang giật giật, nhìn thấy vẻ mặt bình thản như không của cô cảm thấy tình yêu của mình bị chà đạp đến thảm thương. Không nghĩ đối với cô ấy, tình yêu này lại nhỏ bé, tầm thường như vậy. Anh nhếch môi nói: “Tùy em”.

Hướng Phi quay người bước thẳng về trước sau đó ngồi lên một chiếc taxi, Yến Linh nhìn theo dáng anh khuất dần qua màn nước mắt, cảm thấy thiên đường tình yêu trong phút chốc hoàn toàn sụp đổ.