Giận dỗi
Yến Linh gặp Hà Vy, kể rõ câu chuyện từ đầu đến cuối. Nghe xong, Hà Vy nói: “Hay lắm, cuối cùng anh ta cũng thừa nhận tình cảm rồi. Chúc mừng mày.”
Yến Linh thắc mắc: “Mày biết anh ta yêu tao sao? Từ khi nào?”
Hà Vy ra vẻ thầy đời: “Tất nhiên là biết, tao còn chưa đến nỗi ngốc như mày. Từ mấy email mày gửi cho tao, tao cũng có thể đoán được anh ta quan tâm mày. Mày nói Hướng Phi là ai? Anh ta là một ông chủ lớn, có thế lực, có thể vì mấy đồng tiền nhỏ mà ép mày hầu hạ anh ta trả nợ sao? Nếu anh ta không thích mày có cần bày nhiều trò như vậy không?”
Yến Linh tròn mắt: “Sao mày không nói sớm? Mày biết tao bị khổ sở như thế nào không? Đồ không có nghĩa khí.”
Hà Vy phản bác: “Tao mà không có nghĩa khí à? Không có nghĩa khí thì tao đã ở bên Mỹ tiếp tục học lên thạc sĩ rồi chứ về đây làm gì? Tao chính là nhiều chuyện muốn về mai mối cho cặp oan gia, đáng tiếc hai người đã tiến triển tốt đẹp, thật là làm tao tốn không ít tâm tư.”
Yến Linh nói móc: “Thôi được rồi, chắc là mày lại muốn kể khổ, mấy ngày nay rụng thêm vài sợ tóc, ăn ít vài muổng cơm nữa chứ gì?"
Hà Vy: “Còn không phải?”
Yến Linh cười: “Thôi được nễ tình cái lương tâm chưa bị sún của mày, chầu lẩu hôm nay - tao trả”.
Hà Vy: “Coi như còn biết chuyện”.
Yến Linh: ”…”
Xxxxxxxxx
Dạo này Hướng Phi mỗi sáng thực hiện nghĩa vụ cao cả như bao chàng trai đang yêu khác. Buổi sáng đến tận nơi đón người yêu đi làm, buổi tối không tăng ca tranh thủ thời gian hẹn hò.
Yến Linh kiểm tra túi xách chuẩn bị đi làm chợt thấy sợi dây đeo điện thoại còn nằm trong túi. Cô mua dư hai sợi dự định tặng cho Hà Vy và Trúc Nhi mỗi người một sợi. Phần của Hà Vy cô đã đưa rồi còn Trúc Nhi đã có dây đeo điện thoại, lúc này cô chợt nhớ điện thoại hướng Phi không có. Cô sẽ gắn sợi này vào điện thoại anh. Tưởng tượng vẽ mặt nhăn nhó của Hướng Phi khi cô trang trí điện thoại cho anh, cô đắc ý cười gian.
Yến Linh vừa bước ra cổng xe Hướng Phi cũng vừa tới. Hôm nay anh lái chiếc Langborghini, anh bước xuống xe vòng qua mở cửa cho cô, cô hơi nhăn mặt cũng không nói gì.
Hướng Phi tay đặt lên vô lăng khởi động xe, quay sang hỏi cô: “Sáng sớm, ai chọc giận gì em mà mặt mày cau có vậy?”
Yến Linh bất mãn nói: “Anh lại đổi xe, em thấy chiếc Audi hay Ford cũng tốt lắm mà sao phải đổi chiếc này, xa xĩ quá”.
Hướng Phi cười: “Xa xĩ gì chứ, anh lấy xe chở em đi chơi mà em cũng không thích sao? Mai mốt em là bà Hứa thì cũng phải vậy thôi.”
Yến Linh thuận miệng nói: “Em còn không muốn mơ cao đến như vậy”.
Hướng Phi nhìn cô nhíu mày không hài lòng, cô chẳng phải đã là bạn gái anh rồi sao? Những thứ này tương lai rồi cũng là của cô, anh tập cho cô làm quen dần có gì không tốt chứ? Không mơ cao đến như vậy - Chẳng lẽ tình cảm giữa hai người trong lòng cô luôn coi nhẹ?
Suốt đoạn đường cả hai đều im lặng, tự chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình.
Yến Linh xuống xe không nhìn anh đi thẳng vào trong, thái độ này của cô làm Hướng Phi thực sự giận tím mặt.
Trong phòng làm việc không khí căng thẳng, các trưởng phòng đi vào cảm nhận nơi này đang ở âm độ thì lo lắng muốn nín thở. Nhìn Yến Linh rồi lén nhìn Hướng Phi cảm thấy hết chín phần là hai cô cậu giận nhau.
Hướng Phi chậm rãi duyệt báo cáo, Yến Linh giận anh vừa ngồi vào máy liền chơi game, ngay cả café cũng không thèm pha cho anh. Hướng Phi bực dọc nghĩ: “Thật là anh nuông chìu cô quá nên cô mới dám như vậy. Để xem cô bướng đến mức nào”.
Quả là thần tiên đánh nhau, dân lành gặp họa. Hướng Phi luôn cả buổi sáng đối với mỗi trưởng phòng chỉ một tí không hài lòng đều không ngừng quát mắng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Yến Linh nhìn khuôn mặt này của Hướng Phi thì cũng không khỏi sợ hãi. Không lẽ chuyện lúc sáng chọc giận anh? Nhưng thực sự cô đã quen đạm bạc, còn anh cứ tùy tiện xa xĩ như vậy cô vô cùng không muốn. Hơn nữa tương lai trở thành bà Hứa, Cô quả là không dám nghĩ tới, cô còn không biết bao lâu nữa Hướng Phi sẽ chán cô. Tình yêu của anh vốn không có hạn bảo hành.
Cô chính là luôn tự nhắc bản thân không được đánh mất mình, cô không muốn một ngày kia khi đã quen từ trên cao đột ngột rơi tự do xuống vực. Người đời vẫn nói: “Một người đang nghèo bỗng giàu lên sẽ dễ dàng thích ứng, nhưng một người từ giàu có trở thành cơ hàn sẽ không thể nào chịu nổi”.
Yến Linh tuy còn nhỏ tuổi đối với nhân tình thế thái không biết được nhiều, nhưng cô xuất thân vùng nông thôn, có những định kiến những lời khuyên răn đã hình thành trong đầu rất khó thay đổi.
Hướng Phi sau một hồi tức giận, nhìn thấy vẽ sợ hãi của cô nhìn anh thì nhất thời bừng tỉnh. Cảm thấy vô cùng hối hận. Cô sợ anh, có phải những hành động của anh đã dọa cô làm cô xa lánh anh, nên hôm nay trong vô thức mới nói là không dám mơ cao.
Hướng Phi trước nay tức giận đều tự mình kìm nén, anh cố hít một hơi dài cố dằn xuống những bực tức từ sáng đến bây giờ. Một lúc sau cảm thấy tinh thần tạm ổn, trầm giọng nói:
“Anh đau đầu quá, em qua mát xa cho anh đi”.
Yến Linh cứ ngỡ bản thân nghe nhầm, có người cách đây mười phút nỗi cơn thịnh nộ e rằng tương đương bão cấp 10, vậy mà giờ đây có thể ôn hòa như gió xuân vậy sao? Còn có cái giọng như than thở, như làm nũng nữa. Cô thực sự không hiểu Hướng Phi làm thế nào để có công phu này? Không lẽ anh tâm thần phân liệt, hay có hai bộ mặt khác nhau?
Hướng Phi nhìn thấy cô đứng ngay đơ ở đó thì giục: “Nhanh lên đi, đầu anh đau sắp không chịu nổi rồi”.
Yến Linh bĩu môi trong lòng coi thường, anh bệnh không gọi bác sĩ gọi cô làm gì, cô có thuốc tiên chắc?
Tuy nghĩ vậy vẫn đứng lên bước lại bàn anh. Hướng Phi lúc này ngã người vào ghế. Yến Linh nhẹ nhàng đặt hai tay lên huyệt thái dương bắt đầu mát xa cho anh.
Lúc nhỏ ở nhà mỗi lần cha cô mệt mỏi liền gọi cô mát xa cho ông. Lúc đó đôi tay cô nhỏ xíu chỉ làm ông thêm nhột chứ không thoải mái gì, dần dần nhờ đó tay nghề cô khá lên. Về mặt này tạm coi là hơi chuyên nghiệp.
Hướng Phi hơi nhắm mắt thư giãn, lúc này anh cảm thấy thật thanh thản và thoải mái. Đúng vậy chỉ cần có cô gần anh, anh sẽ không thấy áp lực, không thấy mệt mỏi.
Hướng Phi đưa tay bắt lấy tay cô hạ giọng nói: “Còn giận anh sao? Em không thích chiếc xe đó mai mốt anh không lái nữa”.
Yến Linh thật không biết nói làm sao? Cô không phải không thích xe đó mà là không thích xa xĩ, nói ra anh có hiểu hay không? Cô chợt nghĩ ra ý khác, nói:
“Em thích đi với anh chiếc Audi , không phải lúc mới quen mình đều đi chiếc đó hay sao? Em không muốn thay đổi.”
Hướng Phi nghe giọng cô đã hết giận liền đáp ứng nói: “Vậy theo ý em”.
Yến Linh thở ra một hơi, không khí sáng giờ thực sự làm cô muốn thở không nỗi, hiện tại mới thấy trời quang mây tạnh. Chợt nhớ ý định lúc sáng, cô nói:
“Anh đưa điện thoại của anh cho em mượn”.
Hướng Phi không hỏi lấy điện thoại trên bàn đưa cho cô. Cô chạy về bàn loay hoay một lúc, đến khi trả lại chiếc điện thoại sang trọng của anh đã có lủng lẳng một con rùa thủy tinh. Anh là con trai lại là chủ tịch lớn làm sao thích những trò trẻ con này, liền nói: “Cái này em muốn làm gì, khó coi chết được”.
Yến Linh lấy điện thoại cô ra kề gần điện thoại anh, cong môi nói: “Không khó coi, rất đẹp mà. Em cũng có một cái, nhìn vào xem nào giống điện thoại tình nhân ghê chưa?”
Hướng Phi nghe giọng cô hớn hở như vậy lại nhớ mới rồi giận nhau thì cam chịu nói: “Cũng được”.
Yến Linh cười nói: “Em muốn chụp anh một tấm làm hình nền điện thọại em, anh cũng chụp hình em làm hình nền điện thoại đi”.
Hướng Phi bất đắc dĩ gật đầu, cô bé này ở đâu đưa ra những ý tưởng trẻ con thế này? Đáng chết là anh không nỡ phụ tâm ý của cô.
Thế là một phút sau trên màn hình điện thoại của Hướng Phi xuất hiện hình ảnh một cô bé tinh nghịch đang cười tươi tắn. Còn trên màn hình điện thoại Yến Linh có một người bộ mặt y như phán quan.
Yến Linh trêu anh: “Em đem hình anh dọa bọn trộm cũng được lắm nghe”.
Hướng Phi: “Em dám”.
Hai người mơi đây căng thẳng phút chốc đã vui vẽ cười nói thật là giống như đôi tình nhân trẻ con. Cả hai lúc ngang ngược thì không ai chịu nỗi, nhưng khi biết lỗi ai cũng sẽ cố ý nhún nhường chính nhờ vậy những lần bất hòa đều trong vòng vài tiếng đồng hồ sẽ làm lành.
Chính là sức mạnh của tình yêu.