- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Ai Nói Anh Không Yêu Em
- Chương 61
Ai Nói Anh Không Yêu Em
Chương 61
Hôm nay thành phố A vẫn tuyết rơi không ngừng, tối qua sau khi ngừng rơi một chút thì lại rơi mãi đến rạng sáng. Những người già hay nói, trời tuyết rơi không lạnh, lúc tuyết tan mới lạnh. Do vậy, mấy ngày nay tuyết rơi không ngừng nhưng Tuỳ An Nhiên không hề cảm thấy lạnh như mấy ngày vừa đến thành phố A. Lúc này, Tuỳ An Nhiên đang đứng dưới lầu toà nhà cô ở. Trước khi ra khỏi cửa, một người nào đó còn đặc biệt nhắn tin dặn cô nhớ giữ ấm nên bây giờ trên người cô mũ, khẩu trang, khăn choàng, bao tay không thiếu một thứ gì cả. Cả không gian đều là màu trắng, cô lại mặc một chiếc áo phao trắng đứng trước bảng thông báo, dường như hoà mình vào trong cảnh tuyết trắng, khó mà tìm ra.
Tuỳ An Nhiên cúi đầu đi qua đi lại trước bảng thông báo, bởi vì vẫn còn sớm nên dưới lầu không có nhiều người qua lại, yên lặng đến nỗi chỉ nghe tiếng tiếng chân dẫm trên đất của cô “bình bịch”, rất nhỏ nhưng lại đặc biệt dễ nghe. Dường như cô đi qua đi lại không biết chán, không biết đã mấy vòng rồi, bỗng nhiên cô bật cười. Đôi mắt híp cong cong, chỉ lộ xíu tròng mắt đen láy sáng ngời. Cô đưa tay ôm mặt, hít một hơi tràn ngập khí lạnh buổi sáng trời đông, cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn nhiều. Cô có phải đang nằm mơ không…
Hôm qua vẫn chưa kịp có cảm xúc gì nhưng sáng nay khi tỉnh dậy, lúc mơ hồ sờ lấy điện thoại xem giờ lại đúng lúc anh gửi tin nhắn đến, tuy là nội dung tin nhắn đơn giản ngắn gọn, chỉ có một câu “Chú ý giữ ấm, lát nữa anh sẽ kiểm tra đó.” nhưng rõ ràng lại nhắn nhở cô: bắt đầu từ tối hôm qua, có rất nhiều chuyện đang dần thay đổi.
Thế là, cả buổi sáng cô cứ cười ngu ngơ, hoàn toàn quên mất cô đã từng vì đấu tranh đoạn tình cảm này mà khổ sở biết bao nhiêu. “Nhớ được ăn mà quên bị đánh” có lẽ câu nói này là dành cho cô. Nhưng cô vẫn…rất vui. Niềm vui không thể nói ra này, mỗi buổi sáng khi thức dậy nhớ đến anh, đôi mắt sẽ ánh lên ánh sáng ấm áp.
Có anh đi cùng, thật tốt biết bao!
Vào lúc cô đang thẩn thờ thì có một chiếc xe lại gần, đợi đến lúc An Nhiên phát hiện, chuẩn bị tránh ra người đường thì phát hiện người trên xe là…Giang Mạc Thừa. Trông anh có vẻ hơi tiều tuỵ, dường như đã lâu lắm rồi chưa được nghỉ ngơi tốt. Râu trên cằm lún phún, đôi mắt tràn ngập sự mệt mỏi.
Anh xuống xe, đứng đó nhìn cô hồi lâu mới bước lại gần gọi tên cô: “An Nhiên.”
Nhất thời Tuỳ An Nhiên không biết nên đối mặt với anh thế nào nên hai người cứ như vậy mà nhìn nhâu hồi lâu. Cô nắm chặt tay, bỏ tay vào túi áo, lạnh nhạt nói: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh…”
“Nếu như là chuyện em đang nghĩ đến thì không cần phải nói nữa, em đã nói tất cả với bác Giang rồi, bà ấy sẽ chuyển những lời hôm qua em nói đến anh.” Tuỳ An Nhiên nở nụ cười, đưa tay vỗ vai anh: “Em biết hoàn cảnh của anh, không liên quan gì đến anh cả.”
Giang Mạc Thừa mím môi không nói gì, cứ im lặng như vậy mà nhìn cô.
“Anh nghe mẹ nói em đã kết hôn rồi…” Cuối cùng, anh cũng nhịn không được mà nói ra, chỉ là trong lời nói tràn ngập sự buồn bã, có lẽ chỉ có những người trải qua cảnh cầu mà không được, bất lực mới có thể hiểu rõ nỗi đau này.
“Thật ra là chưa.” Tuỳ An Nhiên lôi giấy tờ tuỳ thân ra từ trong túi ra nói tiếp: “Nhưng hôm nay đi làm.”
“Vậy có nghĩa là em đang đợi anh ta?”
“Đúng vậy.”
Giang Mạc Thừa lại rơi vào trầm ngâm, mãi một lúc sau anh mới nhẹ thở dài, tiếng thở dài đó như chứa đựng những tình cảm khó nói ra của anh.
“Anh biết rồi.”
Tuỳ An Nhiên không trả lời, lúc cô nhìn chiếc Land Rover vừa mới ở một góc cách đó không xa mới nghiêng đầu nói: “Anh ấy đến rồi, em đi đây.”
“Em không cần suy nghĩ thêm ư?” Thấy cô sắp đi, anh ta đưa tay nắm lấy cô tay cô, cách một lớp quần áo dày nên không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.
“Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi.” Tuỳ An Nhiên nhìn tay anh đang cầm, nhẹ nhàng gỡ ra, nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu như cả cuộc đời này có ai đó khiến em bất chấp tất cả để thử xem sao thì chỉ có thể là anh ấy.”
Một người đã tồn tại trong cuộc đời cô biết bao năm qua.
Giang Mạc Thừa chỉ cảm thấy cổ họng khô đắng, đôi mắt anh ảm đạm hơn lúc nãy rất nhiều. Anh cúi đầu dí mũi chân trên nền tuyết, cho đến khi giày vùi hơn một nửa mới hạ giọng nói: “Thật ra anh biết mình không có lý do gì để tìm đến em, chúng ta đã nói chuyện rõ ràng từ lâu rồi…”
“Mạc Thừa.” Đột nhiên cô gọi tên anh, thấy anh ngẩng đầu nhìn, dường như trên môi nở một nụ cười nhưng đợi Giang Mạc Thừa nhìn lên hoàn toàn thì độ cong bên môi cô đã mất đi, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta, nói: “Em cùng anh đánh cược không? Không cần tiền đặt cược, chỉ mong sau khi em thắng anh có thể buông bỏ mọi thứ, tất cả đều kết thúc.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, ấm áp, lại thêm chút dịu dàng của người con gái Giang Nam, bình lặng đến lạ kỳ. Anh ta nhìn vào mắt cô một cách chăm chú, ánh mắt cô bình tĩnh nhưng ý cười cuối mắt không có cách nào che đậy.
Anh ta hỏi lại: “Cược thế nào?”
“Em bước đến đó, anh ấy nhất định sẽ bước xuống xe, sau đó giúp em phủi tuyết trên người xuống rồi mở cửa cho em lên xe.”
Anh ta nhìn cô một cách khó hiểu. Tuỳ An Nhiên cười với anh rồi nhấc bước qua đó. Giang Mạc Thừa quay người sang nhìn, cô mới bước đi vài bước mà người ngồi trên chiếc xe Land Rover đỗ cách đó không xa đã mở cửa xe bước xuống.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Ai Nói Anh Không Yêu Em
- Chương 61