- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Ai Nói Anh Không Yêu Em
- Chương 51
Ai Nói Anh Không Yêu Em
Chương 51
Trong phòng thu âm tràn ngập không khí ấm áp, có lẽ là do công việc nhẹ nhàng hơn rồi nên ngoài những nhân viên thu âm thì không có quá nhiều nhân viên tạp vụ.
Ôn Cảnh Phạm bước vào cởϊ áσ khoác treo lên giá treo bên cạnh, bên trong anh mặc chiếc áo lông màu xám, hoa văn trang nhã, đường may tinh tế. Tuỳ An Nhiên đứng bên cạnh anh nên có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên áo anh, giống như mùi thuốc giặt áo lông chuyên dụng, lại giống như mùi nước gội đầu.
Ôn Cảnh Phạm xắn sơ tay áo lên, quay đầu sang nói với cô: “Ở đây càng lâu sẽ càng nóng, em cởϊ áσ khoác đi, lát nữa ra ngoài đã mặc lại, nếu không sẽ bị cảm đó.
Tuỳ An Nhiên gật đầu, lúc cởϊ áσ chuẩn bị treo trên giá treo thì anh đưa tay lấy một cách tự nhiên, với ưu thế chiều cao của mình chỉ dùng một tay nhẹ nhàng treo chiếc áo lên.
Lục Tập Phương cầm chai nước từ tay nhân viên bước đến, thấy cảnh tưởng này thì lùi lại một bước, sau đó chen vào giữa hai người nói: “Ti Kì và Thịnh Hạ của tôi à, tối nay hai người là nhân vật chính đó, đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Ôn Cảnh Phạm đột nhiên cúi đầu nhìn Tuỳ An Nhiên, đổi giọng nói: “Thịnh Hạ.”
Tuỳ An Nhiên ngây người, ngẩng đầu nói: “Hả?”
Tay anh đặt lên vai cô vỗ nhẹ một cái, trực tiếp bỏ qua ánh mắt lấp lánh chờ xem chuyện của Lục Tập Phương, ôm vai cô đi về phía phòng thu âm: “Một lát nữa chúng ta đối thoại một lần xem thử cảm xúc thế nào, nếu như không có vấn đề gì thì bắt đầu thu âm luôn, được không?”
“Chắc là không có…” Tuỳ An Nhiên nhớ đến lúc bản thân đọc kịch bản, tưởng tượng đến trạng thái nhân vật liền cảm thấy bối rối.
Khi tiến vào phòng thu âm, Tuỳ An Nhiên chỉ thấy có hai người bọn họ, cô chỉ Tưởng Ninh Hạ và nhân viên l*иg tiếng đang đứng ở ngoài hỏi: “Bọn họ không vào sao?”
“Phần của họ đa số là l*иg tiếng độc lập, đã làm trước đó rồi.” Anh kéo một chiếc ghế qua, ấn cô ngồi xuống, thay cô điều chỉnh lại vị trí.
“Vậy tối nay bọn họ…” Có vài điều cô vẫn chưa hiểu.
Ôn Cảnh Phạm lúc này mới ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Vây xem chúng ta.”
Ý tại ngôn ngoại… Chỉ với bốn chữ đã khái quát được vấn đề.
Tuỳ An Nhiên bị ý sâu xa của câu nói này khiến cho giật mình đến muốn thổ huyết, sắc mặt dần biến đổi.
“Không cần quá lo lắng.” Anh bật cười, đôi mắt cong lại, đôi mắt đen huyền ấy lấp lánh khiến người ta muốn phạm tội, nói: “Vài lần sẽ quen thôi.”
Nói…cũng như không nói.
Tuỳ An Nhiên vặn nắp bình nước uống một ngụm, dòng nước mát lạnh đi qua cổ họng khiến đầu óc cô thanh tỉnh không ít, cô cầm cuốn kịch bản lên xem, sau khi hỏi Ôn Cảnh Phạm vài câu không biết nên nói như thế nào thì hai người bắt đầu thử đối thoại.
Lần thử l*иg tiếng này, giọng anh hơi biếng nhác, không hoàn toàn nhập vai nhưng đuôi mắt nhướng lên, lặng lẽ nhìn cô hình như đã nhập vai rồi. Mà anh…đẹp như người trong tranh vẽ.
Lục Tập Phương luôn đeo tai nghe nghe, chỉ cần Ôn Cảnh Phạm thuận miệng nói một câu nào cũng cho thầy thu âm thu lại.
Lúc bắt đầu chính thức ghi âm, Ôn Cảnh Phạm giúp chô điều chỉnh lại thiết bị thu âm, xác nhận mọi thứ đều ổn rồi mới về vị trí của mình ngồi, chỉ cho cô thấy đoạn video đã quay đang phát: “Còn cần phải chú ý tốc độ, âm thanh cần phải khớp với hình ảnh. Vừa mới bắt đầu có thể không quen, từ từ điều chỉnh là được.”
Tuỳ An Nhiên gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
Không thể phủ nhận, trạng thái làm việc của anh thật sự rất nghiêm túc, đôi môi mím chặt, đôi mắt cụp xuống, đuôi mắt khẽ nhướng lên, biểu cảm trên mặt bởi vì nghiêm túc mà cảm giác dịu dàng giảm đi, thay thế bằng trầm mặc và nhiều suy tư.
Không biết là vì tâm trạng tốt hay là vì cớ gì, mặc dù mặt anh không có cảm xúc gì nhưng mỗi lần đến phiên cô nói anh luôn vô ý nhướng đuôi mắt, nhìn qua cô, sau đó lại cụp mắt, khoé môi khẽ cong lên, nhìn có vẻ như đang cười nhưng không tìm được điểm gì thể hiện anh đang cười.
Sau khi Tuỳ An Nhiên bị anh nhìn như vậy vài lần, căng thẳng đến nỗi quên khớp khẩu hình. Anh đưa tay lên, như cười như không nhìn cô, nhỏ giọng trầm trầm nói: “Là lần đầu tiên, căng thẳng là đúng rồi, lại một lần nữa đi.”
Bệnh cảm của anh vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nghe kỹ thì có thể nghe thấy tiếng khàn khàn bị anh đè nén trong đó, trầm thấp như có những hòn sỏi nhỏ chặn ngang.
Lúc nghỉ ngơi anh dừng lại uống nước, ngón tay đè đè cổ họng, bất đắc dĩ nói: “Tôi nay có lẽ phải nghỉ sớm rồi, cổ họng mình hơi khó chịu.”
Lục Tập Phương vẫn luôn đeo tai nghe nghe hai người ở phòng thu âm cách vách l*иg tiếng, nghe anh nói vậy không chút do dự mà đồng ý: “Vậy cậu mau đi nghỉ ngơi đi, là một đạo diễn biết nhìn xa trông rộng, mình không tiếc chút thời gian này đâu.”
Ôn Cảnh Phạm hình như cười một tiếng, lại uống thêm ngụm nước, nói với cô: “Tối nay em làm tốt lắm, tốt hơn anh tưởng tượng nữa.”
Tuỳ An Nhiên nhớ đến từng câu từng chữ anh chỉ và làm thử cho cô biết, lại nhìn động tác tằng hắng của anh, thầm cảm thấy xấu hổ: “Nếu như không phải anh chỉ vẽ cho em…” thì không biết tệ hại đến mức độ nào nữa.
Từ lúc mới bắt đầu, cô không hề tiến vào trạng thái nhân vật; bên ngoài lại có biết bao nhiêu là ánh nhìn, có bao nhiêu là người nghe hai người họ l*иg tiếng, bình luận đủ điều, cô không biết bản thân làm tốt hay không nhưng vào lúc đó, con quỷ tự tin đã giấu kỹ trong cô lại cứ tác quái. Đây không phải là chuyên môn của cô, mỗi một phút giây cô đều muốn bỏ cuộc.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Ai Nói Anh Không Yêu Em
- Chương 51