Buổi sáng Tuỳ An Nhiên có ghé khách sạn một chuyến, không phải để nộp đơn từ chức mà là nộp đơn nghỉ phép. Đây là khoảng thời gian cuối năm, là lúc cần người nhất, Tuỳ An Nhiên vốn nghĩ thứ chờ đợi cô sẽ là bị đuổi việc nhưng không ngờ là dì Ôn cái gì cũng không hỏi, trực tiếp phê chuẩn, còn nói khi nào nghỉ đủ thì đi làm lại.
Tuy là Tuỳ An Nhiên cảm thấy khó hiểu, nhưng cô không dám hỏi.
Lần này Lục Tập Phương quay lại là muốn điều chỉnh thêm vài chỗ nhỏ, không chỉ lúc ở sân bay phải chụp ảnh mà lúc lên xe còn phải tiếp nhận hai cuộc phỏng vấn, thậm chí còn lỡ thời gian đến văn phòng. Lúc anh bước vào công ty thì trợ lý nhắc nhở anh: “Cô Tuỳ đã chờ anh được một lúc rồi ạ.”
Lục Tập Phương bị không khí ấm áp trong nhà làm cho bối rối, lúc đang cởϊ áσ khoác thì nghe thấy lời nhắc nhở này, không để ý hỏi tiếp: “Vậy Thời Ngộ thì sao?”
“Còn không thấy đến.”
“Haizz, lạ thật…” Lục Tập Phương than một câu, chân không dừng bước mà đi về phía phòng khách.
Phòng khách được thiết kế theo kiểu cửa kính trong suốt nên Lục Tập Phương vừa bước lên lầu hai đã có thể nhìn rõ được bên trong. Bên trong Tuỳ An Nhiên đang ngồi trên sofa khẽ cúi đầu, xem gì đó rất chuyên tâm, không có chút mất kiên nhẫn nào. Lúc anh ta đưa tay chuẩn bị đẩy cửa đi vào thì đột nhiên trong đầu lại vang lên câu nói của Ôn Cảnh Phạm: “Cô ấy trước giờ luôn là một người có kiên nhẫn, đối xử với cô ấy cần phải kiên nhẫn hơn mới được.”
Miệng anh ta lẩm bẩm vài tiếng: “Với cậu không phải cũng vậy sao…”
Nếu như câu nói này của Ôn Cảnh Phạm có tác dụng hơn những lời anh ta nói, vậy anh ta cũng không nhắc lại chuyện này nữa…
Lục Tập Phương sợ nhất là lúc Tuỳ An Nhiên gặp phải chuyện gì đó mà lại cảm thấy hối hận, không cần biết Ôn Cảnh Phạm đã tốn bao nhiêu sức lực mới có thể kéo cô ấy về lại, việc đầu tiên phải làm là ký hợp đồng, nói sơ qua những mục cần chú ý và thời gian làm việc, … Vào lúc hai người chuyển chủ đề sang chuyện tình yêu trai gái thì một người nào đó đến trễ đẩy cửa bước vào.
Trên vai anh vẫn còn phảng phất những giọt nước do tuyết đọng, ẩm ướt bả vai. Anh ngẩng đầu nhìn cô, tự nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh cô hỏi: “Trán đỡ hơn chưa?”
Lục Tập Phương không hài lòng: “Sao cậu không hỏi mình có khoẻ không, chúng ta cũng lâu lắm không gặp rồi đó! Cậu bước vào nhìn còn không thèm nhìn mình.”
Lúc này Ôn Cảnh Phạm mới lười biếng liếc mắt nhìn, nghe lời hỏi: “Cậu khoẻ không?”
Lục Tập Phương lạnh lùng “hừ” một tiếng, đẩy hợp đồng đến chỗ Ôn Cảnh Phạm: “An Nhiên đã ký xong rồi, tới cậu đó.”
Ôn Cảnh Phạm cúi đầu nhìn hợp đồng, cầm lấy hợp đồng của Tuỳ An Nhiên cần thận xem những điều khoản, lúc nhìn thấy chữ ký của cô ở góc bên trái phía dưới, màu mắt của anh như đậm hơn. Nét bút của anh không giống với những người khác, vậy nên nét bút của cô hơi giống của anh người khác có thể không nhìn ra nhưng anh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra.
Tuỳ An Nhiên thầm hít vào một hơi, vốn nghĩ anh sẽ không thể nào phát hiện ra, dù sao thì lực tay không giống nhau nhưng khi cô nhìn thấy đôi môi khẽ nhếch lên mang theo ý cười của anh, cô đỡ trán than: “Xong đời rồi…”
Ngoài dự tính của cô là Ôn Cảnh Phạm không nói gì cả, chỉ cầm hợp đồng của mình lên xem qua một lượt, cầm bút ký tên. Sau khi ký xong hợp đồng cũng đúng lúc đến giờ ăn trưa, tâm trạng Lục Tập Phương tốt nên mời khách đến hội quán TC gần đó ăn cơm, ngoài Ôn Cảnh Phạm và Tuỳ An Nhiên còn có vài diễn viên đã bắt đầu công việc l*иg tiếng, mà trong đó lại có Tưởng Ninh Hạ.
Lúc Tưởng Ninh Hạ bước vào nhìn thấy Tuỳ An Nhiên thì ngây người, có lẽ là bất ngờ không biết vì sao cô lại ở chỗ này. Tuy nhiên trên mặt chỉ thể hiện bất ngờ một chút rồi bình thường trở lại.
Nhân duyên của Tưởng Ninh Hạ trong giới này cũng khá tốt, mà giới này bình thường cũng là ăn cơm bàn chuyện công việc, so sánh với Tuỳ An Nhiên đang im lặng trốn trong góc, cô từ lúc bước vào đã tách biệt không nói chuyện cùng mọi người, khác hẳn với dáng vẻ hùng hổ tự tin ở khách sạn.
“Ngài Ôn thật sự là khách quý, tôi chạy tới chạy lui ở phòng ghi âm đã mấy ngày rồi cũng không thấy được ngài.” Tưởng Ninh Hạ nâng ly kính rượu Ôn Cảnh Phạm.
Ôn Cảnh Phạm đang bóc tôm, nghe những lời này thì nhìn qua một cái, giọng nói lười biếng như đang kể lại chuyện gì đó: “Lát nữa tôi phải lái xe, không thể uống rượu.”
Trước giờ anh luôn là tâm điểm nhưng không nhiệt tình với chuyện uống rượu, có thể ăn một bữa cơm với anh đã là chuyện không dễ dàng, vậy nên lúc Tưởng Ninh Hạ vừa cất tiếng nói mọi người liền im lặng lại, lời từ chối lúc này của anh lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Lục Tập Phương cũng là người trong giới này, lại đang hợp tác với Tưởng Ninh Hạ nên cũng có thể hiểu đôi chút về tâm tư của cô gái này. Anh ta kìm lại tiếng cười, lên tiếng giải vây: “Uống rượu lái xe là không ổn, tôi không lái xe, đến đây uống với tôi nè, đã có Ôn Cảnh Phạm đưa tôi về rồi.”
Ôn Cảnh Phạm đã bóc xong tôm, nghe thấy những lời này thì liếc anh ta, bỏ tôm vào trong chén của Tuỳ An Nhiên, hùa theo anh ta lạnh nhạt nói: “Cậu với An Nhiên không cùng đường.”
Lời vừa nói ra ý cũng rất rõ ràng: Không đưa, đưa An Nhiên về rồi.
Tuỳ An Nhiên nhìn Tuỳ An Nhiên, đôi môi cứng lại, sau một phút ngại ngùng ngắn ngủi, vẻ mặt lại bình thường: “Đạo diễn Lục đi với tôi đi, quản lý của tôi sẽ đến đón tôi.”
Lục Tập Phương uống một ngụm rượu, không để ý cười cười: “Sao có thể làm phiền người đẹp.”
Tưởng Ninh Hạ thu lại nụ cười, quay sang Tuỳ An Nhiên hỏi: “Quản lý Tuỳ vẫn còn nhớ tôi chứ?”
Tuỳ An Nhiên không hợp với môi trường này lắm nên từ lúc bước vào luôn cúi đầu ăn uống, cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của mình, không ngờ là chủ đề lại có thể chuyển đến mình. Cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình, Tuỳ An Nhiên cười với Tưởng Ninh Hạ: “Đương nhiên là nhớ.”
Sao có thể không nhớ chứ…thậm chí còn bị kéo vào “danh sách đen”.
Tưởng Ninh Hạ lại cười một cái, lớp trang điểm tinh tế, nụ cười thân thiện, nếu như không phải trước đó Tuỳ An Nhiên đã thấy dáng vẻ làm khó dễ của cô ta có lẽ đã tan trong nụ cười này rồi.
Nhưng với kinh nghiệm làm phục vụ trong khách sạn lâu năm của mình, cô rất nhanh đã điều chỉnh thành vẻ mặt không chút khuyết điểm, cười với cô ta, rất đúng mực nói: “Sau này làm phiền cô Tưởng chỉ điểm thêm nhiều điều.”
Tưởng Ninh Hạ đang đoán xem nguyên nhân Tuỳ An Nhiên xuất hiện ở đây là gì thì nghe cô nói vậy, nhướng mày, có chút bối rối.
Tuỳ An Nhiên lại cười, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng tham gia l*иg tiếng cho “Cửu chuyển”.”
Tưởng Ninh Hạ ngẩng người, ánh mắt chuyển qua lại giữa Ôn Cảnh Phạm và Tuỳ An Nhiên hồi lâu, sau khi hồi hồn lại mới phát hiện biểu cảm ngạc nhiên của bản thân liền dứt khoát hỏi: “Cô sao có thể?”
Bên ngoài mặt Tuỳ An Nhiên vẫn đang cười nhưng bên trong lại bấn loạn. Ánh mắt mọi người di chuyển giữa Ôn Cảnh Phạm và cô, nhất thời có cảm giác – Tuỳ An Nhiên đang đi cửa sau.
Ôn Cảnh Phạm im lặng nãy giờ không nói buông đũa xuống, cất giọng nói âm trầm bảo vệ cô: “Đây là người đạo diễn Lục năm lần bảy lượt mời đến đó, là người l*иg tiếng cho vai nữ chính “Cửu chuyển”, cũng chỉ có cô ấy mới l*иg tiếng được vai này.”