Động tác của An Hâm dừng lại, sững sờ, mím môi không nói gì.
Thật lâu mà Tuỳ An Nhiên không nghe mẹ nói gì, ngẩng đâu nhìn bà, dè dặt hỏi: “Con về với mẹ, mẹ không vui sao?”
“Đương nhiên là vui chứ, con trước giờ vẫn luôn là một người có chủ kiến, mẹ cũng không tiện xen vào, muốn làm gì là do con quyết định. Nhưng mẹ vẫn phải nói nếu như vì sức khoẻ của mẹ mà con từ bỏ tất cả mọi thứ con vất vả có được ở thành phố A, chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình.”
Chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình.
Có lẽ không có bao nhiêu bà mẹ có thể nói như vậy với con mình đâu đúng không? Nhưng An Hâm từ năm năm trước đã nhấn mạnh với cô, đừng bị ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân thất bại của bà, cũng đừng vì khoảng thời gian u ám này mà trật khỏi đường ray.
Chỉ cần là chuyện An Nhiên muốn làm, cứ tự do làm, bà không những không cấm đoán cô mà còn là bến cảng yên bình của Tuỳ An Nhiên.
Nhưng làm thế nào mà không bị ảnh hưởng chứ? Ngược lại chính thái độ này của bà khiến vết thương vốn đóng vảy của cô một lần nữa chảy máu.
Một người phụ nữ vào độ tuổi đẹp nhất gả cho bố cô, vì ông ta mà sinh con dưỡng cái, đánh đổi cả cuộc đời. Từ lúc bà gả cho ông ta, cuộc đời tươi đẹp cảu bà bắt đầu, nhưng tình cảm nói tan là tan, vào lúc bà như đèn cạn dầu, ông ta vì bất cứ nguyên nhân gì mà bỏ rơi bà cũng vô cùng đáng khinh.
Bà ôm lấy hồi ức mà sống một đời cô độc, lúc ốm đau cũng không có ai chăm sóc, còn người đàn ông đó sớm đã tái hôn, sinh con với người khác.
Không phải khúc mắc của Tuỳ An Nhiên quá lớn mà chỉ là so sánh như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng bất công và uỷ khuất.
Cô không phải chưa từng nhìn thấy cảnh tượng bọn họ yêu nhau như thế nào, cũng không phải chưa từng thấy cảnh họ chia tay như thế nào, làm sao nói không ảnh hưởng là không ảnh hưởng, xem nó như không tồn tại chứ?
Trong lúc cô nhớ lại, hai người cứ như vậy mà im lặng.
Tuỳ An Nhiên đánh chữ trả lời tin nhắn của Lục Tập Phương: “Xin lỗi.” Không giải thích gì thêm.
Lục Tập Phương trả lởi rất nhanh, là tin nhắn thoại, Tuỳ An Nhiên nhìn thấy An Hâm đang nhìn mình, do dự một lúc, đặt điện thoại xuống nói chuyện cùng bà.
Đêm càng vào khuya, tiếng nói chuyện cũng dần nhỏ lại.
Trước khi đi ngủ, An Hâm nhỏ giọng nói: “An Nhiên, có rất nhiều chuyện không phải như con thấy đâu. Mẹ sợ nhất là chuyện này ảnh hưởng đến con, nhưng cuối cùng vẫn là…”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ?” An Nhiên nắm lấy tay bà an ủi, chỉnh lại góc chăn cho bà rồi nằm xuống nhìn bà.
An Hâm đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn dặn dò cô: “Về đi, ở cùng mẹ thêm vài hôm rồi quay về đi…”
Tuỳ An Nhiên không nói gì, bà cũng dẫn chìm vào giấc ngủ.
Không biết gió đã nổi lên từ lúc nào, bên ngoài thấp thoáng có tiếng gió thổi. Tuỳ An Nhiên giữ nguyên tư thế này lúc lâu, xác định mẹ đã ngủ sâu mới đưa tay tắt đèn, nhẹ bước xuống giường đến bên sofa ngồi xuống.
Cô mở tin nhắn thoại của Lục Tập Phương lên nghe, giọng điệu anh ta vô cùng vô lại: “Tôi không cần biết, l*иg tiếng nữ chính phải là cô, cô không làm tôi sẽ không cho Thời Ngộ làm, cô đợi fan cậu ta đuổi gϊếŧ đi!”
!!!
Tuỳ An Nhiên trợn tròn mắt, tức giận nhắn lại: “Anh suy nghĩ cẩn thận đi, l*иg tiếng nữ chính cực kỳ dễ tìm, chỉ cần đạo diễn Lục vất vả xíu thôi. Sao anh lại cảm tính như vậy, không cho Thời Ngộ l*иg tiếng chứ!”
Thật không ngoa khi nói có biết bao người chờ đợi phim này chỉ vì Thời Ngộ l*иg tiếng.
Lục Tập Phương buồn bực nhíu mày, đầu óc rối rắm. Anh cũng đâu thể nói với cô đây là ý của Ôn Cảnh Phạm, nếu không đến lúc đó hai người đều lật mặt với anh thì sao…Cả hai người anh đều muốn, đều phải bắt được người.
Nhưng bản thân là người vô tội, Lục Tập Phương không hề vui vẻ: “Phim truyền hình sẽ được ra mắt vào mùa hè, tôi có thể đợi cô thay đổi ý định.”
Sau khi nói xong, anh ta cảm thấy không đủ liền bổ sung thêm: “Ôn Cảnh Phạm trở về là có thể bắt đầu công việc rồi, nhưng bây giờ…nữ chính không còn nên cũng chẳng cần cậu ta làm gì.”
Tuỳ An Nhiên câm nín.
Có ai có thể nói cho cô biết, tại sao một người có tính cách ấu trĩ như anh ta lại có thể làm đạo diễn được không?
Ngay lúc cô định gửi tin nhắn cho Ôn Cảnh Phạm thì nhận được một dãy số Lục Tập Phương gửi đến: “Đây là tài khoản wechat mà Thời Ngộ vừa đăng ký.”
Tuỳ An Nhiên đang định cảm ơn thì anh ta lại nhắn thêm một câu: “Số điện thoại của Thời Ngộ chắc cô quen thuộc quá rồi nhỉ?”
Tuỳ An Nhiên: “…”
Lục Tập Phương nhận được một hàng dấu chấm của Tuỳ An Nhiên, tâm trạng cuối cùng của anh cũng như trời quang mây tạnh sau cơn mưa. Hừ! Cậu bắt nạt tôi, tôi liền bắt nạt người cậu thích cho vừa lòng!
--
Tuỳ An Nhiên vừa gửi lời mời kết bạn với Ôn Cảnh Phạm thì đã thấy anh chấp nhận.
Đúng thật là mới tạo chưa được bao lâu, thông tin cá nhận, hình đại diện hay vòng bạn bè đều trống rỗng, chỉ có một cái tên – Thời Ngộ Nhĩ An.
Ánh mắt Tuỳ An Nhiên dừng ở chữ “An” hồi lâu, cô ngồi trên chiếc sofa mềm mại, cong môi khẽ cười.
Đúng thật là khi thích một người, chỉ cần một cử chỉ nho nhỏ của người đó thôi đã có thể khiến mình ảo tưởng, cảm thấy vô cùng ngọt ngào và thoả mãn.
Tuỳ Ngộ An Nhiên: “Anh đang đi xe sao?”
Thời Ngộ Nhĩ An: “Ừ, vừa đi đến đường cao tốc.”
Trả lời xong Ôn Cảnh Phạm nhướng mày nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời tối đen, chỉ mơ hồ thấy những ngọn núi ở xa xa. Anh nghĩ lúc này cô hẳn đang ngồi trên sofa nhắn tin cho anh, cảm xúc đè nén nãy giờ dịu đi không ít.
Anh nghĩ đến đoạn tin nhắn Lục Tập Phương vừa gửi đến, cong khoé môi, bắt đầu diễn kịch cùng bị đạo diễn gian trá nào đó.
Anh cúi đầu, trực tiếp nhắn thoại cho cô: “Lục Tập Phương hình như giận rồi, có điều em không cần lo lắng, con người cậu ta nhanh giận cũng nhanh nguôi.”
Anh cố ý đè giọng, pha lẫn chút mệt mỏi, giọng nói dịu dàng trầm ấm, lúc nói ra như một vũ khí sắc bén.
Tuỳ An Nhiên áy náy, cô cắn môi, nhíu mày nghĩ cách: “Nếu không lúc em quay về chúng ta mời anh ấy ăn bữa cơm…Không biết có thể bớt giận không?”
Ôn Cảnh Phạm nhíu mày, hắng giọng, tiếp tục diễn: “Không cần, giận lại cậu ta là được.”
Tuỳ An Nhiên đưa tay cào tóc, cảm thấy càng nghĩ càng nhức đầu, lại sợ nếu nói thẳng thì tổn thương lòng tự trọng của anh, nếu như Lục Tập Phương chỉ trêu cô thì sao? Ngược lại cô lại trở thành người chia rẽ…
“Em vẫn mong chờ anh l*иg tiếng bộ “Cửu chuyển”, các anh không cần vì chuyện của em mà…”
Ôn Cảnh Phạm khẽ cong môi, lười biếng ngã người ra ghế sau, ngón tay gõ nhẹ trên đùi: “Anh cũng không muốn l*иg tiếng cho “Cửu chuyển” lắm.”
Tuỳ An Nhiên nhìn câu này mà ngây người thật lâu…Lục Tập Phương thật sự làm như vậy sao?
Ôn Cảnh Phạm chờ lúc lâu mà vẫn không thấy cô trả lời, anh suy nghĩ rồi nói: “Ở nhà anh có nuôi cá rồi, định bồi tội với em, nhưng không kịp…”
Trầm ấm thanh mát, mang theo chút hơi thở lười biếng, cứ vậy mà truyền vào tai cô.
Tuỳ An Nhiên mím môi, nghe đi nghe lại câu đó, nghe thấy sự mệt mỏi của anh trong đó, thật muốn đưa tay lên xoa dịu vết nhăn ở mi tâm của anh.
“Bây giờ Phàm Hi mỗi ngày đều muốn ăn cá đù vàng, haha.”
Tiếng cười đó, phá vỡ hoàn toàn phòng tuyến cuối cùng của cô.