- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ai Nói Ăn Chơi Trác Táng Không Đọc Sách
- Chương 3
Ai Nói Ăn Chơi Trác Táng Không Đọc Sách
Chương 3
Chuyện thôi học đồn đãi càng truyền càng thịnh, một ngày qua đi, người trong ngoài Tề phủ đều biết được, duy độc chỉ có người bên sân Tề Diên quy củ quản nghiêm, lão phu nhân lại ngàn dặn dò vạn dặn dò, không được để hạ nhân lấy mấy lời này nọ làm phiền hắn, ngược lại gió êm sóng lặng hai ngày.
Trong hai ngày này Tề Diên ngủ an ổn được một chút. Thôi đại phu được an trí ở tịnh thất bên cạnh, đối với hắn rất là tận tâm, mà thuốc kia uống vào cũng thập phần đúng bệnh, sau khi uống vài lần, hơi thở của Tề Diên đã thay đổi thông thuận hơn, cảm giác đình trệ ở ngực cũng dần dần biến mất, hiển nhiên là nổi lên công hiệu.
Trong lòng hắn thở phào một hơi lại không dám chậm trễ, chỉ dám ăn chút cháo thịt nhạt nhẽo, mấy trái cây này nọ do nha hoàn đưa tới cũng không dám ăn. Làm như vậy ngược lại không vì cái gì khác, chỉ vì Tề phủ là phú thương, ngày thường ăn uống chính là nấu chút thịt cá, sơn hào hải sản. Tề Diên cũng biết được chút y lý, biết đồ ăn có ảnh hưởng tới thuốc, vạn nhất có cái gì đó va chạm với dược tính ngược lại không tốt. Hơn nữa thời điểm hắn hoàn hồn tới đây, thân thể này đã chết ba ngày, tổn thương nguyên khí, lại lâu chưa ăn cơm, bởi vậy tì vị hư lãnh, cần chậm rãi thích ứng lại.
Hôm nay Thôi đại phu cáo từ trở về nhà, Tề Diên chống đỡ xuống giường, để người mời Thôi đại phu đến trong phòng, trịnh trọng cảm tạ ân cứu mạng, lại để Ngân Sương tăng tiền thưởng, coi như đưa thêm phí đi đường cho Thôi đại phu.
Chuyện này thật làm Thôi đại phu cảm thấy ngoài ý muốn. Tuy ngày thường hắn ở thành Tây hành tẩu chữa bệnh nhưng người còn trẻ tổng hội sẽ bị phía bệnh nhân hoài nghi, kỳ phương dị pháp có rất ít cơ hội thi triển. Mà nguyên bản địa vị của đại phu hiện giờ cũng không cao, tục ngữ đều nói “Trên giường là y, dưới giường như chó”, dân chúng đối xử với người làm nghề y bán thuốc đều là khi cần thì dính lấy, lúc không cần thì lại coi thường. Chuyện trịnh trọng bái tạ, cảm tạ ân cứu mạng như thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thôi đại phu rốt cuộc tuổi trẻ, cũng có vài phần ngạo khí, lại nghĩ lần này cũng là tiểu hoàn khố kiên trì phải dùng phương thuốc của hắn, tựa hồ từ lúc bắt đầu liền đối với hắn cực kỳ tín nhiệm, không khỏi sinh ra vài phần cảm giác tri ngộ. Tề gia hào phú, Thôi gia bần hàn, hắn không nghĩ trèo cao, chỉ nhàn nhạt đồng ý, nghĩ nghĩ hướng Tề Diên nói: “Lần này ngươi gặp đại nạn đã bị tổn thương căn cốt, nếu muốn khôi phục lại như cũ sợ là không thể. Hiện giờ ta chỉ đem phần khó đẩy đi, ngày sau ngươi cần cẩn thận điều dưỡng lại, chớ ăn mấy đồ tanh hôi lạnh lẽo. Nếu ngẫu nhiên không khoẻ cũng không thể tùy ý dùng thuốc. Đến lúc đó trước tiên tìm người dùng châm cứu thử, nếu thực sự không được hãy suy xét dùng thuốc.”
Tề Diên nghiêm túc ghi nhớ, cảm kích vái một vái: “Tạ Thôi tiên sinh chỉ điểm.”
Thôi đại phu biết hắn thân thể còn yếu chạy nhanh tiến lên đỡ lấy hắn, trên mặt cũng lộ ra một chút ý cười: “Kêu ta Thôi Cương là được. Còn có một chuyện, hiện giờ trong thành bọn công tử tôn quý đều tôn sùng cái gì rượu Ngũ Hành, cái này nguyên lai từ chỗ đạo sư truyền tới. Tuy ta không biết thành phần bên trong như thế nào nhưng vô luận là thần dược gì đi nữa, dùng thỏa đáng là chữa bệnh, dùng không thoả đáng liền trí mạng. Ngươi vốn dĩ nguyên khí không đủ, trăm triệu lần không thể noi theo.”
Cái này là do danh hoàn khố của Tề Diên, sợ hắn bị người xúi giục nên mới cố ý dặn dò.
Tề Diên mỉm cười, chắp tay nói: “Tạ Thôi đại ca nhắc nhở. Trước kia đích xác ta tùy ý làm bậy, trải qua lần này chính mình cũng sợ, ngày sau cũng không dám nữa.”
Thôi đại phu da mặt mỏng, bị thiếu niên tuấn tú nhìn hắn mỉm cười, da mặt nóng lên, cũng ngượng ngùng xưng hô Tề Diên đệ đệ, chỉ xua xua tay, vội vàng trở về nhà.
Tề Diên một đường đưa tiễn đến sân, nhìn Thôi Cương bước chân hấp tấp, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, chậm rãi quay về phòng kêu tiểu nha hoàn đi lấy gương.
Tiểu nha hoàn thanh thúy lên tiếng, qua một lát lại tay không trở về, cười hì hì nói: “Thiếu gia, đồ vật đều đã chuẩn bị tốt, trong chốc lát thay đổi quần áo xong lại xem.”
Nguyên lai tiểu hoàn khố ngày thường thập phần yêu thích cái đẹp, lại thật sự bá đạo, nhìn thấy diện mạo người khác đẹp, chính mình liền nhất định phải soi gương cùng so sánh với người ta nhiều lần, bất quá càng nhìn lại càng tức giận. Dần dà người hầu hạ trong viện đều hình thành thói quen, mỗi ngày trang điểm cho hắn thật tốt sau đó mới đem gương cho hắn, miễn cho hắn không cao hứng.
Chính là thời điểm Tề Diên còn ở phủ Trung Viễn Bá, quần áo đều là khâu khâu vá vá, ngày thường thấy Kỳ lão thái thái càng muốn làm ra bộ dạng suy sút uể oải mới được, nếu không thấy hắn hơi tốt một chút lại chọc cho Kỳ lão thái thái không cao hứng, sẽ vọt vào đánh chửi mẫu thân hắn. Vinh quang của tiểu hoàn khố hắn khó có thể tưởng tượng được. Nội tâm Tề Diên dâng lên một trận bất an thật sâu, hắn đã vì chính mình mượn thân thể người khác cảm thấy áy náy, càng vì hưởng thụ phú quý nguyên bản không thuộc về mình mà cảm thấy chột dạ.
Nước tắm gội đã chuẩn bị tốt. Trong thùng gỗ bỗ bừng bừng nhiệt khí, cách đó không xa là áo trong mới tinh, lại có một hàng ngọc cơ tạo, cao đánh răng, dầu chải tóc, sữa tắm, lư hương sắp đặt ngay ngắn.
Hai nha hoàn búi tóc hai bên cầm khăn lông ở một bên chờ đợi, Tề Diên không có thói quen được người khác hầu hạ vì thế để các nàng lui ra ngoài, chính mình tỉ mỉ tắm rửa nửa ngày, đổi áo trong xong lại cân nhắc cách dùng mấy món đồ vật kia.
Ngân Sương nghe được động tĩnh, vội vàng nâng áo khoác màu cam hoa văn bốn mùa lên, chờ hắn mặc xong, lúc này mới đem gương đồng ra, đặt trên bàn.
Tề Diên ngẩng đầu, thình lình nhìn đến nhân vật ngọc diện má đào trong gương, hai mắt trong suốt, trong mắt tựa như mỉm cười liền không khỏi ngẩn ngơ. Thân thể này cùng hắn ban đầu thế nhưng thập phần tương tự, chỉ là đôi mắt hắn ban đầu dài hơn một chút, gương mặt gầy một chút, cằm hơi nhọn, bởi vì tuổi nhỏ thông minh lại trải qua bao nhấp nhô cho nên biểu tình cũng thêm mấy phần trầm tĩnh thanh hàn. Hắn cùng tiểu thiếu gia này tuy ngũ quan tương tự nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng. Một người ngây thơ đáng yêu, một người cảnh giác thận trọng, khiến cho người khác liếc mắt nhìn một cái liền có thể phân biệt ra được.
Tề Diên trầm mặc nhìn mình trong chốc lát, đem gương đồng lật úp lại trên bàn, âm thầm cân nhắc. Mấy ngày trước đây bệnh nặng nằm trên giường, hắn một lòng chỉ nghĩ cách sống sót, vẫn chưa nghĩ tới về sau phải làm sao. Hiện tại nếu đã vượt qua được nguy cơ liền không thể không nghĩ tới ngày sau.
Ngày đó trước khi rơi xuống nước, hắn từ trong miệng nhà đò nghe được tin đồn là phụ thân Trung Viễn Bá ở Nhai Xuyên thông đồng với địch bán nước, sau còn chưa hỏi rõ ràng đã rơi xuống nước bỏ mình. Hiện giờ không biết lời đồn đãi là thật hay giả, lại càng không biết mẫu thân cùng muội muội mình ở kinh thành có bị liên lụy hay không, chính mình nếu có thể tìm được cơ hội vẫn nên mau chóng trở lại kinh thành một chuyến, thăm dò hư thật thế nào. Đến lúc đó không tránh được phải nghĩ cái biện pháp chu toàn, vừa muốn nghĩ cách giúp mẫu thân cùng muội muội thoát thân, còn phải cẩn thận để không liên lụy đến Tề phủ, tránh gây hoạ cho bên này.
Nghĩ vậy Tề Diên lại nặng nề thở dài, đem gương đồng lần nữa lật lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn bên cạnh, từ giữa đánh giá Ngân Sương: “Mấy ngày nay lão gia làm gì?”
Ngân Sương chọn một cây trâm màu đỏ, một bên thành thạo thế hắn vấn tóc, một bên cười nói: “Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm nhưng hiện tại mắt thấy Ngày Của Hoa sắp tới, lúc sau lại là tết Thanh Minh, đều là thời điểm hương phẩm hút hàng. Lão gia phải đi qua bên hẻm Linh Lung nhìn xem. Còn nữa, nguyên liệu cung cấp cho nhà chúng ta cũng đã đến, Nhị lão gia còn chưa trở về, bến tàu bên kia cũng phải dựa vào lão gia nhìn chằm chằm, trong ngoài phỏng chừng chính là vội vàng. Hôm qua thời điểm lão gia tới, nô tỳ nhìn đôi mắt hắn đều là đỏ bừng.”
Tề Diên sửng sốt: “Cha ta đã tới? Sao ta không biết?”
“Mỗi ngày lão gia đều tới xem, chẳng qua là sợ quấy nhiễu thiếu gia nghỉ ngơi, mỗi lần đều ở bên ngoài nhìn xem liền đi rồi, cũng không cho bọn nô tỳ lộ ra.” Ngân Sương nói xong, nghĩ nghĩ nói, “Thiếu gia, về sau ngươi bớt tranh luận cùng lão gia đi. Lần này ngươi gặp nạn, trong phủ sốt ruột nhất chính là lão gia, phu nhân cùng lão phu nhân. Phu nhân cùng lão phu nhân đều dễ nói, thiếu gia luôn nghe lời nên được sủng ái, cũng không chọc các nàng ấy tức giận. Duy độc chỉ có lão gia, mười lần đến có tám lần muốn đánh ngươi.”
Nguyên bản Tề lão gia tiêu tiền mời danh sư lại đây giảng bài cho con cháu trong tộc. Ai ngờ đâu Tề Diên bất hảo, đem lão sư chọc cho tức giận, từng người từng người một rời đi, cuối cùng chuyện học tại nhà hoang phế, nhóm con cháu đành phải từng người tiến vào trường xã.
Danh hoàn khố của Tề Diên lan xa bên ngoài, tiến vào trường xã có chút khó khăn, nhà bọn họ gói quà nhập học thật dày, lại nhờ người khơi thông mới nhét hắn vào trường được. Chỉ là Tề lão gia khổ tâm chuẩn bị kỹ càng, Tề Diên lại càng phản cảm, mỗi lần gặp mặt đều phải cùng lão cha dậm chân tranh luận, hai cha con mỗi lần gặp nhau đều phùng mang trợn má.
Ngân Sương nói đến chỗ này dừng lại một chút, không khỏi ngừng tay, thở dài nói: “……Trước kia nô tỳ còn cảm thấy lão gia quá nghiêm khắc, không giống như lão phu nhân đau lòng thiếu gia. Thẳng đến lần này thiếu gia xảy ra chuyện, lúc ấy lão gia liền phun ra huyết, cũng không đi xem bệnh, sáng sớm mỗi ngày đều đi tới huyện nha, cầu Tri Huyện bắt hung thủ. Sau thiếu gia tỉnh lại, lão gia còn ở gian ngoài khóc thật lâu…… Lúc này mới qua mấy ngày, người đều già đi mười mấy tuổi, tóc cũng bạc đi rất nhiều……”
Tay Tề Diên chạm đến mặt kính nhẹ nhàng dừng lại, bỗng nhiên nghĩ đến chính mình tuy trọng sinh trở về nhưng mẫu thân vẫn không biết. Trong suy nghĩ của bà, nhi tử đã chết, lại còn chết ngay trước mặt bà. Mẫu thân từ trước đến nay là người mềm yếu, hiện tại trượng phu mất tích, nhi tử bỏ mạng…… Làm sao bà chống đỡ được đây? Trong lúc nhất thời mũi chua xót, hốc mắt ướŧ áŧ, âm thầm cúi đầu.
Ngân Sương thấy cảm xúc hắn hạ xuống, kinh ngạc tiểu thiếu gia hôm nay thế nhưng đem lời nói nghe vào tai, lại sợ hắn nghĩ nhiều thương thân, vội cười khuyên giải an ủi: “Cũng may thiếu gia hiện tại tốt rồi, ngày hôm qua lão gia cũng cao hứng đến không nhịn được, nói chờ Ngày Của Hoa qua rồi để quản gia đưa mấy loại hương tốt nhất tới tạ lễ Thôi đại phu. Có thể thấy được lão gia là thiệt tình yêu thương thiếu gia, trước kia xảy ra đủ loại chuyện cũng chỉ hy vọng con mình hơn người, có chút không đúng phương pháp mà thôi.”
Tề Diên thấp thấp giọng “Ừ” một tiếng, không dám nghĩ tiếp nữa, ngược lại hỏi: “Đã bắt được người hành hung quy án sao?”
Ngân Sương lắc đầu: “Không có.”
Tề Diên: “Vậy có tra ra được thân phận đối phương không?”
Ngân Sương nhớ tới lời đồn mấy ngày nay nghe được, sắc mặt thoáng cứng lại, che giấu nói: “Cũng không có.”
Lời đồn còn không biết là thật hay giả, dựa theo tính tình Tề Diên, nếu nghe được người hành hung hắn là ai khẳng định sẽ không quan tâm mà đánh tới tận cửa. Nàng trong lòng lo lắng, nghĩ trong chốc lát phải đem người trong viện dặn dò một phen, lại không biết biểu tình của mình sớm đã rơi vào trong mắt Tề Diên.
“Xem ra án tử này không dễ phá.” Tề Diên không truy vấn, chỉ thuận theo Ngân Sương nói “Kỳ thật ta cũng biết cha muốn tốt cho ta, nhưng những sách đó thật sự không thú vị, có đôi khi ta muốn nghiêm túc nghe tiên sinh nói một chút, mấy người bên cạnh lại khuyến khích ta đi chơi, trong chốc lát đầu Đông có đồ chơi mới dỗ ta đi xem, trong chốc lát đầu Tây có đồ ăn ngon dỗ ta đi nếm thử……”
“Mấy người kia không có ai là không tinh nghịch, lại ỷ vào cha mình là chưởng quầy, cũng tự xem mình là chủ tử. Ngày đó ngươi xảy ra chuyện bọn họ cũng không chạy nhanh hồi phủ báo tin, thời điểm trời tối không thấy ngươi đâu mới chạy đi tìm, lúc đó thấy không kéo được nữa mới nói lời nói thật. Ngay từ đầu cũng không nói là ngươi bị vứt ở bờ sông, chỉ nói ngươi cùng Chu công tử uống rượu xong ở trên phố chơi đùa chạy mất.” Ngân Sương nhắc tới chuyện này liền tức giận.
Ngày đó trên dưới Tề phủ binh hoang mã loạn, mỗi người đốt đèn l*иg đi tìm tiểu thiếu gia, chính nàng cũng dưới đêm xuân hàn se lạnh hô khóc một đêm, kết quả sáng sớm hôm sau liền nghe nói có nhà đò vớt được thi thể Tề Diên. Nhà đò kia còn nói ngày xuân trời giá rét cho nên người chết chìm, không giống mùa thu sẽ thực mau nổi lên, ấn theo bộ dáng tiểu công tử ước chừng một ngày trước đã chết đuối.
Hiện giờ tuy Tề Diên còn sống sờ sờ ngồi chỗ này, nàng lại ngẫu nhiên cảm thấy hoảng hốt, phảng phất hết thảy đều là giả, chỉ có xác chết trương phình kia mới là chân thật. Ngân Sương càng nghĩ càng khó chịu, yết hầu đột nhiên nghẹn cứng lại, nước mắt cũng lăn xuống, chạy nhanh xoay người lau đi.
Tề Diên nghe xong sắc mặt cũng trầm xuống dưới. Xem ra chuyện nguyên thân chết đi, mấy gã sai vặt kia cũng có trách nhiệm rất lớn. Bọn họ phàm là nói sớm một chút cho người lớn trong nhà biết, nói ra lời nói thật, nguyên thân đều có khả năng được cứu. Tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, ngày đó đang sống sờ sờ lại chết chìm, không có người tới cứu sẽ tuyệt vọng ủy khuất đến mức nào? Nghĩ vậy trên mặt Tề Diên cơ hồ muốn ngưng ra một tầng băng: “Hiện tại bọn họ đâu hết rồi?”
Ngân Sương nói: “Lão gia đánh bọn họ một trận, nguyên bản muốn đuổi đi nhưng huyện nha bên kia vẫn một mực không có tin tức, lão gia sợ ngày sau Tri Huyện thẩm vấn không tìm thấy người cho nên tạm thời nhốt ở phòng chất củi.”
“Đem bọn họ đến, ta có lời muốn hỏi.” Tề Diên tâm tư nhanh nhẹn, giây lát sau đã có chủ ý: “Ngươi lại đi các nơi chọn mấy gã sai vặt khôn khéo, có khả năng lại trung hậu thành thật, không cần tuổi quá nhỏ, tốt nhất xấp xỉ 13 - 14 tuổi, tìm một nhóm mang lại đây, trước tiên chờ ở sân bên ngoài. Nếu lão gia hỏi liền nói ta muốn một lần nữa tuyển chọn mấy gã sai vặt bên người.”
Chuyện tiểu hoàn khố ngộ hại có quá nhiều điểm đáng ngờ. Hiện giờ hắn mượn thân thể đối phương, nhận nhân đối phương, vậy phải trả quả cho đối phương. Nếu quan phủ chậm chạp không phá án thì chính hắn kéo tơ lột kén, tổng có thể tìm ra một chút manh mối. Mặc dù chưa chắc có thể lập tức báo thù nhưng cũng có thể biết được kẻ thù là ai thì tốt hơn.
Ngân Sương đồng ý, mơ hồ cảm thấy Tề Diên hiện ra khí tràng, ánh mắt cũng trầm tĩnh xuống làm người nhịn không được cúi đầu phục tùng, trong lòng cảm thán lại vội vàng làm theo.
Tề Diên ngồi một lát, cảm thấy thể lực có chút chống đỡ không nổi, vì thế xoay người đi lên giường nghỉ ngơi, lại phái hai tiểu nha hoàn đi lấy sách cùng bảng chữ mẫu của hắn lại đây, chỉ nói muốn làm bộ làm dáng một chút, như vậy lúc lão gia tới nhìn cũng cao hứng được một chút.
Tiểu nha hoàn không nghi ngờ, không bao lâu sau liền cầm tới mấy cuốn sách cùng vài tờ bảng chữ mẫu, giấy chưa từng dùng qua cũng ôm qua một xấp thật dày. Giấy là giấy phấn tiên, mực là mực Lư Sơn, tất cả bày lên trên bàn dài, bên cạnh còn bày một bình hoa nhỏ, bên tay phải đặt lô bình.
Tề Diên nhìn bọn nha hoàn vui vẻ mài mực bày giấy, chính hắn cũng đang âm thầm cân nhắc. Hắn cùng tiểu hoàn khố trải qua cuộc sống khác nhau, ngữ khí nói chuyện cũng khác nhau thật nhiều. Ngày đó mới nói hai câu lời nói liền chọc cho lão phu nhân hoài nghi, ngày sau mỗi ngày cùng người nhà, tôi tớ giao tiếp rất khó không lộ ra sơ hở. Về sau nếu muốn an an ổn ổn sinh sống, trước hết chỉ có thể nghĩ ra biện pháp làm cho mọi người tiếp thu bản thân hắn thay đổi. Có vài đồ vật có thể sớm chiều sửa đổi tỷ như ý tưởng nhưng có vài đồ vật chỉ có thể tuần tự tay đổi tỷ như chữ viết……
Tề Diên nghỉ ngơi một lát, cảm giác chính mình có được chút sức lực liền phất tay để bọn nha hoàn lui ra, chính mình lật một trang bảng chữ mẫu ra nhìn. Vừa thấy liền có chút trợn tròn mắt —— trên bảng chữ mẫu thế nhưng tràn đầy chữ tròn vo, cái to như cái đấu, cái như giun bò… Hắn ngẩn người, đề bút bắt chước mấy chữ kia, nhìn vẫn quá mức tuấn tú, thiếu chút hòa khí, đành phải dở khóc dở cười xóa đi, lại một lần nữa học lại.
Thời điểm bên ngoài truyền tới tiếng cãi cọ ầm ĩ, Tề Diên đang tập trung tinh thần viết chữ, đáng thương một thế hệ tài tử thần đồng, năm đó viết ra kiểu chữ các nhà, triện, lệ, hành, thảo đều tinh diệu, hiện giờ cô đơn thua ở chỗ bắt chước chữ viết này, học như thế nào cũng không giống.
Nguyên bản hắn tưởng tiếng ồn ào kia là Ngân Sương mang theo nhóm gã sai vặt lại đây, đợi một lát lại thấy một nô bộc vội vã đẩy cửa tiến vào, hỏi nha hoàn bên ngoài: “Thiếu gia ở trong sao?”
Tề Diên gác bút xuống, đem bảng chữ mẫu trên bàn sửa sang lại, lúc này mới đứng dậy mở cửa, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không tốt rồi, thiếu gia!” Nô bộc vội vàng nói: “Tiên sinh bên chỗ trường học phái người tới trả lại quà nhập học, nói muốn ngươi thôi học, về sau không được đi nghe giảng nữa! Lão gia không đáp ứng, vốn dĩ ở phía trước đang cầu tình cùng người, không biết vì sao lại đánh lên rồi. Ngươi mau đi xem một chút!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ai Nói Ăn Chơi Trác Táng Không Đọc Sách
- Chương 3