Chương 14
Trở về nhà với tâm trạng vô cùng mệt mỏi, Băng Thanh lê từng bước chân nặng nề tiến về phòng bếp. Đáng thương cho cô, nhiều việc xảy ra đến nỗi nước cũng không kịp nhấp môi!
Mở tủ lạnh lấy ra chai nước mát cô ngửa cổ tu một hơi dài, người dựa hẳn vào tường thở từng đợt khó khăn. Hít sâu một hơi Băng Thanh nhìn về phía bàn ăn, trên bàn là một mảnh giấy được viết rất cẩn thận, là nét chữ của mẹ!
“ Băng Thanh bố mẹ đi vắng vài ngày,con ở nhà tự chăm sóc mình nhé!”
Cầm mảnh giấy Băng Thanh nhìn không hề chớp. Rốt cuộc bố mẹ đi đâu?
Trong căn nhà rộng lớn cô nàng nào đó không ngừng vò tóc bứt tai lòng tự vấn hệt như một con ngốc. Có ai hiểu cho cô rằng, trong phòng bếp ấm cúng này chỉ còn lại mỗi mì gói không? Nghĩ đến đó khoé môi cô bất giác run rẩy. Thảm hoạ mì gói,huhu....
Không được, không được, mai là chủ nhật, nhất định cô phải đến trung tâm thương mại mua ít thức ăn sẵn về dự phòng nếu không vài ngày nữa đến mặt trời cô cũng không được nhìn thấy mất!
Băng Thanh cười khổ, lặng lẽ lắc đầu rồi khệ nệ xách chiếc balô bước lên phòng. Lần đầu tiên trong đời Băng Thanh bỏ bữa tối!
“ Ting ting ting...”
Sáng sớm, chuông điện thoại chợt đổ trong khi chủ nhân đang mắt nhắm mắt mở chiếm giữ tiện nghi nhà vệ sinh, Băng Thanh giật mình suýt đánh rơi cả hộp kem, lười biếng đi vào phòng nhấc điện thoại lên nghe:
“ Alo” Có biết cô đang đánh răng không hả?
“ Đi dạo với tôi chứ?” Đầu dây lên tiếng.
Hả? Băng Thanh thoáng ngỡ ngàng, nhất thời không hiểu hết ý tứ của lời nói.
“ Cô làm sao vậy?” giọng nói có chút hờ hững, xem ra không vừa ý với cách hành xử của Băng Thanh.
“ À, chỉ là...” Băng Thanh ngập ngừng,“ Thiên Anh, chúng ta tới trung tâm thương mại nhé,tôi cần mua một ít đồ”
“ Được, tôi sẽ đến đón cô”
“ A, không cần, chỗ đó gần nhà tôi, đi bộ vài bước là đến thôi, đừng phiền phức đưa đón nữa, tôi đứng ở cửa đợi cô nhé! ”
“ Vậy được, lát tôi sẽ đến!” Thiên Anh đáp.
“ Ok, vậy lát gặp!”
Băng Thanh tắt máy, vốc từng ngụm nước rửa sạch mọi muộn phiền. Nhìn vào chiếc gương trước mặt lặng lẽ tự an ủi lòng mình , cái gì rồi cũng sẽ qua phải không?
Trung tâm thương mại ngày cuối tuần người đông như mắc cửi, Băng Thanh đứng ở cửa, mắt mở to quan sát cảnh tượng trước mắt da gà không hẹn mà cùng thi nhau dựng đứng! Hình như cô tới không đúng lúc rồi!!!
“ Mua đi, mua đi, hàng giảm giá 50%, số lượng có hạn” người rao hàng khua chiêng gõ trống.
Băng Thanh nhìn sang bên cạnh, người bán hàng đang rống to hết sức có thể để quảng cáo những bộ trang phục tồn kho,tự nhiên thấy lạnh cả gáy.
“ Không mua thì tránh ra nhường đường đi!!!”
Có tiếng quát từ sau lưng đột ngột cất lên và sau đó là một màn chen lấn bắt đầu lên ngôi, Băng Thanh hoảng hốt đến ngơ ngẩn, lúc hoàn hồn đã bị đẩy xa ra 10 thước. Cô khóc thầm trong lòng không ngừng nguyền rủa...
“ Bộp”
Cú va chạm Băng Thanh lảo đảo sắp ngã. Chết tiệt, ngày gì mà xui xẻo thế này? Quả này không dập mặt thì cũng nát mông. Ôi, số phận éo le bi thảm của cô...
Băng Thanh kinh hãi nhắm chặt mắt.
“ Cẩn thận!”
Đột nhiên một bàn tay giữ chặt lấy vai cô, Băng Thanh sững sờ, trong lòng như có từng đợt sóng ngầm đang tranh đấu mãnh liệt. Mắt mở to,không dám quay đầu lại... Giọng nói này.... Chúa ơi, đúng là chạy trời không khỏi nắng, Băng Thanh nước mắt lưng tròng không ngừng nguyền rủa ngày chủ nhật đen đủi!
“ Cảm ơn” khoé miệng cô không ngừng co rút,cố gắng kìm nén cảm xúc để lấy lại sự tỉnh táo thường ngày.
“ Đã lâu không gặp” chất giọng trầm thấp đặc trưng cất lên mang theo mê lực khó cưỡng.
Băng Thanh hơi ngẩn người, khẽ quay đầu đã thấy ngay gương mặt điển trai đang phác thảo mình, hít sâu một hơi, cô mỉm cười,“ Đã lâu không gặp tiền bối Nghiêm Kiệt!”
" Em làm gì ở đây?" Hắn buông tay, nhìn cô khóe môi nhếch lên thành một đường cong quyến rũ.
Chết tiệt, tên này sao lúc nào cũng bày bộ dạng mê người này ra làm gì nhỉ? Muốn tim cô ngừng đập mà quy tiên sớm sao? Băng Thanh cười khổ, vạn lần chửi bới người trước mặt thậm tệ ( Chị hai, người ta sẽ sớm gọi chị là " Miệng nam mô bụng bồ dao găm" đấy!!)
Băng Thanh hơi nghiêng đầu nhìn hắn ta vẻ dò xét, văng ra một câu khiến người nghe phải tự ái " Tôi làm gì cần phải báo cáo với anh sao?"
Quả nhiên, đôi mày rậm kia hơi chau lại nhìn cô với vẻ mặt cực kỳ không vui, hắn không nói gì, chỉ bỏ tay vào túi quần nhìn Băng Thanh chăm chú, đáy mắt thoáng tia cười...
Có nhầm không? Mắt hắn biết cười kìa, Băng Thanh đã sớm phồng mang trợn má khi phát hiện ra điểm đặc biệt này, tâm tư cô hơi chấn động nhưng cũng gạt phăng đi sự bẽn lẽn đang trỗi dậy trong lòng, hít một hơi dài,cô lên tiếng " Nhìn đủ chưa?"
" Đối với tôi nhìn thôi cũng chưa đủ...", giọng nói ma mị cất lên,hắn hơi ngừng lại một chút đưa ngón tay thon dài nhấc chiếc cằm tinh tế của Băng Thanh lên siết nhẹ, phả từng hơi thở mị hoặc," Có lẽ tôi đã trúng tiếng sét ái tình của em mất rồi!"
Đùng đoàng!! Sét đánh trúng đầu. Băng Thanh ngẩn người, một khắc sau mới hoàn hồn ngửa cổ lên trời cười lớn: " Đàn anh thật thú vị,có khiếu hài hước đấy!!" nụ cười của cô khiến người đi đường bất giác run rẩy, đồng loạt hướng tầm nhìn ghim thẳng lên Băng Thanh, sau đó chép miệng lắc đầu bỏ đi trong những cái nhún vai đầy bất lực. Haizzz, thanh niên thời nay kẻ thần kinh không phải ít!
Nghiêm Kiệt nhíu mi, hình như chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của người kia cơ hồ phản ứng của cô đã nằm trong dự liệu của hắn vậy, khẽ nở nụ cười như có như không hắn âm thầm tuyên bố, " Được tôi để ý là vinh hạnh cũng là bất hạnh của em đấy!" giọng nói có uy lực rất lớn khiến Băng Thanh bất giác run rẩy.
" Tôi không có thời gian để đùa với anh!" Dứt lời, Băng Thanh nện gót giày bỏ đi. Tên mặt dày vô sỉ này, hôm nay đâu phải là cá tháng Tư sao dám trêu đùa cảm xúc của cô như thế, nhưng không thể không phủ nhận rằng tim cô sắp văng ra khỏi l*иg ngực rồi! Cô nàng nào đó co giò chạy thục mạng như gặp phải quỷ dữ...
" Rồi một ngày em sẽ hiểu" Phía sau, bàn tay co lại nắm chặt Nghiêm Kiệt nở nụ cười trầm buồn.
Ở một góc khuất của trung tâm thương mại, Băng Thanh một tay chống lấy tường,một tay không ngừng ôm tim thở phì phò. Chết tiệt, sao cô lại chạy trốn nhỉ? Vì cái thá gì cô lại trở nên như vậy? Băng Thanh lắc đầu nguầy nguậy không ngừng khích lệ bản thân phải bình tĩnh đến cùng, nhưng cô đâu biết hai gò má đã sớm đỏ bừng như quả cà chua chín rồi!
" Ting ting ting"
Đang chìm vào suy tư thì điện thoại đổ chuông, Băng Thanh run rẩy mở túi xách lấy điện thoại ra, nhìn cánh tay đang run lên cô lại ức chế muốn bùng nổ!
" Alo" giọng nói cực kỳ không vui,không khó để nhận thấy chủ nhân của nó đang giận dữ.
" Cô làm sao thế? Không khỏe chỗ nào hả?" Đầu dây lên tiếng,ngữ khí có phần lo lắng cho đối phương.
" Cô đến giờ vẫn chưa tới?"
" À..." rõ ràng đang ngập ngừng," Băng Thanh, xin lỗi, hôm nay tôi bận việc nên không đi với cô được!"
" Ừ!"
" Cô không giận chứ?" giọng nói dè chừng, dường như chỉ cần Băng Thanh trả lời " Đúng,tôi rất giận" là sẽ bất chấp tất cả lao vào biển lửa quyết không từ nan cưỡi phi cơ đến xin lỗi cô ngay vậy!...
" Không, tôi chả có gì để giận cô cả, cô có việc thì làm đi, tôi đi dạo một mình cũng được" - Băng Thanh lên tiếng phá tan sự hồ nghi của Thiên Anh.
" Được rồi, hẹn cô dịp khác!"
" Ok, bye"
Tắt máy. Băng Thanh dựa lưng vào tường, đang phân vân có nên vào trong ấy nữa không. Không biết tên vô sỉ ấy đã cút khỏi chỗ đó chưa nhỉ? Lỡ như chưa đi cô còn mặt mũi nào dám vào đây? Vì thế Băng Thanh không ngừng ôm mặt khóc thầm trong lòng,chỉ một khắc sau đã ngước mắt nhìn bầu trời chan hòa ánh nắng,buông tiếng thở dài cô cúi mặt dời đi. Tất nhiên là tránh xa cái trung tâm thương mại ấy ra hàng trăm mét!