- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ái Như Xuân Phong
- Chương 9
Ái Như Xuân Phong
Chương 9
Tin tức thần phi tự sát đêm đó lập tức được truyền khắp trong cung. Trùng hợp chính là sau khi hoàng đế trở về tẩm cung lập tức bệnh liệt giường không dậy nổi. Điều này làm cho triều đông nghị thần nghị luận sôi nổi, toàn bộ mũi nhọn đều chỉ tới thần phi, ám chỉ nàng hạ độc sau đó sợ tội mà tự sát.
Đông thái y sau khi khám bệnh tình cho hoàng đế xong, mỗi người đều thúc thủ vô sách, rơi vào đường cùng, triều đình phải chi số tiền lớn lễ vật mời danh y đến xem bệnh có thể trị tốt cho thánh thượng nhưng ngay cả những ngự y đều không thể trị khỏi bệnh, nào có ai dám tới chữa bệnh đây? Trị không hết không quan trọng, một chút không cẩn thận thì ngay cả tính mạng mình cũng phải đền, vậy cũng không tính ra.
(thúc thủ vô sách: cắm đầu vào sách)
Hoàng đế bệnh tình cứ tiếp tục lặng lẽ kéo dài nhưng trong triều không thể một ngày không đầu, trọng thần trong triều sôi nổi thượng tấu, hy vọng có thể giải quyết một khốn cảnh quần long vô thủ này.
(quần long vô thủ: rồng không đầu, không người lãnh đạo)
“Phụ hoàng còn sống, các đại thần này cứ không kiên nhẫn như vậy, có hay không có điểm nóng nảy! (?)” Bát hoàng tử Thanh Danh cầm lên một cái bánh hoa quế trên bàn, cao cao ném vào miệng, thú vị ăn.
“Quá nóng vội cho Trạm Lô đi!” Ngũ hoàng tử Bốc Lên Ca cầm chén rượu, cúi đầu uống.
“Đúng a, đại ca trăm phương ngàn kế cần đúng là chỗ này, điều ấy lòng dạ tất cả mọi người đều biết rõ, hắn rõ ràng tha thiết mơ ước trở thành hoàng đế, nhưng là hiện tại chỉ thiếu tới nhà một cước, thế vì cái gì hắn lại đột nhiên dừng tay?” Thật khiến người ta không thể tưởng tượng.
“Bát đệ, chẳng lẽ chưa từng nghe qua mấy lời tai họa cho trời sao? Có một số người chính là cố chống lấy một hơi, chết cũng không chịu buông tay.”
“Nhưng mà theo như tính khí của đại ca vì sao lại không để cho rõ ràng còn khiến phụ hoàng nửa sống nửa chết treo ở kia?”
Sinh bệnh, thần phi hạ độc, bất quá đều là để lấy cớ che dấu tai mắt mà thôi, lừa người ngoài được, muốn gạt bọn hắn nhìn hiểu cách thức, còn non lắm!
Thái y đương nhiên là mỗi người thúc thủ vô sách, dưới da^ʍ uy của đại hoàng tử, ai dám thốt một tiếng, tỏ rõ không phải đối lập với hắn. Thà rằng bị người ta coi là vô năng cũng muốn bảo trụ cho mình một cái mạng già, bo bo giữ mình là người có thể một con đường sống a!
“Là vì hoàng chiếu đi! Ngươi nói có phải không? Tuyên Hòa!” Bốc Lên Ca liễm mắt cười nhẹ, đem vấn đề ném cho một bên Tuyên Hòa im hơi lặng tiếng.
“Hẳn là” Bằng không theo như tính khí của Trạm Lô sẽ không để phụ hoàng sống tạm đến nay.
Mặt ngoài khiêm tốn nhã nhặn hữu lễ cũng che dấu không được tàn khốc vô tình trong lòng, Trạm Lô mang mặt nạ đã đủ lâu đủ thâm trầm, người nhìn thấu lác đác không có mấy. Có đôi khi, hắn thực sự cảm thấy ngây ngô chẳng hay biết gì cũng là một loại hạnh phúc.
“Hoàng chiếu? Ta vẫn cho rằng đại ca là thái tử, có thể không cần hoàng chiếu mà trực tiếp đăng cơ luôn!” Thanh Danh kinh ngạc nói.
“Lão nhân có từng chính mồm tuyên bố đại hoàng tử là thái tử khi lâm chiều sao?” Bốc Lên Ca hỏi.
“Ách…” Thanh Danh gãi đầu ” Trong ấn tượng… Hình như không có.”
“Vậy thì không phải rồi.”
“Nhưng mà ta rõ ràng chợt nghe nói đại ca là thái tử a…”
“Nghe nói? Ác, một lời nghe nói có thể quyết định hoàng đế hạ nhiệm, tốt lắm, ta nghe nói heo sẽ bay trên trời, ngươi bay cho ta xem!”
“Ta bay cho ngươi xem? Ta cũng đâu phải… Ngũ ca, ngươi mắng ta là heo!”
“Chà! Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt!” Không ngu ngốc thôi!
“Nhưng mà… Không thể nào, loại chuyện này cũng có thể bịa đặt, đại ca cũng quá thần thông quảng đại đi!” Thanh Danh không thể tưởng tượng nổi líu lưỡi nói.
“Lợi hại không chỉ có chuyện này…”
“Bốc Lên Ca…” Tuyên Hòa lên tiếng cắt ngang.
Bốc Lên Ca nhẹ lay động chén rượu, hài hước nói: ” Sao, cho bát đệ khờ dại nhiều kiến thức hơn không tốt sao?”
Quá mức sạch sẽ cũng không phải chuyện tốt, Sở Dung chính là ví dụ rành rành.
“Ách… Ta nghĩ việc này bàn lại sau, bàn lại sau.” Thấy tứ ca sắc mặt khẽ biến thành hờn, hắn có nên tiếp tục đề tài này hay không nha.
” Sau này không có cơ hội nghe đâu, không thừa dịp hiện tại giải thích một chút sao?” Bốc Lên Ca lên tiếng trêu chọc, đáy mắt vô tình cũng lạnh băng dọa người.
“Không cần, ngũ ca, chũng ta nói chính sự đi!” Cứ hay đùa, hắn mới không thức thời như vậy!
“Tứ ca, không có hoàng chiếu, bịa đặt một cái không phải được, đại ca dùng lên lớn như vậy phí hoảng hốt tìm nửa ngày sao?”
“Đắp cái ấn tỷ là được rồi!”
“Thì đúng là như vậy, nhưng ấn tỷ với hoàng chiếu lại ở cùng một chỗ, bịa đặt như thế nào đây?”
“Đặt ở cùng một chỗ, vậy hiện tại phụ hoàng đang dùng là viên…”
“Là mấy năm trước tiếp tục khắc một lần nữa.”
“Vậy cái tiếp tục khắc cùng với hoàng chiếu vấn tóc đắp giống nhau như đúc thì được rồi.”
“Bát đệ, ngươi đã nhìn qua hoàng chiếu sao?”
“Không có.” Thanh Danh lắc đầu “Sao lại hỏi như vậy?”
Bốc Lên Ca nhíu mày, nhìn Thanh Danh, lại nhìn Tuyên Hòa, hé miệng cười lạnh, có thể thấy rõ loại tình cảm thương hại trong mắt.
“Ngũ ca, ngươi sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?” Giống như hắn hoàn toàn là tre ba tuổi không bằng, hắn chưa có xem hoàng chiếu đấy thì sao, đáng để dùng cái loại ánh mắt nhạo báng này nhìn hắn sao?
Tuyên Hòa từ từ mở miệng nói: “Ấn tỷ truyền đời, chiếm cứ cửu long, giương nanh múa vuốt, rất sống động, như nhảy trước mắt, đương thời kinh sợ. Chi ấn hoàng chiều dùng là của người rất tài giỏi trăm năm trước khắc, quỷ phủ thần công trời cho, đến nay vẫn không có ai có thể nhái. Cho nên coi như hắn có tâm hàng nhái, chỉ sợ vô cùng khó khăn.”
“Lợi hại như vậy! Tứ ca làm sao ngươi biết?”
“Bát đệ, là do ngươi thực sự không nghe phu tử dạy.” Tuyên Hòa nói.
“Ha ha ha…” Không có biện pháp, quá thú vị rồi! “Bất quá tứ ca ngươi từng thấy qua ấn tỷ sao?”
“Thấy qua.”
“Vậy ngũ ca?”
Bốc Lên Ca không cho là đúng gật đầu.
“Vậy nhị ca?”
“Đương nhiên thấy rồi, thất ca ngươi cũng đã thấy.”
“Nói như vậy, nếu đại ca một mình bịa đặt, có nhiều hoàng tử thấy qua như vậy, giả cũng không giả được.”
“Cũng không nhất định là vậy.” Bốc Lên Ca ngữ khí âm trầm khiến lông tơ sau lưng Thanh Danh đứng thẳng. ” Đem tất cả những người xem qua đều làm thịt, sẽ không có người biết hoàng chiếu là giả.”
“Oa! Vậy cũng quá tàn nhẫn đi! Dù có nói thế nào cũng là tay chân…” Nhưng nhìn biểu tình thị máu của ngũ ca, hắn thực cảm thấy ngũ ca nói ra lời này cũng đương nhiên.
“Ngươi cứ nói đi?” Trạm Lô thực sự cho bọn hắn là tay sao? Đáp án này mọi người lòng đều hiểu mà không nói.
“Ta…” Thanh Danh nhìn về phía Tuyên Hòa hỏi: “Tứ ca, ngươi cứ nói đi?”
“Thảo luận việc này cũng không có ý nghĩa, trước hết tìm ra hoàng chiếu cùng với ấn tỷ đi!” Hắn đã không muốn nhiều lời với Trạm Lô, điều duy nhất hắn có thể làm chính là bảo hộ hết thảy thứ mà hắn coi trọng.
“Đây là quẻ bói voi hôm qua.” Tuyên Hòa đưa ra một bản giấy đặt trên bàn “Ấn tỷ… Không có trong cung.”
“Cái gì?” Thanh Danh kinh ngạc hét to.
” Sở tìm vật nằm ở ngay phương Tây Bắc, ngày gần đây có thể trở về chi voi.” Tuyên Hòa nhìn giấy bản, đọc quẻ giữa ngón lên.
(Sở tìm vật nằm ở ngay phương Tây Bắc, ngày gần đây có thể trở về chi voi: theo ý hiểu của ta là vật cần tìm ở ngay phương Tây Bắc, có thể sẽ sớm trở về)
“Có ý gì?” Thanh Danh nghe mà không hiểu.
Tuyên Hòa cùng Bốc Lên Ca hai nhìn nhau mà trông, nếu hắn không lầm lời nói, ấn tỷ hẳn là ở trên thân người đó.
“Bát đệ, nhiều ngày đã tăng số nhân công, tại biên hoàng thành tuần tra. Nhớ kỹ, không thể quá tin người” Tuyên Hòa nghiêm mặt nói.
“Không thành vấn đề, mượn hai người của ngươi, mặt khác thất đệ bên kia làm phiền ngươi chiếu cố.” Mấy ngày nữa chỉ sợ ngay cả hắn cũng không thể phân thân.
“Khoản nhân tình này ta nhớ sau.” Thời gian nên trả hắn tuyệt không nương tay!
========================================================================
Sở Dung đứng lặng ở trên cầu đá, đón gió sóng vỗ nhè nhẹ bên bờ dương liễu, Tư thế thướt ta dáng vẻ mềm mại, cá trong hồ hợp bầy tự nhiên rong chơi.
Cúi đầu nhìn bầy cá không tranh sự đời này, Sở Dung nhắm lạ hai mắt cảm thụ sự yên lặng này, có lẽ không bao lâu nữa, hoàng cung này lại náo nhiệt lung tung không ngớt.
“Làm sao vậy?” Từ sau khi thần phi qua đời, Sở Dung đã nhiều ngày như thế này, để cho y có dũng khí nắm lấy không chừng mờ ảo, tựa hồ chỉ không chú ý một cái, sẽ giống như sương sớm tiêu tán không thấy.
“Không có việc gì, suy nghĩ nếu ta là cá đó thì tốt rồi, như vậy thế gian hỗn loạn liền sẽ cùng với ta không liên quan, không đếm xỉa đến cảm giác nhất định tốt lắm.”
“Nếu ngươi là cá…” Bằng Phong vòng từ đằng sau Sở Dung, ôn nhu nói: “Nhất định cũng là con cá rất đẹp.”
“Đang nói cái gì vậy? Có cá nào đẹp hay không!” Sở Dung phù một tiếng cười.
“Có a, giống như vĩ kia toàn bộ đen quệt quệt cũng rất xấu, vĩ diễm lệ này ánh sáng màu cũng rất đẹp, còn có bên kia vừa to vừa béo*, nhất định ăn rất ngon!”
(*nguyên văn: chỉ lại đại lại phì)
“Kia không thể ăn!” Sở Dung xoay người lại, mỉm cười trường mắt với Bằng Phong.
“Ngươi cuối cùng cũng mỉm cười rồi.” Bằng Phong chăm chú nhìn ngắm, hai má trắng nõn của Sở Dung nháy mắt nổi lên một mảng đỏ ửng.
“Thực xin lỗi, khiến ngươi lo lắng.”
Hắn biết hắn nhiều ngày mất hồn mất vía, đều làm cho người bên cạnh hắn thực lo lắng, chuyện mẫu phi chết gây cho hắn đả kích quá lớn, làm cho hắn không chịu nổi.
Có lẽ nói không chừng là mẫu tử tâm đi! Hắn sớm đã mơ hồ dự liệu được chuyện mẫu phi sẽ tự sát, cho nên khi sự tình thật sự xảy ra thì hắn ngược lại không kinh hoàng thất thố như vậy, nhưng là không hiểu vì sao, trong đầu giống như nị cắt đi một khối, một cái hố không, cảm giác không thể bổ khuyết, khiến cho hắn cảm thấy thực uể oải, thực vô lực, những gì muốn làm rồi lại không thể tránh đc, làm việc vô nghĩa.
Cái gì cũng không muốn. tựa như cũng không cảm thấy đau đi…
“Ta không sao, chính là không hiểu được mình muốn làm cái gì, coi trọng dĩ vãng, lập tức không thấy mục tiêu theo đuổi, ta…” Sở Dung bỗng nhiên nghẹn ngào ” Là lỗi của ta, nếu ta giúp mẫu phi, có lẽ hôm nay nàng sẽ không chết.”
“Hư, đừng nói như vậy.” Chìa ngón tay đặt trên môi ướŧ áŧ, Bằng Phong vang vang mạnh mẽ nói: ” Đừng hà khắc với mình như vậy, cho dù ngươi hôm nay có làm như vậy, cũng không chắc chắn ngươi sẽ đạt được kết quả ngươi muốn. Chuyện như vậy chỉ làm một lần, tiếp tục làm ba lần, người vĩnh viễn cũng không hết tham lam. Ta chỉ hi vọng ngươi biết ích kỷ một chút, yêu chính mình một chuút có đôi khi chỉ có một người thì không thể thay đổi được ngoại cảnh.” Thà rằng vô tình, y cũng không hi vọng Sở Dung tiếp tục bị bất cứ thương tổn gì.
“Nhưng mẫu phi vì ta mà…”
“Nàng không phải vì ngươi, nàng bởi vì lòng tham không đáy của chính mình mới đưa tới kết quả ngày hôm nay, đây không phải lỗi của ngươi, cho dù thần phi là mẫu thân của ngươi, ngươi vì nàng cũng đã làm đủ nhiều.” Bằng Phong thật sâu nhìn Sở Dung, ngón tay cẩn thận miêu tả nghiêm mặt trầm thấp nói: “Ngươi có thể thương tâm, có thể khóc, nhưng ta không hi vọng ngươi vì vậy mà tự trách.”
“Ta..” Đúng nha, từ khi mẫu phi chết đến nay, hắn ngay cả giọt lệ cũng chưa rơi, hắn vốn cho mình đã nghĩ thông suốt, đã nhìn ra, cho nên không sao cả, cho nên đã không đau, nhưng mà cảm giác nội tâm trống rỗng khiến hắn xa lạ đến không biết theo ai.
Hóa ra loại cảm giác này là đau đến không khóc ra nước mắt sao?
“Sở Dung, khó chịu thì khóc ra đi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.” Bằng Phong ôm chặt lấy Sở Dung, ôn nhu lại kiên định đem người áp vào l*иg ngực mình.
Sở Dung hốc mắt phiếm hồng đầy lệ lại quật cường không chịu rơi nửa giọt, thẳng đến khi gặp đồi ngực dày, cảm nhận được tim đập mạnh mẽ mới phát giác mình chẳng biết từ lúc nào đã sớm nước mắt rơi như mưa.
“Ô… Tại sao…” Vì cái gì ngốc nghếch ko màng tính mạng mình, ko nghĩ cho bản thân một chút, vinh hoa phú quý vì sao ko để mắt tới!
Cho tới gì khắc rơi nước mắt này, hắn mới thực sự rõ ràng cảm nhận mẫu phi thực sự đi rồi!
“Thật là làm không đến…”
“Ngươi còn có nhị hoàng tử, nhũ mẫu, còn có.. Ta, tất cả chúng ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi.”
“Hứa với ta, không cho phép đi sớm ơn ta, cũng không cho phép bỏ lại ta một mình.”
“Ân!”
“Phải bồi ta cả đời.”
“Ân”
“Phải vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”
“Ân!”
“Còn có, còn có… Ta nghĩ tới sẽ nói sau.”
“Ngươi nói cái gì cũng tốt.”
Bằng Phong đưa tay nhẹ nhàng sờ qua tóc như mây đen của Sở Dung, ôm thiên hạ bất lực khóc đến không ngừng run rẩy vào trong áo, bờ vai run run khiến người khác say mê.
Như vậy thì tốt rồi, khóc lớn một hồi, sau đó để vết thương trong lòng kết vảy, chờ vảy rớt. miệng vết thương cũng tốt, hết thảy đều sau cơn mưa trời lại sáng.
Những mưa gió bên ngoài y sẽ vì hắn mà một tay chống đỡ, chỉ cần tâm hắn có thể cười, y liền thỏa mãn.
“Năm ấy gặp ngươi là gặp gỡ bất ngờ đẹp nhất trong đời ta. Ngươi có biết không? Sợ xuất hiện của ngươi đã cứu ta, chỉ có thể sống trong bóng đem, treo giá, hèn mọn, ngươi phảng phất như một đạo ánh sáng, chói lóa mắt như thế, như thần khiến lòng người hối tiếc. Từ đó trở đi, ta liền thề nhất định phải toàn tâm toàn ý hết khả năng để bảo hộ ngươi. Phần tình cảm này kiên định nhất, thủy chung chưa từng thay đổi, bây giờ như vậy, sau này cũng như vậy.”
“Ta đã từng, chỉ có khả năng ở phía sau nhìn thấu bóng lưng của ngươi, nhìn thấy hỉ nộ ái ố của ngươi, giống như cái bóng lẳng lặng chờ đợi, yên lặng quan tâm, ta nghĩ đây chính là toàn bộ của ta, hết thảy của ta. Chính là trời cao đối đãi ta không tệ, để cho ta gặp ngươi lại để cho ngươi thuộc về ta, nhân sinh của ta có thể hoàn thiện, đời này như vậy là đủ rồi, thực sự!”
“Hiện tại, ngươi là ông trời của ta, tính mạng ta giao cho ngươi, Sở Dung…Trong lòng ta đã khắc tên ngươi. vì ta, đối xử tử tế với chính mình, yêu chính mình một chút được không?”
“Ân…” Sơ Dung nhắm mắt lại. lắng nghe thanh âm của tim đập, thẳng thắn nhảy lên, bên trong hắn đúng là tràn đầy tình yêu.
Khi cô độc có người bồi tiếp, khi sinh bệnh có người quan tâm, khi muốn khóc có bờ ngực dựa vào, thật tốt…
Hắn thật hạnh phúc, chỉ cần hắn giang hai tay, tùy thời tùy chỗ sẽ có người ôm chặt lấy hắn, đưa hắn bưng trong lòng bàn tay mà che chở, chỉ cần hắn không câu lệ, biết quý trọng mọi thứ trước mắt, sớm vui như vậy là dễ như trở bàn tay.
Nhưng là hiện tại, để cho hắn hảo hảo khóc rống một hồi, để cho bi thương của hắn toàn bộ phóng thích ra, đã khóc, khóc mệt, hắn liền thấy không có việc gì, sẽ tốt ngay.
Từng thứ của mùa xuân trôi đi, dừng ở bên hồ tạo nên từng trận gợn sóng, trăm hoa tươi đẹp, nhiều ít phồn hoa bất quá cũng chỉ là mưa bụi. thân ảnh ôm nhau bên bờ hồ, ở thế gian hỗn loạn đã là khó được vĩnh hằng.
Một lát sau, Sở Dung tựa đầu lên, khuôn mặt lê hoa mang lệ nhỏ nhắn tràn đầy khó xử.
“Y phục của ngươi bị ta làm dơ.” Vấn tóc đều là nước mắt nước mũi, vừa nhìn là biết vừa mới khóc thê thảm bi thiết chừng nào.
“Không sao, rửa sạch sẽ là được rồi.”
“Cái kia… Thực xin lỗi, khiến các ngươi lo lắng.”
“Không ngại, ngươi có thể nghĩ tới là tốt rồi.” Bằng Phong đưa tay lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt Sở Dung.
“Nhũ mẫu bên kia…”
“Ta sẽ nói với nàng một tiếng, miễn cho nàng nuốt không trôi lo lắng.”
“Thân thể nhũ mẫu còn không khỏe, lại vì chuyện của ta quan tâm…”
“Đúng nha! Hiện tại mới biết được có bao nhiêu người quan tâm ngươi.”
“Ta luôn cho rằng.” Hắn may mắn dữ dội, được những người này thương tiếc.
Nhìn thấy Bằng Phong trên người sặc sỡ nước mắt, Sở Dung xấu hổ rời tầm mắt, tiểu chủ quay đầu, ánh mắt dừng trên chuôi kiếm đầu thúy ngọc Thúy ngọc bởi vì phản xạ ánh nắng phát ra ánh sáng dịu dàng, ánh sáng màu xanh biếc nhè nhẹ nhấp nháy.
Sở Dung nhìn thấy khối ngọc này, càng nhìn càng thấy quen mắt nhưng đầu không có tiền đồ, nhất thời vẫn là nghĩ không ra.
“Khối ngọc này, nhìn sớm quen mắt.”
“Ngươi đã quên?” Bằng Phong cười khẽ, ngón tay ma sát thúy ngọc ” Đây là mới trước đây ngươi sợ ta trong cung bị ngườ khi dễ cho nên đem ngọc ngươu đeo bên mình tặng cho ta, nói là thấy ngọc như gặp người, ai dám động đến ta cũng tương đương đối lập với ngươi.” Rõ ràng cái đầu so với mình nhỏ hơn nhung vẫn là một bộ tư thế gà mái bảo hộ gà con, nghĩ đến thật sự đáng yêu.
“A..” Vừa nghe Bằng Phong nói như vậy, hình như là có sự việc như vậy.
“Khi đó tuổi ngươi còn quá nhỏ. không nhớ được cũng là chuyện bình thường.”
“Khối ngọc này luôn luôn lưu từ khi đó đến giờ?”
“Ân, một khắc cũng không rời khỏi người.”
“Vậy thì tại sao lại gắn ở chuôi kiếm?”
“Khối ngọc này tượng trưng cho ý nghĩa trọng đại, đúng sai khó nói.” Y chỉ là một ảnh vệ vừa mới vào cung. khối ngọc hoàng thượng ban cho Sở Dung quá mức rêu rao, dễ dàng đưa tới ánh mắt có ý chí sĩ. “Cho nên nhị hoàng tử liền đề nghị đem ngọc gắn ở trên chuôi.”
“Thì ra là thế, cho nên ngươi cũng không dễ dàng đổi kiếm hoặc là nhường kiếm rời khỏi người.”
Bằng Phong vuốt cằm.
Kiếm, đời này hắn chỉ đổi qua một lần. Cái này cũng đại biếu hứa hẹn đối với nhị hoàng tử.
Bằng Phong nắm tay Sở Dung đi đên bên bờ hồ, tiếp đến bỡn cợt hỏi: “Bây giờ còn muốn làm cá không?”
“Ngươi đang giễu cợt ta!”
“Không dám.”
“Gạt người, ngươi rõ ràng cười trộm.” A! Tức chết người đi được! Chẳng qua là cảm thán một câu, cư nhiên bị trở thành trò cười.
“Không phải việc kia”
“Rõ ràng còn có, ngươi xem ngươi xem, miệng đều cười toét ra.” Còn muốn ngụy biện!
“Thật không có. Kỳ thật… Làm cá cũng không có cái gì không tốt, cả ngày chỉ cần nghĩ làm thế nào cho đầy bụng là tốt rồi, ngươi xem.”
Bằng Phong đi đến bên hồ, cần lấy kiếm chỉ hướng hồ nước, cá chép thấy thế sôi nổi xúm lại, mỗi phía sau phía trước há to miệng đòi thực vật ăn, nhiều con còn nhảy lên muốn đem vỏ kiếm cắn rụng. Sở Dung thấy cảnh này không khỏi trừng lớn hai mắt, không thể tin lắc đầu.
“Đã bao lâu không uy chúng nó?” Thật, thật đáng sợ!
“Hai ngày trước mới cho ăn.”
“Hai ngày trước? Gạt người a! Nhìn như đói đã lâu rồi.” Giống như đói bụng mười ngày nửa tháng, nếu vứt con gà xuống chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng đều bị cắn không còn một mảng.
“Là sự thật, cá chép chính là như vậy, mặc kệ ăn no hay đói, có thứ gì liền cướp ăn.” Bầng Phong xoay trở lại đưa tay xoa xoa Sở Dung, trêu ghẹo nói: ” Cẩn thận ngẫm lại, nếu ngươi thật sự chỉ muốn làm cá, chọn loại cá tao nhã so sánh đi!”
“Ngươi… Nói cái gì!” Luôn luôn lấy lời hắn trêu chọc hắn để làm gì.
“Tâm tình có tốt một chút nào không?”
“Không có tốt, đều sớm bị ngươi làm cho tức chết.” Đáng giận! Hắn nhất định phải hòa nhau một thành “Đúng rồi, ngươi vừa mới nói cái gì?” Sở Dung hai mắt mị lên hỏi.
“Vừa mới?”
“Chính là câu.. bất luận ta nói cái gì ngươi đều đáp ứng.”
“Đương nhiên có nghĩa, sao vậy?” Sở Dung nói chuyện ngữ khí vui vẻ thực khả nghi.
“Vậy lần sau, đến lượt ta ở trên.” Hắc hắc, hắn luôn luôn muốn thử xem xem lúc ở trên mùi vị như thế nào, có khoái hoạt như trên sách hay không?
“Sao lại không nói lời nào, ngươi đáp ứng rồi sẽ hứa không đổi ý…Uy, uy, quay lại. Bằng Phong ngươi quay lại cho ta, ngươi người này sao lại nói rồi không tính!” Sở Dung tức giận đến vội vàng đổi theo.
Đi tới trước mặt Bằng Phong, khóe miệng chứa đựng một tia tươi cười mơ hồ khó phân biệt.
Đứa tiểu ngốc, ở trước mặt cũng có nhiều loại ý tứ!
Màn đêm buông xuống, trong phòng Sở Dung truyền đến từng trận gầm hàm sâu giận dữ.
“Ngươi gạt ta!”
“Ta không có.”
“Còn nói không có?”
“Ân?”
“Ngươi nói ngươi cho ta ở mặt trước!”
“Đúng vậy a, ngươi thật sự ở mặt trên.”
“Ta không có ý này…A…” Cảm nhận được nửa người dưới bị cãi lại mà dùng sức hạ xuống, Sở Dung thấp giọng rêи ɾỉ. “Ngươi không cần dùng cách này… Lừa dối…A…Đã qua…Ân…” Đong đưa theo quy luật khiến Sở Dung không nói lên lời, liên tục yêu kiều.
“A…Đáng giận…Nơi đó…Đừng…” Cự vật trong tràn ngập tiểu huyệt trướng lên làm cho Sở Dung hưng phấn ngẩng đầu, cổ trắng nõn đã che kín một tầng mồ hôi tinh tế.
Mồ hôi rơi xuống nhỏ tại trên thân cường tráng của Bằng Phong, tựa như nước sữa hòa tan, kết hợp một chỗ với nhau.
Tư thế cưỡi vật làm Bằng Phong càng thuận lợi tiến sâu vào chỗ sâu nhất trong nội bích, cử động nhẹ nhàng nhất đều liên hệ lên thần kinh mẫn cảm nhất của hai người, chỗ kết hợp gắt gao tương liên lại càng như keo như sơn, giống như không thể phân ra.
“Phong, lại dùng lực...Một chút...A a...” Kɧoáı ©ảʍ tới cực hạn, Sở Dung bất chấp nhục nhã, thầm nghĩ muốn được càng nhiều càng nhiều…
“Sở Dung... ” Ngươi hôm sau sẽ không dậy nổi mất Bằng Phong trong lòng suy nghĩ nhưng động tác tiếp theo không có chút nào chậm lại, ngược lại có khuynh hướng gấp rút* hơn, hai tay chống đỡ lưng áo mảnh khảnh của Sở Dung, nhẹ nhành ôm lấy phía trên rồi lại hung hăng buông.
(*nguyên văn là nguy kịch nghe hơi dị nên ta mạn phép đổi)
Trong lúc trừu sát, Sở Dung chiếm được thỏa mãn thật lớn, vẻ mặt dễ thương khiến người khác điên cuồng.
Mấy sợi tóc rơi rụng dính mồ hôi bay lên không trung, dung nhan mĩ mạo, thuần khiết của thần thánh giờ phút này vì y mà nở hoa, hai mắt thần vì sung sướиɠ mà mê muội làm người ta không thể kiềm chế.
Sở Dung của y…
“Phong, ân…Không được…A…”
“Chúng ta cùng nhau, được không?”
Câu hỏi ôn nhu đổi lấy ra vào kịch liệt, thân ảnh đan nhau triền miên trong bóng đêm, tiếng nước dâʍ đãиɠ không thôi theo chỗ giao hợp mà truyền đến làm người nghe được mà mặt đỏ tim đạp.
Tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t giữa không khí mê muội, hai người sôi nổi phóng thích, Sở Dung mệt đến nỗi trực tiếp ngã trên l*иg ngực Bằng Phong, không nhúc nhích.
“Ngươi, kẻ lừa đảo này, rõ ràng nói cho ta ở mặt trước…” Thật suyễn…
(suyễn: mệt, xụi lơ)
“Làm như vậy là đúng a…” Bằng Phong săn sóc giúp đẩy tóc dính hai bên mặt của Sở Dung ra, thấp giọng ôn nhu nói.
“Biết rõ ý ta…”
“Vậy lần sau để ngươi ở mặt trước được chưa?”
“Được…Không đúng, đừng nghĩ lừa ta, ta không phải đồ ngốc.”
“Muốn làm như thế nào đều mặc cho quân xâu xé.” Bằng Phong hài hước cười khẽ.
“Đáng giận, không cho phép ngươi cười như vậy… Là ngươi tự mình nói, mặc ta xâu xé, còn điều kiện nữa, không được phản kháng!”
“Dạ.”
“Một lời đã định, vỗ tay hoan nghênh làm thệ!”
(thệ: lời hứa, lời tuyên cáo)
“Hảo.”
“Kia… Hiện tại thử…Ngô…” Bằng Phong lấy miệng chặn, ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn của Sở Dung lải nhải. “Làm cái gì?”
“Hôn ngươi.” Bằng Phong thỏa mãn mong nguyện liếʍ tai hắn
“Ta đương nhiên biết ngươi hôn ta, ta nói là cắt lời ta làm gì!”
“Có sao?”
“Ngươi… Là ngươi cố ý.”
“Không có chuyện đó, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Rõ ràng có, ta vừa mới nói đến…Ngô…” Còn dám nói không có, bây giờ không phải lại cắt đứt lời của hắn sao? Đừng tưởng rằng đem hắn hôn đến đầu óc choáng váng thì hắn liền quên chuyện trong đầu này lần sau hắn nhất định phản công!
“Bằng Phong ngươi…” Sở Dung không thể tin mở to mắt.
Vì cái gì, không phải vừa mới giải quyết qua một lần sao, như thế nào hiện tại lại có cảm giác?
“Bây giờ có muốn thử không?” Bằng Phong cười sáng lạn như sao.
“…Ngủ!”
Bằng Phong đưa tay ôm nhẹ lưng của người sớm đã là người của mình, cuộc đời này có thể có Sở Dung, ta nguyện cũng đủ rồi.
Qua nửa khắc mơ hồ truyền đến thanh âm rầu rĩ của Sở Dung.
“Nếu… Ngươi thật sự… Ân… Còn muốn, vậy. Cũng không phải là không thể được…”
Bằng Phong phong phanh nghe nói, cười đến không cách nào tự quyết. Sở Dung xoay người lại, nhìn thấy đúng cảnh tượng đó.
“Cười cái gì! Ngươi không muốn thì thôi vậy! Ngô…”
Đêm dài từ từ, xuân sắc vô cùng, hai cỗ thân hình dây dưa, hai khối tâm hồn phù hợp, tìm được người bọn họ yêu, chờ đợi lẫn nhau không thể rời xa, làm bạn cả đời.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ái Như Xuân Phong
- Chương 9