Chương 4: Kí©ɧ ŧìиɧ đầu đêm

Nam Cung Mặc Tiêu bị chất lỏng phụt vào miệng làm sững sờ, thứ này dinh dính đặc hơn dâʍ ŧᏂủy̠, nhưng tuyệt không phải là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân khi lêи đỉиɦ, phải là dịch nhờn của nữ nhân lúc cực khoái mới đúng. Đừng nói Nam Cung đại hiệp danh chấn giang hồ có hồng nhan lam nhan xếp thành hàng dài, ngay cả nữ tử yêu thương nhung nhớ hắn cũng đầy ra đó, nổi hứng quờ tay ra thì dạng hoa khôi tiểu quan gì chẳng có, lại chưa từng gặp qua ai mới được liếʍ đã phun trào rồi, quả là so với hồng bài kỹ viện còn da^ʍ hơn biết bao nhiêu lần.

Lại nói dương tinh y phóng ra lỏng lẻo màu sắc đạm bạc không khác gì trẻ con, Nam Cung Mặc Tiêu thè lưỡi liếʍ, hương vị quả nhiên ngọt ngào thơm miệng vừa ý hết sức.

Tây Môn Tình được thỏa mãn đạt được phóng thích cả hai nơi, đùi dang rộng không khép lại được, chỉ biết nằm dài thở hổn hển, cặρ √υ" non tơ như thiếu nữ nhấp nhô theo sự hít thở của y, khiến người ta điên cuồng gào thét trong du͙© vọиɠ.

Nam Cung Mặc Tiêu từ sớm đã bị người thích dụ hoặc chịu hết nổi, nghiệt căn phía dưới cương to gấp hai lần bình thường, dài trùng trục xấp xỉ bằng nửa cánh tay đứa nhỏ, qυყ đầυ to như nắm tay trẻ sơ sinh, đang ngúc ngoắt kích động muốn chui vào huyệt động ngay tức thì.

Hắn điều chỉnh tư thế, kéo cánh mông trắng bóc của Tây Môn Tình lại gần háng mình, nhục căn liền chạm vào cửa âʍ ɦộ; ma sát hai hoa môi vì mới cao trào nên mẫn cảm dị thường làm nó run hết cả lên, thẹn thùa bị hắn cọ xát vừa ngứa vừa nóng, ngoan ngoãn rỉ ra nước, biến qυყ đầυ thành đen loáng, sảng đến sắp khống chế không xong.

"Tiểu bảo bối, Mặc Tiêu đến khai bao cho ngươi." Eo hích tới, thế là xông thẳng vào cái động tiêu hồn kia.

"Á..." Hai người đồng thanh hô to.

Nam Cung Mặc Tiêu bị siết chặc đến đầu đầy mồ hôi, như là bị thứ gì chặn ngang, tiến không được lùi chả xong; thầm nghĩ nữ tử lần đầu tiên sẽ có lá chắn, bị phá rách thì chảy máu chứng tỏ thân trong sạch của mình, không ngờ Tây Môn Tình đều đủ bộ không thiếu thứ gì cả.

Biết y đây là lần đầu tiên được nam nhân yêu thương, Nam Cung Mặc Tiêu trong lòng dâng lên lòng thỏa mãn, cũng không hơi đâu để ý giai nhân đau đến phát khóc, ngay cả ngọc hành phía trước cũng xìu xuống, liền dứt khoát phá đi lớp màng nọ, chỉ cảm thấy bên trong nóng ướt quá, hoa huyệt tầng tầng lớp lớp hút lấy hút để cự vật của mình.

Không như Nam Cung Mặc Tiêu sảng sắp lên trời, Tây Môn Tình khó chịu đến chết đi sống lại. Kɧoáı ©ảʍ khi vừa được bắn tính theo giây phút bị hư thân biến mất không còn dấu tích. Hạ thân như bị vật sắc bén đâm thủng, đâm xong còn không chịu đi lại cứ thọt sâu vào mãi, như thể muốn chui tọt vào người y luôn vậy. Y đau và rát, nhịn không được nước mắt ứa ra. May mà mình nốc không ít rượu, y không sao tưởng tượng nổi khi tỉnh táo mà bị hư thân thì còn đau đến nông nỗi nào.

"Tiểu bảo bối, tí nữa thôi là ngươi sẽ sướиɠ ngất cho mà xem." Tây Môn Tình khó chịu, hắn cũng không xong, côn ŧᏂịŧ căng cứng nằm trong xử huyệt nóng ẩm mê người; vì là lần đầu phải thương hương tiếc ngọc nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thành ra giờ khắc này không khác gì tra tấn, chỉ còn nước xoa nắn tiểu hoa hành giúp y thả lỏng, sớm thích ứng kích thước thô to của hắn.

"Ô..ô...ngươi đi ra nhanh lên...không...không được..." Mật huyệt bị cự vật cắm vào, vật phía trước lại bị bàn tay thô to cầm nắm chơi đùa thế nhưng không màn sống chết từ từ đứng lên; kɧoáı ©ảʍ truyền thẳng từ dươиɠ ѵậŧ đến mật huyệt, kɧoáı ©ảʍ lại đáng sỉ nhục. Nhưng mà bị người ta xuyên xỏ thế kia muốn trốn cũng trốn không được, Tây Môn Tình đáng thương cũng không hẳn thấy khó sống như khi nãy nữa, âʍ đa͙σ dần dần chảy nước bôi trơn giúp vật lớn kia càng dễ dàng tiến vào.

"Bảo bối ngươi sao dâʍ đãиɠ quá, nhìn nước của ngươi sắp ngâm rã côn ŧᏂịŧ ta luôn rồi kìa." Nam Cung Mặc Tiêu vui sướиɠ mật huyệt có xu hướng mềm hóa, bèn không khách khí nữa hẩy lưng lên trước, mỗi lần rút ra đẩy vào lại mang nước da^ʍ theo ra luôn, chảy hết vào cái miệng xinh đẹp phía dưới.

Nam Cung Mặc Tiêu miệng xuýt xoa, hoa huyệt này không những hẹp hơn của nữ tử bình thường mà còn nước nhiều không kể xiết, nhiều đến như muốn tắm ướt hắn luôn. Nhất là khi hắn chạm đến chỗ lồi lên sâu trong hoa huyệt thì âʍ ɦộ lại run rẩy như bị điểm huyệt đạo, mυ"ŧ nghiến lấy hắn, tựa như trong đó còn một cái miệng nữa vậy.

"Ô...ô đừng đâm ta nữa...Thật là khó chịu...thật là khó chịu..." Tây Môn Tình thấy hạ thân như có lửa thiêu đốt, vừa xót lại ngọt, nhưng không hề đau đớn. Loại cảm giác này thật là sung sướиɠ, bất đắc dĩ y lại mang thân nam tử, không lý nào để em rể mình xâm phạm đến khoái hoạt đây? Miệng y nhất nhất không chịu thừa nhận, nhưng phản ứng của thân mình y làm sao qua mặt Nam Cung Mặc Tiêu cho được. Chỉ thấy y chà lưng xuống giường, mông thì đung đưa cạ chỗ mẫn cảm của mình vào đầu rùa to tướng, chạm một cú là lại kêu da^ʍ a a mấy tiếng, nước theo đó từng đợt từng đợt tuôn ra không ngừng.

"Đồ lẳиɠ ɭơ! Thật không ngờ ngươi là lần đầu đấy!" Nam Cung Mặc Tiêu nghe tiếng rêи ɾỉ của y thì sướиɠ tai vô cùng, thầm nghĩ ông anh vợ này quả không hổ danh loài lưỡng tính, lần đầu bị người áp lại chào đón nồng nhiệt đến thế, y da^ʍ tiện quá thể, biết đâu được y bị làm vài lần đến mình đây cũng kiềm không nổi thì sao đây. Lại nghĩ, ta há không trị nổi ngươi, phải thao cho ngươi khóc lóc đầy mặt cầu xin mới thôi. Vậy là mắt lập tức tối sầm lại, rút ra côn ŧᏂịŧ, trên đường đi ra cửa còn nghe hoa huyệt lưu luyến không chịu thả người phát ra tiếng bọp bẹp, dâʍ ŧᏂủy̠ nương theo đó ứa ra ngoài, hậu huyệt không thể cùng lúc ăn nhiều nước như vậy, cuối cùng thành ra đệm giường dưới thân đã ướt nhẹp một mảng lớn.

"Ô, á, đừng đi mà..." Tây Môn Tình đang được sáp sảng khoái quá tự dưng côn ŧᏂịŧ chạy đi đâu mất, cảm giác hư không tra tấn y đến sắp phát điên, y híp lại đôi mắt to xinh đẹp, lắc lắc tuyết đồn hướng về dươиɠ ѵậŧ của muội phu, mong sao được nuốt thứ đó vào cơ thể mình một lần nữa. Nam Cung Mặc Tiêu cũng không làm theo ý y, nâng mông của y lên; thứ kia cũng không thèm để ý đến mật huyệt dầm dễ những nước bên trên, trái lại còn hứng thú cọ cọ vào cái miệng nhỏ phía dưới.

"Ngoan để ta đến phá hậu đình nào, còn sướиɠ hơn khi làm âm huyệt nữa đó." Cái lỗ phía sau so với cái đằng trước càng có vẻ ngượng ngùng gấp bội, nó không có âm thần phì nộn nhìn rất mỏng manh, mới vừa rồi hút vào không ít dâʍ ŧᏂủy̠ mà hấp háy như đang thở. Nam Cung Mặc Tiêu khắp khởi nhấm nháp cảm giác mới lạ này, hắn lê qυყ đầυ khắp vòng quanh, thấy hậu huyệt có vẻ mềm xuống thì không khách khí gì nữa trực tiếp đâm vào.

"Á..á..." Tây Môn Tình kêu to tiếng, nhưng thần kỳ làm sao khi phía trước bị phá thân thì đau đớn khôn tả mà đằng sau bị thứ lớn nhường ấy tiến vào lại không hề hấn gì. Chỗ đó đã ươn ướt, nuốt trọn nhục trụ vào trong, da^ʍ tràng cũng cắn lấy cắn để.

Dù sao cũng là lần đầu khai thân nên có dịch bôi trơn thêm nữa thì hậu đình cũng không tài nào chứa trọn toàn bộ cái ấy. Tây Môn Tình vừa khóc vừa thở dốc, bị dươиɠ ѵậŧ thô to căng tràn chịu không nổi, mà tràng bích lại rung rung như muốn đẩy côn ŧᏂịŧ ra ngoài.

Nam Cung Mặc Tiêu đời nào chịu nhả miếng thịt mỡ đã dâng tới miệng? Hắn đưa hai chân của Tây Môn Tình lên cao, chỗ kết hợp của hai người càng dính sát vào nhau hơn; hắn mừng lắm, thấy chỗ phía dưới lại cứng lên thế là rút ra, nhưng Tây Môn Tình còn chưa kịp thở nhẹ nhõm thì hắn lại đã đẩy mạnh trở vào tiếp tục cơn mây mưa.

Tao huyệt này từ lâu đã không còn sức kháng cự gì đối với hắn, chỉ đành bất đắc dĩ bị cậu nhỏ của hắn xâm phạm lần nữa, chốc chốc lại tiết chút tao thủy giúp bản thân dễ sống một chút.

Càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ càng khiến Nam Cung Mặc Tiêu thêm đê mê, cái lỗ nhỏ này mềm mịn còn chặt hơn cả hoa huyệt phía trước, nhưng trên hết là hai cái miệng của tiểu da^ʍ phụ này đều biết cắn người, hắn bị chúng cắn đến rần rần cả da đầu; hắn gần gũi với đại cữu ca cả buổi trời rồi mà vẫn chưa lêи đỉиɦ ấy thế mà được hậu huyệt của y phun ra nuốt vào mê tơi lên được, khiến hắn phải cắn răng nín lắm mới không buông vũ khí đầu hàng.

Mỗi lần đẩy vào của hắn đều chậm lại mạnh khai phá hoàn toàn tràng đạo bị núi non trùng điệp bao bọc ấy, khuấy đảo bãi xuân thủy mỡ màng kia, chẳng mấy chốc hắn đã tìm ra điểm mẫn cảm của Tây Môn Tình. Vừa rồi y bị sáp đến mơ hồ cũng ân a gọi bậy như thế, nay chỗ hậu huyệt bị đâm đến điểm trí mạng hệt như bị điểm huyệt đạo khiến y kiềm chế không nổi nữa mà hét to lên, lúc này qυყ đầυ của hắn cũng chỗ mẫn cảm của y đã chính thức hòa vào nhau.

Tây Môn Tình bị Nam Cung Mặc Tiêu đỉnh như thế cảm giác toàn thân trướng đầy gần như không còn là chính mình. Ngọc hành của y nhếch lên cao cao, vì tịch mịch không được ai đoái hoài mà cọ xát vào cơ bụng săn chắc của Nam Cung Mặc Tiêu để giải khát; âʍ ɦộ của y cũng chịu không nổi rồi, nó như có linh tính biết cúc huyệt đang được âu yếm thoải mái vô cùng, lại ghi hận vừa rồi mình còn chưa được sáp thống khoái, thế là sinh lòng ghen tị cố ý hấy háy nhằm lôi kéo sự chú ý của vật cực đại kia.

Hậu huyệt đang thừa hoa bị Nam Cung Mặc Tiêu cứ thế không nhanh

không chậm mà tra tấn, hắn cứ đυ.ng vào chỗ mẫn cảm liền rời đi ngay tắp lự; y quen mùi thèm khát cái ấy của hắn vào sâu thêm nữa, mạnh hơn nữa, y những tưởng nếu nam nhân không thao y y nhất định sẽ thấy rất khó chịu, thế nào cũng không sung sướиɠ được.

"Ưʍ...da^ʍ côn của ngươi...muội phu...ngươi đâm vào chỗ ấy...a a..."Rốt cuộc Tây Môn Tình đã bị thao đến như mất đi ý thức quên mình là nam hay nữ, là dưới hay trên, lúc này đây việc duy nhất y phải làm là dụ dỗ da^ʍ côn trên người mình mau mau thỏa mãn bản thân.

Nam Cung Mặc Tiêu nhìn y bị mình làm đến đê mê không còn biết trời trăng mây gió là gì, từ miệng phun ra bao nhiêu là da^ʍ ngôn lãng ngữ đến kỹ nữ thanh lâu còn phải cuối đầu chào thua; trên khuôn mặt xinh đẹp còn treo hai hàng nước mắt, còn đôi môi thì khẽ nhếch lên, đầu lười hồng hồng lộ ra ngoài. Hạ thân của hắn đột nhiên bành trướng, như muốn dùng hết sức lực cuối cùng đâm y một phát, phải nói là hết sức dũng mãnh, thẳng đến làm cho tiểu huyệt nhi kia bị thao đến thủng đỏ.

Ngay khi Tây Môn Tình còn tưởng mình sắp bị "yêu" đến chết mất thì một trận tập kích khác lại ào đến; xúc cảm này với lần đầu bị liếʍ da^ʍ huyệt giống mà như không giống, tương tự là da đầu y đều run lên tê dại cả người co rút nhưng khác là lần này y bị nhấn chìm trong kɧoáı ©ảʍ đến ngón chân cũng cong lên, hậu huyệt rút lại ngậm chặt vật da^ʍ uế còn đang hoành hành bên trong mình, còn đằng trước thì mãnh liệt bắn ra.

Đây đã là lần thứ hai y xuất tinh, dương tinh lần này so với khi này còn nhạt hơn, lêи đỉиɦ xong khiến y mắt híp không mở ra nổi, trong xoang mũi phát ra tiếng động rầm rì còn đầu óc thì trống rỗng mụ mị.

"A..." Giọng y khản đặc, y đinh ninh Nam Cung Mặc Tiêu sau cùng sẽ giúp y cao trào phía sau, ấy vậy mà không ngờ người nọ lại rút nghiệt căn ra hướng về phía thư huyệt ướŧ áŧ mênh mông nhét sâu chạm cả vào trong tử ©υиɠ của y, ra mòi chuẩn bị bắn tới nơi: "ta chờ bao nhiêu lâu rồi, để dành hôm nay cho ngươi hết đây."

Nam nhân gầm nhẹ, giữ chặt không cho y né khỏi. "Ngươi nói xem, liệu ngươi có thể mang cốt nhục của Nam Cung gia hay không? Ngươi có nguyệt sự không? Mang thai được không?"

"Ô ô...đừng mà, ta không muốn có thai..." Y bị bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể mà hốt hoảng, quả thật có chút hoang mang không biết chừng thân thể dị dạng này còn sinh con được. Y mãi mê sốt ruột quên mất nam nhân đang ra trong người mình, y dùng chút sức lực còn sót lại đẩy tên đầu sỏ ra ngoài, nào ngờ phản tác dụng khiến nam nhân còn bao nhiêu đạn đều nhả ra kì hết.

Tây Môn Tình thở hổn hển, bất lực thừa nhận sỉ nhục lẫn hổ thẹn, y chỉ còn biết nhận mệnh phát hiện từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới mình đã bị tên muội phu hỗn đản này chinh phục.

Say rượu lại hao tổn quá nhiều sức lực khiến cho Tây Môn Tình còn chả thiết làm người nữa; cũng không màn hạ thân còn cắm này nọ, y nằm vật ra như chết rồi.

Nam Cung Mặc Tiêu nhìn y hôn mê bất tỉnh thì môi nhếch lên thành nụ cười tà, rồi rút tiểu đệ của mình ra, nhưng vẫn không quên ngắm nhìn tiểu huyệt bị thao sưng đỏ không chịu nổi lại còn tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠ hòa lẫn bạch trọc của mình, trong lòng hắn thấy thỏa mãn không thể tả.

Chờ y tỉnh lại làm thêm trận nữa mới được! Hắn thầm nghĩ, thế là ôm cứng lấy cơ thể không một mảnh vải bên cạnh vào lòng, tay mân mê bầu ngực mềm mại của y sau cùng cũng đi gặp chu công nốt.