Chương 17

"Bảo bối, ngươi xem ngươi động dục ra dạng gì rồi, có muốn biết mình chảy ra bao nhiêu nước không?" Dưới tay hắn ướt dinh dính, phía dưới của trong nháy mắt làm cho bàn tay quen cầm kiếm của hắn dính đầy nước da^ʍ.

"Ưʍ...không có...ta không cố tình mà..." Bị muội phu đυ.ng chạm hạ thể lại còn bị hắn hỏi sỗ sàng như vậy làm sao y trả lời được chứ? Y chỉ biết cắn ngón tay không dám rên nữa, ra vẻ y không phải dâʍ đãиɠ như vậy. Nhưng chỗ dưới thân vừa trướng vừa chua, được tay to mơn trớn mà sướиɠ đến tê tái, y tưởng tượng cảnh được ngón tay to của hắn nhẹ nhàng xâm nhập vào bên trong thì thích đến phát rồ, vô ý thức mà nâng eo lên hướng về phía ngón tay hắn.

"Không cố ý mà da^ʍ thành như vậy thì cố ý còn ra thể thống gì nữa." Nam Cung Mặc Tiêu nhục nhã y, nhưng hai đầu ngón tay thì theo y mong đợi mà đưa vào chỗ mất hồn nào đó. Từng dòng nước đi theo động tác của hắn mà chảy ra ngoài, hắn mà không chú ý thì có khi tay cũng bị đẩy ra ngoài theo. Thư huyệt của Tây Môn Tình vừa đầy đặn vừa non, một ngón tay đưa vào cũng không thấy lỏng, dươиɠ ѵậŧ đi vào cũng không chê chặt, tóm lại có lực co dãn rất tốt, hắn nhào nặn thế nào cũng khiến hắn hưởng thụ sự hầu hạ tốt nhất.

"Ưm ưm ưʍ...A...Đừng mà...a..." Muội phu biết tử huyệt của mình như lòng bàn tay, ngón tay thô ráp của hắn duỗi đến chỗ sâu cùng còn móc lên trên, cứ vậy mà ma sát chỗ mẫn cảm nhất trong hoa huyệt của y, động tác của hắn làm y nhảy dựng, phần hạ thân căng tràn như muốn nổ, toàn bộ cơ thể đều run rẩy muốn cuộn lại. Tây Môn Tình rên hừ hừ, y cắn răng muốn chống lại cơn kɧoáı ©ảʍ quen thuộc, nhưng y cũng tự biết bản thân hết sức vô dụng, chỉ tùy tiện bị ngón tay của muội phu trêu chọc cũng sẽ phun nước.

"Sướиɠ không? Bị thủ giao cũng sướиɠ thành như vậy, đúng là không có tiền đồ." Nam Cung Mặc Tiêu muốn y sướиɠ trước một chút nên không khách sáo mà liên tục cọ sát chỗ mẫn cảm của y, hắn phát hiện chỗ dâʍ đãиɠ kia rất nhanh liền co bóp lại, tiểu dâʍ đãиɠ dưới thân không có chỗ nào là không run rẩy dưới lòng bàn tay của hắn.

"Á...á á..." Qủa như Nam Cung Mặc Tiêu dự đoán, lúc hắn rút ngón tay ra thì bên trong thư huyệt đang co bóp như điên bỗng chảy tràn ra một con suối nhỏ, tuy chầm nhưng dần dần làm thành một bãi chất lỏng trong suốt.

Nam Cung Mặc Tiêu đang chờ thời khác tuyệt diệu này, da^ʍ bảo bối nhà hắn đạt cực khoái chảy ra dâʍ ɖị©ɧ đích thị là quỳnh tương ngọc lộ, từ âm huyệt chảy ngược ra hậu huyệt, tất cả dịch đều bị hậu huyệt hấp thụ sạch, nếu thao vào trong thì sướиɠ thôi rồi, vừa chặt vừa trơn, so với khi thao thư huyệt không biết tuyệt vời hơn gấp mấy lần, khiến người ta không khỏi muốn cắm mãi trong đó không muốn rút ra.

Tây Môn Tình bị hắn đùa bỡn đến cao trào liên tiếp, xương cốt toàn thân y không có chỗ nào là không mềm nhũn ra, thật giống như tất cả đều chảy thành một bãi nước, ngay cả đầu ngón chân y cũng cong tớn lên, làm Nam Cung Mặc Tiêu đắc ý không thôi.

Nam Cung Mặc Tiêu đối với y thật sự ôn nhu, hắn biết sau khi y xuất tinh thì vô cùng khao khát được hắn ôm nên rất hào phóng mà một bên ôm chặt lấy y, một bên hôn lia lịa vào chiếc môi xinh của y, loại dịu dàng này dỗ cho Tây Môn Tình thấy ấm áp trong lòng không thôi, y biết tiếp theo chắc là muội phu sẽ muốn ân ái cúc huyệt của mình, nên đỏ mặt tự giác giang cặp đùi trắng tuyết ra để lộ cúc huyệt ngượng ngùng đầy gợi cảm mời gọi dương cụ đang trướng căng của muội phu. Thật ra hậu huyệt của y sau khi hút hết đống dâʍ ŧᏂủy̠ do chính y chảy ra thì đã ngứa không ngừng, ngay cả ngọc hành đằng trước cũng đã cương cứng, nhưng Nam Cung Mặc Tiêu lại không cho y đυ.ng vào người mình, chỉ để cho hắn thao mình đến tự y phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới thôi.

Làm ra động tác như vậy tuy khá xấu hổ, nhưng Tây Môn Tình nghĩ dù sao hai người hiện giờ cũng đã tâm ý tương thông nên chuyện giường chiếu không cần câu nệ quá mức, huống chi thân thể không trọn vẹn của y có người tình nguyện yêu thương không bị ghét bỏ đã là điều vô cùng may mắn rồi, y chỉ hy vọng được muội phu càng thêm yêu chiều, bản thân hắn càng thêm thỏa mãn thì mới không nhanh chán mình.

Chuyện giữa hai người đàn ông đã đủ lố bịch rồi, Tây Môn Tình chưa ngu đến độ cho rằng mình và muội phu có thể thiên trường địa cửu, cơm hôm nào ăn hôm ấy là được rồi, nếu thật sự có ngày bị chán ghét thì dù gì y cũng là nam, giữa trời đất bao la này nhất định sẽ có chỗ cho y dung thân.

Đây là về sau, còn giờ này, Nam Cung Mặc Tiêu được người trong lòng chủ đồng thì huyết mạch như phun trào, hắn đẩy eo đưa vào trong huyệt nhi ẩm ướt.

Nơi này đúng là bảo bối mà, nó như là một cái miệng có linh tính, lúc hắn đưa cự bổng vào thì tự động mở ra để đón vào sâu bên trong hơn, không chỉ vậy, miệng huyệt còn ôm cứng lấy nhục căn của hắn khiến da đầu hắn ngứa điên lên, nhưng qυყ đầυ lại được nó hút vào trong rất dịu dàng, tóm lại là cảm giác sung sướиɠ đê mê nhất trên đời.