(38)
“….”
Vị vệ sĩ kia không còn việc gì để làm, đành ngậm ngùi lùi về phía sau. Tần Dụ để Ái Nhĩ tựa hết người vào l*иg ngực mình, khẽ xoa mái tóc của cô, bên tai thấp giọng nỉ non.
“Nói xem, là ai muốn gϊếŧ chết em, hửm?”
Ái Nhĩ bị luồng khí nóng rực phả vào mặt, khó chịu cau mày một tiếng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
“Hoắc…Hoắc Thuần Khanh.”
Tần Dụ nghe được cái tên này, nháy mắt sắc mặt liền trở nên tối tăm, y cuộn chặt nắm đấm trong lòng bàn tay, cơ hồ chỉ cần nghĩ đến hắn ta, cảm xúc căm phẫn liền dâng cao đến cự điểm. Tần Dụ mân môi, khẽ cười như giễu cợt, lời nói thốt ra chứa đầy ẩn ý.
“Hoắc thuần Khanh, hắn ta gan lớn thật, còn muốn gϊếŧ chết Ái Nhĩ, một lần, rồi lại hai lần sao?”
Hắn ta còn có cơ hội để làm sao? Còn khả năng sao?
Hận ý trong đáy mắt Tần Dụ kéo đến cuồn cuộn, nhưng khi nghĩ đến bộ dạng chật vật bất kham của hắn ta trong vài ngày nữa, liền không nhịn được mỉm cười hả hê.
Quả báo có thể đến sớm, có thể đến muộn, nhưng tuyệt đối không thể không đến.
Ái Nhĩ hừ nhẹ một tiếng, cả người cuộn tròn như một con thỏ trắng mềm mại, cô an ổn nhắm tịt mắt lại, đến cả câu nói kia của Tần Dụ, cùng một cỗ hận ý đặc quánh như mực, Ái Nhĩ cũng không thể nhìn thấy.
Tần Dụ đỡ Ái Nhĩ ngồi lại xuống ghế, vừa gọi vị vệ sĩ thiếu việc kia đi lấy khăn lông cùng nước ấm, đằng sau lưng lại vang lên giọng nói thoáng có vẻ vui sướиɠ.
“Tần thiếu, thật trùng hợp quá.”
Nụ cười trên môi Tần Dụ cứng đờ, ngón tay siết vào nhau chặt đến độ trắng bệch, y thở hắt ra một tiếng, ổn định lòng ngực đang hô hấp kịch liệt, không mặn không nhạt đáp.
“Để cho Hoắc tổng tìm kiếm lâu rồi, thật ngại quá.”
Hoắc Thuần Khanh nhìn bóng lưng cao ngạo của Tần Dụ, trong lòng bực mình không có chỗ xả. Y là muốn ám chỉ hắn không có năng lực, chỉ việc đi tìm y cũng không làm được hay sao?
Hoắc Thuần Khanh cứng đờ, khóe môi mím chặt lại, nhưng dù trong lòng có nóng nảy, căm phẫn thái độ khinh thường của tần Dụ đến đâu, hắn vẫn phải mỉm cười, dùng thái độ cẩn trọng nhất nói với y.
“Không, là do năng lực của tôi có hạn, mà Tần thiếu thì lại quá bận rộn, cho nên vài ngày trước không thể cùng anh bàn một vài việc, đây là thiếu sót của tôi.”
“Nếu biết là thiếu sót của anh thì tốt rồi, nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Hoắc Thuần Khanh đi gần đến, lời nói đã chuẩn bị sẵn còn chưa nói ra, tầm mắt liền bị người gục trên vai Tần Dụ chú ý. Đến khi hắn nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, liền sửng sốt thốt lên.
“Ái Nhĩ? Cô ấy sao lại ở nơi này?”
Tần Dụ cười một tiếng, như có như không sờ lấy vành tai trơn mịn của Ái Nhĩ, liền nhận được một cái nhìn không mấy thiện ý, kèm theo là một câu tra hỏi vô vị.
“Tần thiếu, anh quen biết Ái Nhĩ sao?”
Tần Dụ chống lại ánh mắt địch ý của Hoắc Thuần Khanh, không vội trả lời, chỉ thong thả hỏi lại.
“Còn anh? Anh biết Ái Nhĩ? Người mà anh quen cũng dễ trùng tên thật đấy!”
Hoắc Thuần Khanh hiếm khi cảm thấy khó chịu khi bị Tần Dụ nói những câu kiểu thế, nhất là ẩn ý ở lời cuối, hắn muốn hiểu nhưng lại không hiểu được.
Y rốt cuộc là có ý gì ?
“Tôi là hàng xóm của Ái Nhĩ, cô ấy hình như đã say rồi, hay là để tôi đưa cô ấy về giúp anh.”
Hoắc Thuần Khanh vừa tiến lại gần, Tần Dụ đã ra lệnh cho vệ sĩ chặn lại. Hoặc Thuần Khanh bị những cánh tay lực lưỡng kia ngăn lại, mày cau chặt, hỏi.
“Tần thiếu, anh bây giờ là có ý gì?”
Tần Dụ đỡ Ái Nhĩ, nhích người đến gần cô, để cho cô một nơi thích hợp, không bị ép mặt, sau đó nụ cười giả bên môi cũng vội biến mất, y vào ngay chủ đề chính.
“Tôi cũng là đàn ông, cho nên tôi biết, anh có ý đồ với Ái Nhĩ.”
Hoắc Thuần Khanh bị những lời nói của Tần Dụ chọc cho bật cười, hỏi lại.
“Thế nào là có ý đồ, tôi chẳng qua là thích cô ấy, muốn theo đuổi cô ấy, như thế là xấu, là có ý đồ hay sao?”
Tần Dụ không quan tâm đến câu nói khıêυ khí©h kia, tiếp tục nói.
“Tôi biết tình hình của Tinh Hải hiện giờ chính là lúc dầu sôi lửa bỏng, nếu không có sự giúp sức của cánh truyền thông, công ty của anh cũng đành phải chờ đến khi cổ phiếu rớt giá đến không còn ai muốn mua nữa, sau đó chính thức phá sản thôi, đúng chứ?”
Tần Dụ nhìn thấy sự chú ý của Hoắc Thuần Khanh đã dời lên công ty, liền cười lạnh một tiếng.
“Nếu như bây giờ anh đồng ý nhường Ái Nhĩ lại cho tôi, ít nhất tôi sẽ suy nghĩ lại vấn đề cứu hay không cứu Tinh Hải.”
Hoắc Thuần Khanh bị chọc cho nổi giận đùng đùng, hắn lớn tiếng nói.
“Tần thiếu, anh không thể lấy người khác ra đặt cược trong vấn đề này được, Ái Nhĩ không phải là một món hàng mà ai muốn nhường đều có thể nhường được.”
Tần Dụ a một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Hoắc Thuần Khanh, ý vị thâm trường hỏi lại.
“Anh chắc là không muốn chọn chứ? Sẽ không có cơ hội lần thứ hai đâu?”
“Suy nghĩ một lần nữa thử xem?”
“Anh muốn những gì, tình yêu hay là tiền bạc cùng danh vọng?”