Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 20: Nghi ngờ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
(20)

“Ái Nhĩ, hay là tối nay qua nhà anh nhé, chúng ta cùng nhau mừng tiệc tân gia, anh sẽ cho dì Lễ nấu mấy món mà em thích, canh gà, cải thảo xào, sườn kho nữa, có được không?”

“Như thế…liệu có được không?”

Ái Nhĩ ái ngại nhìn Trịnh Minh Hạo ở phía sau, khẽ mím môi, lại nhìn không ra khuôn mặt đang đen sì của của Trịnh Minh Hạo, rụt rè hỏi.

“Anh, em có thể qua nhà Thuần Khanh được không?”

Trịnh Minh Hạo trừng mắt với Thuần Khanh, nhưng khi nhìn đến ánh mắt chờ mong của Ái Nhĩ, trong lòng muộn phiền không thôi.

Điện thoại trên tay reo lên, Trịnh Minh Hạo nhìn dãy số quen thuộc của trợ lý, anh liền đi đến bên cạnh Ái Nhĩ, một tay véo má cô, nụ cười vẫn gắng gượng duy trì bên môi, ngữ khí có chút cưng chiều mà đồng ý.

“Được rồi.”

Khuôn mặt Ái Nhĩ sáng bừng, vừa muốn cám ơn, liền bị anh nắm lấy bả vai.

“Bây giờ thì em vào nhà nghỉ ngơi trước, anh có một chút việc phải đến công ty, nhớ là phải ăn hết cháo, uống hết thuốc mà anh đã để trên bàn, nếu tối về anh không thấy em ngoan ngoãn làm đủ, sau này sẽ không cho em đến nhà Hoắc tổng nữa.”

Ái Nhĩ mở to mắt, giống như đang chăm chú lắng nghe, nhưng thực chất nội tâm liền bị câu đồng ý của Trịnh Minh Hạo làm cho vui sướиɠ đến lâng lâng, gật đầu theo lời nói của anh hoàn toàn là theo bản năng. Mà Trịnh Minh Hạo nói nhiều như thế cũng biết là cô đáp ứng có lệ, cũng không muốn vạch trần cô, dặn dò thêm một vài điều nữa liền rời đi.

“Em vào nhà đi, gió lạnh không tốt, anh đi trước.”

“Vâng.”

Trịnh Minh Hạo liếc mắt cảnh cáo Thuần Khanh, hắn ta mỉm cười phớt lờ, còn nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. Trịnh Minh Hạo bước đến mở cửa xe , ánh mắt lưu luyến khẽ đảo về phía khuôn mặt của Ái Nhĩ thêm một lần nữa, nhưng khi nhìn thấy cô vui vẻ vòng tay ôm lấy Hoắc Thuần Khanh, đôi mắt hẹp dài kia liền ảm đạm rũ xuống.

Trịnh Minh Hạo kìm nén sự khó chịu trong lòng, trầm ổn ngồi lên xe, khởi động.

Nếu không giải quyết tốt vấn đề của công ty, anh không thể nào có đủ thời gian đối phó với Hoắc Thuần Khanh, việc đem Ái Nhĩ áp dưới đôi cánh của anh cũng không thể nào là chuyện ngày một ngày hai thì có thể làm được.

Không được nóng vội, thời gian còn dài, rốt cuộc ai hơn ai, vẫn chưa đến hồi kết thì không thể đoán trước được.

Vô lăng trên tay Trịnh Minh Hạo rẽ một đường cung, chiếc xe liền nhanh chóng hòa vào dòng xe vội vã của thành phố Z, đi đến Thiểm Diệu.

[………………]

Tối đến, Ái Nhĩ đã mặc một chiếc váy hoa nhí, loại váy mà cô thích nhất, ngồi trên sô pha nhà Thuần Khanh, ánh mắt háo hức ngắm toàn bộ nội thất của căn nhà, sau đó liền cười khúc khích hai tiếng.

Căn nhà này với ngôi biệt thự mà trước kia Ái Nhĩ từng sống có cách bày trí hoàn toàn giống nhau, điều đó khiến Ái Nhĩ không khỏi có cảm giác thân thuộc cùng lưu luyến.

“Cười ngốc cái gì đấy.”

Thuần Khanh đặt một cốc nước chanh dây lên bàn, nghiêng đầu hôn lên má Ái Nhĩ, ánh mắt ôn nhu như muốn nhấn chìm cả người cô vào trong đó.

“Không, không có gì.”

Ái Nhĩ mặt đỏ tai hồng rúc vào gối, một bộ dáng ngượng ngùng sắp chết, trông vô cùng đáng yêu.

Thuần Khanh nhìn thấy nụ cười kia, ngẩn người một chút, vừa muốn ngồi xuống cạnh cô, ngoài cổng đã vang lên tiếng chuông.

“Để anh ra ngoài xem ai đến.”

Thuần Khanh bỏ lại một câu liền bước đi, Ái Nhĩ cầm cốc nước lên, nhìn trái nhìn phải muốn tìm Dì Lễ cùng Tiểu Miêu, liền nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc va với nền gạch, theo sau đó là giọng nói khó chịu của Thuần Khanh cùng thanh âm nhu mì của một người phụ nữ.

“Cô không ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, lại chạy đến đây làm gì?”

“Em….em chỉ là muốn đến thăm anh, cả tháng nay anh đã không đến gặp em rồi.”

Ái Nhĩ bỏ cốc nước chanh xuống, len lén đi đến ngoài cửa, thập thò nhìn trộm, bên tai văng vẳng giọng nói thiếu kiên nhẫn của Thuần Khanh.

“Không cần cô đến thăm, về bệnh viện tịnh dưỡng cho thật tốt, đừng đến đây nữa.”

“Anh…có phải em làm điều gì sai khiến anh chán ghét em không? Em xin anh hãy nói ra, em nhất định sẽ sửa, chỉ cầu anh đừng lạnh nhạt với em nữa, được không?”

Thuần Khanh cười lạnh một tiếng, da đầu của Thẩm dạ lập tức run lên, mà một câu nói sau của Thuần Khanh, liền chứng thực những lo lắng trong lòng cô ta.

“Tôi nghi ngờ cái chết của Ái Nhĩ có điều gì đó không minh bạch, sau tang lễ cô ấy tôi cũng đã cho người truy đến cùng việc này, vài ngày nữa là có thể biết được kết quả, từ đây cho đến lúc đó, tôi hy vọng cô thật sự không liên quan đến việc này, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”
« Chương TrướcChương Tiếp »