Chương 38

Thang máy vừa mở, Uy Thần liền hấp tấp chạy ra ngoài, miệng thở hồng hộc, đi thẳng ra hành lang, mở từ cửa phòng này sang phòng khác nhưng vẫn không nhận được kết quả gì, liền sốt ruột kêu lên.

"Thụy Đường! Thụy Đường!"

Nghe thấy tiếng gọi, Thụy Đường kinh ngạc trợn to mắt, càng điên cuồng ra sức giãy dụa, ngay lúc này đột nhiên dị vật của nam nhân tiến vào, cả người cơ hồ nứt ra làm đôi, cậu vừa nghĩ đến liền hoảng sợ tới mức khóc to lên.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi... đừng khóc." Nhìn thấy so với mình người kia càng thống khổ hơn, tâm Chính Kỳ đau như cắt, không ngừng ghé tai nhỏ nhẹ trấn an cậu, điều chỉnh lại tốc độ, ôn nhu tiến vào.

Cậu tìm mọi cách né tránh, cảm nhận tiếng bước chân ngoài hành lang dần rõ đều, hai tay cậu giơ loạn xạ, bắt lấy chiếc ghế bên cạnh dùng lực đẩy xuống.

Bính.

Nghe thấy tiếng động, Uy Thần lập tức chạy tới, phát hiện cửa bị khóa trái ở bên trong, vặn thế nào cũng không mở ra được, vừa đập cửa vừa gào lên.

"Thụy Đường! Ngươi có trong đó không?"

Thần sắc Chính Kỳ cực kì u ám, ánh mắt hung dữ nhìn về phía cánh cửa, Thụy Đường nhân cơ hội nâng chân lên, một cước đem hắn đạp té xuống đất, ném miếng vải, vội vã đứng dậy muốn chạy ra mở ra.

"Uy Thần. Uy Thần."

Vừa đi tới cánh cửa, phía sau bất thình lình bị hắn ôm bổ nhào xuống, miệng liên tục hôn mυ"ŧ cổ cậu, hơi thở nam nhân tràn ngập, khiến cậu chỉ muốn buồn nôn, bất lực kêu lên.

"Con mẹ nó ngươi mau buông ta ra!"

"Ngươi im miệng!" Hắn tức giận rống lên, gương mặt của cậu vì hoảng sợ mà trắng bệch, im bặt không nói gì.

Vài phút sau người bên ngoài rốt cuộc đã rời đi, hắn thỏa mãn ôm thân ảnh gầy guộc của người kia vào ngực nhẹ nhàng âu yếm, mọi hành động cử chỉ của hắn đều ôn nhu tận tình, tựa hồ như đang trân trọng một bảo vật đáng quí.

"Thụy Đường, ngươi rốt cuộc cũng là của ta. Ta yêu ngươi."

Ánh mắt cậu lạnh như băng, hờ hững né tránh đôi môi của hắn, tâm hắn như rơi xuống vực, hung hăng đem cậu đẩy xuống sàn nhà, tính khí nam nhân không ngừng đẩy ra tiến vào, hắn nhớ gương mặt cậu nhìn hắn say mê, đôi môi nhẹ nhàng gợi lên một tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ, khiến hắn vui sướиɠ, thật nhanh phóng thích ra ngoài.

Đợi hắn thỏa mãn, cậu liền nở nụ cười chế nhạo, hoàn toàn không để ý nam nhân kia vì tuyệt vọng mà rơi lệ.

"Ta... ta biết ngươi hận ta, ngươi sẽ không tha thứ cho ta, cũng không bao giờ cho ta cơ hội. Nhưng là, ta cầu ngươi, hãy nghe ta một lần, ta thực sự yêu ngươi, ta có thể vì ngươi mà hi sinh tất cả, nhưng Uy Thần là không thể, ngươi không yêu hắn, có phải không, ngươi trả lời ta đi."

Thụy Đường ngồi dậy nhanh chóng kéo y phục, không nói lời nào cài từng nút áo, nhưng là ngón tay lại không ngừng run rẩy, làm thế nào cũng không cài được. Chính Kỳ từ phía sau ôm chặt lấy cậu, đầu chôn ở hõm cổ cậu, đau lòng nói.

"Đừng lạnh nhạt với ta, là ta không tốt, ta sẽ không cưỡng ép ngươi nữa, ở bên cạnh ta, có được không?"

"Ngươi buông ta, còn không thì đừng trách ta nhẫn tâm."

Thanh âm lạnh lẽo, trái tim Chính Kỳ vỡ vụn, im lặng nhìn cậu, thật lâu sau mới buông cậu ra, khàn khàn nói.

"Ta đưa ngươi về."

"Không cần. Nhìn thấy mặt ngươi thôi cũng đủ làm ta phát nôn." Thụy Đường một mặt kiên quyết tuyên bố, vừa đi tới cửa bên ngoài đột nhiên có người đẩy cửa đi vào.

"Uy Thần." Nhìn thấy người kia như tìm thấy vàng, Uy Thần nhào tới gắt gao ôm chặt cậu, khẽ thều thào.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Cậu nhẹ lắc đầu, chôn đầu vào ngực y, khóc thành tiếng.

Chính Kỳ không thể giương hai mắt dửng dưng nhìn tình cảnh thân mật của hai người, nhanh chóng đi tới kéo Thụy Đường ra, thẳng thừng tuyên bố.

"Uy Thần, ngươi nên biết rõ hắn yêu ta, không phải yêu ngươi."

"Ngươi đang nói cái gì, buông ta ra." Hiện tại còn có thể tự kiêu tự đại nói ra những lời này, nhất định là điên thật rồi, cậu một bên ra sức giãy dụa, chưa kịp một giây sau cả người cậu đã trở về l*иg ngực của y.

"Đó là chuyện của hắn, không phải của ngươi. Giám đốc Chính, xin phép."

Nói đến như vậy mà không chịu buông tay, hắn gần như sắp phát điên tới nơi, trào phúng cười.

"Ta và hắn vừa trải qua ân ái trong căn phòng này, ngươi nghĩ có thể ôm cơ thể hắn còn lưu lại dấu vết của ta sao?"

Thụy Đường sủng sốt mở to mắt, cả người cứng đơ, gương mặt vì giận dữ mà đỏ bừng. Phát hiện người bên cạnh đột nhiên siết chặt tay mình, Uy Thần không nhịn được xoay người xông tới đá Chính Kỳ một cước, nắm lấy cổ áo hắn quát to.

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn dám tổn thương hắn một lần nào nữa, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu đồ khốn!"

Uy Thần vừa dứt lời buông tay, Chính Kỳ ở phía sau lập tức đứng dậy đánh trả. Thụy Đường ở bên này nhìn hai người đánh nhau đến mức tăng huyết lên tới não, khốn đốn vò lấy tóc, rốt cuộc kìm không được gào lên.

"Thiên a đủ rồi! Uy Thần, về nhà thôi."

Y hồng hộc thở, liếc hắn một cái rồi xoay người đuổi theo sau. Về đến nhà, cậu ngồi ở mép giường giúp y xử lý vết thương, Uy Thần mải mê ngắm nhìn sự chăm sóc của đối phương dành cho mình, tâm tình trở nên khó tả.

"Ngươi nhìn ta cái gì?" Phát hiện ánh mắt kia mãi chuyên chú nhìn mình, cậu cảm thấy không được tự nhiên hỏi.

"Thụy Đường, liền theo ta ra nước ngoài đi, có được không?"

"Uy Thần, ngươi hận ta không?" Cậu ngừng động tác, nụ cười có chút mếu máo.

Y không trả lời, trực tiếp cúi người ôm chầm lấy cậu.

"Ta không lãng mạn, ta không biết nói những lời ngon ngọt, cũng không phải là ta nhu nhược, nhưng ta không dám nói với ngươi tình cảm thực sự của ta. Ta sợ, ta sợ như vậy sẽ đánh mất ngươi, nghĩ đến ngươi chọn hắn, ta hận không thể gϊếŧ chết hắn, ta..."

Ngón tay cậu khẽ chạm lên môi y, ánh mắt ướm lệ nhìn y, nghẹn ngào nói.

"Ngươi đồ ngốc này, ta còn lo sợ ngươi chán ghét ta. Ưʍ..." Lời còn chưa kịp dứt, môi liền bị y chặn lấy, miếng bông trên tay rơi xuống, cậu nồng nhiệt đáp trả lại y, hai người thoát y phục, ôm hôn trên giường, vài phút sau căn phòng liền truyền đến tiếng rêи ɾỉ kiều mị.

Buổi sáng, Thụy Đường bị mùi thơm của thức ăn làm cho tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Uy Thần ngồi ở mép giường, trên tủ là khay đựng canh gà nóng hổi, đã lâu rồi chưa đυ.ng tới món này, thực sự hảo đói.

"Ngươi rửa mặt đi rồi ăn sáng."

"Hôm nay ngươi vào bếp?" Cậu ngửi qua mùi vị một chút liền có thể đoán ngay được tay nghề của ai, gương mặt có chút kiêu hãnh.

"Quả nhiên ở bên cạnh ta ba năm cũng tiến bộ không ít." Y đắc ý nói.

"Ngươi còn ngồi ở đó?" Thụy Đường nhún vai, bật cười nhìn y.

Như hiểu ra điều gì, Uy Thần có chút khẩn trương.

"Đêm qua ta làm đau ngươi?"

Cậu đỏ mặt cúi đầu, thành thật gật đầu, nhưng vẫn không quên mở miệng trấn an.

"Làʍ t̠ìиɦ khi nào chẳng đau, vấn đề là chỉ có ta và ngươi."

Nghe đến đây Uy Thần liền bĩu môi không nói gì, ôm Thụy Đường đi vào phòng tắm. Một tiếng sau, hai người rời khỏi nhà, vừa đi ra cổng đã bắt gặp chiếc xe thể thao quen thuộc của Chính Kỳ, sắc mặt cậu càng trở nên không tốt, hậm hực đi ra chỗ khác.

"Thụy Đường, ta muốn nói chuyện với ngươi." Hắn kịp thời đuổi theo cậu, bộ dạng có chút vội vã.

"Ta không muốn nghe."

"Không, ngươi nghe ta một lần thôi, ta muốn xin lỗi ngươi chuyện hôm qua."

Thấy Uy Thần chạy tới, Thụy Đường liền ra hiệu cho y ra xe trước, lạnh lùng nói.

"Nói nhanh đi."

Mặc dù trong lòng cực kì khó chịu, nhưng hiện tại đứng trước mặt hắn là người hắn yêu, điều quan trọng đầu tiên chính là phải kìm chế cảm xúc chính mình. Hắn vừa nghĩ vừa bình tĩnh nói ra.

"Xin lỗi vì hôm qua đã cưỡng bức ngươi, còn có... nói những lời không hay khiến ngươi khó chịu, ta không cố ý, ta... ta chỉ là."

"Ngươi có bao giờ tìm hiểu chính mình là con người thế nào chưa?" Giọng nói của cậu đột nhiên trở nên trào phúng.

"Ta..."

"Không cần trả lời, ta sẽ thay ngươi nói, ngươi còn không bằng cầm thú, ác quỷ lúc nào cũng nằm trong con người của ngươi, thật đáng ghê tởm."

Chính Kỳ khổ sở lắc đầu, không ngừng ra sức giải thích.

"Ta... ta biết ta không tốt, là ta ích kỉ. Thực xin lỗi, ngươi... ta hôm nay tới đây cũng không phải chỉ vì chuyện này, ta muốn ngươi gặp Tiểu Khương."

Cậu trầm mặc, liếc mắt nhìn qua chiếc xe của Uy Thần đậu ở phía trước, không kiên nhẫn nói.

"Ta còn có việc, ngươi về đi."

Hắn tuyệt vọng thở dài, hai mắt buồn bã nhìn xe hơi của Uy Thần chạy đi.

"Ta nhớ ngươi."

Hoàn chương 38