Ngày thu chớm tàn, thân thể Dĩ Chân cũng giống như cây cỏ mùa thu từ từ héo rũ. Thời gian đầu anh còn gắng gượng đi phát tờ rơi, thế nhưng công việc này phải đứng trong hơi lạnh rất lâu, cơ thể Dĩ Chân không thể chịu đựng thêm được nữa, cuối cùng anh bỏ việc. Những ngày cảm thấy khỏe hơn một chút, Dĩ Chân sẽ đi lên phố lục lọi thùng rác. Anh liên hệ với một trường học gần đó, có được “quyền ưu tiên lựa chọn” với những đồ vứt đi của trường. Mỗi lần Dĩ Chân mang bao và gậy đi “đào vàng”, nhìn thấy rất nhiều học sinh đương tuổi thanh xuân, trong lòng anh đều dấy lên một nỗi chua xót khổ sở. Khoảng thời gian ấy, Lâm Dĩ Chân cũng là một thành viên trong trong số họ, tô vẽ đất nước trau dồi chữ nghĩa, trong lòng ấp ủ vô số hoài bão dự định, chỉ đợi đến ngày giương cánh ước mơ. Thế nhưng bây giờ anh chỉ là một người thu lượm phế phẩm, thỉnh thoảng có học sinh thấy anh gầy yếu tội nghiệp thì sẽ cho anh chai nước chưa uống hết. Loại bố thí này khiến Dĩ Chân có chút cảm động, nhưng cũng có chút u sầu.
Tinh thần của mẹ Lôi không quá minh mẫn, bà vẫn nghĩ Dĩ Chân là Lôi Đình đã mất. Trong tiềm thức của mẹ Lôi, đứa con cả phải đi công tác xa, còn đứa con út thì đều ở bên cạnh bà mỗi ngày. Sức khỏe của Dĩ Chân không tốt, mẹ Lôi thương yêu anh giống như con trai ruột, tình yêu này khiến Dĩ Chân cảm thấy vừa hạnh phúc vừa nặng nề. Anh không nghĩ mình sẽ bệnh đến nước này, chán nản đến như vậy. May mắn là anh vẫn còn một người mẹ giáng xuống từ trời luôn ở bên cạnh, còn điều khiến anh cảm thấy nặng nề chính là sức khỏe của mình mãi vẫn không khá lên. Nếu thật sự có một ngày anh ra đi, vậy thì người mẹ lẫn trí này phải làm sao?
Từng ngày trôi qua, Dĩ Chân cũng dần thích ứng với cuộc sống hiện tại. Thời gian đầu nghe thấy mùi rác thải FB biến chất, dạ dày yếu ớt của anh sẽ lập tức co thắt lại, thế nhưng khi làm lâu dần, cộng thêm áp lực từ cuộc sống, anh cũng đã quen với sự dằn vặt không đáng kể này. Tình trạng sức khỏe lúc tốt lúc xấu, Dĩ Chân cảm thấy cơ thể mình không thể chống lại sự suy kiệt, nhưng chỉ những lúc đau đến không chịu nổi anh mới uống một ít thuốc giảm đau, bởi vì anh biết nếu đi bệnh viện điều trị với chút tiền tích góp ít ỏi của mình, sợ rằng không được vài ngày đã tiêu hết, mà rất có thể ngay cả tiền lo hậu sự cho mình anh cũng không có. Thậm chí Dĩ Chân còn nghĩ, nếu như mình đi rồi thì cũng phải cố gắng để lại cho mẹ Lôi một ít tiền.
Thấy cuối năm đã đến gần, Dĩ Chân liền hạ quyết định.
Năm mới đến, rất nhiều nhân viên trong Việt Dạ về nhà đoàn tụ với người thân, trong đó có nhiều gia đình không hề biết những chàng trai ấy đang ở đây làm công việc nhục nhã này. Lâm Liên Hạnh ngồi bên quầy bar, lòng đầy tâm sự. Thời điểm cuối năm, Khôn Ca không có thời gian ở bên cậu ta, cậu ta cũng không quan tâm, thế nhưng cứ mỗi lần đến lễ hội này là cậu ta lại không cách nào dứt ra khỏi cái cảm giác đau lòng buồn bực. Chiều hai mươi tám Tết vui vẻ hân hoan, Lâm Liên Hạnh lại ngồi bên quầy bar uống rượu giải sầu.
Mấy tháng nay, Liên Hạnh luôn nhớ đến Lâm Dĩ Chân, mỗi lần nghĩ đến anh là cái cảm giác căm ghét kia dường như càng trở nên phai nhạt. Hơn nữa, cậu ta còn nhiều lần nằm mơ thấy bản thân mình được vùi trong cái ôm của Dĩ Chân, nói thật lòng, cậu ta có chút ham muốn lún sâu vào trong l*иg ngực đó.
Lâm Liên Hạnh cảm thấy hoa mắt. Cậu ta bỗng dưng nhìn thấy Dĩ Chân xuất hiện trong tầm mắt mình. Chuyện gì vậy? Là anh ta thật sao? Ngày đó Liên Hạnh nói cho Dĩ Chân biết hết sự thật, sau khi Dĩ Chân rời đi như người mất hồn, hai người họ cũng không gặp lại nhau nữa.
Cuối năm rồi, anh ta đến đây làm gì? Trong lòng Liên Hạnh hơi thắt lại. Nhìn thấy Dĩ Chân lại gầy thêm một chút, sắc mặt cũng không tốt, dẫu biết cuộc sống của anh chắc chắn không dễ dàng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy anh như vậy, cậu ta cũng chẳng thấy hả hê bao nhiêu.
“Liên Hạnh!” Giọng nói của Thanh Việt truyền đến, Liên Hạnh vô thức gật đầu.
Hai người lại ngồi ở chỗ cũ, lần này Liên Hạnh gọi một ly Thanh Mai Vô Hận.
Dĩ Chân nhìn cậu ta một cái, mỉm cười nói: “Đừng uống rượu mạnh như vậy nữa, tổn thương dạ dày rồi thì hối hận không kịp đâu.”
Liên Hạnh nhếch môi không quan tâm, có điều mùi vị của ly Thanh Mai Vô Hận này hình như còn ngon hơn rượu mạnh nhiều.
“Có chuyện gì không?” Dù sao cũng từng có hiềm khích sâu sắc với Dĩ Chân, giọng điệu của Liên Hạnh vẫn còn hơi gượng gạo.
“Anh có chút chuyện muốn nhờ em, nên anh muốn mời em đến nhà anh ăn năm mới.”
Trước đây Liên Hạnh cũng từng ăn năm mới, nhưng chỉ là cùng với mấy cậu thanh niên cũng không có nhà để về ngủ một giấc an ổn sang ngày hôm sau, nếu như buổi tối ông chủ không uống say rồi tới quấy rầy cậu ta. Hôm nay nghe Dĩ Chân nói muốn mời cậu ta về nhà ăn năm mới, trong lòng cậu ta bỗng len lỏi một tia xúc động.
Thấy Liên Hạnh có vẻ chần chừ, Dĩ Chân bèn lấy một tờ giấy có viết số điện thoại và địa chỉ từ trong túi ra rồi nói: “Đây là địa chỉ và số điện thoại nhà của anh, trong nhà chỉ có anh và một người mẹ hơi lẫn thôi. Anh hy vọng đêm ba mươi có thể nhìn thấy em.”
Nhìn theo bóng lưng Dĩ Chân, Liên Hạnh thoáng do dự, nhưng cũng cầm tờ giấy kia lên.
Ba mươi Tết, Dĩ Chân dậy rất sớm. Hôm nay anh vô cùng vui vẻ, cơ thể cũng có cảm giác rất khỏe khoắn. Mẹ Lôi nói tối nay sẽ làm bánh chẻo nhân tam tiên1, cho nên mới sáng sớm đã bảo Dĩ Chân ngồi bóc vỏ tôm.
1loại bánh chẻo có nhân bánh làm từ thịt heo, tôm, nấm hương, hẹ, gừng, ngũ vị hương, muối, bột ngọt, dầu vừng, xì dầu,…Nhìn thấy mẹ bận rộn tới lui, khóe miệng Dĩ Chân cong lên một nụ cười yên bình. Anh vẫn luôn khống chế bản thân, nhắc nhở mình không được nhớ tới mùa xuân năm ngoái, không được nghĩ tới những ngọt ngào từng có đó nữa. Cứ như bây giờ là rất tốt rồi.
Đến trưa, căn nhà nhỏ vang lên tiếng gõ cửa, Dĩ Chân ra mở cửa, thấy Liên Hạnh xách hai hộp điểm tâm đứng ở trước nhà.
“Anh biết em sẽ đến mà.” Dĩ Chân mời Liên Hạnh vào nhà, giới thiệu cậu ta với mẹ Lôi, “Mẹ, đây là em trai con, giống như em trai ruột của con vậy đó.”
Nghe Dĩ Chân nói vậy, mẹ Lôi kéo tay Liên Hạnh lại xem trái xem phải, vừa nhìn vừa nói: “Đứa nhỏ này thật dễ thương, sau này phải thường xuyên đến nhà chúng ta chơi nhé.” Nói xong thì bà châm trà lấy bánh tiếp đãi Liên Hạnh.
Liên Hạnh chưa bao giờ được hưởng tình yêu từ mẹ, vành mắt cậu ta hơi đỏ lên, trong phút chốc cảm thấy mê muội.
Buổi tối, Dĩ Chân xuống bếp làm vài món sở trường, Liên Hạnh cũng xuống làm trợ thủ cho anh. Khung cảnh này khiến trái tim Dĩ Chân chợt đau nhói, anh cố gắng bắt bản thân không nghĩ đến những chuyện không đâu nữa. Tài nấu ăn của Dĩ Chân rất giỏi, Liên Hạnh ăn rất sung sướиɠ, cậu ta còn mặt dày nói cơm tối ngon là nhờ có công lao của cậu ta.
Cơm nước xong, cả nhà ngồi quây quần trên giường gói bánh chẻo, trên ti vi đang phát chương trình ca hát nhảy múa náo nhiệt tưng bừng. Liên Hạnh nào giờ có làm món này, bánh chẻo gói ra cái nào cũng khó coi như đầu heo, Dĩ Chân không nhịn được cười cậu ta ngốc. Thấy mình bị cười nhạo, Liên Hạnh có chút ảo não, bèn cố hết sức học theo Dĩ Chân, nhưng mà làm thế nào cũng không thể gói ra bánh chẻo có lỗ tai giống nguyên bảo được.
Mẹ Lôi thấy hai anh em vừa gói bánh vừa cãi nhau y như hai đứa trẻ to xác, cũng không xen vào giữa hai đứa mà chỉ ngồi ở bên cạnh vui vẻ ngắm nhìn.
Thấy bánh chẻo gói ra cũng được kha khá, mẹ Lôi nói: “Hai đứa gói tiếp đi, mẹ xuống bếp.”
Thấy bóng lưng mẹ biến mất ở góc rẽ, Dĩ Chân nhíu mày, lấy tay bặm bụng, cắn chặt môi.
“Dĩ Chân? Anh sao vậy?” Liên Hạnh vô cùng ngạc nhiên bản thân mình lại quan tâm đến Dĩ Chân như vậy.
Dĩ Chân ổn định lại, nói: “Không sao, anh chỉ… mệt thôi…” Rồi anh thở dài một hơi, hỏi, “Em thấy mẹ Lôi thế nào?”
“Mẹ thật sự rất tốt, nếu tôi mà có một người mẹ như vậy thì tốt biết mấy. Dĩ Chân, sao cái gì cũng là của anh cả, còn tôi thì lại chẳng có gì vậy chứ?” Có thể thẳng thắn nói những lời này với Dĩ Chân, ngay cả bản thân Liên Hạnh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Dĩ Chân khẽ cười: “Liên Hạnh, thật ra anh mời em đến là muốn nói chuyện về mẹ, anh muốn ủy thác mẹ cho em.”
Liên Hạnh ngẩn người: “Anh… anh không muốn nuôi mẹ nữa sao?”
Dĩ Chân lắc đầu: “Chuyện này là một người bạn thân của anh ủy thác, nếu anh đã nhận lời thì sao lại không tận tâm. Chỉ là…” Anh nhìn xuống phía bếp một cái, thở dài rồi buồn bã nói: “Thời gian của anh không còn nhiều nữa, anh sợ đến một ngày anh ra đi, rồi mẹ chỉ còn lại một mình. Anh cứ suy nghĩ mãi, trên đời này chỉ có em mới có thể đảm đương được chuyện này, có thể đối xử tốt với mẹ, chăm sóc cho mẹ, sau này mẹ già rồi cũng có người phụng dưỡng tiễn đưa.”
Nghe thấy những lời này của Dĩ Chân, Liên Hạnh sửng sốt: “Anh còn trẻ, sao lại nói như vậy?”
Vẻ mặt Dĩ Chân trở nên ảm đạm, dù sao cũng đang nói tới chuyện sinh tử của mình, sao anh có thể giống như thường ngày được.
“Bệnh dạ dày của anh đã kéo dài rất lâu rồi, anh hiểu rất rõ cơ thể của mình, sợ rằng… không trụ nổi nữa. Trên đời này anh không có bạn bè thân thích, điều duy nhất anh không yên lòng được chính là mẹ Lôi. Nếu không thể cho mẹ một cuộc sống tốt hơn, anh có chết… cũng không thể nhắm mắt.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Liên Hạnh, Dĩ Chân yếu ớt cười, “Sau khi anh đi rồi, mẹ sẽ giao cho em nhé. Ngoài ra, anh còn có chút chuyện riêng muốn nhờ em nữa.”
Dĩ Chân chỉ vào tủ áo, nói: “Liên Hạnh, em hãy nhớ kỹ, trong tủ áo đó có một quyển sổ tiết kiệm, mật mã là 810729.”
Vì đó là sinh nhật của A Viễn, cho nên lúc Dĩ Chân nói đến đây, trái tim lại khẽ nhói đau. Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Trong đó có mấy ngàn đồng anh tích góp được, là để làm việc… của anh. Đến lúc đó em hãy dùng tiết kiệm một chút, cố gắng để cho mẹ một ít nhé.”
Liên Hạnh sững người một chút mới hiểu “làm việc” mà Dĩ Chân nói nghĩa là gì, cậu ta không kiềm được cắn môi.
Dĩ Chân nói tiếp: “Anh đã chuẩn bị xong đồ cho mình rồi, là bộ quần áo treo sẵn trong tủ. Đó là một bộ lễ phục màu trắng được bọc kỹ trong túi nhựa, anh mới mặc có một lần thôi.”
Nghĩ đến bộ lễ phục đó, trái tim Dĩ Chân càng kịch liệt nhói đau, giọng nói của anh run run: “Đó là đồ anh mặc lúc kết hôn, đẹp lắm, đáng tiếc đời này cũng chỉ đẹp đẽ được một lần… Lúc anh ra đi sẽ mặc bộ đồ đó, phiền em… Nếu như đến lúc đó anh không thể tự mặc được, thì em hãy… đến giúp anh nhé…”
Tách…
Một giọt lệ rơi xuống từ trong mắt Liên Hạnh, lọt vào chậu nhân bánh chẻo.
Dĩ Chân cũng bị giọt nước mắt này của Liên Hạnh khiến cho sững sờ. Anh ngồi dậy, vươn bàn tay vẫn còn dính bột nắm lấy tay Liên Hạnh: “Ân oán nửa đời của anh em ta bây giờ đã kết thúc được rồi, có giọt nước mắt này của em, anh cũng thấy đáng…”
Ngoài cửa phòng, mẹ Lôi đưa hai tay run rẩy che mặt.
“Hai tiểu ca đang nói chuyện gì vậy? Lúc nãy còn ríu ra ríu rít, sao vừa thấy mẹ ra là không nói nữa rồi?”
Liên Hạnh vội vàng chùi mặt một cái, cái chùi này lại dây lên cả mặt bột. Cậu ta cứ ngây thơ chùi, khuôn mặt nhỏ nhắn hệt như mèo con.
Dĩ Chân nở nụ cười: “Nó gói bánh chẻo xấu quá, con đang dạy nó đó mà! Liên Hạnh, lời anh nói khi nãy, em đã nhớ chưa?”
Liên Hạnh gật đầu thật mạnh: “Em nhớ kỹ lắm, giống như dùng dao khắc vào tim em vậy!”
Mười hai giờ, tiếng pháo nổ vang dội như muốn xào chín cả thành phố, ngôi nhà của Lâm Dĩ Chân cũng giống như ngàn vạn gia đình khác ở ngoài kia, mọi người cùng nhau bưng bánh chẻo nóng hổi lên thưởng thức.
‘Khực’ một tiếng, Liên Hạnh không biết cắn phải cái gì, cậu ta nhả ra nhìn nhìn, thì ra là một viên đường.
“Liên Hạnh, con đúng là may mắn nha, mới cắn miếng đầu tiên đã ăn được viên đường rồi. Năm mới thuận lợi phát đạt, hạnh phúc bình an nhé!” Lời mẹ Lôi nói khiến Liên Hạnh rất vui.
Liên Hạnh gắp cho Dĩ Chân mấy cái bánh chẻo, Dĩ Chân nhìn thấy đồ ăn chất đầy thì có chút đau đầu.
“Cái này là bánh chẻo đón giao thừa2, ăn vào sẽ sống lâu trăm tuổi đó!” Liên Hạnh muốn nói ra những điều tốt lành, giống như đang mê tín.
2nguyên văn là bánh chẻo thủ tuế (守岁): theo tập tục đón giao thừa ở Trung Quốc, thủ tuế là phong tục thức xuyên đêm cuối năm để đón năm mới.“Được, anh ăn.” Dĩ Chân ăn liền mấy cái, hương vị bánh chẻo tam tiên khiến anh cảm thấy rất tuyệt, thậm chí anh còn nghĩ, thật ra được ăn bánh chẻo ngon thế này cũng có thể là một trong những lý do để mình sống tiếp.
“Ăn thêm cái nữa đi Dĩ Chân!” Liên Hạnh làm nũng, muốn dụ Dĩ Chân ăn thêm vài cái nữa.
“Anh thật sự không ăn nổi nữa.” Dĩ Chân điểm lên trán Liên Hạnh một cái.
Liên Hạnh chu môi lên.
“Chuyện gì khiến em trai của anh ấm ức thế này?” Dĩ Chân trêu chọc.
“Sao Dĩ Chân vẫn chưa ăn trúng bánh chẻo có đường…” Liên Hạnh gần như muốn nổi cáu.
“Chẳng phải em luôn nói lúc nào anh cũng lấy đồ tốt của em sao? Lần này cuối cùng anh cũng không lấy được của em rồi?” Dĩ Chân lại chọc ghẹo cậu ta.
“Dĩ Chân, nếu như có thể, em tình nguyện trao hết may mắn của mình cho anh…” Liên Hạnh ngẩng đầu nhìn vào mắt Dĩ Chân, nghiêm túc nói.
Ăn cơm xong, Dĩ Chân dẫn Liên Hạnh ra ngoài đốt pháo. Pháo hoa nở rộ khắp trời đêm, nhưng Dĩ Chân biết chẳng có đóa nào giống như năm ngoái cả. Năm năm tháng tháng hoa tương tự, tháng tháng năm năm người bất đồng. Hình ảnh đêm giao thừa năm ngoái anh cùng A Viễn vui đùa chạy đuổi nhau trong tuyết vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, vậy mà thời gian thấm thoắt đã qua một năm. Rời xa A Viễn gần một năm rồi, điều khiến Dĩ Chân thất vọng nhất chính là anh vẫn giống hệt như lúc trước, không có ngày nào là không nhớ tới A Viễn. Dẫu đã biết hết chân tướng sự tình, cũng đã tuyệt vọng, cũng đã khổ đau, nhưng dù trong lúc tuyệt vọng hay đau đớn, trong đầu Dĩ Chân cũng chỉ toàn là hắn.
Đời này không cách nào quên được hắn, cũng giống như không cách nào tha thứ cho hắn, không thể thương hắn, cũng không thể hận hắn. Dù sao sinh mệnh cũng sắp đi tới điểm cuối cùng, Dĩ Chân cứ mặc cho suy nghĩ chảy trôi, có chút bỏ mặc tất cả.
Liên Hạnh đốt một quả pháo hoa, ánh sáng rực rỡ ánh lên bầu trời đêm. Dĩ Chân ngắm nhìn khuôn mặt cậu ta, nở nụ cười từ tận đáy lòng. Có thể giải hòa với Liên Hạnh, anh cảm thấy cuộc đời chồng chất vết thương này của mình cuối cùng cũng không còn gì nuối tiếc nữa.
Chơi pháo hoa thêm một lát, Dĩ Chân cảm thấy hơi mệt nên ngồi xuống bậc thềm.
Thấy Dĩ Chân ngồi, Liên Hạnh cũng ngồi xuống cạnh anh. Âm thanh của pháo hoa tan dần, Liên Hạnh nhẹ nhàng hỏi: “Dĩ Chân, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Anh đang nghĩ, đây là cái Tết vui vẻ cuối cùng trong cuộc đời anh rồi.” Dĩ Chân thở dài, nói, “Năm ngoái, anh và A Viễn đón năm mới bên nhau, bọn anh cùng nhau đốt pháo hoa đắp người tuyết, lúc đó anh đã vui vẻ biết bao. Anh vẫn luôn cho rằng đó là cái Tết hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh, thế nhưng… thế nhưng tình cảm của người đó với anh, là giả. Khi anh ấy nói với anh những lời ngon tiếng ngọt, trong lòng anh ấy lại đang nguyền rủa anh. Khi anh ấy ôm ấp môi hôn, trong đầu anh ấy lại muốn thấy anh bị người khác áp ở dưới thân luân phiên dằn vặt. Hạnh phúc mà anh luôn mong ước đều là hoa trong gương, trăng trong nước, chưa kịp chạm vào thì đã tan biến rồi.”
Lời nói của Dĩ Chân tựa như một đoạn ca dao khởi thừa chuyển hợp3, mặc dù Liên Hạnh không hiểu hết, nhưng nghe giọng nói và tình cảm của Dĩ Chân như vậy cũng thấy xúc động trong lòng.
3bố cục một bài thơ, tương tự Đề, Thực, Luận, Kết.Liên Hạnh nắm lấy tay Dĩ Chân: “Dĩ Chân, anh còn trẻ mà, đừng lúc nào cũng suy nghĩ lung tung như vậy nữa.”
Dĩ Chân dùng tay kia vuốt tóc Liên Hạnh: “Trẻ con chưa đủ lông đủ cánh mà nói chuyện y như người lớn vậy. Năm nay rồi năm sau nữa, anh được ở bên em và mẹ, được hai người đối xử chân thành không chút giả dối. Đây mới chính là niềm vui và hạnh phúc đích thực.”
Một trận gió rét thổi tới, Dĩ Chân cảm thấy hơi lạnh. Anh hỏi Liên Hạnh: “Liên Hạnh, em lạnh không?”
Liên Hạnh gật đầu, thoáng cười hỏi: “Dĩ Chân, anh có thể ôm em không?”
Dĩ Chân cũng mỉm cười, ôm Liên Hạnh vào lòng.
“Dĩ Chân, có người nào nói với anh chưa? Ngực của anh rất ấm rất thơm.”
Dĩ Chân chỉ coi Liên Hạnh như một đứa trẻ hay một đứa em trai nhỏ. Anh dịu dàng ôm lấy tai cậu ta, nói: “Không có, anh cũng chưa từng ôm người khác nữa.”
Liên Hạnh bỗng ngước lên, vui vẻ hỏi: “Cả anh Viễn anh cũng chưa ôm sao?”
Dĩ Chân nghiêm túc suy nghĩ, lúc ở bên A Viễn, nếu hắn vui vẻ thì sẽ ôm lấy anh, nhưng mà ôm A Viễn giống như ôm trẻ nhỏ trong lòng thế này thì hình như chưa từng thì phải, cho nên anh gật đầu: “Đúng vậy.”
Liên Hạnh càng hạnh phúc vùi vào lòng Dĩ Chân: “Dĩ Chân chưa ôm anh Viễn, nhưng mà ôm Liên Hạnh…”
Dĩ Chân bị tính cách trẻ con này của cậu ta chọc cười. Đúng là một đứa trẻ hay ghen tỵ, cái này mà cũng có thể khiến cậu ta vui vẻ cả ngày.
Liên Hạnh sống ở hẻm Lục Trúc đến phá ngũ4 mới lưu luyến rời đi. Mẹ Lôi nắm tay Liên Hạnh bịn rịn một hồi, đến khi cậu ta đồng ý sẽ thường xuyên đến thăm thì bà mới chịu buông tay. Dĩ Chân giúp Liên Hạnh xách mấy món bánh chẻo kẹo đường mà mẹ Lôi nhất quyết đòi Liên Hạnh mang theo. Liên Hạnh vốn không muốn nhận, nhưng lại sợ Dĩ Chân mệt nên tự mình xách hết.
4mùng Năm Tết, ngày các cửa hàng mở cửa kinh doanh trở lại.Hai anh em xách đồ cùng nhau đi xuống tầng.
“Dĩ Chân, sức khỏe của anh không tốt, về nghỉ ngơi đi, đừng tiễn nữa.”
“Anh muốn tiễn em, ở bên em thêm chút nữa.” Đột nhiên có được một đứa em trai bảo bối thế này, trong lòng Lâm Dĩ Chân rất đắc ý.
Liên Hạnh khẽ cười, cùng Dĩ Chân đi ra.
Sống chung với nhau vài ngày, Liên Hạnh và Dĩ Chân đã trở thành anh em tốt, hiềm khích lúc trước đã hoàn toàn được hóa giải, bây giờ tình cảm dường như còn thân thiết hơn cả anh em ruột.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra đường lớn, Liên Hạnh vẫn dặn dò Dĩ Chân giống như ông cụ non: “Anh hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe, bây giờ em chỉ có một người thân duy nhất là anh thôi, anh đừng bỏ em lại một mình trên thế giới lạnh lẽo này.”
Dĩ Chân cảm thấy những lời này thật giống những câu mà anh hay nói, hai con người trước giờ luôn cô độc được nương tựa sưởi ấm cho nhau, thì ra trái tim có thể dễ dàng gắn kết với nhau đến vậy. Lúc trước đối với A Viễn, có phải anh cũng khát khao hơi ấm giống như nắng hạn chờ mưa không? Cho nên mới dễ dàng rơi vào tay hắn, cho nên mới dễ dàng bị lừa như vậy… Nghĩ đến những gì A Viễn đã làm, Dĩ Chân đau lòng đến không thở nổi. Lần nào cũng vậy, chỉ cần miên man nghĩ đến những gì liên quan đến hắn, anh đều sẽ giống như người mất hồn…
“Dĩ Chân cẩn thận!”
Dĩ Chân bị một lực mạnh đẩy sang một bên, cả người ngã lăn trên mặt đất, tiếng ma sát kịch liệt cùng một tiếng ‘phịch’ trầm đυ.c gần như muốn đâm thủng màng nhĩ của anh…
Cơn choáng váng ngắn ngủi qua đi, Dĩ Chân quay đầu nhìn lại.
Trên mặt đất cách đó hơn năm mét, Liên Hạnh đang nằm im lìm, mấy gói đồ ăn đều vương vãi đầy đất.
“Liên Hạnh!” Khoảnh khắc ấy, trái tim Dĩ Chân vỡ nát. Trong lòng anh đột nhiên nhận ra, một chút ấm áp cùng gửi gắm vừa mới bắt được đã giống như đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn.
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng, trong lòng Dĩ Chân càng lúc càng nặng nề. Khi anh nhìn thấy vết thương thật lớn bên thái dương Liên Hạnh, anh đã biết không cách nào cứu vãn được nữa. Dĩ Chân bần thần ngồi một chỗ, dạ dày đã đau đến mức mất đi cảm giác. Dĩ Chân hận bản thân mình tại sao lại lơ đễnh đến vậy, nếu mình không nghĩ ngợi lung tung thì sẽ biết được chiếc xe do tài xế say rượu điều khiển kia đang lao về phía mình! Mà nếu anh ra đi bằng cách này thì cũng sẽ bớt đi rất nhiều khổ đau, tại sao? Liên Hạnh ngốc nghếch! Tại sao em lại muốn cứu một người đã mất hết hy vọng như anh? Sự cứu vớt của em chỉ càng khiến anh mang thêm một phần tội nghiệt…
Nước mắt ướt đẫm chưa từng khô, khuôn mặt Dĩ Chân không còn vẻ khóc lóc nữa, nhưng nước mắt thì lại giống như đê vỡ, không ngừng trào ra