Chương 87 – Vỡ tan tành, vỡ tan tành!
"Em đang cầm gì đó?"
Không thể liên lạc với Lam Tiêu Tần, Lam Tử Ngưng cảm thấy nôn nao trong lòng, luôn có linh cảm không tốt. Nhưng vừa nhìn thấy Kha Hựu ra khỏi phòng, mặc dù một giây trước đôi mày còn cau lại, nét u ám cũng đã biến mất ngay sau đó.
Lam Tử Ngưng nắm tay Kha Hựu mới phát hiện, thứ cô đang cầm trong tay là thuốc hen của mình.
"Em mang nó quen rồi, giờ không có túi nên chỉ có thể cầm trong tay."
Cánh cửa quen thuộc chậm rãi khép lại. Nhìn những khung cảnh trong phòng dần khuất mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhuốm màu mệt mỏi không thể che giấu dưới lớp trang điểm, lúc này Kha Hựu chợt có xúc động muốn trào nước mắt.
Từng món đồ trong phòng, lớn như giường, ghế, nhỏ như máy sấy tóc, ly chén và cả bầu không khí họ từng cùng hít thở trong phòng, phảng phất như còn lưu lại hương vị của nhau.
Lam Tử Ngưng khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô: "Tôi khỏe rồi, em đừng lo lắng."
Trước mặt là hình ảnh Lam Tử Ngưng tươi cười thân mật, nụ cười của chị ấy rất ấm áp, lời nói tri kỷ của chị như nhẹ nhàng khẽ chạm trái tim. Nó không phải là giả... Những cái đó không phải là giả... Nhưng tất cả những thứ này cuối cùng sẽ bị chính mình hủy diệt.
Phải đưa tất cả bọn họ vào tù... Đây là lời hứa mà tôi đã tự hứa với mình khi lần đầu tiên tiếp cận chị ấy. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà bây giờ, chỉ một lời nói và một ánh mắt như thế thôi cũng khiến người ta xót xa không nỡ. Kha Hựu hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nước mắt lại, cô biết mình sắp phải đi, cô phải ra đi, dù đẹp đẽ đến đâu cũng phải đi, dù không cam lòng, thì đây cũng là con đường duy nhất có thể đi.
"Để tôi cầm giúp cho." Lý Hiểu Quyên cười, cũng không đợi Kha Hựu trả lời, lấy thẳng bình thuốc nhét vào túi xách của mình.
"Cám ơn."
Giọng nói dịu dàng của Lam Tử Ngưng truyền vào tai, khiến Kha Hựu càng thêm rối loạn. Cô nghiêng đầu nhìn Lý Hiểu Quyên, nụ cười rạng rỡ của nàng ta đập vào mắt trông càng thêm quỷ dị.
"Đừng khách khí." Lý Hiểu Quyên giơ hộp nhẫn lên, chỉ vào tay Lam Tử Ngưng đang nắm, "Trước tiên là phiền cô Kha tháo chiếc nhẫn kia ra đi."
Ánh mắt của Lý Hiểu Quyên khóa chặt trên người, ánh mắt vừa ôn nhu vừa quyến luyến của Lam Tử Ngưng bên cạnh cũng dán chặt vào mình, đan xen với cảm giác bất an trầm trọng, hai ánh mắt hoàn toàn khác nhau nhìn chằm chằm vào mình khiến Kha Hựu cảm thấy khó chịu cả người.
Kha Hựu giật giật bàn tay đang được Lam Tử Ngưng nắm, ra hiệu bảo nàng buông ra. Tay vừa được buông thì hơi lạnh trong không khí lập tức nương theo bàn tay ướt mồ hôi lan khắp tứ chi. Cô chậm rãi tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út ra, cúi đầu khẽ nỡ nụ cười, nhưng phía sau nụ cười đó, là trái tim ngày càng băng giá. Khoảnh khắc Lam Tử Ngưng cúi đầu muốn, Kha Hựu theo bản năng quay đầu đi, cuối cùng nụ hôn rơi xuống bên má cô, giống như chiếc lông vũ lướt qua nhẹ nhàng.
Lam Tử Ninh sửng sốt, ánh mắt có chút mờ mịt, nàng tựa hồ không biết tại sao Kha Hựu đột nhiên tránh ra, nhưng trong nháy mắt, nàng tựa hồ lại hiểu ra. Thấy chiếc nhẫn bị Kha Hựu tháo ra và vết đỏ mờ trên tay cô, Lam Tử Ngưng dang tay ôm lấy cô, như thể nắm lấy tia hy vọng cuối cùng, nhìn Kha Hựu chăm chú và nóng rực, "Kha Hựu..."
Như muốn từ nơi đó nhận được chút an ủi, chỉ cần cô ấy chịu ngẩng đầu lên, chỉ cần cô ấy chịu cho mình một lời hứa, dù chỉ bằng một nụ cười, dù chỉ bằng một ánh mắt...
Hàng mi dài run lên, Kha Hựu cảm thấy hơi nhức đầu. Cô ép mình ngẩng đầu lên, khi bọn họ nhìn nhau, có thể thấy rõ ràng trong mắt Lam Tử Ngưng có chút nghi hoặc, còn có tổn thương. Cõi lòng Kha Hựu càng thêm thê lương, tan nát, mặc dù mục đích ban đầu là vì yêu, vì nàng, mà đâm một nhát dao vào tim mình, lại vẫn vô tình hoang phí tình yêu của nàng cho mình.
Kha Hựu khẽ cúi đầu, điềm tĩnh cười, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng phàn nàn: "Đừng làm rộn, sắp tới giờ rồi."
Đã bao lâu rồi em ấy không làm nũng? Có vẻ như đã rất lâu rồi... Nhìn thấy vẻ mặt oán trách của Kha Hựu, đôi mắt sáng rực của Lam Tử Ngưng bất giác ươn ướt.
Với tính cách của Kha Hựu, em ấy sẽ luôn ôm mọi lỗi lầm về mình. Nhưng khi đối mặt với vụ đánh bom ở đồn cảnh sát, ngoại trừ việc mất kiểm soát vào đêm hôm đó, tất cả các phản ứng sau đó của em ấy đều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Lam Tử Ngưng hoảng hốt, yên tĩnh đến mức khiến Lam Tử Ngưng bất an, và yên tĩnh đến mức khiến Lam Tử Ngưng rất sợ hãi, sợ sẽ đánh mất em ấy.
Hiện tại, rốt cuộc được thả lỏng.
Kha Hựu không dám nhìn Lam Tử Ngưng nữa, nét thâm tình trong đáy mắt nàng thật có thể dễ dàng làm tan rã ý chí của cô.
. . .
Thời gian giằng co trôi qua, trên bãi biển xinh đẹp, cách bờ không xa, có một con tàu du lịch trang hoàng lộng lẫy, đầy hoa, bóng bay, ruy băng tung bay cùng gió... Xa xa biển và trời giao nhau, như không biên giới, không thấy tận cùng, nhưng bầu trời lại xám xịt, trông càng thêm tiêu điều.
Trong phòng hóa trang, Lam Tử Ngưng nhíu chặt mày, dập tắt điếu thuốc vừa châm. Trên biển gió gào thét, nhưng trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng điện tử bíp bíp vang lên, và một giọng nữ lặp đi lặp lại những từ ngữ máy móc.
Tất cả các thuộc hạ trong phòng đều mang vẻ nghiêm túc, Tiểu Trương đứng bên cạnh Lam Tử Ngưng thì cầm điện thoại đưa lên đưa xuống bên tai mấy lần. Cúp máy, Tiểu Trương thấp giọng nói: "Gọi cho Tần ca... Nhưng không ai bắt máy..."
Lam Tử Ngưng sửng sốt một chút, cuối cùng nhíu mày không nói gì, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, Lam Tử Ngưng hít sâu một hơi, đứng lên khỏi ghế chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc này, Lý Hiểu Quyên, người đang trang điểm cho Kha Hựu ở một phòng khác, bước vào.
Lam Tử Ngưng đứng đó, nàng mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, tóc buộc cao sau đầu, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt càng trở nên tinh xảo và quyến rũ. Người phụ nữ như vậy thực sự rất hấp dẫn, Lý Hiểu Quyên khẽ nở một nụ cười chuyên nghiệp, giơ túi mỹ phẩm trên tay, nàng ta mỉm cười tiến lại gần Lam Tử Ngưng.
"Lam tiên sinh còn chưa tới à? Trễ giờ sẽ không quá may mắn. Qua đây bổ trang trước đi, có thể để bọn họ lái thuyền rồi."
Lam Tử Ngưng im lặng một lúc lâu, nhìn Lý Hiểu Quyên lấy hộp phấn từ trong túi mỹ phẩm ra, lại lấy cọ từ tay chuyên gia trang điểm, Lam Tử Ngưng mới ngồi xuống. Mấp máy đôi môi lạnh cóng, Lam Tử Ngưng từ trong gương liếc nhìn Tiểu Trương sau lưng, "Tiêu Hàn đâu, đã tới chưa?"
"Vẫn chưa tới..."
Lý Hiểu Quyên đang tập trung trang điểm, Lam Tử Ngưng đột nhiên đẩy nàng ra: "Tối qua mấy giờ Tiêu Hàn rời đi? Nó đi với ai?"
"Không lâu trước khi Tần ca rời đi, anh ấy đã đi với Huy ca."
Lam Tử Ngưng cố gắng để mình trấn tĩnh lại, nhưng nhịp tim càng lúc càng hỗn loạn, hô hấp càng lúc càng gấp gáp, "Còn có ai không?"
"Bọn họ đến công ty... Không ai đi theo."
"Lam tiểu thư, cười một cái." Lý Hiểu Quyên nhàn nhạt cười, vẫn tận tụy đánh phấn hồng lên má Lam Tử Ngưng.
Quay đầu lại, phấn bột không cẩn thận rơi vào mũi, trong mũi có một mùi hương nhàn nhạt lưu lại, tựa hồ bỏ thêm một ít hương liệu. Hương thơm lẳng lặng lan tỏa trong không khí, l*иg ngực phập phồng lúc này cũng trở nên càng thêm khẩn trương. Lam Tử Ngưng chợt nắm lấy tay Lý Hiểu Quyên, chậm rãi dời ra. Nàng khẽ cụp đôi mi dày, dùng hai hàng mi đen che lại, khéo léo che đi cảm xúc cuộn trào trong mắt. Lam Tử Thần quay đầu chăm chú nhìn nàng ta: "Đây là cái gì?"
Lý Hiểu Quyên nghi hoặc, "Phấn má, làm sao vậy?"
Lam Tử Ngưng thấy Lý Hiểu Quyên không có biểu hiện gì khác thường, thoáng buông tay ra, nhưng lại lạnh lùng đẩy nàng ta, nói với thuộc hạ: "Đợi không được thì đừng ra khơi."
Thấy vậy, Lý Tiểu Quyên cười như tự giễu, sau đó lại ra khỏi phòng, "Tôi đi xem công tác chuẩn bị như thế nào rồi."
Lam Tử Ngưng phớt lờ nàng ta, cầm lấy chiếc hộp nhung đỏ nhỏ trên bàn trang điểm, nắm chặt.
"Ngưng tỷ." A Bưu vội vã đến gần, liếc mắt nhìn mọi người, đưa một chiếc đĩa CD cho Lam Tử Ngưng, "Là một đứa bé đưa tới."
Lam Tử Ngưng nhìn xuống, trên đĩa có một tờ giấy dán, trên đó chỉ viết mấy chữ: "Tiêu Hàn đang ở đồn cảnh sát."
Ầm một tiếng, đầu của Lam Tử Ngưng như bị va đập mạnh, cố gắng kìm nén tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, Lam Tử Ngưng xách váy lao ra khỏi phòng hướng boong tàu. Lướt nhìn trên bãi cát rộng lớn, cuối cùng, nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh một ngôi nhà lợp tôn, Hoàng Linh. Người kia dường như đang vẫy tay về phía biển như mang vẻ hữu hảo, nhưng trên mặt cô ta lại không hề có ý cười. Cô ta lấy di động ra, đeo tai nghe rồi quay người rời đi. Ngay sau đó, thuộc hạ bên cạnh đưa điện thoại cho Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng một tay chống lan can, cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim đập bất thường: "Nói."
"Tiêu Hàn không có việc gì, bọn họ chỉ đang trì hoãn thời gian."
Lam Tử Ngưng cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, khi nhắm mắt, bóng dáng Kha Hựu lại hiện lên, nàng không nói gì. Tiêu Hàn... Nàng không muốn tin rằng tất cả những điều này có liên quan đến Kha Hựu.
Hoàng Linh chậm rãi quay đầu lại, tháo kính râm xuống, trên khuôn mặt sắc bén chợt hiện lên một nụ cười quái dị: "Xem CD kia xong, cô sẽ biết chân tướng."
Lam Tử Ngưng đưa đĩa CD cho Tiểu Trương: "Mở ra."
Khi nhìn thấy Kha Hựu trong bộ váy cưới dắt Tiểu Bì chậm rãi từ lối đi lên boong tàu, đôi mắt của Lam Tử Ngưng đột nhiên tràn ngập cảm xúc nóng bỏng đến điên cuồng. Nàng hít sâu một hơi, vẫn không thể bình tĩnh lại chút nào, nàng sợ hãi, nàng cuống cuồng, cái gọi là sự thật là gì... Năm ngón tay nắm lấy lan can tàu dần dần siết chặt, hô hấp có chút khó khăn...
Kha Hựu chậm rãi đến gần, nhìn thấy nước mắt đọng trên mặt Lam Tử Ngưng, ánh mắt đó lưu luyến và bi thương, khiến Kha Hựu vừa chua chát lại vừa muốn khóc. Cô thả sợi xích của Tiểu Bì ra, ngập ngừng đưa tay vuốt ve khóe mắt Lam Tử Ngưng. Cô không hỏi, bởi vì không dám hỏi.
Tim Lam Tử Ngưng đập thình thịch, tốc độ kịch liệt, chỉ trong chốc lát, cổ như bị ai đó bóp chặt, khó thở, cuống họng như bị cắt đứt. Lam Tử Ngưng ôm lấy ngực, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Kha Hựu kinh ngạc hô: "Ngưng!"
Lam Tử Ngưng thở hổn hển, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Kha Hựu, đôi mắt đông cứng lại, nàng biết có gì đó không ổn. Tuy rằng chỉ trong chốc lát, nhưng hiển nhiên trên tay Kha Hữu cũng mang theo một loại mùi thơm khiến trái tim đập bất ổn. Nàng đang thở đứt quãng, tay cũng dần siết chặt vào da thịt của Kha Hựu , cố gắng chống lại cơn đau do ngạt thở.
"Ngưng tỷ!"
"Thuốc! Nhanh lấy thuốc!" Kha Hựu cố chịu đựng cái đau nơi tay, rồi đột nhiên hoảng sợ trước hận ý trong đôi mắt của Lam Tử Ngưng.
Cô hiểu ra rồi!
Kha Hựu chợt đẩy Lam Tử Ngưng ra, từng bước lui lại. Thì ra là thế! Thì ra là thế! Thì ra là bởi vì mình, mới khiến Lam Tử Ngưng lên cơn bệnh!
"Ngưng tỷ!" Đám thuộc hạ lần đầu thấy Lam Tử Ngưng phát bệnh, đều luống cuống, ai cũng không biết ứng đối thế nào.
Khi mình từ bỏ mọi thứ và định nắm lấy tay em, em lại đưa tay kia ra, trực tiếp kê lên cổ mình.
Lan Tử Ninh cảm thấy toàn thân phát lạnh, có lẽ là bởi vì trái tim của nàng quá lạnh, lạnh đến mức nàng sắp chết cóng trong giá rét, mất đi nhịp tim.
Kha Hựu muốn đi, Kha Hựu muốn bỏ đi, mà còn dùng cách đó. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm chỗ Kha Hựu đứng, nếu không phải theo đang thở phì phò, Lam Tử Ngưng cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, muốn tự tay hủy diệt cô!
Kha Hựu trừng mắt túm lấy Lý Hiểu Quyên đứng ở bên: "Thuốc ở đâu!"
Lý Hiểu Quyên không bỏ lỡ sự lo lắng và sợ hãi của Kha Hựu, chỉ vào bãi biển: "Tôi... tôi quên trong xe rồi."
Kha Hựu cắn răng, trong đôi mắt gần như bất lực chợt lóe lên một tia tức giận, sắc mặt lạnh hơn nước biển, "Cô làm cái gì vậy hả!"
Kha Hựu nhấc gấu váy lên, không chút do dự chạy về phía chiếc ca nô neo đậu bên cạnh du thuyền. Trước khi nhảy xuống, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Lam Tử Ngưng, bất chấp hét lên: "Chờ em!"
Không khí dần biến mất, tầm mắt của nàng càng ngày càng mơ hồ, Lam Tử Ngưng nhíu chặt mày, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm ngực không ngừng thở dốc. Nàng khóc, cùng với tiếng hét vội vã của Kha Hựu, nàng lặng lẽ khóc. Nàng sửng sốt, không biết lý do gì mà khiến Kha Hựu phản ứng như vậy. Nét mặt của Kha Hựu không phải giả, người ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, biểu cảm mất khống chế đó không phải giả! Nhưng cơn đau dữ dội ở ngực là thật, cũng là càng lúc càng đau không chịu nổi.
Trong lúc hoảng loạn, Kha Hựu đã chạy ra xa vài mét, Lý Hiểu Quyên lúc này mới đưa thuốc cho đám đông xung quanh Lam Tử Ngưng, lợi dụng lúc hỗn loạn, nàng ta cũng chạy theo Kha Hựu. Gió biển ẩm ướt lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng thổi tới, không ngờ, người lái ca nô cũng không nổ máy ngay, mà đợi đến khi Lý Hiểu Quyên đã nhảy xuống, mới quay đầu gầm rú lao đi. Một cơn ớn lạnh khó hiểu cuộn lấy váy và tóc của Kha Hựu, trong lúc nhất thời, Kha Hựuđã quên phản ứng như thế nào, chỉ ngây người đứng đó, nhìn du thuyền càng lúc càng xa, trên du thuyền tấp nập người.
Lý Hiểu Quyên nở nụ cười, thở ra một hơi: "Nhiệm vụ thành công."
Trong cơn gió ngày càng ác liệt, Kha Hựu tỉnh lại, cô nghiến răng tức giận túm lấy áo của Lý Hiểu Quyên: "Chị ấy sẽ chết! Chị ấy sẽ chết đó!"
"Thả lỏng đi, thuốc trên thuyền." Lý Hiểu Quyên cười bất đắc dĩ.
Kha Hựu chán nản cúi đầu, bả vai sụp xuống, quỳ ở trên boong thuyền, hai mi rũ xuống, một giọt nước mắt lạnh lẽo theo gió thổi đi, lướt qua gò má, chảy xuống cổ: "Xin lỗi!"
Kha Hựu thấp giọng nỉ non, cô thậm chí không dám ngẩng đầu lên, cô sợ lại nhìn thấy sự căm ghét trong mắt Lam Tử Ngưng... Nhưng cô xin lỗi cái gì? Cô không biết... Ngoài câu nói này ra, cô không biết mình có thể nói gì nữa.
Dùng xong thuốc, lần nữa hít được không khí, Lam Tử Ngưng ngồi xụi lơ trên boong thuyền, cơ hồ không nhịn được thấp giọng cười, cười mình ngu ngốc, cười mình điên cuồng. Biết rõ, cô đã phản bội từ lâu, biết rõ, cô là kẻ dối trá, biết rõ, cô không thuộc về mình, nhưng tại sao cô có thể tàn nhẫn như vậy, trong giấc mộng đẹp đẽ nhất, nhẫn tâm đập tan giấc mộng, phá vỡ nó thành từng mảnh nhỏ.
"Kha Hựu... Kha Hựu..." Cái tên này đã để lại một lỗ hổng lớn trong lòng Lam Tử Ngưng. Khi Kha Hựu đi, một phần lớn trong trái tim nàng đột nhiên trống rỗng, một phần lớn biến mất, không nhìn thấy đáy. Nàng muốn hận, nàng muốn oán, nhưng cuối cùng nàng phát hiện, thật ra chỉ có tự mình đang lừa dối chính mình, cho dù hận, nàng cũng không thể hận nổi.
Lam Tử Ngưng cười đến mức nước mắt giàn giụa, ngồi xổm trên mặt sàn, nhìn chằm chằm Kha Hựuđang càng lúc càng xa mình.
"Ngưng tỷ, chị không sao chứ?"
"Ngưng tỷ... điện thoại của Tần ca."
Đường kẻ mắt từ lâu đã bị nước mắt rửa sạch, giọt lệ đen chậm rãi chảy xuống gò má, Lam Tử Ngưng chậm rãi áp điện thoại lên tai. Đầu bên kia điện thoại chốc lát lại vang tiếng súng, kèm theo đó là tiếng thở hì hục của Lam Tiêu Tần, chỉ nghe thấy trong điện thoại một tiếng trầm thấp gầm gừ: "Đừng tin cô ta!"
Giống như có một luồng điện cực mạnh xuyên qua toàn thân, Lam Tử Ngưng "Hừ" một tiếng tỉnh lại, trong chốc lát, trên khuôn mặt đẫm lệ của nàng phủ đầy băng giá. Nàng mấp máy môi, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng hỏi: "Anh... anh đang ở đâu?"
"Tần ca cẩn thận!"
"Mau bỏ đi!"
Một khoảng im lặng dài...
Từng tiếng súng vang lên khiến Lam Tử Ngưng run lên từng cơn, ngón tay của nàng đã bấu chặt lòng bàn tay, dòng máu chảy trong cơ thể dường như đông cứng lại, ngay cả suy nghĩ của nàng cũng dừng lại, nàng chỉ là chờ đợi, yên lặng chờ đợi.
Cuối cùng, giọng nói đó lại vang lên, "Không được tin cô ta... Có nghe không?!"
"Tần ca!"
Giọng nói dồn dập khiến tim Lam Tử Ngưng loạn nhịp, nàng vẫn còn hốt hoảng chưa tỉnh, bật thốt hỏi: "Anh đang ở đâu?"
Tiếng Thái và tiếng Trung không ngừng phát vang ở phía bên kia, sau đó là một loạt tiếng súng, sau đó là một tiếng nổ lớn.
"Tần ca!"
"Lam Tiêu Tần. . ."
Lam Tử Ngưng đột nhiên bình tĩnh lại, mấp máy môi, nàng nín thở, sau một lúc lâu, nước mắt rốt cục rơi xuống, "Lam Tiêu Tần, trả lời đi!"
Nàng có chút cuồng loạn, Kha Hựu, Lam Tiêu Tần, Kha Hựu, Lam Tiêu Tần, hai cái tên này cứ lăn lộn trong lòng nàng, giống như một con dao sắc bén, từng nhát từng nhát cắt xuống trái tim nàng, hung tợn như thế , không lưu tình chút nào!
Đôi mắt ướŧ áŧ, Lam Tử Ngưng thì thầm bằng một giọng khàn khàn: "Lam Tiêu Tần..."
Một lúc lâu, rất lâu, hoặc có lẽ chỉ vài giây, giọng nói trầm ấm của Lam Tiêu Tần như đang run rẩy: "Đừng... khóc... CD..."
Lúc này, ánh mắt Lam Tử Ngưng đột nhiên chuyển đến màn hình ban đầu bị bỏ qua, một bóng người vô cùng quen thuộc như búa bổ thẳng vào người nàng. Căn phòng làm việc quen thuộc, bóng người quen thuộc... Nàng nhìn bóng đen từng chút một tiến lại gần bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra một túi hồ sơ... Thời gian trên màn hình, rõ ràng như một cây gậy, với mỗi con số nhảy lên, từng chút đập vào trái tim Lam Tử Ngưng. Tất cả đều là giả, sự khẩn trương của cô tối qua là giả, sự lo lắng của cô hồi sáng cũng là giả, tất cả đều là giả.
Đầu óc choáng váng, Lam Tử Ngưng liều mạng lắc đầu, thân thể có chút run rẩy: "Xin lỗi! Em xin lỗi! Em chờ anh trở về... Chờ anh trở về mắng em... chờ anh về..."
"Đừng... Đợi..."
"Anh... Đợi anh về..." Cái lạnh thấu xương bao phủ toàn thân, trái tim đau nhói, Lam Tử Ngưng không ngừng khóc, nàng không dừng được, càng không ngừng hít thở sâu, khắp mặt là hoảng loạn và tuyệt vọng.
"Đừng để... Tiêu Hàn... Đừng để nó đυ.ng vào..."
Hơi thở của Lam Tiêu Tần rất yếu ớt, giọng nói đứt quãng, cũng không còn nhẹ nhàng như trước, có tiếng thở dốc, giống như tiếng cười trầm thấp, lại như tiếng thở dài, chỉ nghe thấy những lời cuối cùng của anh là: "Anh không có... trách em..."
Nàng ngây người ra đó mấy giây, những giọt nước mắt đen mặn chát rơi xuống, thấm vào chiếc váy cưới trắng như tuyết, để lại những vết lốm đốm. Những sự thật tàn nhẫn nối tiếp nhau kéo tới, những sự thật tàn khốc lần lượt vạch những lỗ hổng sâu hoắm trong trái tim nàng...
Anh ấy chết rồi...
Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ đó, tim đau đến mức không thở nổi, nàng khóc khản cả cổ, khóc đến cả người run bần bật.
Vỡ tan tành, vỡ tan tành!
Cảnh tượng trong mắt bị chia năm xẻ bảy, bóng tối chậm rãi từ màn hình chiếu lan tràn, từng chút một ăn mòn màu sắc sặc sỡ, cuối cùng chỉ còn lại bóng tối vô tận.
Kết thúc, mọi điều đều kết thúc...