Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ái Ngục (Tiền Truyện)

Chương 85: Ấp ủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 85 – Ấp ủ

Lam Tiêu Hàn xuất hiện ở dưới lầu, cậu ta đã chờ hơn nửa tiếng và không ngại chờ thêm chút nữa, nhưng không có nghĩa là sẵn sàng nhìn Lam Tử Ngưng lại lãng phí thời gian cho người phụ nữ kia. Liếc nhìn Lam Tử Ngưng đang dắt Kha Hựu, Lam Tiêu Hàn gượng cười, chỉ chiếc xe đối diện, "Chị, em tới đón chị về nhà."

"Gió lớn, đội mũ lên." Cuối thu trời rất lạnh, Lam Tử Ngưng thấy Kha Hựu không mặc nhiều, nên kéo mũ chắn gió lên cho cô và ôm chặt lấy cô. Nàng ngẩng đầu liền thấy Lam Tiêu Hàn nhìn mình không chớp mắt, toàn thân tràn ngập khí thế nguy hiểm, Lam Tử Ngưng hít sâu một hơi, nhẹ giọng nhắc nhở: "Tiêu Hàn."

Lam Tử Ngưng với sắc mặt tiều tụy, cùng những vết đỏ lấm tấm trên cổ làm Lam Tiêu Hàn nhức mắt. Cậu ta buông nắm tay, cố gắng duy trì phong độ, nhưng giọng nói thoát ra lại không kìm được lửa giận: "Đi thôi!"

Lam Tiêu Hàn đi thẳng lên phía trước, Lam Tử Ngưng đành phải ôm Kha Hựu chậm rãi theo sau lên xe, "Tiêu Hàn... Anh cả đâu?"

"Chị không biết à? Dạo này công ty bề bộn nhiều việc." Lam Tiêu Hàn liếc nhìn Kha Hựu từ kính chiếu hậu, giọng điệu có chút bất mãn, ngụ ý là đang trách cô không nên để Lam Tiêu Tần lo lắng.

Kha Hựu nhanh chóng phát giác ra điều kỳ lạ, không khí ẩm ướt xuyên thấu qua cửa sổ xe tràn vào miệng và phổi, Kha Hựu cảm thấy lành lạnh. Cô hơi cuối đầu, vần đề này cô không có lập trường để nói gì.

Ba người im lặng hồi lâu, khi lên tiếng thì giọng điệu của Lam Tử Ngưng kiên định đến mức không ai có thể phản bác được, "Kha Hựu đã quyết định rồi."

Lam Tiêu Hàn nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi. Cậu ta tức giận, nếu như không phải Lam Tiêu Tần yêu cầu phải để Kha Hựu tự chui đầu vào lưới, phải giữ chân tướng cho đến cái gọi là đám cưới mà Lam Tử Ngưng mong chờ rồi sau đó mới nói cho nàng, cậu ta thật sự muốn mắng tỉnh người chị này. Nhưng khi trở lại biệt thự Lam gia, cảnh tượng trước mắt lại khiến cơn giận trong Lam Tiêu Hàn lại dâng trào.

Trong phòng khách rộng lớn, có hai bộ váy cưới màu tuyết trắng được xếp ngay ngắn... Màu trắng tuyết quá mức rung động, Kha Hựu gần như bối rối đến hoảng hốt, chỉ dùng một đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt tựa hồ hiện lên vẻ hoảng sợ cùng kinh ngạc.

Lam Tử Ngưng quay đầu nhìn thấy Kha Hựu đang kinh ngạc, phản ứng này của cô ấy thật bất ngờ, khiến Lam Tử Ngưng đột nhiên cảm thấy rất phiền muộn, ngay tại lúc này, không phải nên mừng rỡ sao? Kể từ khi Kha Hựu gọi cuộc điện thoại kia, mỗi phút mỗi giây Lam Tử Ngưng đều chìm trong đau khổ, không thể tìm thấy thời gian để kiểm tra xem Kha Hựu có còn nói dối hay không... Lam Tử Ngưng chỉ có thể sử dụng ảo mộng đẹp đẽ để bao vây lấy cô ấy, trói buộc cô, ngăn cô trốn thoát...

Bốn phía yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở, Kha Hựu lúng ta lúng túng không nói nên lời, cho đến khi tiếng thì thầm của Lam Tử Ngưng truyền vào tai, không khí xung quanh cô như đóng băng ngay lập tức, cô nghe thấy Lam Tử Ngưng nói, "Ngày mai, em chính là cô dâu của tôi."

Trong phòng khách, một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đang sửa sang lại quần áo cho Kha Nguyên ngồi trên xe lăn, ngay cả Kha Nguyên cũng mặc một bộ tây trang màu đen. Thấy mấy người Lam Tử Ngưng đến, người phụ nữ đi chậm về phía họ, lấy danh thϊếp đưa cho Lam Tử Ngưng: "Xin chào Lam tiểu thư, tôi là chuyên viên tổ chức cấp cao của Công ty tiệc cưới Điệp Luyến, tôi họ Lý, Lý Hiểu Quyên."

Lam Tử Ngưng đã đặt công ty tổ chức tiệc cưới này hơn một tháng trước để sắp xếp cho toàn bộ đám cưới. Không ngờ vì chiến dịch Đôn Hoàng mà việc chuẩn bị cho hôn lễ bị trì hoãn, giờ không còn nhiều thời gian, đành phải nhờ bọn họ đến phục vụ tận nơi. Lam Tử Ngưng cầm lấy danh thϊếp, vì đã nảy sinh nỗi sợ với nằm vùng, nàng cẩn thận quan sát người phụ nữ trước mặt. Lý Hiểu Quyênmặc trang phục chuyên nghiệp, nhìn qua trông nụ cười có chút không thích hợp, nhìn lại thì như cười chuyên nghiệp. Nàng khẽ ậm ừ, đang muốn dắt Kha Hựu đi thì bị Lam Tiêu Hàn đưa tay ngăn lại.

Lam Tiêu Hàn cười lạnh, thanh âm lạnh lùng kề sát bên tai vang lên, "Chị hai, tại sao chị lại đưa những thứ này về nhà. Để cho anh của em nhìn thấy, sẽ lại tức giận mất."

Đối với Lam Tử Ngưng, Kha Hựu có cảm động, biết ơn, yêu thương, đấu tranh và cũng từng cố gắng... nhưng mà... cô biết rằng chuyện này sẽ không có kết cục. Nỗi uất ức và đau lòng khó tả khiến Kha Hựu vô cùng mệt mỏi, cô chỉ biết trầm mặc.

"Hôm nay." Nhìn Lam Tiêu Hàn tái mặt đứng đó, Lam Tử Ngưng tràn đầy kiên định, tựa hồ không có một chút áy náy, "Anh ấy sẽ về trước sao?"

Lam Tiêu Hàn trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cậu ta không biết có nên nói những lời như vậy trước mặt Kha Hựu hay không, vì vậy đành phải mịt mờ trả lời: "Ừm, xuất phát từ nhà, đợi chút nữa."

Lam Tử Ngưng cười gật đầu, không để ý Lam Tiêu Hàn ngăn cản, chọn lấy một bộ sóng vai thuần bạch sắc áo cưới

Lam Tử Ngưng chọn chiếc váy cưới trắng tinh trễ vai treo trước người Kha Hựu huơ tay, "Hựu... cái này đẹp không? Mặc thử trước đi, lát nữa chúng ta đi."

Lam Tiêu Hàn nhìn nàng, ánh mắt chấn kinh, như là sốc khi mà Lam Tử Ngưng còn kể việc Tiêu Tần đi đâu cho Kha Hựu, thậm chí còn muốn dẫn Kha Hựu đi Thái Lan!

"Tiêu Hàn, chút nữa em cũng đi thử đồ đi... Em mặc đồ đen đẹp nhất, vậy thử cái này đi." Lam Tử Ngưng bình thản lộ ra vẻ mệt mỏi, nàng lướt qua một hàng móc áo, chọn một bộ lễ phục đen đưa cho Lam Tiêu Hàn.

"Ngày mai kết hôn có gấp lắm không... Chưa kịp chuẩn bị gì hết..." Coi như đúng là Lam Tiêu Tần sẽ đi Thái Lan giao dịch, coi như đúng là Lam Tử Ngưng sẽ mang mình theo, vào giờ phút này, Kha Hựu đột nhiên lại muốn làm một kẻ đào ngũ một lần nữa, nếu có thể, cô không muốn Lam Tử Ngưng bị liên lụy.

"Chỉ cần em không ngại... Trước mặt cha tôi, có em, có tôi, vậy là đủ rồi không phải sao?" Lam Tử Ngưng cúi đầu, liếc nhìn qua lại trên khuôn mặt Kha Hựu , "Em có để ý không? Không có hoa tươi, không có bãi biển, không có bạn bè... Chỉ có người một nhà chúng ta."

Người một nhà.

Lời này quá mức rung động, đến mức Kha Hựu lắc đầu liên tục... Chiếc nơ to màu trắng trên váy cưới trông đặc biệt bắt mắt. Kha Hựu thẫn thờ nhìn màu trắng chói mắt, nghẹn ngào, tim thắt lại không thở nổi. Nín thở và lắng nghe nhịp tim của chính mình, Kha Hựu chỉ cảm thấy nếu để Lam Tử Ngưng nói tiếp, hàng phòng thủ mỏng manh của mình sẽ bị đánh tan tác. Những huyễn tưởng đẹp đẽ nhất đó sẽ khiến người ta không thể trốn thoát, Kha Hựu nắm chặt tay, trong nháy mắt, cô đã đưa ra quyết định chắc chắn.

Cho đến bây giờ, Lam Tử Ngưng vẫn không muốn thừa nhận sự thật, rằng cô không phải là Kha Hựu, rằng Kha Nguyên không liên quan gì đến cô, Lam Tử Ngưng vẫn chuẩn bị một bộ lễ phục cho Kha Nguyên.

"Còn... Kha Nguyên... lễ phục của em trai em... Em xem thằng bé có đẹp trai không."

"Chị hai... em muốn nói chuyện này với chị..." Lam Tiêu Hàn cũng không nhìn được nữa, đi thẳng đến trước mặt nàng, dắt tay của nàng lôi kéo nàng đi, "Đi theo em."

Lam Tử Ngưng muốn phản kháng, nhưng không thể chống lại sức lực của Lam Tiêu Hàn, vì vậy chỉ có thể bị kéo về phía trước, nàng quay đầu lại và cười nói với Kha Hựu: "Gần đây em sút cân nhiều quá, để cô Lý đây chỉnh trang cho... Lát nữa tôi tới."

Trong phòng làm việc của Lam Tiêu Tần, bầu không khí lạnh lẽo đến mức có phần trang nghiêm, Lam Tử Ngưng chậm rãi đi về phía bàn lớn, châm một điếu thuốc. Bước chân dẫm trên tấm thảm lông dày, Lam Tử Ngưng chậm rãi ngồi xuống, ngồi trên sàn. Khi còn bé, nàng thích nhất ngồi trong phòng làm việc, lẳng lặng, Lam Tiêu Tần ngồi trên ghế xoay, còn nàng chỉ yên tĩnh đọc sách, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

"Chị hai, chị có biết chị đang làm gì không?" Lam Tiêu Hàn mặt âm trầm.

"Chị biết." Đưa ánh mắt về phía ngoài cửa sổ, Lam Tử Ngưng chậm rãi rít một hơi... Nàng biết, trong chuyện của Kha Hựu, nàng không chỉ một lần làm tổn thương tấm lòng của Lam Tiêu Tần.

"Chị có biết cô ta là ai không? Chị nói với cô ta cái gì? Nói rằng anh cả sắp đi Thái Lan?" Lam Tiêu Hàn thở dài, đi qua muốn cướp đi thuốc lá trên tay Lam Tử Ngưng.

Lam Tử Ngưng chậm rãi đè lại tay cậu, giọng của nàng rất trầm, trong đó không chỉ có bi thương, mà còn là nỗi đau đớn chết lặng, "Em ấy là ai? Em ấy tên gì? Mục đích em ấy tiếp cận chị là gì?"

Tàn thuốc lúc sáng lúc tối, Lam Tử Ngưng chậm rãi giương môi, rút tay ra, "Chị không muốn biết..."

"Chị điên thật rồi. . ."

Lan Tử nhìn chiếc lắc màu trắng bạc trên mắt cá chân, trên mặt lộ vẻ không chút do dự, "Đúng... Chị điên rồi... Chị nghiện cái cảm giác điên cuồng này rồi..."

Sắc mặt Lam Tiêu Hàn lập tức tối sầm lại, ánh mắt thâm thúy, tức giận nhìn chằm chằm Lam Tử Ngưng, lớn tiếng chất vấn: "Chuyến hàng từ Thái Lan lần trước đã bị cảnh sát bắt giữ, chị có biết không?"

Không phản bác được.

Câu hỏi đột ngột của Lam Tiêu Hàn khiến Lam Tử Ngưng giật mình, sau đó nàng cười gượng, lắc đầu.

"Đương nhiên là chị không biết, tất cả tâm tư của chị đều đổ dồn lên người đàn bà đó. Hàng hóa bị tịch thu, công ty bị điều tra, nhà cửa suýt nữa bị lục soát... Tất cả đều là do người đàn bà Kha Hựu đó... Vì những sự cố này, anh cả phải vừa đối phó với cảnh sát, còn phải thỏa hiệp với những người tới chất vấn..."

"Chuyện không liên quan đến em ấy..." Mỗi lần bọn họ nhắc tới Kha Hựu, Lam Tử Ngưng luôn thấy mình là một người yếu ớt, dễ dàng lùi bước, dễ dàng hèn nhát. Ngay cả khi trong lòng đã có hạt giống nghi ngờ, cũng sẽ như A Q (*) mà mạnh mẽ dập tắt những suy nghĩ đó.

(*) Nhân vật trong tác phẩm A Q chính truyện của Lỗ Tấn, nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần, tự huyễn hoặc bản thân.

"Tuyến bên kia đang thúc giục lấy hàng, anh cả bất đắc dĩ phải tự mình bay sang Thái Lan. Vậy mà chị lại muốn đưa cô ta sang Thái Lan? Chị dẫn một kẻ nằm vùng đi Thái Lan? Tới cánh đồng anh túc kia? Chị muốn làm gì? Tự thú? Báo án? Chẳng lẽ phải đến khi cô ta cầm súng chỉa vào đầu thì chị mới có thể sáng mắt ra?"

ánh mắt Lam Tiêu Hàn sâu thẳm như xoáy nước, cậu ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt gần trong gang tấc, lấn tới chất vấn.

Trong mắt Lam Tử Ngưng có sương mù nhàn nhạt, nàng lại cười cười, "Không phải... Em ấy đã không còn là nội ứng, sắp kết hôn với chị rồi, sẽ chỉ là Kha Hựu của chị, là người của Lam gia chúng ta..."

"Anh cả nói không sai mà! Ả đàn bà đó đang mê hoặc chị, lợi dụng chị từng chút một. Mục đích của cô ta chính là phá hủy mọi thứ mà chị và anh cả đã vất vả giành được!" Giọng điệu của Lam Tiêu Hàn mang theo sự sắc bén không thể bỏ qua.

"Em ấy sẽ không làm vậy!" Tựa như là đang thuyết phục mình, Lam Tử Ngưng đột nhiên đứng dậy, dùng sức quát to.

Chẳng lẽ bọn họ không tin nàng chút nào sao, không tin vào tình cảm của các nàng sao? Rõ ràng Kha Hựu là người có thể vì mình mà hi sinh tính mạng mà!

Rầm một tiếng giòn vang, Lam Tiêu Hàn gần như thô bạo mở cửa thư phòng, Lam Tử Ngưng giật mình vì hành động đột ngột của cậu ta, vội vàng nói, "Tiêu Hàn, em nhớ... thử lễ phục." Tiến về phía nàng là một dáng người cao lớn.

Lam Tiêu Tần trầm mặc đứng ở cửa, anh châm một điếu thuốc, xung quanh là làn khói lượn lờ, lặng lẽ nhìn nàng qua cánh cửa khép hờ. Chỉ nhìn nàng, nhìn hàng mi hơi run run của nàng, nhìn nàng từng chút một gạt đi nước mắt và nỗi buồn, không hề mở miệng.

Lam Tử Ngưng chần chờ một chút, "Anh cả... anh về rồi."

Lam Tiêu Tần vỗ vỗ vai Tiêu Hàn, "Có mấy lời, nói nhiều nữa cũng vô dụng." Anh hơi nhướng mày, hỏi, "Cô ta đâu?"

"Ở phòng thử áo cưới."

Lam Tiêu Tần chỉ là hung hăng hút thuốc lá, tàn thuốc tại giữa ngón tay ánh lửa sáng tắt, trầm mặc nửa ngày, hắn mới nói, "Thôi."

Lam Tiêu Tần chỉ rít mạnh một hơi thuốc, tàn thuốc đang cháy giữa các ngón tay của anh, sau khi im lặng một lúc lâu, anh nói: "Thôi."

"Làm sao ngay cả anh..." Lam Tiêu Hàn có chút tức ngực.

"Chí ít em ấy còn biết chừng mực."

Lam Tiêu Tần vô cảm ném tàn thuốc đi, lấy ra một cái ly, đổ đầy nước, đặt vào tay Lam Tử Ngưng, khịt mũi nói: "Du thuyền đó không phải đã chờ sẵn bên bờ biển rồi sao?"

"Anh bằng lòng chúc phúc em sao?" Lam Tử Ngưng khẽ nhấp một ngụm, cười cười.

"Ngày mai anh sẽ trở về, đúng giờ."

Ngay cả Lam Tiêu Tần, người nhất quán bình tĩnh điềm đạm, cũng có một chút dao động vì lời nói của nàng.

"Em chờ anh..."

Đôi mắt sắc bén phản chiếu trong con ngươi của Lam Tử Ngưng, giọng nói của nàng cũng dần trở nên kiên quyết hơn.

. . .

Đứng trước chiếc gương trang điểm lớn, Kha Hựu thay một bộ váy cưới màu trắng, nhưng màu trắng tinh khiến khuôn mặt không chút máu ấy càng thêm tái nhợt. Trên mặt cô không có vẻ vui mừng mà một cô dâu nên có.Cô cố gắng kéo chiếc khóa bên hông nhưng vì lỡ tay động đến vết thương trên lưng mà hít vào một hơi.

"Tôi giúp cô." Lý Hiểu Quyên cười nhẹ đi qua, ánh mắt đảo qua những vết thương trên lưng Kha Hựu, cúi đầu giúp cô kéo khóa bên hông.

Kha Hựu lặng lẽ cụp mi mắt, lông mi dài khẽ run, "Cám ơn... "

"Thật tàn nhẫn..." Thấy trong gương Kha Hựu ngơ ngác nhìn mình, Lý Hiểu Quyên lắc đầu, "Yêu tinh... Luôn có thể mê hoặc người..."

Kha Hựu hơi sững người, liền nghe Lý Hiểu Quyên tiếp tục thản nhiên nói: "Gia tài chục triệu, thậm chí trăm triệu, cô không có bị dụ hoặc." Lý Hiểu Quyên bình thản, nâng cằm Kha Hựu, bắt đầu thoa phấn lên trên khuôn mặt đó, "Nhưng mà, cô bị yêu tinh kia bắt làm tù binh... Có thể ngay cả mệnh cũng không cần..."

Kha Hựu không nói gì mà cắn môi, trong mắt hiện lên một tia bối rối, cô đờ đẫn thuận theo động tác của Lý Hiểu Quyên nhìn người trong gương. Cô gái đó mang tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt tô vẽ bắt đầu khôi phục lại vẻ rạng rỡ. Nhưng mà... Đây có còn là Đinh Tiểu Tuyên ban đầu không... cái người không trang điểm, tính tình tùy ý đó, đã biến mất từ ​​lâu...

"Có lẽ cô muốn nói rằng, một người, đóng hai nhân vật, vật lộn trên ranh giới màu xám. Sự mâu thuẫn và giày vò trong đó, chỉ có mình hiểu." Lý Hiểu Quyên cười nhạt quỷ dị, nhẹ nhàng lên tiếng. Kha Hựu cúi đầu nhìn lại, Lý Hiểu Quyên đặt chuỗi hạt đá lên cổ tay Kha Hựu, thay thế bộ ban đầu, "No, giữa đen và trắng, không có màu xám trộn lẫn."

Tại sao phải ép cô... Cô đã có quyết định rồi... Kha Hựu trầm mặc, cô chỉ có thể im lặng...

"Tôi tới đây, là để mang cô đi." Dùng ngôn từ công kích, Lý Hiểu Quyên bỗng cảm thấy tội nghiệp cho cô gái rậm rạp vết thương lòng này, nhẹ giọng nói.

Kha Hựu giật mình, nhíu mày, "Đi như thế nào..."

Lý Hiểu Quyên giả bộ hồ đồ, khóe môi khẽ cong, cười, "Xế chiều ngày mai, mang một cô dâu bỏ trốn... vượt biển, sẽ vô cùng kí©h thí©ɧ."

Vượt biển? Ngụ ý rằng Lam Tử Ngưng sẽ không đưa mình đến Thái Lan, đó chỉ là sự thăm dò của nàng, dừng một chút, Kha Hựu nhớ đến cuộc điện thoại vào buổi chiều, hỏi: "Tôi đã bắt điện thoại của Mèo Xám.... Những vết tích kia..."

"Đương nhiên, lần thứ nhất. Điều tra từ tổng đài, thì biết cô đang gọi cho Tường Ký."

Sắc mặt Kha Hựu hơi cứng lại, nói theo bản năng: "Phòng làm việc của Lam Tiêu Tần... có thể có danh sách đơn hàng..." Cô nghĩ, nếu có thể tìm thấy bằng chứng phạm tội của Lam Tiêu Tần trước khi đến Thái Lan, Lam gia sẽ bị nhổ tận gốc... Không có căn cơ, chặt đứt đôi cánh, để nàng không còn sức lực tiếp tục phạm tội, có lẽ Lam Tử Ngưng có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

"Ừm hửm... trước khi chạy trốn, cô có thể mượn gió bẻ măng thì không còn gì tốt hơn." Tiếng giày cao gót ngoài phòng từ từ tiến lại gần, Lý Hiểu Quyên lập tức nở nụ cười chiêu bài, quay người tiếp đón Lam Tử Ngưng: "Lam tiểu thư, xem cô dâu tôi trang điểm này, có hài lòng không."

Bỗng nhiên ngẩng đầu, một cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt cười của Kha Hựu, lớp trang điểm thanh nhã kết hợp với váy cưới màu trắng trên thân, lạnh lùng mà độc lập, nét cười mang khí khái anh hùng cùng hào quang không thuộc về bóng tối...

Lam Tử Ninh trong nháy mắt xuất thần, cả thế giới đột nhiên giống như bị ngăn cách, chỉ còn bóng dáng trong trẻo xuất trần đọng lại trong mắt nàng... Khi Lam Tử Ngưng định thần lại, trong mắt nàng lóe lên một tia sáng kỳ lạ, nàng nhìn chằm chằm Kha Hựu với ánh mắt rực cháy, chậm rãi đến gần, khóe miệng cong lên đầy mê hoặc.

"A Hựu... Em đẹp quá..."

Nếu không phải có Lam Tiêu Tần ở đây, Kha Hựu chắc chắn sẽ không nghênh đón ánh mắt nóng bỏng đó, cô cười nhẹ, mang theo một chút ngượng ngùng nên có.

Lý Hiểu Quyên âm thầm tán thưởng kỹ năng diễn xuất của Kha Hựu, ngoắc ngoắc môi, bước đi thong thả đến gần Lam Tiêu Tần, huơ thước đo trong tay: "Lam tiên sinh, tôi có thể đo vai của anh không?"

Lam Tử Ngưng lấy lại tinh thần, cúi đầu cười một tiếng, "Anh đến thử đi."

Lam Tiêu Tần vươn tay lơ lửng giữa không trung, anh nhìn vào mắt Kha Hựu, như thể muốn nhìn thấu cô.

Vô số cảm xúc điên cuồng đan xen vào nhau, phấn khích, nghi ngờ, đau đớn, khát vọng, thậm chí là hạnh phúc, tụ tập trong lòng, nước mắt Lam Tử Ngưng lần nữa tràn mi mà ra.

"Lam tiên sinh, giơ tay lên đi, còn phải đo vòng ngực nữa." Lý Hiểu Quyên phớt lờ xung quanh, đứng trước mặt Lam Tiêu Tần như thể không biết gì, nâng lên tay của anh ta, nhìn đúng thời cơ khi họ đang nói chuyện, bí mật nhét thiết bị theo dõi vào trong bộ đồ của Lam Tiêu Tần. Tất cả các động tác đều tự nhiên, nhanh chóng và kín kẽ, ngay cả Kha Hựu cũng không nhận ra.

Kha Hựu cười gật đầu, "Anh Tần."

"Được chưa?" Chán ghét chờ Lý Hiểu Quyên giày vò xong, ánh mắt Lam Tiêu Tần lại nhuốm màu cưng chiều.

Thu hồi ý cười, Lam Tử Ngưng đột nhiên nghiêm túc, cẩn thận quan sát sắc mặt của Kha Hựu , "Xin lỗi A Hựu, em không thể đi Thái Lan." Ra ngoài dự liệu, Kha Hựu không có thất vọng, ngược lại mặt mày có vẻ buông lỏng.

Dừng lại, Kha Hựu gật đầu, "Em hiểu."

Khẽ nâng cằm Kha Hựu lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, sau đó từ từ di chuyển xuống, chậm rãi trượt đến xương quai xanh, như không có gì, cuối cùng, nắm lấy tay cô đặt lên ngực, Lam Tử Ninh in môi ở trên trán nàng, gằn từng chữ nói: "Cám ơn."

. . .

Lam Tiêu Tần sớm rời khỏi phòng, lạnh lùng nói với Lam Tiêu Hàn đang theo sau: "Bây giờ em lái xe đến công ty đi, ra ngoài chú ý đeo kính râm, đừng để mấy tên cớm canh cổng phát hiện."

"Được."

Mặc dù Lam Tiêu Hàn chưa bao giờ thực sự tiếp xúc với giao dịch ma túy, nhưng cậu biết rằng mỗi chuyến hàng đều cực kỳ nguy hiểm. Huống chi, lần này Tiêu Tần còn muốn đích thân đi Thái Lan, cậu lo lắng hỏi: "Anh... nhất định phải đi bây giờ sao? Ả đàn bà kia đã biết anh sẽ đi Thái Lan, hiện tại không phải là không an toàn sao?"

"Vụ án đánh bom ở sở cảnh sát đang rất sôi động. Mặc dù vẫn có cảnh sát theo dõi nhưng phần lớn lực lượng cảnh sát đã rút đi. Về phần Kha Hựu, cô ta đang ở bên Tử Ngưng, sẽ không có cơ hội mật báo." Lam Tiêu Tần chậm rãi quay đầu, vỗ vai Lam Tiêu Hàn, "Tối nay hãy cắt bỏ một số bảo tiêu ở nhà, thả lỏng cảnh giác, cô ta nhất định sẽ có hành động."

"Em biết rồi. Em sẽ ghi thành đĩa CD, đến lúc đó chứng cứ chắc chắn thuyết phục, chị ấy không thể phủ nhận."

Lam Tiêu Tần có chút bất đắc dĩ, "Tốt nhất... Tại hôn lễ... Lại giao cho nó... Nó mới có thể sáng suốt."

-------

Editor có lời muốn nói: Vì thời gian qua lâu rồi nên xưng hô sẽ hơi lệch một xí, mọi người thông cảm nhé. Mình sẽ điều chỉnh lại sau khi edit hoàn.
« Chương TrướcChương Tiếp »