Ánh nắng ban mai luôn đẹp, nắng sớm phản chiếu vào trong phòng, trong lành và sạch sẽ, tràn ngập hi vọng.
Mơ mơ màng màng cúi đầu nhìn lại, một đôi tay đang ôm eo mình, mái đầu đen như mực đang nép vào trước ngực mình. Chiếc chăn dày đắp lên nửa người Kha Hựu, để lộ ra cánh tay mịn màng. Khóe miệng Lam Tử Ngưng cong lên thành một nụ cười nhẹ, nàng kéo chăn bông đắp lên cho Kha Hựu, ai ngờ động tác này lại làm người trong lòng khẽ nhúc nhích. Được ôm người yêu chìm vào giấc ngủ, lại ôm người yêu cùng tỉnh giấc, chính là chuyện hạnh phúc nhất trần đời. Lam Tử Ngưng nở nụ cười hài lòng, vén sợi tóc che mặt Kha Hựu ra, khẽ hôn trán cô: "Buổi sáng tốt lành..."
Cuộn mình trong vòng tay của Lam Tử Ngưng, Kha Hựu cuối cùng có được giấc ngủ yên bình nhất trong những ngày qua. Ngọ nguậy đầu, áp tai vào xương quai xanh của nàng, cảm nhận hơi thở của nàng, cảm nhận nhịp tim của nàng, Kha Hựu tham lam không muốn buông tay: "Buổi sáng tốt lành."
Nở nụ cười nhạt, Kha Hựu lặng lẽ nhìn chiếc đồng hồ đang tích tắc trên tường, nhìn thời gian cứ trôi đi từng vòng từng vòng không ngừng. Cô thầm hy vọng có thể vẫn luôn ôm nhau như thế này, không bao giờ chấm dứt.
Bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh, có mùi thơm của đất sau cơn mưa, mùi trong veo của cỏ cây hoa lá, gió thoảng qua nhẹ nhàng hôn lên má để lại dấu ấn. Lam Tử Ngưng cười khẽ, nắm lấy tay Kha Hựu, từng chút một hôn lên chiếc nhẫn kim cương màu trắng bạc trên ngón áp út của cô, cùng với những dấu đỏ trên cơ thể cô. Đây là những gì nàng để lại cho Kha Hựu, những dấu hiệu duy nhất có thể chứng minh rằng tình yêu của họ đã tồn tại. Chống người dậy phủ phục trên người Kha Hựu, Lam Tử Ngưng cúi đầu, hai tay ôm lấy má Kha Hựu, trong mắt cô rốt cuộc không còn chứa những thứ khác. Và một nụ hôn nóng bỏng rơi trên môi cô.
Kha Hựu từ từ nhắm mắt, cảm nhận sự dịu dàng mà nàng ban xuống. Nụ hôn của nàng rất ấm áp, giống như một tách sô cô la nóng, hòa tan người ta trong cảm giác ấm áp ngọt ngào ấy. Kha Hựu chỉ cảm thấy dường như mình đã trở thành một phần cơ thể của nàng và không cách nào tách rời. Nếu thời gian có thể ngừng trôi, nếu bước chân có thể ở lại, có lẽ khoảnh khắc này sẽ là khoảnh khắc tuyệt vời nhất.
Tuy nhiên, vận mệnh luôn gào thét rong ruổi trên con đường đã định sẵn của nó, và thời gian sẽ không ở lại chờ ai, cũng không hát xót thương cho ai. Ngay từ đầu đã định sẵn kết cục chia ly, điều gì đến sẽ phải đến.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, điện thoại trên bàn rung liên tục, Lam Tử Ngưng chộp tới xem thì thấy là cuộc gọi từ biệt thự. Ngón tay trắng nõn vuốt ve khuôn mặt Kha Hựu, dọc khắp người, Lam Tử Ngưng ngập ngừng thì thào: "Ngủ thêm một lát được không?"
Nhìn ra Lam Tử Ngưng mất tự nhiên, Kha Hựu lắc đầu: "Chị nghe đi."
Trái tim Lam Tử Ngưng đập thình thịch, như muốn vọt lên cổ họng. Nàng không biết cuộc gọi này sẽ mang đến điều gì, là tối hậu thư của Lam Tiêu Tần, hay là sự tha thứ của anh... Lam Tử Ngưng nở nụ cười gượng gạo, sau đó cúi xuống nhặt quần áo trên đất khoác lên người, xoa xoa Tiểu Bì đang sủa bởi vì bị đói suốt đêm, tiến lên trước hai bước mới nghe điện thoại: "A lô... Tiêu Hàn..."
Kha Hựu mỉm cười, hơi thở của người phụ nữ ấy vẫn còn quanh miệng, nhưng trong tim lại một hố đen, sâu không thấy đáy. Ngay cả viên kim cương chói mắt giữa ngón tay cũng không chống lại được bầu trời đen kịt, ảm đạm u ám, đè nén đến mức khiến người ta không thở nổi. Kha Hựu biết, nếu trở về Lam gia, ảo ảnh đẹp đẽ cuối cùng này sẽ bị xuyên thủng một cách tàn nhẫn ...
"Chị không sao..."
Lam Tử Ngưng quay đầu lại, lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Kha Hựu , mỉm cười cầm điều khiển bật ti vi lên, ra hiệu hãy Kha Hựu thả lỏng: "Ừm ... Người kia hôm qua thế nào? Ờm ... Chị không bị thương ở đâu cả ... Chỉ có tinh thật không tốt lắm."
"Sau đây là tường thuật đặc biệt, vào khoảng 4 giờ sáng hôm nay, một vụ nổ đã xảy ra tại đồn cảnh sát đường Cao Sĩ. Trước khi vụ nổ xảy ra, cảnh sát đã nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, nói rằng có một quả bom hẹn giờ trong đồn cảnh sát. Sau đó, cảnh sát đã tiến hành điều tra khẩn cấp đồn cảnh sát trong đêm, và vụ nổ dữ dội đã xảy ra trong khi cảnh sát đang tháo dỡ quả bom... "
Kha Hựu sững người, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trên TV với vẻ khó tin. Kha Hựu chỉ cảm thấy tay mình mất sức, đang mặc quần áo mà cứ thế dừng lại. Cô vô thức liếc nhìn hướng Lam Tử Ngưng, thấy Lam Tử Ngưng đang nghe điện thoại cũng hơi sững sờ, nàng vội vàng bước ra xa, trầm giọng hỏi vào điện thoại: "Tiêu Hàn, anh hai đâu? Gọi anh ấy nghe máy đi."
"Có hai chiến sĩ công an tử vong tại chỗ trong vụ việc, một người bị thương chết trên đường đến bệnh viện, một nữ cảnh sát bị thương nặng. Vụ án đặc biệt nghiêm trọng này đang được điều tra, nếu có người chứng kiến, xin hãy liên hệ với cảnh sát ... "
Máy quay hướng về phía xe cấp cứu, người đang nằm trên cáng bê bết máu, không ai khác, chính là Trần Gia Hoàn.
Chạm phải ánh mắt Kha Hựu, Lam Tử Ngưng sững sờ một lúc, sợ rằng sự việc này sẽ tạo thành khoảng cách trong mối quan hệ của hai người, lo lắng rằng Kha Hựu sẽ lựa chọn quay lưng và rời đi lần nữa. Dù rằng cô cũng chưa từng chính miệng hứa "sẽ không đi". Lam Tử Ngưng tự an ủi bản thân, Kha Hựu cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bây giờ xảy ra chuyện như thế này, có lẽ trong lòng em ấy sẽ cảm thấy có lỗi. Đôi mắt xẹt qua tia lạnh lẽo, Lam Tử Ngưng nhanh chóng đi về phía Kha Hựu, khoác áo lên bờ vai lành lành của cô, lại kiên định nói với Tiêu Hàn: "Được rồi ... Tiêu Hàn ... Kha Hựu đã hứa sẽ ở bên cạnh chị... Vậy nên, em ấy cũng sẽ cùng chị trở về... Em nói cho anh hai... để người đón tới đón bọn chị..."
Lam Tử Ngưng cố tình quay mắt đi chỗ khác, cố tình nói ra những manh mối mà Kha Hựu có thể muốn: "Trước khi anh ấy đi Thái Lan, chị muốn gặp anh ấy... có vài điều muốn nói với anh ấy."
Hai mắt Kha Hựu lập tức ngân ngấn nước, tay run lên, vội vàng ngẩng đầu nén lại hận ý đang trào dâng, bàn tay hơi nắm lại thành nắm đấm. Cuộc điện thoại này của Lam Tiêu Hàn rõ ràng là có ý tứ của Lam Tiêu Tần, anh ta đang thị uy và khıêυ khí©h. Không nghi ngờ gì vụ nổ ở đồn cảnh sát là do anh ta sắp đặt, vụ án chấn động thu hút sự chú ý của cả thành phố, lực lượng cảnh sát sẽ tập trung vào vụ án này, điều này cũng làm chuyển hướng một phần sự chú ý của cảnh sát khỏi Lam gia. Vì vậy ... đây là những gì Tiểu Hắc đã nói lúc trước. Hôm nay Lam Tiêu Tần sẽ để cho Lam Tử Ngưng quay trở lại. Anh ta rất chắc chắn rằng cảnh sát sẽ không gây rắc rối cho anh ta nữa...
Tất cả đều là âm mưu!
Tiểu Hắc rốt cuộc không phải là nằm vùng! Nếu anh ta là người của cảnh sát, tại sao anh ta lại để thảm kịch xảy ra! Lam Tiêu Tần muốn làm gì! Anh ta còn muốn làm gì nữa đây!
"Kha Hựu..."
Lam Tử Ngưng bước tới và ngồi xổm bên cạnh giường, giúp cô mặc xong chiếc áo đang khoác hờ trên người, sưởi ấm đôi bàn tay mát lạnh của cô. Nhưng cô ấy mặc kệ nàng, cô hẳn là đang oán hận mình, oán hận Tiêu Tần, hận sự tàn nhẫn của anh ấy, hận mình là kẻ tội đồ... Đây vốn là vết thương lòng của cô, nếu cô phản bội tổ chức và gánh vác tội danh, đó có thể là vết thương máu chảy đầm đìa, vì vậy cô sẽ hận bản thân mình...
Ra ngoài suy nghĩ của Lam Tử Ngưng, Kha Hựu chợt ôm chặt nàng, và thì thầm vào tai nàng: "Em đói rồi, chị thì sao?"
Giọng nói của Kha Hựu rất dịu dàng, Lam Tử Ngưng kinh ngạc ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn cô.
Thở phào nhẹ nhõm, Kha Hựu cúi đầu, nắm lấy tay Lam Tử Ngưng và vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay nàng: "Em biết chị đang nghĩ gì. Buồn bã, khó chịu, áy náy, tất cả đều có, nhưng em còn có thể làm gì đây? Còn không bằng tiết kiệm chút công sức."
Lam Tử Ngưng hối hận vô cùng, nàng muốn an ủi Kha Hựu, nhưng lời nói ra đến miệng, nàng lại nghĩ, mình có tư cách gì để an ủi em ấy, vì vậy nàng chuyển chủ đề, cười hỏi: "Vậy em muốn ăn gì?"
"Xá xíu thêm trứng." Kha Hựu nói nhẹ nhàng.
"Hở?"
"Tường Ký đó." Kha Hựu cười nhẹ, giọng nói vẫn dịu dàng.
"Tôi đi mua."
Lam Tử Ngưng vừa muốn đứng dậy đã bị Kha Hựu giữ chặt, nhìn Kha Hựu đang ngồi ở đầu giường có phần trống rỗng tê dại, Lam Tử Ngưng đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút nặng trĩu.
"Gọi giao hàng đi."
Kha Hựu ngẩng đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cô trôi xa, như đang suy nghĩ về điều gì đó. Sau một hồi im lặng, cô đột nhiên quay đầu lại cười, "Chị không thích sao?"
Lam Tử Ngưng định thần lại và gật đầu một cách máy móc, "Em ăn gì thì tôi ăn cái đó."
"Cho em mượn điện thoại."
Sau khi lấy được di động của Lam Tử Ngưng, Kha Hựu gọi một cuộc cho Mèo Xám, đây là một bước đi mạo hiểm. Từ cuộc gọi vừa rồi, cô đã biết hôm nay Lam Tiêu Tần sẽ tranh thủ lúc hỗn loạn nhất để đi Thái Lan. Đây là cơ hội cuối cùng để bắt anh ta, Kha Hựu hít một hơi thật sâu, không đợi Mèo Xám lên tiếng mà nói thẳng: "Hai phần thịt xá xíu với trứng, địa chỉ là phố Tây Vĩnh..."
Kha Hựu cố ý dừng lại, quay đầu nhìn Lam Tử Ngưng, giả vờ thoải mái hỏi, "Ngưng, đây là đâu?"
"Tòa 4 Khu C phòng 301." Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng nắm tay cô. Không phải nàng không cảm nhận được lòng bàn tay cô bỗng lạnh đi, mà Lam Tử Ngưng đang tự an ủi mình, tự thôi miên mình, rằng Kha Hựu đã lựa chọn mình, cô đã hứa sẽ ở lại, sẽ không tàn nhẫn mà lựa chọn lừa dối như vậy. Kha Hựu là người, có thể liều mạng vì mình cơ mà...
Gió từ cửa sổ lẻn vào, có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua, ập vào lòng Kha Hựu, đau như cắt da cắt thịt. Kha Hựu giữ giọng ổn định, từ từ nói ra ám hiệu: "Trứng của tôi, chỉ cần chín một nửa, đừng thêm vừng vào xá xíu."
Nhìn thấy Kha Hựu cúp máy, Lam Tử Ngưng cười cầm lấy điện thoại, điện thoại trên tay đã ướt đẫm mồ hôi, chi tiết này khiến lòng Lam Tử Ngưng hơi trầm xuống. Tin em ấy. Không tin em ấy. Mâu thuẫn trong lòng Lam Tử Ngưng không ngừng dây dưa, nàng cười lớn, hỏi: "Tôi còn không biết em không ăn vừng đấy?"
"Vừng chỗ này rang chín quá, em không thích."
Kha Hựu đang mỉm cười, nhưng nụ cười này mang lại cho người ta cảm giác nghiêm túc. Lam Tử Ngưng cẩn thận nhìn vào mắt Kha Hựu, giống như muốn nghiên cứu ra gì đó, nhưng tất cả đều vô ích. Người ngủ bên nàng suốt bốn năm, những bí mật mà cô gái này giữ trong lòng, nếu không phải bọn họ xé rách, nàng làm sao cũng không muốn đi tìm hiểu. Ngay cả những manh mối và sơ hở khó tránh khỏi trong thời gian qua đều bị nàng tự lừa dối mình phủ định. Cho tới bây giờ, Kha Hựu đang nói dối hay đang diễn kịch, trong tâm trạng lo được lo mất như nàng làm sao có thể phân biệt rõ?
Sau khi lặng lẽ nhìn nàng một lúc lâu, Kha Hựu dần dần sinh ra cảm giác mềm mại, biết nàng đang sợ, Kha Hựu lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhắm mắt lại, giọng điệu của cô không còn dịu dàng, thậm chí vì thận trọng mà còn có chút lạnh lùng, "Cảm ơn chị vì tất cả những gì chị đã làm cho em..."
"Tôi muốn đưa em về, tôi sẽ nói với Tiêu Tần, tôi tin em, tôi sẽ đưa em đi Thái Lan, và kết hôn ở đó."
Một loại khát vọng vững vàng chiếm trọn trái tim. Lam Tử Ngưng đang mong chờ câu trả lời của Kha Hựu, nhưng cũng sợ rằng câu trả lời của cô sẽ khiến bản thân thất vọng: "Em sẽ gả cho tôi, đúng không?"
Tiếng tim đập thình thịch dần dần rõ ràng hơn, hơi thở của Lam Tử Ngưng đến gần một chút thì nhịp tim của Kha Hựu tăng nhanh một chút. Tay cô run run, không dám ngẩng lên, không dám đối mặt trực tiếp với Lam Tử Ngưng. Cô sững người ở đó, đợi môi Lam Tử Ngưng đến gần từng chút một.
"Kha Hựu..."
Khẽ gọi một tiếng, Lam Tử Ngưng lại tới tiến lại gần hơn, môi của nàng gần như chạm vào môi Kha Hựu.
"Sẽ..." Nhắm mắt lại, Kha Hựu cắn răng nói, ngay sau đó, trên môi truyền đến cảm giác xâm nhập nhẹ nhàng, mềm mại, ấm áp...
Thời gian trôi qua, khắp căn phòng im ắng, chỉ có hai người với tâm tư khác nhau... cho đến khi cánh cửa gỗ bị gõ vang: "Giao đồ ăn."
"Em đi mở cửa."
Kha Hựu đi tới trước, Lam Tử Ngưng cũng không ngăn cô lại, lấy một tờ một trăm tệ trong ví, mỉm cười đưa cho Kha Hựu.
Mở cửa ra, Kha Hựu thấy người đến đội mũ lưỡi trai, chân đi giày vải, dây giày màu đỏ, hình như đang liếc mắt nhìn trong phòng. Người đó cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn Kha Hựu, đưa túi ni lông cho cô: "40. Hộp ở trên là phần trứng chín một nửa."
Kha Hựu đưa tay nhận lấy, đưa cho anh ta tờ tiền mà Lam Tử Ngưng đã chuẩn bị sẵn, khi thối tiền, anh ta dùng ngón tay gõ gõ Kha Hựu, sau đó, trong lòng bàn tay Kha Hựu có một máy nghe trộm. Kha Hựu nhìn anh ta rồi nói cảm ơn, sau đó đóng cửa lại, mím môi, cô nhét máy nghe trộm và cả xấp tiền lẻ vào túi rồi chậm rãi quay lại.
"Nhanh ăn cơm đi, ăn xong chúng ta sẽ trở về."
Lam Tử Ngưng yên lặng tập trung nhìn Kha Hựu, cô muốn cược một phen. Dùng Lam gia, dùng Tiêu Tần, dùng bản thân đi cược một lần, làm một con bạc ngoan đạo, chỉ vì đổi lấy chân tâm của cô.