Chương 5: Bạn cơm

Một chiều nọ, Tạ Ly đang cùng Bạch Địch Phi dắt Nhục Trường đi dạo trong khu chung cư, cô nhìn Bạch Địch Phi cau mày đeo găng tay nhựa nhặt phân của Nhục Trường, ngay lúc này điện thoại rung lên, là cuộc gọi của Ngô Tri Vũ.

Cô bước ra xa một chút rồi nghe máy.

Ngô Tri Vũ báo cáo với cô về tình hình quản lý chung cư cao cấp tại vài thành phố hạng nhất dưới trướng Vạn Linh, rồi tóm tắt những điểm trọng yếu trong phương án giải quyết, Tạ Ly không nói gì, nhưng cuối cùng hỏi một câu:

"Công ty quản lý vận hành có ai chịu trách nhiệm không?"

"Có, vì chỉ Thượng Nguyên Hoa Viên xảy ra vấn đề nghiêm trọng, nên hình phạt không nặng, nhưng cũng cảnh cáo nghiêm khắc rồi, cho nghỉ việc một trưởng phòng và phó phòng, cũng đề cập đến vấn đề tham nhũng nội bộ trong quá trình đấu thầu, mồ hôi lão Vu chảy ròng ròng, còn muốn tự đến gặp Tạ tổng đền tội."

"Giá chuyển nhượng lại căn hộ này phần lớn phụ thuộc vào cảnh quan và dịch vụ quản lý, cư dân đều quan tâm điều này.

Anh cứ nói với lão Vu đó là ý của tôi, nếu với trình độ hiện tại của công ty quản lý thì năm nay ông ta chỉ có thể quản lý được các tòa nhà dưới trướng Vạn Linh của chúng ta mà thôi, nếu không giành được hợp đồng quản lý của các tòa nhà từ các chủ đầu tư khác, thì phương án niêm yết sau 3 năm mà ông ta nộp lên trước đó căn bản không thể thông qua.

Đến cuối năm khi nhiệm kỳ của ông ta hết thì nên đi là đi."

"Đã rõ thưa Tạ tổng." Ngô Tri Vũ đáp lại dứt khoát.

"Nhưng mà Tạ tổng, cũng sắp nửa năm rồi, khi nào sếp quay lại công ty vậy?"

"...Qua một thời gian nữa... Dù sao nửa năm nay cũng không làm lỡ việc gì."

"Tạ tổng, sếp chú ý một chút, tôi biết cô ở Thượng Nguyên Hoa Viên, hai bảo vệ dưới lầu tôi đều đã thay bằng người của mình rồi, cô yên tâm, họ làm thủ tục nhận chức bình thường, cũng không biết cô là ai, nhưng nếu cô có việc gì, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống lầu nhờ họ giúp, tôi cũng dặn họ để ý cô nhiều hơn."

Tạ Ly im lặng một lát, nghĩ thầm Ngô Tri Vũ thật thông minh, chỉ qua một cái email lần trước mà đã tìm ra cô ở đâu, may mà người này đối với cha cô và bản thân mình cũng tương đối trung thành một lòng.

Khi ký hợp đồng thuê nhà, cô đều dùng chứng minh thư của người giúp việc đã theo nhà cô gần mười năm, kể cả số điện thoại mới cũng vậy. Tất nhiên mấy tháng nay người cô liên lạc nhiều nhất là Ngô Tri Vũ, anh ta phát hiện manh mối cũng rất có khả năng.

"Thôi được, vậy anh đừng nói cho bất kỳ ai khác."

"Vâng Tạ tổng, tháng này lại có một số văn kiện cần ký, lần này tôi trực tiếp gửi đến nhà cho sếp nhé."

Trước đây Tạ Ly và Ngô Tri Vũ đều hẹn gặp ở một nơi nào đó, giờ Ngô Tri Vũ đã biết địa chỉ cụ thể của cô, cô chỉ ậm ừ rồi cúp máy.

Cô quay đầu lại nhìn, Bạch Địch Phi đang huấn luyện Nhục Trường chơi cầu trượt, còn dùng điện thoại quay video cho nó.

Từ khi cô và Bạch Địch Phi trở thành bạn ăn cùng bàn, Nhục Trường phấn khích vô cùng, có lẽ trước đó phải ở cùng một người trầm cảm cô đơn quá lâu, Nhục Trường không thể kiềm chế mà thích sự hiện diện của Bạch Địch Phi.

Cặp trai đẹp gái xinh cùng dắt một con chó, tổ hợp như vậy khiến người qua đường thỉnh thoảng lại liếc nhìn thêm vài lần, Bạch Địch Phi cố ý không đeo khẩu trang, ngược lại Tạ Ly lúc nào cũng đeo.

Cách ở chung của cô và Bạch Địch Phi ngày càng tùy ý, Bạch Địch Phi không còn gọi cô là chị Tiếu Tiếu nữa, mà trực tiếp gọi cô là Tiếu Tiếu, Tạ Ly vẫn gọi thẳng tên họ của anh.

Giờ giấc sinh hoạt của hai người ngày càng giống nhau, đều ngủ đến tận trưa, cùng ăn trưa, chiều rồi dắt chó, đi mua sắm, tối uống canh ăn đồ ăn vặt xem phim, gần đến hai giờ sáng hai người lại dắt Nhục Trường xuống sân dạo, mỗi người hút một điếu thuốc, tán gẫu vô định.

Khi biết có phóng viên đang mai phục, Bạch Địch Phi sẽ nắm tay Tạ Ly hoặc choàng tay qua vai cô. Lúc đầu một hai lần tiếp xúc cơ thể còn khiến Tạ Ly hơi căng thẳng, nhưng lâu ngày, trong lòng cô không còn chút gợn sóng nào.

Chỉ là khác biệt về cấu tạo sinh lý mà thôi, vì tương lai phát triển sự nghiệp của “chị em” mới quen, vượt qua cảm giác khó chịu tâm lý này thì có gì to tát đâu.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, chụp được vài lần, tin tức trên mạng cũng lại nổ vài lần, số người quan tâm đến tin đồn đồng tính của Bạch Địch Phi ngày càng ít đi, kỳ thực vốn dĩ người quan tâm đến anh cũng không nhiều, nên cũng không gợi ra sóng gió gì lớn, dường như mọi người dần mặc định anh là người đã có bạn gái.

Hai người ở bên nhau một thời gian, Tạ Ly dần cảm thấy dường từ đầu đến cuối hai người chỉ là muốn tìm cái cớ để được ở bên nhau tiêu khiển thời gian mà thôi.

Bạch Địch Phi vì bị đóng băng nên không có việc làm, còn cô cũng vì uể oải chán nản nên mỗi ngày đều ở nhà. Hai người lại ở chung tầng tòa nhà, tìm nhau gần như không tốn bao nhiêu thời gian.

Trên cơ sở này, cố ý để paparazzi chụp được hai người bên nhau vài lần, lại dường như đem đến cho cuộc sống hàng ngày mông lung của họ một lý do khá nghiêm chỉnh.

Một hôm Ngô Tri Vũ đến đưa tài liệu, tình cờ gặp Bạch Địch Phi ở cửa, Ngô Tri Vũ cảnh giác đánh giá Bạch Địch Phi từ trên xuống dưới, khiến Tạ Ly đột nhiên hơi bực mình.

Kẻ có quyền luôn ảo giác mình nhìn thấu tất cả, Ngô Tri Vũ rõ ràng lo Tạ Ly mất cảnh giác.

Còn Bạch Địch Phi nhìn Ngô Tri Vũ mặc vest tay xách cặp da sang trọng tinh nhuệ lại khiến Tạ Ly hơi kinh ngạc, biểu cảm đó hơi khó miêu tả, rõ ràng khuôn mặt anh lạnh nhạt không nói lời nào, nhưng Tạ Ly lại cảm thấy biểu cảm đó tựa như vẻ mặt của Nhục Trường khi thấy cô vuốt ve chó nhà người khác. Mang vẻ đề phòng ẩn chứa chút không vui.

Tất nhiên rồi, lần đầu gặp bạn thân khác của cô bạn thân mới quen, ai cũng sẽ không vui, Tạ Ly thông cảm.

Hôm sau Bạch Địch Phi phấn khích chạy qua nói, có triển lãm ảnh của một nghệ sĩ nhϊếp ảnh nước ngoài nổi tiếng được tổ chức ở ngoại ô Bắc Kinh, anh muốn lái xe chở Mạt Mạt và Tạ Ly đi dạo, không có paparazzi mai phục, chỉ là đi giải sầu.

Tạ Ly do dự nửa ngày, cô đã mấy tháng không bước ra khỏi khu vực xung quanh chung cư, nhưng dưới sự níu kéo của Bạch Địch Phi, cuối cùng vẫn đồng ý.

Từ sau lần biết Tạ Ly là người mua hàng, Mạt Mạt cùng uống rượu giải hòa với Tạ Ly ở nhà Bạch Địch Phi. Cô bé và Tạ Ly đều 27 tuổi, rõ ràng ngây thơ hoạt bát hơn nhiều, lại thích ra vẻ thông thạo sự đời.

Triển lãm ngoài trong nhà còn có một phần lớn ngoài trời, người không nhiều lắm.

Đúng lúc đầu đông ở Bắc Kinh, ba người đang tham quan thì trên trời rơi xuống trận tuyết nhỏ đầu tiên của năm. Tác phẩm nghệ thuật màu trắng trong khu nghệ thuật hòa vào với bông tuyết rơi rải rác, tạo ra một không khí rất lãng mạn.

Tạ Ly nhận ra sau khi rời khỏi khu triển lãm trong nhà, Bạch Địch Phi có vẻ hơi buồn bã, vừa nãy anh dừng chân khá lâu trước một bức ảnh, cô nhìn từ xa, thì ra đó là ảnh chụp chung trên sân khấu.

Mạt Mạt kêu anh tạo dáng trước mấy tác phẩm nghệ thuật, chụp cho anh vài tấm ảnh định đăng lên Weibo, sau đó còn bảo Tạ Ly tạo dáng y hệt để chụp cho cô. Ba người vừa tham quan vừa chụp ảnh như thế, từ sáng đến tối.

Cuối cùng Bạch Địch Phi và Tạ Ly mỗi người bưng một cốc cà phê nóng, đợi dòng người ở lối ra khu triển lãm dần thưa thớt.

Tạ Ly rum cầm cập vì lạnh.

Bạch Địch Phi thấy vậy liền kéo khóa áo phao đen to của mình ra, từ phía sau bao trùm lấy Tạ Ly. Tạ Ly tuy không thắp lắm nhưng đỉnh đầu chỉ vừa đến cằm Bạch Địch Phi. Khi Bạch Địch Phi kéo khóa lại, anh tựa cằm lêи đỉиɦ đầu Tạ Ly, hai người chồng lên nhau, hai cái đầu ló ra từ chiếc áo khoác đen, trông vừa rùng rợn vừa buồn cười.

Mạt Mạt cười ngả nghiêng, chụp ảnh cho hai người. Tạ Ly nhìn ảnh cũng cười cong cả người, vô tình đυ.ng phải Bạch Địch Phi ở phía sau. Anh nhăn nhó đau, vẻ mặt có phần phóng đại thái quá. Anh kéo khóa ra, đẩy mạnh Tạ Ly ra ngoài, quay lưng lại với họ, có vẻ như thật sự tức giận.

Tạ Ly vẫn còn cười, nghĩ thầm chàng trai này đúng là hơi nhỏ nhen, giống y hệt hồi nhỏ cô và mấy đứa bạn gái chơi đùa sinh giận rồi dỗi hờn.

Một lúc sau anh quay đầu lại với vẻ mặt ngượng ngùng, bình thản trò chuyện với họ, bình luận xem ảnh nào trong điện thoại Mạt Mạt đẹp.

Một cô gái bỗng e thẹn bước tới, nói mình là fan của Bạch Địch Phi, hỏi có thể chụp ảnh với anh không, nhưng cô vừa hỏi vừa căng thẳng nhìn Tạ Ly.

Tạ Ly vội đeo khẩu trang bước đi. Cô nghe thấy Bạch Địch Phi dùng giọng rất dịu dàng đồng ý.

Trên đường về, Tạ Ly ngắm nhìn màn đêm Bắc Kinh lướt qua ngoài cửa sổ xe, chợt nhận ra đã lâu lắm rồi cô không cười vui vẻ, chơi đùa thoải mái như vậy. Cô quay đầu lén nhìn Bạch Địch Phi đang lái xe, anh một tay cầm vô lăng, đường nét nghiêng sắc sảo, lúc tự nhiên không nói không cười lại toát ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Về đến nhà, ba người bày lẩu ở nhà Bạch Địch Phi, Tạ Ly chỉ lo ăn. Mạt Mạt và Bạch Địch Phi thỉnh thoảng lại tán gẫu về công việc, ăn no rồi Tạ Ly đứng dậy đi xem sách trên kệ phòng khách.

Trên kệ sách bày vài tấm ảnh.

Có một tấm là ảnh gia đình ba người, cha mẹ Bạch Địch Phi trông rất đẹp, đặc biệt là mẹ anh, đường nét lông mày, mắt và gương mặt giống y hệt anh. Còn một tấm có lẽ là Bạch Địch Phi hồi nhỏ, đang mặc đồ thể dục trắng, đi theo sau một người phụ nữ tư thế uyển chuyển mặc váy voan, cùng tạo một tư thế khiêu vũ, người phụ nữ đó hẳn cũng là mẹ anh. Tấm khác là ảnh tập thể lớp, rất nhiều thiếu nam thiếu nữ tràn đầy tuổi trẻ vây quanh sau lưng thầy cô, cô tìm mãi, thấy thân hình cao lớn của Bạch Địch Phi đứng giữa hàng cuối cùng, cười rất ngây ngô.

Tấm ảnh cuối cùng là một tấm ảnh nghệ thuật sân khấu, phong cách hơi giống với tấm ảnh Bạch Địch Phi cứ nhìn chăm chú trong triển lãm hôm nay. Trong ảnh có hai người, trong đó một người hóa trang giống một con công trắng, trông rất mềm mại đáng yêu, nhìn kỹ là một vũ công nam rất đẹp trai, người kia thân hình cao lớn hơn, mặc trang phục hoa văn da thú, mặt vẽ rất nhiều màu sắc táo bạo quái dị, dáng vẻ vừa có ba phần duyên dáng mềm mại, bảy phần khỏe khoắn hoang dã, người này chính là Bạch Địch Phi.

Dưới ánh đèn sân khấu và không khí thể hiện, quan hệ của hai người vừa có vẻ nguy hiểm, vừa tràn đầy sức hút giới tính nguyên thủy, đẹp đến mức không thể rời mắt.

Tạ Ly khó khăn lắm mới dời mắt đi, phát hiện phía sau tấm ảnh đó đang đặt một quyển sách: "Nhật ký Nijinsky".

Cô nghe thấy Mạt Mạt đang nói với Bạch Địch Phi:

"Anh không thử cầu xin Châu tổng một chút à, không tranh thủ nữa thì vai diễn này cũng bị người ta giành mất."

Bạch Địch Phi ung dung nói:

"Em nói cũng vô ích, Châu tổng thấy tin đồn xấu của anh giờ vẫn chưa qua, coi như tạm thời giành được vai diễn này cũng giữ không chắc."

"Vậy cũng phải cố gắng chứ, anh cũng chẳng đến công ty lấy lòng, cứ đà này là hết việc hẳn luôn, em không muốn lại phải đổi đoàn đội nữa đâu."

Bạch Địch Phi im lặng, không lên tiếng nữa.

Tạ Ly chợt linh cảm, cầm điện thoại lên tìm Bạch Địch Phi thuộc công ty nào.

Kết quả tìm kiếm vừa hiện ra, cô đứng sững tại chỗ.

Giải Trí Tinh Động, người đại diện pháp luật là Châu Tử Tây, nắm giữ 15% cổ phần cá nhân, Giải Trí Vạn nắm 85% cổ phần, mà Giải Trí Vạn chính là công ty con mảng giải trí văn hóa của Vạn Linh, trong đó mảng kinh doanh lớn nhất và lãi nhất là công ty game.

Giải Trí Tinh Động là công ty nhỏ do phó trưởng phòng marketing của Vạn Linh là Châu Tử Tây ra ngoài thành lập, mới thành lập hơn 4 năm, vốn đăng ký chỉ có 10 triệu tệ, các mảng kinh doanh bao gồm điện ảnh truyền hình, vận hành IP, quản lý nghệ sĩ, v.v, vì lợi nhuận thấp mà hoạt động không ổn định, vẫn luôn là một trong những công ty con cấp 2 mà cô ít quan tâm nhất.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Bạch Địch Phi, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại quá trình quen biết và chơi thân với anh, trên mặt lộ ra thần sắc lạnh nhạt khó đoán.