Chương 15: Lợi ích của bạn thân là nam

Tối ba mươi tết, Tạ Ly uống hết bát canh cá Bạch Địch Phi nấu cho cô, rồi bắt đầu thử từng món một số quần áo mà anh gửi cho cô trong tháng qua.

"Tôi gửi cho chị nhiều quần áo như vậy, chất đống trước cửa thành núi rồi, sao hai tháng nay chị không mở ra xem thế?"

"Tôi tưởng là đồ của cậu gửi nhầm mà."

"Chị mở ra một cái là biết ngay còn gì? Đều là mua cho chị đấy, từ một thương hiệu thời trang đang hợp tác với tôi, đẹp không?"

Kể từ khi về nước, Tạ Ly chỉ mặc cố định vài thương hiệu cao cấp và quần áo may đo riêng, cô chẳng bao giờ để tâm đến chuyện này. Nhưng khi nhìn thấy những bộ quần áo sặc sỡ, kỳ lạ mà đáng yêu này, tâm trạng cô cũng trở nên vui vẻ.

Phải công nhận, con mắt thẩm mỹ của Bạch Địch Phi quả thật rất tốt.

Đây chính là ưu điểm của việc có một người bạn thân là nam, không sợ phải ganh đua về nhan sắc với nhau, mà còn có gu thẩm mỹ xuất chúng.

Anh còn mua cho cô một đôi dép lông thỏ màu trắng, vì Tạ Ly thường thích đi chân trần trong phòng.

"Sao cậu thích màu trắng thế? Vì họ Bạch à?"

Tạ Ly vừa ăn đồ ăn vặt vừa hỏi một cách thờ ơ.

"Màu trắng đơn giản, sạch sẽ, hơn nữa màu trắng cũng có nhiều tông màu, rất nhẹ nhàng, dễ phối."

Câu trả lời của Bạch Địch Phi phù hợp với khí chất nghệ thuật của anh.

"Tôi ra một đề cho cậu nhé, nếu cậu cần lên sân đấu bóng rổ gấp, đồng đội đưa cho cậu bộ đồng phục trắng vừa mới cởi ra, đẫm mồ hôi bẩn và có mùi, kiểu trắng dễ phối này, cậu mặc hay không mặc?"

Tuy cô chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng có thể tưởng tượng được dáng vẻ Bạch Địch Phi bịt mũi, dùng hai ngón tay kẹp hờ lấy bộ quần áo một cách ghê tởm.

"Điều đó còn tùy thuộc vào việc tôi muốn thắng trận đấu đến mức nào."

Tạ Ly lắc đầu không tin, cô không thể tưởng tượng được cảnh Bạch Địch Phi từ bỏ sự theo đuổi đơn giản, nhẹ nhàng, sạch sẽ để đấu đá căng thẳng với người khác, hay quyết liệt chinh phục đối thủ.

Trong dịp Tết, các khu dân cư ở Bắc Kinh treo đầy những đồ trang trí màu đỏ đậm chất lễ hội.

Tạ Ly và Bạch Địch Phi dắt Nhục Trường đi dạo trong khu, thấy phía xa có mấy đứa trẻ đang cầm pháo hoa cầm tay cười đùa.

Nhục Trường thấy pháo hoa có vẻ hứng khởi, sủa vài tiếng. Tạ Ly nhẹ nhàng kéo nó lại, Bạch Địch Phi đi về phía điểm phân loại rác để xử lý phân của Nhục Trường vừa nhặt.

Tạ Ly chợt cảm thấy Nhục Trường hơi bất thường, vừa mới lơ đãng một chút, một con chó thân hình to lớn đã sủa dữ dội lao tới, đuổi cắn Nhục Trường, Tạ Ly không kịp suy nghĩ, nhanh chóng nhấc Nhục Trường lên ôm vào lòng.

Tuy nhiên con chó khổng lồ kia vẫn không chịu buông tha, tiếp tục đuổi cắn, bất ngờ nhảy vào bắp chân của Tạ Ly, suýt làm cô ngã.

Tạ Ly rất sợ hãi, toàn thân run rẩy la hét, con chó lớn vừa sủa dữ dội vừa vây quanh quấn lấy cô, cô muốn chạy cũng không thể chạy.

Trong thoáng chốc Bạch Địch Phi chạy tới, ôm chặt lấy cô, hai chân Tạ Ly rời khỏi mặt đất, nhìn thấy con chó khổng lồ bên dưới đang cắn xé ống quần của Bạch Địch Phi.

Xung quanh đã có vài người vây lại từ xa, chủ nhân của con chó khổng lồ liên tục gọi tên thú cưng, nhưng bất lực.

Lúc này, một người đàn ông trẻ mặc đồng phục quản lý cầm theo một cây gậy điện nhỏ và một cái vợt lưới dài dùng để vớt rác ở hồ bơi chạy tới, mạnh dạn dùng gậy điện chạm nhẹ vào mông con chó khổng lồ, rồi nhanh nhẹn né tránh, cuối cùng dùng cái vợt lưới dài khóa chặt đầu con chó khổng lồ.

Một lúc sau, một người đàn ông trung niên được chủ nhân con chó gọi tới, hai người họ hợp lực trấn an được thú cưng, đeo dây xích và rọ mõm cho nó.

Tạ Ly vẫn chưa hết bàng hoàng, Nhục Trường trong lòng cô cũng run rẩy.

Cô vội vàng ngồi xuống kiểm tra xem chân Bạch Địch Phi có bị thương không, may mắn phát hiện quần jean của anh rất chắc chắn, trên chân anh chỉ có hai vết răng, dần dần rỉ máu, nhìn mà cô thấy rất đau lòng.

Chủ nhân của con chó khổng lồ đã dắt nó lên lầu, chỉ còn người chồng vẫn đang tranh cãi điều gì đó với nhân viên quản lý ở bên cạnh.

Nhân viên quản lý đó, chính là bảo vệ nhỏ lúc nãy - Lưu Tứ Hải.

Tạ Ly đưa Nhục Trường cho Bạch Địch Phi, vì danh phận nghệ sĩ của anh, cô để anh nhanh chóng lên lầu trước đưa Nhục Trường về, rồi cô tự mình bước đến trước mặt hai người kia.

"Bình thường á, chúng tôi đều xích nó lại, nhưng loại chó này, quá quý giá, chúng tôi cứ xích hoài, nó cũng chịu không nổi phải không?."

Người đàn ông trung niên ưỡn cái bụng, đeo thắt lưng với logo hàng hiệu to tướng, nói chuyện với Lưu Tứ Hải bằng giọng chậm rãi mang chút ý tứ cao ngạo.

Anh ta thấy Tạ Ly đen mặt đi tới, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cười cười:

"Xin lỗi cô gái nhỏ, đã làm cô cậu sợ rồi, chút nữa vợ tôi xuống, tôi bảo cô ấy đưa các cô cậu đi tiêm phòng."

"Anh có biết con chó to như vậy mà không xích, không rọ mõm đi trong khu dân cư nguy hiểm thế nào không, ở dưới toàn là trẻ con."

Người đàn ông trung niên rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý để chịu một trận giận dữ, nên cố nhịn, tiếp tục xin lỗi và giải thích với Tạ Ly, nhưng nghe chẳng có chút ý hối cải nào.

Một lúc sau vợ anh ta cũng xuống, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn để đàm phán:

"Cô có yêu cầu bồi thường gì cứ nói, Nha Nha nhà chúng tôi bình thường không như vậy đâu, cho dù nó có luôn như vậy, chúng tôi cũng đủ sức bồi thường."

Tạ Ly vừa định mở miệng, Lưu Tứ Hải cười và nói trước:

"Thưa ông, thưa bà, theo quy định của ban quản lý, chó cỡ lớn đi dạo trong khu phải đeo rọ mõm và xích lại, nếu không khi xảy ra sự cố, chúng tôi có nghĩa vụ báo cáo cơ quan giám sát vì sự an toàn của cư dân."

Người đàn ông trung niên không chắc lắm về lai lịch của Tạ Ly, nhưng khi thấy nhân viên quản lý cười làm lành, cơn giận vừa phải nhịn khi cúi đầu xin lỗi lập tức tìm được chỗ xả:

"Mày là ai hả? Mày vừa dùng gậy điện đánh chó của tao, tao còn chưa tính sổ với đấy!

Mày còn dọa tao à? Mày có biết con chó của tao quý giá thế nào không, riêng tiền thức ăn cho nó một năm đã hai trăm nghìn!

Mày một năm kiếm được bao nhiêu?"

Lưu Tứ Hải tuy tính khí cứng cỏi, nhưng lúc này không nói gì, chỉ nhìn anh ta không chút sợ hãi.

Tạ Ly nhìn ánh mắt bình tĩnh của anh ta, tò mò muốn xem biểu hiện tiếp theo.

Người đàn ông trung niên bị ánh mắt của anh ta chọc giận:

"Nhìn cái gì mà nhìn? Mày tên là gì? Tao nói cho mày biết, tòa nhà số 4 có một tầng hai căn hộ đều là của tao!

Khu này từ khi xây xong tao đã ở đến giờ, với ông chủ công ty dịch vụ quản lý của mày, cái ông gì, lão Vu, Vu Tổng mày chưa gặp nhưng nghe nói rồi chứ?

Cách vài ngày là ăn uống đánh bài với nhau. Mày tên gì, mày dám nói cho tao biết không, ngày mai tao sẽ cho mày cuốn gói khỏi đây."

L*иg ngực Lưu Tứ Hải phập phồng mấy cái, ưỡn thẳng người nói:

"Thưa cư dân, trong khu có camera giám sát, cây gậy điện dòng nhỏ này cũng là vật chuyên dùng để huấn luyện chó.

Tôi tên là Lưu Tứ Hải, là Phó quản lý bộ phận an ninh của trung tâm quản lý khu này.

Nếu ông thấy có vấn đề gì, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.

Tôi đề nghị ông bà đưa cô và anh này đi bệnh viện kiểm tra thương tích và tiêm phòng.

Ngày mai tôi sẽ đứng ở đây, xem ông có dắt chó theo quy định không, nếu không được, chúng ta vẫn phải làm theo quy tắc.

Ông cũng có gia đình và con cái, đang Tết nhất, chúng ta nên hòa thuận, bình an là tốt nhất."

Người phụ nữ nghe giọng điệu vừa nhẹ nhàng lại kiên định của Lưu Tứ Hải, bắt đầu mềm lòng, nói với chồng:

"Thôi thôi, tính toán gì với mấy người này, nổi giận làm gì."

Tuy nhiên người đàn ông trung niên đã quyết tâm hôm nay nhất định phải dẫm Lưu Tứ Hải xuống dưới chân:

"Tao nói cho mày biết, tối nay tao sẽ xem Nha Nha nhà tao có không vui không, con chó của tao mà có chút gì không ổn, tao bảo đảm mày sẽ biến mất khỏi đây, hừ hừ, khu cao cấp thế này, mày không phải ở đây kiếm miếng ăn sao, mày muốn vào còn không vào được!"

"Sao anh biết anh ấy không vào được? Sao anh biết anh ấy không thể là cư dân ở đây?"

Cặp vợ chồng trung niên kinh ngạc quay đầu nhìn Tạ Ly.

"Tôi nghe nói anh Lưu này là nhân viên trẻ gần đây rất được Vu Tổng coi trọng, sắp được thăng chức làm Phó quản lý bộ phận an ninh tổng công ty, hơn nữa tôi còn biết công ty quản lý dịch vụ Vạn Ninh sẽ thưởng cho những nhân viên tận tâm, trách nhiệm và dũng cảm như vậy, anh ấy sẽ sớm trở thành cư dân của khu này đấy."

"Nếu ông không tin, lát nữa kiểm tra xem, tòa nhà số 4 phải không? Không chừng các ông sắp trở thành hàng xóm trên dưới đấy, các ông đều là cư dân, gặp nhau hàng ngày, cũng phải tôn trọng nhau một chút chứ?"

Ba người cùng lúc ngạc nhiên đến trợn mắt.

Lưu Tứ Hải biết vị nữ cư dân trước mặt thân phận bí ẩn, được lãnh đạo sắp xếp phải chăm sóc đặc biệt, nhưng không ngờ lý do là vì cô gái này đầu óc hơi có vấn đề.

Những lời của cô đối với anh ta thật như chuyện hoang đường, là câu chuyện mà anh ta nghĩ cũng không nghĩ ra được.

"Thần kinh!"

Người đàn ông trung niên lẩm bẩm, nhưng với kinh nghiệm sống của mình, ông ta biết Bắc Kinh là nơi “tàng long ngọa hổ”, những người sống trong khu này tuy không phải là đại phú hào, nhưng đa phần không giàu thì quý.

Ông ta nghi ngờ đánh giá Tạ Ly một lượt, bảo vợ để lại số điện thoại của người giúp việc cho cô, rồi ngượng ngùng quay người bỏ đi.

Tạ Ly tất nhiên không hoàn toàn là hành động theo cảm xúc, khi cô đưa Bạch Địch Phi đi tiêm phòng và xử lý vết thương xong trở về, liền gọi điện cho Ngô Tri Vũ, thông báo ý định của mình.

"Tạ tổng, có cần phải làm lớn như vậy không......"

Căn hộ nhỏ nhất trong khu này đối với nhân viên bảo vệ như Lưu Tứ Hải, có lẽ làm việc cả đời cũng không mua được. Ngô Tri Vũ biết Tạ Ly và công ty đều không thiếu số tiền này, nhưng liệu đây có phải là một cách làm hợp lý và đúng quy tắc không?

"Không sao đâu. Tôi đã kể cho anh đầu đuôi câu chuyện này rồi, anh cũng đã hiểu được những ưu điểm của người này.

Hãy làm một bản tài liệu quảng bá trong toàn tập đoàn đi, tôi vốn cũng đang muốn tìm cơ hội để tạo ra một hình mẫu điển hình.

Chỉ khi có thưởng lớn mới có thể thúc đẩy được nhiệt huyết làm việc của nhân viên công ty, nếu cứ làm việc theo quy trình thông thường thì ngược lại sẽ khiến họ đánh mất đi khả năng tưởng tượng về triển vọng công việc của mình."

Ngô Tri Vũ hiểu ý của cô, vui vẻ đồng ý.

"Còn nữa, tôi xem sơ yếu lý lịch của anh ấy mà anh đưa tôi trước đây, hình như anh ta từng đạt thứ hạng cao trong giải võ thuật toàn quốc?"

"Đúng vậy, hơn nữa trước khi giải ngũ anh ấy là cảnh sát vũ trang, sau khi giải ngũ vì hoàn cảnh gia đình nên đến Bắc Kinh làm việc, tôi đã kiểm tra, khi ở trong quân đội anh ấy đã từng được khen thưởng đạo đức vài lần."

"Ừm, mấy ngày nữa anh sắp xếp cho anh ấy học vài tháng kiến thức liên quan và đào tạo lái xe, sau này để anh ta cùng Vương Khôi đi theo tôi nhé."

Người vệ sĩ khác mà cha cô từng thuê đã về quê, còn Vương Khôi tuy thân hình to lớn vạm vỡ, lý lịch trong sáng, nhưng diễn đạt không được lanh lợi, nhiều lúc khi gặp phải tình huống Ngô Tri Vũ và thư ký Tiểu Thái của Tạ Ly không có mặt, anh ta giao tiếp với người ngoài sẽ hơi khó khăn.

Tạ Ly cúp điện thoại, thấy Bạch Địch Phi khập khiễng đi tới.