Chương 32

Trên con đường vắng vẻ giữa đêm đông, ánh đèn đường lờ mờ hắt lên hàng mi của Nguyễn Thanh Ngôn, hình ảnh trong con ngươi anh lúc sáng lúc tối.

Đưa Cố Sương Chi đến dưới lầu nhà cô, anh không nhịn được gọi cô lại. Anh muốn nói với cô vài lời, nhưng vừa mở miệng lại không biết nên nói gì.

"À đúng rồi, cuối tháng anh sẽ sang Đức một chuyến." Nguyễn Thanh Ngôn khai báo hành tung của mình.

Cố Sương Chi nhớ ra chuyện "cục cưng" của anh bị hư, "Đi sửa camera hả?"

"Ừ, tiện đường ghé thăm mấy người bạn. Kỳ này đi đến gần Tết mới về." Nghĩ đến còn biết bao nhiêu chuyện phải chuẩn bị cho mấy ngày Tết, Nguyễn Thanh Ngôn than nhẹ, "Trong phòng làm việc còn rất nhiều chuyện phải làm, mấy bữa nữa chắc sẽ tăng ca. Nếu em có chuyện gì nhớ gọi cho anh đấy."

Không chờ cô đáp lại, anh nói tiếp, "Không có chuyện gì gọi cũng được."

Cố Sương Chi hờ hững gật đầu, "Anh cứ bận việc của anh đi."

Nguyễn Thanh Ngôn không trả lời, hỏi một câu không đầu không đuôi, "Sau đó thế nào?"

Cô không hiểu gì, "Sau đó cái gì?"

"Em với cậu chàng kia."

Thì ra anh còn nhớ chuyện này, ánh mắt Cố Sương Chi vô cùng điềm tĩnh, "Sau đó anh ấy đậu vào trường đại học mơ ước, em trước khi thi đại học thì gặp tai nạn khiến mắt không thể nhìn thấy, thế thôi."

"Ừ, anh hiểu rồi."

Không biết là anh đã hiểu hay chưa, nhưng anh cũng không hỏi nữa.

**

Còn nửa tháng nữa là đến giao thừa, ba mẹ Vu Niệm đã về nước, mấy hôm nay cô và Cố Sương Chi đều chuyển về nhà ở. Dạo này tiệm đàn rất đông khách, phần lớn khách hàng đều nói là thấy Yan đề cử trên Weibo nên bọn họ mới đến đây.

Tin tức xã hội và dư luận đến rồi đi rất nhanh, chuyện ở bến tàu vừa vén màn lên không bao lâu, đề tài trên mạng đã thay được vài vòng.

Mấy ngày trước khi Nguyễn Thanh Ngôn đi Đức, Tiểu Diệp mời Cố Sương Chi đến dự tiệc hàng năm của phòng làm việc. Nơi đãi tiệc là một phòng bao ở khách sạn 5 sao, tất cả nhân viên hợp lại chỉ có khoảng 3 bàn. Theo lời Tiểu Diệp chính là, dù gì cũng có chỗ trống, không đến cũng phải trả tiền. Hôm đó lúc cô đề nghị, Nguyễn Thanh Ngôn không nói gì, mọi người đều đồng ý.

Hôm nay Cố Sương Chi mặc áo lông cừu màu trắng, với vẻ ngoài dịu dàng, cô mặc áo trắng càng tôn lên vẻ mềm mại của mình. Mái tóc đen xõa ngang ngực, cô lấy ngón trỏ quấn vài vòng rồi lại buông ra.

Tiểu Diệp ngồi bên cạnh lôi lôi kéo kéo cô, kích động kể cô nghe, "Cô không biết đâu! Chuyện ảnh chụp của lão đại bị nhϊếp ảnh gia nước ngoài Kio ăn cắp đợt trước, hóa ra là do Phương Đào làm!"

Cô ấy còn đang mong chờ trông thấy vẻ mặt bất ngờ của Cố Sương Chi, ai ngờ đối phương nghe xong lại bình tĩnh gật đầu, "Tôi biết rồi."

Tiểu Diệp chưa hết hy vọng, nói tiếp, "Mấy ngày trước nghe mấy người trong nghề nói, anh ta mở phòng làm việc riêng. Chuyện này chắc cô chưa biết nhỉ?"

Cố Sương Chi lắc đầu, "Chuyện này thì chưa."

"Mở phòng ảnh riêng không khó, cái đáng nói là, cậu ta lại dám lấy danh nghĩa "Học trò của Yan" để thu hút khách." Tiểu Diệp kề sát tai Cố Sương Chi nói nhỏ, giọng nói đầy vẻ khó chịu, "Người ngoài không ai biết anh ta giở trò bẩn thỉu, nên đều đến vì lão đại. Còn mấy người khách lúc trước lão đại giao cho anh ta cũng bị cướp đi mất."

Cố Sương Chi không biết phải nói gì với hành vi vô liêm sỉ như thế, nhíu mày, "Nếu không có tác phẩm nổi bật thì khách hàng sẽ rời đi thôi."

"Cũng đúng, nhưng cứ nhìn là bực bội!" Tiểu Diệp cười thần bí, "Tôi thấy thằng cha Phương Đào này không đơn giản đâu, phòng làm việc của anh ta còn bắt chước y chang bên này."

"..." Cố Sương Chi không muốn nói về mấy người này, "Dù sao cách xa mấy người như vậy là tốt nhất."

Tiểu Diệp lại nhắc đến, "Ôi, nghĩ lại lúc trước còn cùng làm việc với cậu ta lâu như thế, đúng là nổi cả da gà!"

Allen nghe thấy liền gia nhập vào, "Mấy cô đang nói chuyện của Phương Đào?"

Tiểu Diệp gật đầu, "Đúng đó, đúng đó."

Allen nhích lại gần, nói nhỏ, "Tôi nghe mấy người bạn trong giới nói, cái phòng làm việc mới mở của anh ta không đơn giản, có tập đoàn lớn làm chỗ dựa đó."

"Ha, người như thế mà cũng có người chống lưng hả?" Tiểu Diệp cười khinh bỉ, "Chắc chắn là hưởng sái của lão đại bọn mình..."

"Cô nói xem có phải lão đại quá ngốc nghếch không?" Allen hỏi Cố Sương Chi, "Bình thường anh ấy quá tốt với mọi người, ai ngờ lại gặp kẻ ăn cháo đá bát. Nếu mà là tôi ấy à, chắc chắn tôi sẽ công bố mọi chuyện của Phương Đào cho mọi người biết. Với địa vị trong giới của lão đại, "đóng băng" một người là chuyện dễ dàng mà?"

Cố Sương Chi bật cười khúc khích, đây là lần thứ hai cô nghe thấy người ta dùng từ "ngốc nghếch" miêu tả Nguyễn Thanh Ngôn.

Nhưng cô không đồng ý lời Allen nói, cô hiểu thái độ làm người của Nguyễn Thanh Ngôn.

Anh không giàu lòng cảm thông thương xót cho đời, cũng không biết giả vờ khoan dung để làm màu ra dáng, anh chỉ không muốn đứng ở vị trí trên cao nhìn xuống, tùy tiện gạt bỏ cuộc đời của người khác.

**

Tiệc liên hoan của công ty không thể nào thiếu tiết mục lì xì, đặc biệt là phòng làm việc thu nhập cao nhưng nhân viên ít như thế này, sau một năm bận rộn, mỗi người có thể nhận được một bao lì xì dày cộm.

Nguyễn Thanh Ngôn cùng vài đối tác phát lì xì cho từng người một cả ba bàn, trong phòng ăn bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên. Xung quanh có vài người đứng dậy kính rượu cấp trên, Nguyễn Thanh Ngôn nổi tiếng với tửu lượng kém lại bị mời rượu nhiều nhất, Dương Hi Trạch cũng không đến chắn thay anh mà ồn ào hùa theo.

Cố Sương Chi ngồi im lặng, nghe bọn bọ nói chuyện, bất giác bị thu hút bởi không khí ồn ào như thế.

Đợi sau khi phát lì xì xong thì cô cảm giác có người kéo ghế bên cạnh ra.

Trên người anh thoang thoảng mùi rượu, Cố Sương Chi nhận ra anh đang áp sát lại đây.

Cái tay đặt trên đầu gối bị anh nhẹ nhàng nắm lấy rồi lật ngược lại.

Một vật gì đó được đặt vào tay cô.

"Của em nè." Anh nhẹ nhàng nói.

"Của em?" Cố Sương Chi kinh ngạc, ước chừng đồ vật trong tay mình, "Hơi nặng nhỉ..."

Nguyễn Thanh Ngôn cười, "Toàn tờ 1 tệ mà."

"..."

"Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới.”

**

Trên đường về nhà, Cố Sương Chi hỏi anh, “Phương Đào đi rồi, có phải anh nghĩ không thông không?”

“Có gì mà nghĩ không thông chứ?” Nguyễn Thanh Ngôn cười thoải mái, “Người muốn đi thì không cách nào giữ lại được.”

Cố Sương Chi nhớ đến chuyện mọi người tán gẫu, ngập ngừng nói, “Nhưng mà... bọn Tiểu Diệp nói, anh đã sắp xếp cho anh ta xong xuôi hết rồi, chia một số khách cho anh ta, còn định để anh ta lên làm nhϊếp ảnh gia.”

“Đó là chuyện trước đây, quá khứ qua rồi cho nó qua đi, không sao cả.” Nguyễn Thanh Ngôn không giấu điều gì, giọng nói trầm xuống, hơi khàn khàn, “Có phải anh rất dễ bị lừa không? Tiểu Chi, vẫn còn em thông mình.”

Hai từ “Tiểu Chi” vừa thốt ra, khiến cho Cố Sương Chi cảm thấy như có người vừa gẩy lên một dây đàn với âm sắc tuyệt vời, liên tiếp vang lên trong lòng cô.

Anh nói cô giống như một dây đàn.

Cô an ủi anh, "Không phải anh dễ bị lừa, đâu ai dễ dàng nghi ngờ người được mình hết lòng đối đãi chứ.”

Nhưng Nguyễn Thanh Ngôn không hề nghĩ nhiều về việc này, anh dừng bước, sau đó đột nhiên kéo tay cô.

Cố Sương Chi bị bất ngờ nên ngã nhào vào lòng anh.

Mùi rượu trên người Nguyễn Thanh Ngôn vẫn chưa tan, cô mới nhớ ra anh vừa uống rượu. Mỗi khi anh uống say thì bắt đầu nói nhiều.

Cố Sương Chi nghe thấy tiếng nói chuyện của vài người thấp thoáng đằng xa, theo bản năng giãy ra khỏi người anh nhưng lại bị anh ôm chặt không thể động đậy.

Nguyễn Thanh Ngôn tì cằm lên trán cô, hai má lành lạnh của cô áp vào áo khoác của anh.

Cô định nói với Nguyễn Thanh Ngôn rằng anh đã say, nhưng vừa mở miệng thì chợt nghe có tiếng nói phát ra từ phía trên.

Anh nói chuyện mang theo men say nên không được rõ ràng, nhưng lại tiến vào tai cô rất rõ.

"Anh mặc kệ bao nhiêu người rời đi, chỉ cần em ở lại là được rồi."

**

Cố Sương Chi vừa tắm xong thì nghe tiếng mẹ Cố và Cố Nhiên đang bàn bạc về chuyện tiếp đãi người nhà Lục Thiến trong phòng khách.

Bởi vì phong tục khác nhau nên khó tránh khỏi việc phải thay đổi vài chi tiết.

Cố Sương Chi vào phòng bếp hâm nóng sữa thì bị mẹ Cố chặn đường, bắt đầu lải nhải một lúc với cô.

"Con phải mua thêm đồ mới đi." Mẹ Cố nhìn cô từ trên xuống dưới, "Mấy bộ này con mặc bao năm rồi, nên thay đổi hình tượng thôi. Cuối tuần đi mua sắm với mẹ, quyết định vậy nhé."

Cố Sương Chi bất đắc dĩ chuyển đề tài sang Cố Nhiên, "Mẹ, anh mới là nhân vật chính, mẹ mua đồ cho anh đi."

"Thôi, thôi, thôi." Cố Nhiên sợ tới mức nhảy dựng, vội né tránh, "Đồ con nhiều lắm rồi, mẹ tha cho con đi."

Hai anh em không dám gật bừa với mắt thẩm mỹ của mẹ Cố, bà không cam lòng nói thêm hai câu rồi quay về phòng.

Cố Nhiên tiến lại gần đây, mũi thính ngửi ngửi, "Em uống rượu hả?"

"Không có." Cô lắc đầu phủ nhận.

"Ừ, con gái ra ngoài đừng nên uống rượu. Hơn nữa bây giờ Tết nhất tới nơi rồi, ở bên ngoài loạn lắm nên phải nhớ về nhà sớm..."

Nghe Cố Nhiên lải nhải, cô cảm thấy lòng mình ấm áp hẳn, bắt đầu có cảm giác quay về nhà đón tết.

Nhịp điệu của toàn thế giới đều chậm lại, mẹ Cố đang chọn âu phục cho ba Cố ở trong phòng.

Cố Nhiên nhắc đi nhắc lại đủ thứ chuyện, chứng rối loạn cưỡng chế lại tái phát, đến phòng bếp lấy ly sữa được hâm nóng ra. Lúc đi ra anh chỉ chỉ trán cô, nói cô lơ là qua quýt.

Cố Sương Chi thấy mình thật hạnh phúc, tuy mắt không thể nhìn thấy, nhưng cứ mỗi một năm trôi qua, người thân bạn bè ở bên cạnh ai nếu đều không ngại phiền mà chăm sóc cho cái đứa phiền toái là cô đây.

Những điều này được phát ra từ đáy lòng, còn cảm động hơn những hình ảnh đẹp đẽ trên thế gian này.

Và cả...cái ôm vội vàng lúc ở dưới lầu kia, rõ ràng không hề phòng bị nhưng không hề khiến cô cảm thấy đột ngột.

Tiền lì xì của Nguyễn Thanh Ngôn được cô đặt trên đầu giường, Cố Sương Chi mở bao lì xì ra, nhẹ nhàng vuốt ve mấy tờ tiền, nghi ngờ cả đêm cuối cùng cũng biến mất.

Cô đã sớm không tin lời anh nói, gì mà một xấp tiền, nghĩ thế nào cũng không giống tác phong "phá của" của anh.

Nhưng anh lại vô duyên vô cớ tặng tiền lì xì cho cô khiến lòng cô không được tự nhiên.

Cố Sương Chi lấy lọ nước hoa của anh tặng ra, nhẹ nhàng xịt vào không khí.

Mùi hương dịu ngọt lan tỏa khắp phòng, hương thơm này làm cô nhớ đến hơi thở mang theo mùi rượu trước khi rơi vào cái ôm ấm áp của anh, nó khiến con tim cô trở nên loạn nhịp.