Chương 8: Chân thực thế nào

Chương 8: Chân thực thế nào

Edit + Beta: Vịt

Lục Phong Hàn rời đi không lâu, dường như nhận thấy hơi thở bao quanh người biến mất, lông mày Kỳ Ngôn cau chặt lại, sau mấy tiếng hổn hển, mở mắt.

Nhìn bên kia giường, người đã rời đi.

Chống tay ngồi dậy, Kỳ Ngôn sờ sờ bắp chân, đầu ngón tay chạm tới cảm xúc thô ráp. Chỉnh ánh sáng thiết bị đầu cuối cá nhân, cậu nhìn thấy bắp chân mình quấn một vòng băng vải, chỗ kết băng vải, còn được thắt một cái nơ bướm nhỏ.

Tỉ mỉ chạm vào nơ bướm, lại chạm chạm, Kỳ Ngôn mới chưa đã thèm thu tay lại.

Ngồi một lát, Kỳ Ngôn chậm chạp dịch sang bên kia giường, cuối cùng nằm vào chỗ Lục Phong Hàn lúc nãy mới ngồi, có hơi bệnh hoạn cọ cọ chút nhiệt độ còn vương trên gối, đồng thời ấn thiết bị đầu cuối cá nhân, phát một đoạn truyền tin.

Bên trong phòng rất tối, ngoài cửa sổ có chút ánh sáng xuyên qua, để vật dụng hiện ra đường nét mơ hồ. Ánh huỳnh quang màu lam của thiết bị đầu cuối cá nhân hơi sáng lên, chiếu vào khuôn mặt Kỳ Ngôn, làm nổi bật màu da tái nhợt của cậu.

Rất nhanh, truyền tin liên tiếp thành công, đối diện truyền ra một giọng nữ ôn tồn: "Kỳ Ngôn?"

Trên giao diện truyền tin, đường truyền nhắc nhở "mã hóa" với người liên lạc.

Kỳ Ngôn đã khôi phục bình tĩnh, cậu mở miệng nói: "Một tiếng trước, tôi lại xuất hiện tình huống lẫn lộn thực tế."

Giọng nữ đối diện hỏi thăm: "Trước đây, từ lúc cậu về Leto đến nay, đã xảy ra mấy lần?"

Ánh mắt rơi vào một điểm trong không khí, Kỳ Ngôn cẩn thận nhớ lại, vẻ mặt hơi mê mang, cuối cùng cho ra kết luận: "Tôi không biết. Tôi không biết mình đã nhầm lẫn mấy lần."

"Không cần vội, cậu có thể nói cho tôi biết, tình huống lần này cụ thể không?"

"Sau khi làm bảng đo tâm lý xong, tôi đi xuống tầng, đi qua phòng khách, đến phòng bếp rót nước. Lúc về đến cửa, tôi nhận được hồi âm của cô, tiếp đó, cốc nước rơi xuống đất, Lục Phong Hàn từ phòng ngủ đối diện mở cửa đi ra, tôi hỏi anh ta hôm nay ngày bao nhiêu, anh ta trả lời tôi." Giọng Kỳ Ngôn nhè nhẹ, "Tôi cho rằng ngày tháng chính xác."

"Vậy không chính xác là?"

Đầu ngón tay Kỳ Ngôn khẽ run, cậu từng chút từng chút ôm chiếc gối Lục Phong Hàn từng dựa vào trong ngực, ngón tay túm mặt gối, nắm chặt, "Không chính xác chính là, trong trí nhớ của tôi, trước khi tôi xuống tầng uống nước, anh ta cũng ở dưới tầng, đang đọc tin tức. Nhưng mà anh ta nói, anh ta vẫn luôn trong phòng ngủ, không xuống tầng."

""Anh ta" chỉ Lục Phong Hàn sao?"

Giọng nữ đối diện dường như đang ghi chép gì, "Cậu dùng tin tức lưu trữ trong ký ức của cậu, tổ hợp lẫn hư cấu hình ảnh Lục Phong Hàn xem tin tức dưới tầng, phải không?"

"Đúng thế."

Kỳ Ngôn miêu tả tình cảnh trong trí nhớ, "Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần dài màu đen, ngoài cửa sổ có tiếng tàu tuần tra lên xuống, kéo dài 9 giây. Hình ảnh tin tức —" Không đúng, lông mày Kỳ Ngôn cau lại, "Trong tin tức, người phát ngôn quân đội đang tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, nhưng mà, hình ảnh tin tức ở góc phải dưới, ngày tháng hiển thị là ngày 29 tháng 7."

Gò má cọ nhẹ trên gối, Kỳ Ngôn xác định: "Ký ức này, là tôi chắp vá."

"Kỳ Ngôn, có thể trong hình ảnh ký ức, tìm được thời gian hiển thị rõ ràng, chỉ là tình cờ." Giọng nữ đối diện thở dài nhẹ, "Trí nhớ của cậu, hơn hẳn đa số người, đây là một loại thiên phú. Chỉ cần thời gian vài giây, cậu có thể khắc tỉ mỉ hình dáng của một người vào trong đầu, cũng có thể nhớ kỹ cả vị trí ánh sáng, số lá rụng trên đất. Mà lấy những thông tin này làm căn bản, cậu có thể hết sức dễ dàng, xây dựng ra một đoạn ký ức chưa từng xảy ra."

Tốc độ nói của Kỳ Ngôn rất chậm, nhắm hai mắt trả lời: "Tôi quen thuộc cấu tạo mỗi một tấc của phòng khách dưới tầng, cũng quen thuộc vẻ ngoài, tư thế, ngữ điệu và biểu cảm nói chuyện của Lục Phong Hàn, còn từng nhìn thấy cảnh Lục Phong Hàn xem tin tức."

Thế là, lúc bản thân cậu không phát giác gì, cậu đã chắp vá cảnh "Lục Phong Hàn xem tin tức dưới tầng", bỏ vào trong trí nhớ của mình, cũng cho rằng, đây là thật.

Đối diện truyền đến tiếng bút đặt lên mặt bàn, giọng nữ ra phán đoán: "Vốn tưởng rằng, đến hoàn cảnh lạ, ở chung với người không quen, có lẽ sẽ để cậu giảm bớt tình hình lẫn lộn thực tế. Nhưng giờ xem ra, hiệu quả giảm bớt hết sức có hạn."

Kỳ Ngôn không nói chuyện.

Giọng nữ lại nhu hòa: "Nhưng mà không sao, chúng ta có thể tiếp tục thử biện pháp khác, chỉ là lại phải vất vả cho cậu, có gắng phân tích trí nhớ trong đầu, rốt cuộc là giả hay là thật."

"Eliza, chúng ta —"

Chúng ta t b đi.

Nhưng 5 chữ này, Kỳ Ngôn cuối cùng không thể nói ra khỏi miệng.

Cậu chỉ gật đầu: "Được, tôi sẽ cố gắng."

Truyền tin ngắt, ánh huỳnh quang màu lam từ từ tắt.

Kỳ Ngôn lẳng lặng nằm trong bóng tối, bên tai là tiếp hô hấp của mình. Cậu nghĩ, lẽ nào . . . . . . lúc nãy Lục Phong Hàn không trả lời cậu ngày tháng hôm nay, cũng không ôm cậu về phòng ngủ, thậm chí — bảng đo tâm lý gửi đi, căn bản không nhận được hồi âm?

Cậu đã quá quen Eliza, thông tin lưu trữ trong đầu, hoàn toàn đủ cho cậu hư cấu ra một đoạn đối thoại của cậu và Eliza.

Nếu như tất cả đều là giả, toàn là tự cậu hư cấu ra.

Vậy . . . . . . rốt cuộc cái gì mới là thật?

Kỳ Ngôn vùi mặt trong chiếc gối mềm, bên trên đã mất đi nhiệt độ và hơi thở của Lục Phong Hàn.

Cậu nghĩ, hợp đồng ký 2 năm với Lục Phong Hàn hẳn là thật.

Lục Phong Hàn ôm cậu vào phòng ngủ . . . . . . cũng hẳn là thật nhỉ?

Bởi vì Lục Phong Hàn trước kia, chưa từng ôm cậu như vậy.

(Bn dch ch được đăng ti truyenhdt.com humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Dị thường buổi tối ngày hôm đó giống như hòn đá rơi vào hồ nước sâu, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì. Kỳ Ngôn vẫn mỗi ngày khoảng 10h xuất hiện dưới tầng, vừa đọc sách, vừa ăn miếng bánh mì.

Khác thường duy nhất chính là, sau mỗi lần ăn bánh mì xong, Kỳ Ngôn đều sẽ lấy ra chai thuốc to cỡ ngón cái, hòa thuốc viên bên trong với nước uống.

Rõ ràng bình thường yếu ớt lại xoi mói, lúc uống thuốc, nhưng ngay cả lông mày cũng không cau lại một lần, dường như tập mãi thành quen, đã không cảm thấy đắng nữa.

Không biết có phải tác dụng phụ của thuốc lớn hay không, Lục Phong Hàn phát hiện, sau mỗi lần uống thuốc xong, Kỳ Ngôn đều sẽ hơi khó chịu. Còn sẽ dừng lại việc đang làm, yên tĩnh ngồi một chỗ.

Đôi khi là bậc thang, đôi khi là ghế thư phòng, mà vị trí cụ thể, bình thường quyết định bởi lúc đó Lục Phong Hàn ở đâu.

Điều này khiến Lục Phong Hàn không khỏi nghi ngờ, trong khoảng thời gian sau khi Kỳ Ngôn uống thuốc xong, có phải nhất định phải có người ở trong tầm mắt cậu mới được hay không?

Mắt thấy người đối diện ăn bánh mì, lại bắt đầu ngẩn người, Lục Phong Hàn tựa lên ghế, hai chân tự nhiên chuyển hướng, hỏi: "Bánh mì ngon không?"

Kỳ Ngôn hoàn hồn, nhìn non nửa cái bánh mì còn thừa trong tay: "Không có mùi vị gì."

Lục Phong Hàn không hiểu lắm: "Không có mùi vị gì, vậy cậu còn ngày nào cũng ăn?"

"Bởi vì không có mùi vị gì, cho nên không nói được có ngon hay không, cũng không nói được có thích hay không." Kỳ Ngôn ngừng nhai, má trái hơi phồng lên, nghiêm túc giải thích, "Thân thể tôi cần đường, cho nên tôi muốn ăn bánh mì."

Lục Phong Hàn khiêu mi: "Vậy cậu mỗi buổi trưa và tối, đều phải ăn kèm với cái gì đó đưa đến . . . . . . Set meal A, cũng là nguyên nhân giống vậy?"

"Ừ," Kỳ Ngôn đồng ý với phỏng đoán của Lục Phong Hàn, "Không có vị gì, thành phần dinh dưỡng cân bằng mà đầy đủ."

Lúc này, Lục Phong Hàn có hơi hối hận.

Anh còn tưởng, Kỳ Ngôn là bởi vì thích, mới suốt ngày ăn đi ăn lại thứ giống nhau! Mà làm vệ sĩ, đương nhiên phải có tự giác của vệ sĩ, không thể xoi mói thức ăn ông chủ cung cấp.

Hơn nữa, ngoài mùi vị nhạt nhẽo ra, lát bánh mì và set meal A không có khuyết điểm nào khác.

À, vẫn còn, đắt.

Cho dù ai cũng không thể ăn đồ giống như, ăn liền hơn nửa tháng, Lục Phong Hàn đề nghị: "Bọn mình bỏ set meal A, ăn cái khác?"

Kỳ Ngôn lắc đầu: "Bên ngoài rất nhiều thứ rất khó ăn."

Nhớ tới lần trước lúc ra ngoài ăn cơm, trình độ xoi mói của Kỳ Ngôn, Lục Phong Hàn vân vê ngón tay: "Vậy thì không ăn bên ngoài nữa, để tôi nấu!"

(Đứa nào re-up là chó)

Thế là, dưới sự cho phép của Kỳ Ngôn, Lục Phong Hàn mua một đống thức ăn và bán thành phẩm, xét thấy không có robot giúp việc, anh thắt chiếc tạp dề mới mua, tìm kiếm thực đơn trên thiết bị đầu cuối cá nhân, vào bếp.

Ba ngày liên tục, trong bếp đều sẽ bay ra mùi kỳ cục.

Trong lúc đó, Lục Phong Hàn bưng một đĩa món ăn bề ngoài bắt mắt, đặt trước mặt Kỳ Ngôn, còn chu đáo đưa đũa cho cậu: "Nếm thử xem?"

Kỳ Ngôn theo lời gắp một miếng, ăn vào miệng, một lát sau, mới nuốt xuống hết.

Sau đó yên lặng buông đũa xuống.

Lục Phong Hàn không tự rước nhục, hỏi mùi vị món ăn có ngon không, tự giác đổ toàn bộ món ăn, vẫn không quên trấn an Kỳ Ngôn: "Làm khó cậu rồi."

Kỳ Ngôn gật gật đầu: "Ừ."

Là rất làm khó, cậu cho đến bây giờ chưa từng ăn món khó ăn như vậy.

Lại đến giờ cơm, lật luận văn xuất bản mới nhất của liên minh, không đến mười mấy giây đã xem từ đầu đến cuối.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Nhìn về phía phòng bếp, Kỳ Ngôn đứng dậy đi mở cửa.

Vincent Phùng thấy rõ người mở cửa, lời đã chuẩn bị xong nghẹn trong cổ họng, nhất thời không thể thuận lợi nói ra.

Sau khi Mông Cách tìm đến hắn, để hắn hỗ trợ giải quyết việc thăng chức bị cấp trên ngừng lại, hắn liền ý thức được gì đó, bắt đầu men theo điều tra.

Rất nhanh phát hiện, hai ngày trước khi Mông Cách đến tìm hắn, không có hành trình khác.

Ngoài tiệc mừng của Kỳ gia.

Thế là, hắn đứng ở đây.

Chỉ là không nghĩ đến, người ở cùng chỉ huy, tướng mạo khí chất . . . . . . kinh diễm như vậy.

"Anh tìm Lục Phong Hàn?"

Vincent còn chưa kịp tự giới thiệu bản thân, đã bị Kỳ Ngôn nói toạc ra ý đồ đến. Hắn thẳng thắn gật đầu, nghĩ thầm, chỉ huy nhất định đã nói không ít chuyện với Kỳ Ngôn.

Bước vào cửa, Vincent lễ phép không nhìn lung tung, đi theo Kỳ Ngôn vào trong mấy bước.

Lúc này, trong bếp truyền đến mùi khét gay mũi, ngay sau đó, một người bước nhanh từ bên trong ra.

Vincent phản xạ có điều kiện gót chân khép lại, sau lưng ưỡn thẳng, tay chào kiểu quân đội giơ được một nửa, lại bỗng ngừng giữa không trung, hơi buồn cười.

Mà lúc này, cấp trên cũ của hắn, Lục Phong Hàn ở tiền tuyến khu Nam Thập Tự gây dựng ảnh hưởng rất nặng, từng tắm máu quân địch hơn trăm Tinh Hạm, khiến quân phản loạn nghe tiếng mà chạy, ngang hông buộc tạp dề caro màu xám tro, đứng ở cửa phòng bếp, cầm xẻng lật thức ăn ra được khí thế ấn nút bắn pháo hạt năng lượng cao kinh người!