Chương 48: Toàn quân truy bắt
Edit + Beta: VịtQuảng trường chui vòm trời
Thấy Nhϊếp Hoài Đình vội rời khỏi sân khấu, tiếp đó, Cremo và Hodgkin cũng đi ra theo, Lục Phong Hàn kéo ba người Hạ Tri Dương vẫn đang trong kích động ra khỏi đám người, đứng dưới một gốc cây.
Hạ Tri Dương hơi kì quái: "Sao thế?"
Lục Phong Hàn nhìn về phía màn hình trên quảng trường.
Trên sân khấu chỉ còn một mình thư kí trưởng. Có lẽ ba Thượng tướng quân đội cùng rời đi, không khiến mọi người nghi ngờ trong lòng.
Thu tầm mắt lại, vẻ mặt Lục Phong Hàn nghiêm túc: "Nếu tôi nói, Leto lập tức xảy ra chuyện, quân phản loạn đã đánh tới phụ cận, các cậu có tin không?"
Hạ Tri Dương cười nói: "Ha ha ha sao có thể, hôm nay là ngày thành lập, ngày thành lập liên minh đó, quân, quân phản loạn sao —"
Nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất, nhìn Kỳ Ngôn, lại nhìn Lục Phong Hàn, dần cà lăm, "Thật à? Anh nói thật à? Không nói đùa?"
Lục Phong Hàn rất thẳng thắn: "Chắc chắn 80%."
Con số này anh đã nói thấp đi, tính thật ra, tỉ lệ 95%, 5% còn lại, đều là may mắn.
Nghiệp Bùi và Mondrian liếc mắt nhìn nhau, khẽ cắn răng, mở miệng trước: "Tôi tin!"
Hạ Tri Dương giơ tay: "Tôi . . . . . . tôi cũng tin!"
Mặc dù nghe như nói xạo, nhưng không biết làm sao, lời kì lạ như vậy do Lục Phong Hàn nói ra, lại rất khiến người ta tin phục.
Rõ ràng anh chỉ là vệ sĩ của Kỳ Ngôn.
Mondrian hỏi: "Vậy giờ làm sao đây?"
Lục Phong Hàn không đáp, chỉ hỏi: "Thời gian không nhiều, các cậu tính thế nào?"
Nghiệp Bùi ra quyết định cực nhanh: "Tôi về nhà! Nếu quả thực xảy ra chuyện, ba mẹ tôi ở nhà!" Cô nhìn về phía Mondrian, "Cậu có muốn đi cùng tớ không?"
Cô biết cha mẹ Mondrian đều chết bởi quân phản loạn đánh lén, không có người thân khác ở Leto.
Mondrian cũng lập tức gật đầu: "Được, tớ đi cùng cậu!"
Hạ Tri Dương cũng vội vàng nói: "Tớ cũng về nhà!"
Lục Phong Hàn gật đầu: "Mọi người về nhà mình, sau khi về, tìm chỗ có thể tránh nổ để trốn."
Nghiệp Bùi vội hỏi: "Vậy các anh?"
Lục Phong Hàn nhìn về phía Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn không do dự: "Tớ đi cùng anh ấy."
Mấy người nói tạm biệt qua loa, liền chạy ngược dòng người ra ngoài.
Tại chỗ, Lục Phong Hàn nhìn chằm chằm Kỳ Ngôn: "Thật sự đi cùng tôi?"
Kỳ Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Ừ, viết trong hợp đồng, anh bảo vệ tôi, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, bây giờ, thời hạn hợp đồng vẫn chưa hết."
Lục Phong Hàn nhìn người vài giây, cười nhẹ: "Được, tôi bảo vệ cậu."
Bên ngoài bộ chỉ huy.
Nhϊếp Hoài Đình mặc lễ phục quân đội màu đen bước vào phòng chỉ huy, khí thế lẫm liệt đầy sát khí, bốn ngôi sao trên vai khúc xạ ra cảm giác sắc bén của kim loại.
Cremo và Hodgkin đi sau hắn hai bước, ai cũng nét mặt bình tĩnh.
Quá đột ngột, bước chân Nhϊếp Hoài Đình đột nhiên ngừng, xoay người rút súng, miệng súng nhắm thẳng vào ấn đường Cremo!
Con ngươi Cremo trợn tròn, giọng trầm xuống: "Nhϊếp Hoài Đình, ông muốn làm gì?"
Chủ tâm gϊếŧ người dừng lại.
Hodgkin đứng bên cạnh, bị tràng diện này dọa hết hồn, không biết nên khuyên thế nào, đành phải làm người hòa giải: "Tình huống bây giờ khẩn cấp, lấy đại cục làm trọng đi!"
Con ngươi Nhϊếp Hoài Đình tối lại, trên tay cầm súng có nếp nhăn, nhưng rất vững vàng, bóng người rơi trên mặt đất, góc cạnh cũng lộ vẻ sắc bén.
"Vấn đề này nên hỏi ông đấy, Woodrow Cremo, ông muốn làm gì."
Cremo cười lạnh: "Sao, ông cho rằng phong tỏa thông tin là mệnh lệnh của tôi?"
Nhϊếp Hoài Đình không nói.
Sau gần 10 giây im lặng, hắn bỏ súng xuống, chỉ bỏ lại một câu: "Nếu là mệnh lệnh từ trong miệng ông nói ra, tôi bắn chết ông."
Trong phòng chỉ huy, đầy mùi thuốc súng.
Cùng lúc đó, Lục Phong Hàn và Kỳ Ngôn đã ngồi lên xe trôi, dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi quảng trường chui vòm trời.
Thiết bị đầu cuối cá nhân vẫn phát sáng, Vincent không ngừng gửi thông tin tới.
"Lúc nãy tướng quân Nhϊếp rút súng về phía Cremo! Nhưng cuối cùng lại buông xuống! Chẳng lẽ tướng quân Nhϊếp nghĩ, chuyện phong tỏa thông tin không phải Cremo làm? Hoặc là lo vào giây phút khẩn cấp, phe hòa bình bất ngờ làm phản, tạm thời giữ mạng Cremo, trấn định các phe?"
Con ngươi Lục Phong Hàn khẽ động đậy: "Cũng có khả năng."
"Hiện tại toàn ngành họp khẩn, đóng chặt cửa, không rõ tình hình bên trong! Đã điều tra ra, thông tin bị đứt đoạn từ nội bộ," Nói tới đây, Vincent nghiến răng, lại mạnh mẽ trở lại trạng thái làm việc bình tĩnh, "Hiện đã phá nút chặn, mở lại thành công. Theo thông tin mới nhất, "Fontaine số 1" vì tốt cho Leto, đã tử trận toàn bộ pháo đài, cuối cùng còn gửi mấy trăm tin "Kẻ thù tấn công" về phía Leto!"
Giọng Vincent càng nghẹn.
Hô hấp Lục Phong Hàn dừng lại.
Kỳ Ngôn nghe thấy tin tức này, không nhịn được nhìn về phía bầu trời.
Cậu vẫn nhớ lúc rời khỏi Fontaine số 1 trở về mặt đất, từng nhìn thấy pháo đài này trôi lơ lửng trong không gian từ xa. Mỗi người bên trong, chỉ cần từng gặp, cậu đều vẫn nhớ rõ ràng.
Toàn bộ pháo đài. . . . . . tử trận sao?
"Quân phản loạn đã tới gần bên ngoài hệ thống phòng ngự Leto, mang theo lượng lớn vũ khí không rõ, tàu tấn công cỡ nhỏ đã thêm nhiệt xong, dẫn đầu nghênh đón kẻ địch!"
Tin tức quá hỗn tạp, cho dù là Vincent từng ở tiền tuyến, đã quen với chiến sự cấp bách, nhất thời cũng không rõ cái nào quan trọng, cái nào thứ yếu.
Tay Lục Phong Hàn nắm cần điều khiển, mắt nhìn phía trước, vô số suy nghĩ phức tạp nhanh chóng lướt qua, anh cứ cảm thấy có chi tiết nào đó bị lược đi . . . . . .
Sau lưng vọt lên luồng lạnh lẽo, Lục Phong Hàn nắm chặt cần điều khiển, hỏi Vincent: "Phòng điều khiển hệ thống phòng ngự thủ đô?"
Vincent nhất thời không phản ứng kịp: "Gì cơ?"
"Trong phòng điều khiển, bây giờ là ai?"
Vincent bị hỏi, hô hấp hắn dần ồ ồ, mười mấy giây sau, hắn đưa ra đáp án: "Cremo! Ban đầu ở trong tay tướng quân Nhϊếp, 3 tháng, không, 4 tháng, em không xác định được, Cremo yêu cầu tướng quân Nhϊếp giao quyền khống chế hệ thống phòng ngự thủ đô, tướng quân Nhϊếp không chịu, cuối cùng hai bên thỏa hiệp, quyền khống chế được giao vào tay Hodgkin! Trước đó vài ngày, sau khi tướng quân Nhϊếp chính thức từ bỏ Thống soái liên minh, Cremo lập tức lấy quyền khống chế khỏi tay Hodgkin!"
Âm chữ cuối cùng chẻ ra, nhịp tim Vincent cực nhanh, thất thanh gọi: "Chỉ huy —"
Gò má Lục Phong Hàn cứng thành đường cong lạnh lùng, con ngươi như mũi dao.
Giọng Vincent không thể ức chế phát run: "Chỉ huy, có khả năng không —"
Trong nháy mắt, không biết từ hướng nào, truyền đến tiếng "oành" nổ mạnh, lan tận tới thủy tinh trên xe trôi cũng rung lên!
Âm điện tử bên Vincent vang lên: "Chỉ huy, là hỏa tiễn không gian cấp độ hành tinh lùn (*)!"
((*) hành tinh lùn: là một khái niệm được sử dụng để phân loại các thiên thể trong Hệ mặt trời, do Hiệp hội Thiên văn Quốc tế đưa ra ngày 24/8/2006, có thể tự tìm hiểu thêm nhé)Lục Phong Hàn ấn mạnh máy gia tốc.
Tiếng nổ mạnh này, anh chỉ dựa vào tai đã có thể phân biệt rõ ràng.
Một viên hỏa tiễn không gian, rơi vào Leto, thế này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là hệ thống phòng ngự của Leto đã bị đóng, đã bị đóng từ bên trong!
Leto, thủ đô của liên minh, lúc này, lại không hề được bảo vệ dưới họng súng hung dữ của quân phản loạn.
Nếu không phải giờ này ngày này xảy ra trước mặt mọi người, ai dám tưởng tượng?
Vincent khó tin: "Hệ thống phòng ngự trừ khi có quyền hạn của Thượng tướng bốn sao, không ai có thể tự tiện tắt!" Nói xong, hắn lại lẩm bẩm, "Cremo . . . . . . thật sự phản bội liên minh?"
Càng nguy cấp, giọng Lục Phong Hàn càng bình tĩnh: "Tôi cách phòng điều khiển mặt đất của hệ thống phòng ngự thủ đô còn 17 giây đường xe, tôi cướp quyền khống chế trước, có việc thì liên hệ."
Vincent: "Vâng!"
Cảnh sắc ngoài cửa sổ toàn bộ hóa thành đường nét không thể nhận ra, âm điện tử bên trong xe đang nhắc nhở Lục Phong Hàn quá tốc độ, Lục Phong Hàn giống như không nghe thấy.
Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân hiện thông báo — Kênh mã hóa nhận được tin tức.
Đáy lòng tuôn ra suy đoán nào đó, đầu ngón tay Lục Phong Hàn run lên, cách 2 giây, mới mở ra.
Một hàng chữ đập vào mắt, từng chữ như máu và nước mắt.
"Cầm lấy vũ khí, bảo vệ hành tinh phía sau."
"Chỉ huy, may mắn không làm nhục mệnh."
"Fontaine số 1, toàn bộ pháo đài, tử tuẫn, hi vọng, người ở lại trân trọng."
Năm ngón tay Lục Phong Hàn nắm thành nắm đấm, đập mạnh vào bàn điều khiển xe trôi, đáy mắt giăng đầy tia máu.
— Cả pháo đài tử tuẫn!
Kỳ Ngôn bên ghế phụ đưa tay qua, phủ lên nắm tay Lục Phong Hàn.
Hồi lâu, Lục Phong Hàn mới im lặng, cầm lại tay cậu.
Kỳ Ngôn chiếu màn hình giả lập ở thiết bị đầu cuối cá nhân trong không khí, nói vào Lục Phong Hàn: "Tôi đã vào hệ thống, phòng điều khiển mặt đất gần nửa năm qua, đã lục tục tiến hành điều động nhân viên. Biên độ điều động gần 1 tháng, đạt tới cao nhất. Tổng điều động 23 người, 14 người có vấn đề. Hôm nay, 11 người trong đó, cộng thêm 53 nhân viên đã nhận chức 5 năm trở lên, đồng thời vào vị trí."
Lục Phong Hàn gằn tất cả tâm tình xuống đáy lòng, giọng khàn khàn, hỏi: "Là ai phê chuẩn điều vào?"
Anh chợt nhớ tới hồi anh mới đến tiền tuyến, một lão binh từng nói với anh — Trên chiến trường, không kịp bi thương.
"Người tổng phụ trách phòng điều khiển, trung tá Gabriel." Kỳ Ngôn lại bổ sung một câu, "Tôi đã lấy được quyền vào phòng điều khiển mặt đất."
(Bản dịch chỉ được đăng tại truyenhdt.com humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)Phòng điều khiển mặt đất của hệ thống phòng ngự thủ đô.
Gabriel đang trấn an cấp dưới hoảng loạn: "Xem tin tức truyền về, quân phản loạn đã dàn trận ngoài thủ đô, nhưng trước mắt không rõ tình hình, chúng ta phải bình tĩnh, đến khi nhận được mệnh lệnh tấn công! Trước khi nhận được mệnh lệnh, mọi người không được tự ý chủ trương!"
Hắn lại nhấn mạnh: "Mọi người phải tin tưởng, hệ thống phòng ngự của chúng ta giăng lưới lớn, chắc chắn phòng thủ kiên cố Leto!"
Không khí bên trong phòng điều khiển gần như dừng lại, mọi người đều hướng về phía bàn điều khiển.
Chỉ có ít người biết, kênh liên lạc với bên ngoài của phòng điều khiển đã bị Gabriel khống chế, mà lúc này, tất cả "tin tức realtime" phòng điều khiển nhận được, đều là giả.
Đương nhiên, sẽ không đợi được mệnh lệnh của cấp trên.
Trên thực tế, hệ thống phòng ngự của thủ đô hoàn toàn không bật, ngay từ 3 phút trước, đã bị Gabriel lợi dụng quyền của Thượng tướng bốn sao tắt đi!
Có một nữ quân nhân tóc dài hỏi thăm, tại sao cấp trên vẫn chưa ra lệnh, Gabriel trả lời: "Hiện giờ, tình thế của chúng ta vào quân phản loạn không giống trước, bên trên thận trọng ra quyết sách cũng là nên, mọi người phải giữ bình tĩnh."
Đúng lúc này, cửa kim loại phía sau Gabriel đột nhiên trượt ra hai bên, hắn quay đầu lại theo bản năng, cau mày: "Các người là ai?"
Vào phòng điều khiển nhưng không có báo động, vậy nói rõ người đi vào có quyền.
Nhưng hai người đều rất lạ.
Lục Phong Hàn lấy ra một khẩu súng lục gấp.
Chính là khẩu súng mà ngày đó gặp phải tập kích ở ISCO, Kỳ Ngôn lấy từ bên trong vách thang máy ra. Sau khi anh dùng xong không trả lại, chỉ không nghĩ đến, thật sự sẽ có tác dụng.
Miệng súng nhắm ngay ấn đường Gabriel.
Gabriel lùi về sau nửa bước, lớn tiếng quát: "Mày rốt cuộc là ai?" Sau đó hắn nâng cao âm lượng, "Đây nhất định là người của quân phản loạn! Người đâu mau đến —"
Khắp người Lục Phong Hàn sát khí kinh người, trực tiếp bóp cò, "pằng" một tiếng, cắt ngang lời Gabriel.
"Gabriel cấu kết quân phản loạn, che giấu tình thế nguy hiểm của thủ đô liên minh, tình huống đặc biệt, gϊếŧ tại chỗ."
Lục Phong Hàn nói chuyện, đồng thời tiến hành so sánh người trong phòng điều khiến với hình ảnh Kỳ Ngôn cung cấp cho anh, tìm ra 11 người trong danh sách.
Sau đó, mỗi một tiếng súng vang lên, ra đi một cái mạng.
"Phụng Diệp, giống tội kể trên."
"Bổn Kỳ, giống tội kể trên."
"Eliot, giống tội kể trên."
. . . . . .
Liên tục mười một tiếng súng vang lên.
Không tới 1 phút.
Lục Phong Hàn giống như tử thần đi thu hoạch mạng người, ai cũng nghe thấy tiếng lưỡi hái kéo lê trên mặt đất.
Phòng điều khiển từ xao động biến thành tĩnh mịch.
Lục Phong Hàn hoàn toàn không giống bộ dạng mới gϊếŧ người, thậm chí có chút lười biết buông miệng súng nóng hổi xuống, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua: "Đã xử xong, tiếp theo, hi vọng mọi người phối hợp."
Hành động lúc nãy của anh kèm theo những lời này, cũng là đang cảnh cáo vài con cá lọt lưới.
Sau an tĩnh cực hạn, có người thét lên.
Quân nhân ở đây làm văn chức, chưa từng ra chiến trường, gần như đều là lần đầu nhìn thấy máu.
Rất nhanh, có một quân nhân nữ tóc dài bước ra khỏi hàng, bình tĩnh chất vấn: "Chúng tôi tại sao phải tin anh."
Một giây sau, Kỳ Ngôn vẫn vẫn luôn cúi đầu nhập mệnh lệnh mở miêng: "Hệ thống phòng ngự của thủ đô đã bật lại, trong 3 giây trước, đã chặn tổng cộng 31 viên đạn không gian từ hành tinh lùn."
Người hỏi kinh ngạc: "Cậu nói cái gì?"
Ngay sau đó, lại có người phản ứng lại: "Quả thực như lời cậu ta nói, hệ thống phòng ngự đã bật, lúc nãy là trạng thái tắt!"
"Cậu ta nói là thật! Chúng ta vừa bị Gabriel lừa!"
Những người còn lại không quan tâm tiếng súng liên tục lúc nãy nữa, vội nhào tới trước bàn điều khiển.
Lục Phong Hàn nói tiếp lời Kỳ Ngôn: "Trước đó, hệ thống phòng ngự bị Gabriel tắt, số đạn không gian quân phản loạn ném từ hành tinh lùn đã rơi vào thủ đô."
Anh nhìn mọi người xung quanh: "Sau này, an nguy của Leto, đều ở trong tay mọi người!"
Nữ quân nhân lúc trước chất vấn sau khi xác nhận tình huống, gót chân sát lại, thay mặt những người khác chào Lục Phong Hàn kiểu nhà binh: "Ắt không để xấu hổ!"
Lục Phong Hàn chào lại.
Lại một người vội vàng mở miệng: "Không được, Gabriel đã chết, chúng tôi không đủ quyền hạn, cùng lắm chỉ có thể nâng cấp bậc phòng ngự đến cấp A!"
Lục Phong Hàn không do dự, bước đến bên cạnh người nói chuyện, ở trên giao diện xác thực quyền hạn, nhập một dãy số, sau khi xác thực vân tay, lại nhập mật mã ba lớp.
Âm điện tử vang lên: "Xác thực thông qua, đã xác nhận cấp bậc phòng ngự: Cấp S."
Mọi người ở đây đều biết, chỉ có thân phận cấp tướng quân liên minh, mới có tư cách nâng cấp bậc phòng ngự
Nhưng Lục Phong Hàn không nói rõ thân phận, không một ai chủ động hỏi.
Quyền hạn mở ra.
Bốn bức tường rõ ràng phòng điều khiển nhanh chóng sáng lên, hiển thị bản đồ sao đầy đủ. Chính giữa phòng điều khiển, hiện ra một khối cầu rõ ràng — Chính là Leto.
Chỉ thấy lưới phòng ngự bao quanh Leto đã vào vị trí, trên mỗi một khu bực, đều có lớp ánh sáng như lá mỏng bao trùm.
Trước khi Lục Phong Hàn rời đi, hướng mặt về phía nữ quân nhân trước đó chất vấn anh, "Liên minh có thể tin tưởng cô không?"
Nữ quân nhân gật đầu, ánh mắt kiên định: "Tôi tốt nghiệp trường quân đội Đệ Nhất, khẩu hiệu của trường trường quân đội Đệ Nhất, chỉ vì liên minh, không hề chùn bước!"
Khóe môi Lục Phong Hàn kéo ra độ cong, anh giao súng lục gấp trong tay cho đối phương, "Hiện tại lưới phòng ngự đã mở ra toàn bộ, ngoài Thượng tướng bốn sao, không thể tắt. Cho cô cây súng này, nếu lại có người định vùi liên minh vào tình thế nguy hiểm, gϊếŧ không cần luận tội."
Nữ quân nhân trịnh trọng nhận lấy súng.
Đi ra phòng điều khiển, hai người lại lên xe, Kỳ Ngôn hỏi: "Giờ đi đâu?"
"Đến tháp phóng trước."
Hai chữ kia, khiến Kỳ Ngôn lập tức nhớ tới, ngày đầu cậu đến Leto, trên chiếc xe trôi bản limited màu đỏ tươi của Hạ Tri Dương, đối phương từng chỉ cho cậu tháp phóng in kí hiệu trường kiếm khiên bạc của quân đội.
Lúc đó Hạ Tri Dương nói, mặc dù cậu ta ở Leto mười mấy năm, cũng không biết thứ đó rốt cục dùng để bắn cái gì.
Chưa lái bao xa, mặt đường phía trước bị nổ ra một rãnh to, đứt đoạn. Lục Phong Hàn không chút do dự chuyển hướng chậm lại, lái ra khỏi làn xe.
Âm điện tử trong xe vừa nhắc nhở sai lộ trình, vừa cảnh báo đã quá tốc độ, nhưng hai người trong xe đều không để ý tới.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ biến thành cảnh đường phố, thiết bị đầu cuối cá nhân vang lên, Vincent vừa nhận điện, đã tuôn ra một đống tin tức:
"Quân vũ trụ và quân phản loạn đã đánh nhau, chỉ là có hai cảng quân sự bị nổ tung, tốc độ tàu xuất cảng chậm đi!
Anh đoán đúng lắm chỉ huy, tướng quân Nhϊếp yêu cầu những nơi khác ở khu trung ương điều quân canh giữ Leto, chính xác điều tới, vẫn chưa được 6 đội mà tướng quân Nhϊếp yêu cầu!
Bực hơn là, tướng quân Nhϊếp yêu cầu thăng cấp trang bị cho quân bản địa Leto, người phụ trách là phe hòa bình, cứ kéo dài không điều đi, hiện tại 70% vũ khí vẫn chất trong kho, quân bản địa đều dùng kiểu cũ mấy năm trước! Thế này bảo người ta đánh kiểu gì? Đánh tay không sao?"
Vincent nói một mạch không thở gấp: "Bây giờ đáng sợ nhất chính là, chúng ta biết bao nhiêu tàu trôi trong không gian, radar quét qua, đã đếm hết, nhưng chúng ta không biết, trước đó, quân phản loạn phái bao nhiêu người lẻn vào Leto."
Hắn ngừng một giây, "Đặc biệt là, trong tình huống một Thượng tướng bốn sao của liên minh hộ giá hộ tống."
Những lời này nói ra, giờ hắn vẫn còn cảm giác nằm mơ.
Thậm chí mơ cũng sẽ hoang đường như vậy!
Đến nay hắn cũng không nghĩ ra lí do Cremo phản bội liên minh, mở cửa dẫn quân phản loạn vào!
Lục Phong Hàn nhắc tới: "Còn cả hải tặc vũ trụ. Bữa tiệc này của Leto, bọn họ không thể không có một chén canh."
Não Vincent xoay chuyển rất nhanh: "Đám hải tặc kia thời gian trước như ngủ đông, động tĩnh quá nhỏ, chẳng lẽ bọn chúng đã —"
"Nếu không thì lẻn vào Leto, điểm hỏa xung quanh hành tinh chính ở tinh hệ nào đó." Đường cong cằm Lục Phong Hàn căng lại, nói với Vincent, "Để tăng cấp độ phòng vệ hệ thống phòng ngự của thủ đô tới cấp S, tôi đã dùng chìa khóa quyền hạn của tôi."
Vincent kinh ngạc: "Chỉ huy, quyền hạn của anh thế mà chưa bị xóa? Anh đã chết lâu vậy rồi!"
Lục Phong Hàn thật ra cũng nghi ngờ giống vậy.
Phía quân viễn chinh vẫn chưa công bố tin tức anh chết, nhưng thật ra phần lớn mọi người đã ngầm thừa nhận anh chết.
Quyền hạn của anh vẫn còn, chỉ có thể nói rõ, Nhϊếp Hoài Đình từ may mắn 1 phần 10 triệu, cho rằng anh còn sống, hoặc là, giữ lại thân phận của anh, để tưởng nhớ.
Nhưng dù là lí do nào, cũng tiện cho anh lúc khẩn cấp.
(Đứa nào re-up là chó)Sau khi cúp truyền tin, xe trôi tiếp tục tiến về phía tháp phóng.
Trên đường lớn đã không thấy dân thường, khắp nơi đều là hố và cháy đen do nổ tung tạo thành. Cảnh sát bên trong liên minh an nhàn quá nhiều năm, gặp phải chiến loạn, không biết bao nhiêu người hoảng loạn.
Ngực Lục Phong Hàn nghẹn ấm ức.
Quân viễn chinh nhiều năm như vậy, đứng vững ở tiền tuyến khu Nam Thập Tự, sẵn sàng chiến đấu, vô số hi sinh, không lùi nửa bước, vì để ngăn chiến tranh ở bên ngoài.
Nhưng thế sự khó liệu, một bước tiếp một bước, cả liên minh cuối cùng bị đẩy vào vũng bùn chiến tranh.
Lục Phong Hàn mở miệng, giải thích với Kỳ Ngôn: "Hiện nay Leto đã rối loạn, chính là thời cơ tốt để đυ.c nước béo cò, nếu tôi là quân phản loạn, tôi sẽ nhân lúc rối loạn đi tìm thứ tôi cần."
Kỳ Ngôn phản ứng cực nhanh: "Bộ nguồn hệ thống điều khiển trung tâm của tàu quân sự?"
"Không sai, nếu hải tặc vũ trụ đã đến Leto từ lâu, vậy nói không chừng bây giờ đã ra tay."
Kỳ Ngôn: "Tháp phóng —"
"Tháp phóng chỉ để che đậy," Lục Phong Hàn từ rất lâu đã nghe Nhϊếp Hoài Đình kể một lần, "Dưới tháp phóng có két sắt, bộ nguồn hệ thống điều khiển trung tâm ở Leto, tướng quân Nhϊếp không tin tưởng Cremo, rất có thể sẽ để hệ thống điều khiển trung tâm ở trong đó, không ai đυ.ng vào được."
Xe trôi sau khi xuyên qua một đoạn đường lớn, Lục Phong Hàn chuẩn bị lái xe trở lại làn, gần đến lúc cua, đột nhiên liếc thấy một bóng người, anh bỗng phanh xe, mở cửa xe, mở miệng với người vẫn đang ngây ra: "Lên xe."
Hạ Gia Nhĩ ngồi lên xe, mới hoàn hồn: "Sao hai người lại ở đây? Dân thường không phải đi tị nạn hết rồi sao?"
Lục Phong Hàn không đáp, chỉ hỏi: "Sao cậu lại ở đây không đi tị nạn?"
Hạ Gia Nhĩ thành thật trả lời: "Tôi đến quảng trường chui vòm trời dự lễ, sau đó robot an ninh bắt đầu nhanh chóng di dời mọi người. Tôi
không đi tị nạn, năm nay năm 4, tôi tốt nghiệp sẽ nhập ngũ, muốn quay về trường, xem có thể giúp gì không, không nghĩ tới chặn đường không thể quay về. Bây giờ Leto . . . . . . quá hỗn loạn."
Hắn nghe còi báo động kéo dài không ngừng bên ngoài, cảm thấy không chân thực: "Quân phản loạn . . . . . . sao đột nhiên đánh tới? Đột nhiên xuất hiện như cô hồn. Hơn nữa, hơn nữa, hôm nay là ngày thành lập liên minh."
Đúng thế, hôm nay còn là ngày thành lập liên minh.
Đáng tiếc không ai có thể giải đáp nghi vấn này giúp hắn.
Hạ Gia Nhĩ nhanh chóng thu lại tâm trạng, hỏi Kỳ Ngôn: "Hai người bây giờ đi đâu?"
Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Phong Hàn lại vang lên, anh ra lệnh bằng giọng nói, màn hình giả lập xuất hiện giữa không trung.
Trong tấm hình, chính là người trước đó không lâu còn đứng trên sân khấu quảng trường chui vòm trời.
Hạ Gia Nhĩ há to miệng, đôi con ngươi trợn tròn, tưởng mình hoa mắt, lại phản xạ có điều kiện chào theo nghi thức quân đội: "Tướng quân Nhϊếp!"
Nhϊếp Hoài Đình đáp lại, ánh mắt chuyển về phía Lục Phong Hàn: "Chưa chết?"
Lục Phong Hàn đáp lại đơn giản: "Chưa chết."
Sau khi dùng quyền hạn của mình mở phòng ngự cấp S, anh biết, Nhϊếp Hoài Đình ắt sẽ tìm đến anh.
Nhϊếp Hoài Đình: "Giờ đang ở đâu?"
"Đang trên đường đến tháp phóng."
"Ừ," Nhϊếp Hoài Đình thấp giọng ra lệnh, "Bộ nguồn đang ở đang ở bên trong, nhớ kỹ, sau khi lấy được bộ nguồn, lập tức lên đường trở về tiền tuyến. Nếu không mang theo đồ đi được, cháu đích thân tiêu hủy!"
Lục Phong Hàn giương mắt, đối diện đôi mắt không hề lộ ra chút vẩn đυ.c của Nhϊếp Hoài Đình: "Leto không giữ được nữa?"
Hỏi ra câu này, Hạ Gia Nhĩ đang mông lung tỏ vẻ sợ hãi.
Nhϊếp Hoài Đình đưa ra đáp án khẳng định: "50% không giữ được. Chú sợ hai mặt thụ địch, kiên trì giữ quân viễn chinh ở lại tiền tuyến, nếu toàn bộ quân đoàn trung ương đến đúng lúc, có thể ngăn cản tấn công của quân phản loạn hôm nay."
Đáng tiếc, không có việc gì như ý.
Không chỉ quân điều đến thực tế chỉ có một nửa, vũ khí còn không mang theo được.
Lục Phong Hàn không nhiều lời nữa: "Chú mới 70 tuổi, vẫn sống tốt mấy thập niên nữa, đừng chết."
Nhϊếp Hoài Đình cũng không có thời gian nhiều lời với anh: "Biết rồi."
Nói xong cũng cũng cúp trò chuyện.
Hạ Gia Nhĩ chậm chạp chớp mắt: "Vừa nãy . . . . . . vừa nãy thật sự là tướng quân Nhϊếp? Leto thật sự không giữ được? Anh, anh, anh là —"
Lục Phong Hàn không trả lời vấn đề nào, hỏi ngược lại hắn: "Cậu ở trường quân đội Đệ Nhất, thành tích rất tốt?"
Lực chú ý của Hạ Gia Nhĩ trong nháy mắt chuyển dời, gật đầu: "Cũng tạm."
"Mô phỏng thực chiến thì sao?"
Hạ Gia Nhĩ tự hào nói: "Điểm cao nhất năm nay!"
"Được." Lục Phong Hàn hướng Kỳ Ngôn, "Có thể nhìn thấy tình hình xung quanh tháp phóng không?"
Kỳ Ngôn lách vào hệ thống giám sát của Leto, tốc độ cực nhanh tìm được giám sát gần tháp phóng, chiếu video trong không khí.
Lục Phong Hàn chỉnh xe trôi thành nửa tự động lái, gọi Hạ Gia Nhĩ cùng xem.
Gần tháp phóng, 5 chiếc xe bọc thép đỗ ở đó, một nhóm người đang giao chiến với quân đóng ở tháp phóng. Kẻ địch rõ ràng hung hãn, quân đội đóng giữ tay chân khua múa, bị đánh ép.
Hạ Gia Nhĩ khẩn trương: "Mấy quân nhân kia nhất định không đạt tiêu chuẩn môn đánh võ ở trường! Ra quyền trái đánh huyệt thái dương nó đi! Đánh đi!"
Lục Phong Hàn: "Việc canh gác tháp phóng, chỉ là chức vị nhàn hạ vô thưởng vô phạt, mấy người này có thể trụ lâu được như vậy, đã coi như tố chất tốt."
Kỳ Ngôn lên tiếng: "Tôi tìm được thứ hay ho."
Lục Phong Hàn giương mắt: "Cái gì?"
"Gần tháp phóng có một pháo đài ẩn núp cỡ nhỏ, hẳn là nước cờ dự bị. Nhưng tôi xem lượng đạn, chỉ có 5 phát." Kỳ Ngôn hỏi Lục Phong Hàn, "Nhắm vào đâu?"
Lục Phong Hàn không do dự: "Nổ xe bọc sắt của bọn chúng."
Ngón tay Kỳ Ngôn nhập mệnh lệnh nhanh chóng, chỉ thấy trên màn hình giám sát, ba viên đạn rơi vào giữa 5 xe bọc thép, để phòng ngoài ý muốn, viên thứ 4 viên thứ 5 bắn ra liên tiếp, nổ tung xe bọc thép.
Mấy kẻ địch không ngờ sẽ gặp phải tập kích, tụ lại phòng bị xung quanh, miễn cưỡng để quân đóng ở tháp phóng tranh thủ chút thời gian thở dốc.
Lục Phong Hàn lại mở miệng: "Lúc đó đó, tôi sẽ lái xe va thẳng tới, Hạ Gia Nhĩ, cậu cầm súng nhân lúc hỗn loạn bắn chết những người đó."
"Vâng!" Hạ Gia Nhĩ đáp xong, lại kịp phản ứng, "Nhưng em không có súng!"
"Súng trên đất, đều là súng của cậu, chỉ xem cậu có nhặt được không, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi! Cần kiệm là đức tính tốt đẹp!"
Hạ Gia Nhĩ xem kĩ video giám sát, ghi nhớ vị trí súng rơi trên đất.
Toàn là người trọng thương hoặc là đã chết rơi trên đất, hắn bắt đầu cầu nguyện mình có thể nhặt được một khẩu súng đủ đạn.
Lục Phong Hàn lái xe trôi màu đen, lao vào trong vòng chiến như mũi dao sắc. Cấp tốc, anh phanh mạnh xe, Hạ Gia Nhĩ theo quán tính nghiêng về phía trước đồng thời mở cửa xe ra, vịn khung xe duỗi tay ra, còn tham lam, tiện thể mò 2 cây súng, ngồi dậy đóng cửa xe.
"Yên tâm bấm cò súng, chiếc xe này làm từ kim loại composite lỏng, tháo cửa xe xuống chính là tấm chắn."
Nghe Lục Phong Hàn nói xong, Hạ Gia Nhĩ hô to một câu: "Kỳ Ngôn cậu xa xỉ thật đấy! Thật sự quá xa xỉ! Một centimet vuông kim loại composite lỏng tôi cũng không mua nổi!"
Lúc này, Lục Phong Hàn nắm chặt cần điều khiển, cả sườn xe vung lên, chắn góc nhìn, hai tay Hạ Gia Nhĩ cực ổn, bình tĩnh ngắm, ấn cò súng, "pằng", một súng head shot!
Người hai phe trong vòng chiến lập tức hiển thân phận địch ta của người vừa đến, rất nhanh, xe trôi màu đen bị bắn liên tục mấy tiếng.
Tiếng vang âm ỉ tạo nên tiếng vong trong xe.
Hạ Gia Nhĩ vừa bắn súng vừa cảm thán: "Kim loại composite lỏng đỉnh thật!"
Hắn chỉ mở một khe cửa sổ xe, vừa đủ miệng súng lộ ra ngoài. Hơn nữa hắn phát hiện, Lục Phong Hàn không biết mọc bao nhiêu con mắt, mỗi góc độ hất sườn xe, đều là góc độ bắn súng hoàn mĩ nhất của hắn.
Hạ Gia Nhĩ có cảm giác vui vẻ được người giàu kinh nghiệm bảo vệ!
Bọn họ giống như một chiếc lô cốt di động, dễ dàng thu hoạch tính mạng kẻ địch, đến khi tất cả quân địch mất mạng, Hạ Gia Nhĩ mới buông súng xuống.
Nhưng Lục Phong Hàn không vội xuống xe.
Kỳ Ngôn mở miệng: "Quân đóng ở tháp phóng không sao."
Lúc này cửa xe bị mở ra.
Mặc dù mấy người Lục Phong Hàn vừa hỗ trợ giải quyết quân địch, nhưng quân trú đóng cũng không tùy tiện tiến lên, ôm cảnh giác.
Lục Phong Hàn cũng không đến gần, chỉ mở miệng: "Phụng mệnh cấp trên, đến lấy đồ."
Nói xong, lập tức bước tới tháp phóng.
Trên người quân trú đóng toàn là vết thương, không có sức chiến đấu, nhìn nhau, không ngăn lại, cũng không truy hỏi.
Thứ nhất, bây giờ toàn là hệ thống bắn tự động, bọn họ canh ở đây, cùng lắm là để đề phòng tình huống đặc biệt, cho nên, nếu mục tiêu của người đến là hệ thống bắn, hẳn đã đến uổng công.
Thứ hai, bọn họ chỉ là binh sĩ cấp thấp nhất, gần như không biết nơi này có thứ gì đáng lấy, nếu đúng là cấp trên ra lệnh, vậy chính là bí mật quân sự bọn họ không có quyền biết.
Lục Phong Hàn đi rất nhanh, vừa đi vừa nói: "Cách lưới phòng ngự thủ đô bị đóng và mở lại, chỉ hẹn 10 phút, vừa nãy chúng ta đã tiêu diệt tiểu đội xe thiết giáp đến trước nghiên cứu địa hình, quân phản loạn hẳn là không biết nơi để bộ nguồn cụ thể, cho nên phải phái nhiều người đến nhiều nơi. Bây giờ chúng ta đã tiêu diệt cả đội, ắt có chi viện tới, chúng ta phải nhanh, lấy đồ xong liền đi."
Lách tới sau tháp phóng, Lục Phong Hàn dán thiết bị đầu cuối cá nhân lên thân tháp, 3 giây sau, vỏ kim khí xuất hiện một chuỗi kí tự màu lam. Lục Phong Hàn xác nhận quyền hạn, một cánh cửa chỉ đủ 1 người ra vào xuất hiện trước mặt ba người.
Lục Phong Hàn để Hạ Gia Nhĩ đi vào đầu tiên, Kỳ Ngôn ở chính giữa, anh chắn phía sau.
Sau khi đứng lại, cửa lập tức đóng, ba người theo tấm ván kim loại giảm nhanh xuống, Hạ Gia Nhĩ mới phát hiện, đây hẳn là thang máy.
Chưa đến 10 giây, thang máy dừng lại, Lục Phong Hàn sải bước về phía trước, dùng mật mã Nhϊếp Hoài Đình gửi đến mở két sắt, nhấc một chiếc vali bên trong ra, xoay người về đường cũ.
Lại ngồi lên xe trôi, Lục Phong Hàn kéo cần điều khiển, bên trong xe lập tức vang lên âm báo "Bạn đã vượt tốc độ". Lục Phong Hàn coi cái này như white noise, lái thẳng đến cảng Leto.
Hạ Gia Nhĩ cầm súng, há miệng, rất muốn hỏi Lục Phong Hàn anh có phải cái người trong lịch sử trường em không, nhưng không biết làm sao, lại không hỏi ra được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hỏi ra: "Chúng ta không đi hỗ trợ sao?"
Câu trả lời của Lục Phong Hàn gần như lạnh lùng: "Giúp được gì?"
Hạ Gia Nhĩ bị hỏi khó.
Lục Phong Hàn nói thẳng: "Cục diện hôm nay, ngay từ khi quân viễn chinh tiền tuyến lần đầu tan tác đã xác định, không phải sức một người tạo nên, cũng không phải sức một người có thể thay đổi. Mà là từng vòng một, từng bước một, dần dần đi tới hôm nay. Ai cũng vô tội, ai cũng đùn đẩy."
Hạ Gia Nhĩ mê mang.
Giáo dục mà hắn tiếp nhận ở trường quân đội Đệ Nhất, khiến hắn thấy chiến liền chiến, nhưng bây giờ phát hiện, đối mặt với thế cục hỗn loạn trước mặt, cũng không thể chiến.
"Vậy . . . . . . vậy không giữ được, Leto cứ bị mất như vậy à? Liên minh làm sao đây?"
"Lấy gì để giữ." Khuỷu tay Lục Phong Hàn chống mạn cửa sổ, âm cuối ngắn ngủi, "Không có Leto thì sao? Người liên minh ở đâu, tôi ở đó. Hôm nay bị cướp, cùng lắm thì ngày mai cướp lại."
Lúc này, truyền tin của Vincent lại gọi đến.
Trong lòng Lục Phong Hàn nặng nề, cứ có chút dự cảm xấu.
Anh nhận: "Nói."
Vincent đánh mất bình tĩnh và khắc chế, giọng căng thẳng như dây cung sắp đứt: "Chỉ huy, tin tức mới nhất! Tướng quân Nhϊếp Hoài Đình trọng thương, trước khi vào khoang trị liệu, thông báo toàn quân, yêu cầu bất kể giá nào, lập tức truy bắt nguyên Thượng tướng bốn sao Hodgkin!"
Lục Phong Hàn gằn từng chữ: "Hodgkin."
Cái người đại diện phe trung lập chưa bao giờ tham dự vào tranh chấp giữa phe chủ chiến và phe hòa bình, được coi như người hòa giải nội bộ quân đội, quả hồng mềm, quả óc cho chưa tách vỏ.
Bởi vì cảm giác tồn tại cực ít, nếu không phải ra mắt ở quảng trường chui vòm trời, Lục Phong Hàn không thể nhớ lại tướng mạo Hodgkin.
Vincent phẫn nộ đến nghẹn ngào: "Tội danh truy nã là, phản bội liên minh. Chỉ huy, chính hắn mở cửa Leto thậm chí cả liên minh cho quân phản loạn!"