- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ái Muội Có Kỳ Hạn
- Chương 45: Là phiền phức sao
Ái Muội Có Kỳ Hạn
Chương 45: Là phiền phức sao
Chương 45: Là phiền phức sao
Edit + Beta: Vịt
MC hiện trường phản ứng trước nhất, cô nàng miễn cưỡng lộ ra nụ cười nghề nghiệp, nhưng không thể hoàn toàn che giấu khẩn trương khẩn trương, tìm từ cũng không quá khéo léo: "Chào ngài, xin hỏi . . . . . . ngài xác định không tìm nhầm người chứ?"
Cô nàng nhìn người đàn ông trước mặt tướng mạo mặc dù bình thường, nhưng khí thế cực kỳ lạnh lùng, lại nhìn Giang Vân Nguyệt sắc mặt cực kém.
Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trên mạng không ít người cũng có nghi ngờ giống bà ta.
"—??? Giang Vân Nguyệt không phải phu nhân nhà họ Kỳ sao, mặc dù vừa là con riêng vừa là tuesday thượng vị, nhưng sao lại có liên quan tới quân phản loạn?"
"— Phòng tìm kiếm tình báo quân sự? Vậy mà điều động phòng tìm kiếm tình báo quân sự? Tổ chức này trực thuộc quân đội, vẫn luôn nửa trốn trong bóng tối, lần này lại bởi vì Giang Vân Nguyệt mà lộ mặt! Mặc dù là mặt giả . . . . . ."
"— Các thím ngẫm mà xem! Giang Vân Nguyệt vừa mới nói Kỳ Ngôn vì tiền, có nghi ngờ hại chết bố đẻ, Kỳ Ngôn lập tức làm sáng tỏ mình có tiền! Kỳ Văn Thiệu có máu mặt, chết không rõ ràng, cảnh sát Leto đến bây giờ vẫn chưa lên tiếng, tại sao? Người của phòng tìm kiếm tình báo quân sự đến chính là nguyên nhân! Nếu Giang Vân Nguyệt cấu kết với quân phản loạn, thuận tiện còn hại chết chồng mình — Cái này vượt khỏi phạm vi quyền hành của cảnh sát Leto rồi!"
Giang Vân Nguyệt rất căng thẳng, nói đúng ra, bà ta cảm nhận được sự hỗn loạn nào đó bởi vì tình huống không rõ và mất kiểm soát mang đến, cơ bắp toàn thân đều lập tức trở nên căng thẳng, bà ta không ngừng tự an ủi, những người chế giễu bà, tất cả đều đã chết "bất ngờ", không một ai nghi ngờ bà ta.
Cái người cho bà ta "Hà Dảm" còn đảm bảo, loại độc tố này vừa quý vừa bí mật, cả Leto không có mấy ai có, mà sau khi người chết, pháp y cũng không cách nào điều tra ra nguyên nhân cái chết cụ thể.
Tất cả đều kín kẽ, không chút sơ hở!
Giang Khải ở trong tù, Kỳ Văn Thiệu không cam tâm hơn nữa cũng đã chết, chỉ cần tiếp tục để Kỳ Ngôn biến mất, tất cả sản nghiệp của Kỳ gia đều sẽ bị bà ta nắm trong tay, sao có thể có trở ngại xuất hiện chứ?
Bởi vì khóc quá nhiều, giọng mũi Giang Vân Nguyệt rất nặng, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía người vừa tới: "Tiên sinh này, ông nói cấu kết với quân phản loạn, là chỉ tôi sao?" Bà ta lộ ra hoảng sợ của người bình thường sau khi bị hiểu nhầm, "Trong chuyện này có phải có hiểu nhầm gì không?"
Bà ta giống như là đột nhiên nghĩ tới khả năng nào đó, đột nhiên lẩm bẩm: "Giang Khải, Văn Thiệu — bây giờ là đến lượt tôi sao?"
Vincent lạnh nhạt nhìn bà ta diễn, nghĩ thầm tố chất tâm lí người này cũng không tệ lắm, lúc thế này rồi, vẫn còn muốn vứt nồi lên người Kỳ Ngôn.
Chỉ huy đã bảo hắn biểu hiện thật tốt, Vincent không ngại kéo dài quá trình bắt người một chút.
Hắn nghĩ thế nào liền nói thế đó: "Ý bà là, bà trong sạch, chuyện cấu kết với quân phản loạn quân phản loạn, bà không làm được. Là có người mưu hại bà, mà người vu hại bà chính là Kỳ Ngôn?"
Giang Vân Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Tôi không có ý đó!"
"Không sao," Vincent kéo ống tay áo, "Vậy bà nghi ngờ phòng tìm kiếm tình báo quân sự không có chứng cớ xác thật, bắt người bậy? Hoặc là nói, nghi ngờ tôi không làm tròn trách nhiệm?"
Trong lòng Giang Vân Nguyệt thầm hận.
Bà ta không phải chưa từng tiếp xúc nhân viên quân chính, bởi vì danh tiếng phu nhân Kỳ gia, cho dù có ít người sẽ thờ ơ, tuy nhiên sẽ có lễ phép xã giao. Nhưng không ai giống người đàn ông trước mặt, hùng hổ dọa người.
Bà ta một lần nữa cảm nhận được sự ngột ngạt trong tay trong tay không có quyền.
Lúc này, Giang Vân Nguyệt đang đoán chuyện của mình đã bị phát hiện bao nhiêu.
Chỉ là nghi ngờ? Còn đã nắm chứng cứ? Chứng cứ nắm được có bao nhiêu, có khả năng rửa sạch hiềm nghi không?
Bà ta vừa nghĩ vừa trả lời: "Đương nhiên không phải, ngài hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm à, cùng lắm là rửa sạch hiềm nghi tôi không làm tròn trách nhiệm," Vincent không chút báo trước bắt đầu lần lượt kể lại, "Bà bởi vì làm giả học thuật bị phán vào tù, người ở cạnh phòng bà là một người phụ nữ tên Flynn. Bà hẳn là biết thân phận khác của Flynn — một gián điệp mà quân phản loạn đặt ở Leto."
Giang Vân Nguyệt lên tiếng phủ nhận: "Ông đang nói gì vậy, tôi không biết gì hết!"
"Không, bà đương nhiên biết." Vincent tiếp tục nói, "Sau khi bà ra tù có liên lạc với Flynn, muốn hợp tác với bà ta.
Việc hợp tác đầu tiên, để tình nhân Lạc Phỉ Na của Kỳ Văn Thiệu hủy dung bất ngờ.
Việc thứ hai, bảy người Eve Henderson, Yali Ramasse, bởi không đồng ý kiến với bà hoặc là nói xấu bà, liên tục chết bất ngờ, 4 trong số đó là hệ thống lái xe trôi bị quấy nhiễu tạo thành, ba vụ là "bất ngờ" con người tạo ra.
Việc thứ 3, bà từ trong tay Flynn, dùng 100 nghìn tinh tệ mua hai gam độc tố tên là "Hà Dảm", dùng trên người Kỳ Văn Thiệu, loại độc tố này chỉ lưu thông nội bộ quân phản loạn, còn rất đắt, được gọi là "Thần Ban".
Đương nhiên còn có sự kiện thứ tư, quân phản loạn lẩn trong cảnh sát Leto chuẩn bị kỹ càng, chờ bà đưa Kỳ Ngôn vào, bên kia liền hành động, tuyệt đối sẽ khiến Kỳ Ngôn bị mất mạng trong hai mươi bốn giờ. Nhưng xấu hổ quá, cọc ngầm này chúng tôi đã chặt trong đêm."
Vincent lộ ra nụ cười có thể nói là khiêm nhường: "Thời gian hơi ngắn, chúng tôi chỉ điều tra được những thứ này, xin hỏi bà Giang Vân Nguyệt còn muốn bổ sung gì không?"
Sau khi Vincent Vincent nói xong câu này, MC hiện trường kinh hãi nói không lên lời, khán giả trên mạng mặc dù đã quen với lượng thông tin pha tạp hàng ngày, nhưng trong lời Vincent nói, nội dung thực sự quá nhiều.
"—??? Lượng thông tin vượt chỉ tiêu rồi . . . . . . thật sự vượt chỉ tiêu rồi!!"
"— Tổng kết lại là, giới thượng lưu Leto khoảng thời gian trước liên tục xảy ra ngoài ý muốn, gần như đều có dấu tích của bà ta, chồng bà ta là bà ta mua đích thân hạ độc, mục đích lần phỏng vấn này là tiêu diệt Kỳ Ngôn? Tôi xin lỗi vì sự ngu ngốc của mình 1 giây trước, tôi vậy mà thật sự cảm thấy bà ta rất đáng thương!"
"— Thương Kỳ Ngôn, bị người như thế hãm hại, còn bị người lạ mắng rõ lâu!"
"— Bà Giang Vân Nguyệt không chỉ có thủ đoạn thượng vị cực kỳ xuất sắc, vừa ăn cướp vừa la làng, năng lực đổi trắng thay đen cũng siêu đỉnh! Khi tui bắt đầu xem chương trình này, căn bản không nghĩ tới phần sau đặc sắc như vậy!"
Lúc người đàn ông này đọc ra cái tên Eve Henderson, toàn thân Giang Vân Nguyệt cứng lại. Đó là cánh tay mà bà ta mượn quân phản loạn, người đầu tiên tiêu diệt.
Khiến những người nhìn không vừa mắt, thích trào phúng bà ta biến mất trên thế giới này, tùy ý phán sống chết của một người, tay nắm quyền, khiến người ta nghiện.
Hơn nữa, không cần bà ta đích thân ra tay, chỉ cần biểu đạt ý nghĩ của mình, hôm sau đã nhận được thông tin người kia đã chết.
Không có chút cảm giác có tội.
Giọng Giang Vân Nguyệt căng thẳng: "Ông . . . . . . không có chứng cứ."
Vincent: "Xin lỗi, chúng tôi không chỉ có chứng cứ, còn vô cùng đầy đủ."
Sau khi Lục Phong Hàn nhắc nhở hắn Giang Vân Nguyệt có vấn đề, hắn cả đêm gần như không ngủ, nếu như vậy cũng không thể tìm được chứng cứ đầy đủ, hắn có thể không cần nói mình tốt nghiệp ở trường quân đội Đệ Nhất nữa.
Sắc mặt Giang Vân Nguyệt trắng bệch, vẫn định phủ nhận: "Tôi không tin!"
Vincent rất có kiên nhẫn: "Cho nên?"
Ngụ ý chính là, bà không tin, thì sao?
"Ông không thể bắt tôi . . . . . . Không phải tôi, cũng không phải tôi làm," Hai mắt Giang Vân Nguyệt trợn tròn, đôi môi run rẩy, tay nắm cổ áo, "Không phải tôi làm . . . . . . Tôi không muốn chết, tôi không thể chết được!"
Vẻ mặt Vincent đột nhiên trở nên lạnh: "Sao bà không hỏi những người chết bởi vì bà, xem bọn họ có muốn chết không."
Cảm thấy đủ rồi, Vincent giơ ngón tay lên, sai cấp dưới của mình: "Đi dẫn người, về nộp nhiệm vụ tan làm."
Cấp dưới đi theo hắn làm nhiệm vụ, sức hành động cũng rất nhanh, khi Giang Vân Nguyệt giãy dụa không để ý hình tượng vẫn có thể đeo còng tay chính xác.
Vincent không hề để ý hình tượng đối ngoại của phòng tìm kiếm tình báo quân sự, quay mặt về phía một robot quay phim mô hình nhỏ lơ lửng giữa không trung: "Chương trình pháp trị online hôm nay đến đây là kết thúc, khán giả muốn biết phần sau có thể đọc《Nhật báo Leto》đăng trên mạng. Còn cấu kết với quân phản loạn, xin cẩn thận."
(Đứa nào re-up là chó)
Trước khi đi, hắn còn nói với MC đang luống cuống: "Làm phiền cô quay chương trình rồi, xin lỗi."
MC sửng sốt hai giây mới vội vàng đáp lại: "Không có không có, cám ơn ngài! Chúng tôi cũng không nghĩ Giang, Giang Vân Nguyệt sẽ làm ra chuyện thế này, hơn nữa . . . . . . Ratings và độ hot chương trình kỳ này chắc sẽ rất rất cao."
Quả thật như MC nói, ratings phỏng vấn lần này tăng vọt, sau khi người của phòng tìm kiếm tình báo quân sự xuất hiện, càng tăng bùng nổ.
Dù là thời đại nào, ngành này đều hấp dẫn lòng hiếu kì của vô số người, lần này còn đối chất trước ống kính, bắt người, trong lúc nhất thời,《Kể cho bạn biết kiếp trước kiếp này của phòng tìm kiếm tình báo quân sự》,《Giả thuyết sử dụng dung nhan》bay đầy trên mạng.
Lục Phong Hàn ở tầng 11 ngầm ISCO nhận được lời Vincent gửi đến: "Hoàn thành nhiệm vụ viên mãn!"
Lục Phong Hàn đáp "Ừ", qua quýt mắt thường có thể thấy.
Kỳ Ngôn vừa chạy thử "Phá Quân", vừa phân tâm hỏi Lục Phong Hàn: "Có cần cảm ơn Vincent không?"
"Cám ơn cậu ta làm gì? Lần này lấy Giang Vân Nguyệt làm trung tâm, đánh chiếm liên tiếp, gặt hái nhiều. Nếu phòng tình báo bọn họ lấy công trạng làm tiền lương, tháng này cậu ta mới có thể thoát nghèo làm giàu."
Lục Phong Hàn đứng phía sau Kỳ Ngôn, buông mắt nhìn đầy ngón tay cậu gõ chữ lia lịa, "Chúng ta cung cấp cho cậu ta đầu mối, cậu ta nên cảm ơn chúng ta mới đúng."
Kỳ Ngôn cũng không am hiểu đối nhân xử thế lắm, Lục Phong Hàn đã nói như vậy, cậu không xoắn xuýt nữa, tiếp tục nhất tâm nhị dụng thảo luận với Lục Phong Hàn: "Giang Vân Nguyệt thiếu chặt chẽ, khi bà ta thiết kế bẫy, không tính đến nhân tố bất ổn."
Lục Phong Hàn phát hiện, nói giống Nghiệp Bùi, không ít vấn đề sau khi bị Kỳ Ngôn chuyển thành vấn đề học thuật, đều trở nên rõ ràng lại sáng tỏ.
"Nhân tố bất ổn là "Hà Dảm" và cậu. Tính toán của Giang Vân Nguyệt là, không ai có thể nhận ra loại độc tố này, nhưng cậu không chỉ thông qua chấm xanh trên con ngươi Kỳ Văn Thiệu nhận ra Hà Dảm, còn biết Hà Dảm đến từ quân phản loạn. Đây chính là trước khi thiết kế, không khống chế hậu quả do nhân tố bất ổn tạo thành."
Kỳ Ngôn tỏ vẻ, "Hồi tôi 6 tuổi làm thí nghiệm, cũng sẽ không quên sẽ không quên nhân tố bất ổn."
"Rất giỏi," Lục Phong Hàn nhéo vành tai Kỳ Ngôn, khen ngợi không chút do dự.
Trong phòng thiết bị thiết bị ISCO, Kỳ Ngôn ở liền 3 ngày, trong lúc đó cậu dường như không biết mệt mỏi, một lòng hướng vào "Phá Quân". Lục Phong Hàn đành phải tính toán thời gian để cho Kỳ Ngôn hoạt động một chút, uống nước ăn gì đó hoặc là nhắm mắt ngủ một giấc.
Thật sự đi theo Kỳ Ngôn chịu đựng như vậy, anh mới hiểu thiết thực, giáo sư Phó tại sao luôn cường điệu với học sinh, đa số thời gian nghiên cứu khoa học, đều tẻ nhạt, lặp lại, khô khan lại cô độc.
Buổi tối ngày thứ 3, Kỳ Ngôn tắt "Ngân Hà", ngây ra nhìn bộ điều biến ánh sáng dần dần tắt trong phòng thủy tinh, chậm chạp nằm sấp lên đùi, một lát sau mới mở miệng: "Tiếp tục chạy thử đã hoàn thành, sau đó lại lấy nhân dữ liệu của "Phá Quân"."
"Kết thúc rồi?"
"Ừ," Giọng Kỳ Ngôn rất thấp, giống như tinh lực đã tiêu hao hết trong công việc cường độ cao 3 ngày trước,
nhanh hơn tôi dự đoán chút, đã bắt kịp."
Cậu nói đến phía sau, âm thanh càng nói càng thấp, nhưng Lục Phong Hàn vẫn nghe rõ 3 chữ cuối cùng.
Đã bắt kịp?
Rốt cuộc là bắt kịp cái gì?
Thời gian nói hai câu, Kỳ Ngôn đã mơ màng ngủ. Lục Phong Hàn dùng mệnh lệnh tắt đèn trong phòng thiết bị, tiếng vận hành "Ngân Hà" đã biến mất, cả gian phòng thiết bị, chỉ có bên trong phòng thủy tinh có vài đốm ánh sáng nhạt lóe lên.
Lục Phong Hàn đoán phòng thiết bị đều dùng vật liệu cách âm, cái này cũng dẫn đến âm thanh bên ngoài không truyền vào. Có hơi giống với tan tác sau trận nổ tung kia, anh theo khoang thuyền thoát hiểm đã vỡ tung tóe sắp rời rạc trôi lơ lửng trong vũ trụ, trong tầm mắt, chỉ có mấy ngôi sao không biết cách xa bao nhiêu.
Mỗi khi đến lúc này, con người ta sẽ theo bản năng bình tĩnh lại, suy nghĩ rất nhiều thứ mà ngày bình thường hiếm nghĩ tới.
Lần đó treo mạng cả đường, Lục Phong Hàn nghĩ chính là quyết không thể chết, nếu chết, thật sự có lỗi với anh em đã hi sinh, có lỗi với may mắn sống sót cực kỳ bé nhỏ.
Còn lần này.
Lục Phong Hàn không thể không thừa nhận, qua qua lại lại, nghĩ toàn về cái người đang gối trên chân mình.
Kỳ Ngôn từng nói cậu là nửa hàng cấm.
Kỳ Ngôn đối với anh mà nói, cảm giác không phải.
(Đứa nào re-up là chó)
Cứ như vậy ngồi không động đậy một tiếng, xác định Kỳ Ngôn ngủ say sẽ không tỉnh, Lục Phong Hàn mới cẩn thận ôm lấy người.
Vạt áo truyền đến cảm giác lôi kéo, Lục Phong Hàn bất đắc dĩ phát hiện — Ngủ rồi còn nắm vạt áo mình không buông.
Cẩn thận buông ngón tay ra, Lục Phong Hàn ôm người lên giường gấp ở trong góc.
Giấc ngủ này của Kỳ Ngôn rất sâu, lúc bị thiết bị đầu cuối cá nhân đánh thức có chút mờ mịt. Chớp chớp mắt, thấy rõ ánh sáng nhạt lóe lên trong phòng thủy tinh, cậu ngồi dậy, gần như toàn bộ dựa vào cảm giác nhìn tới một hướng.
Mấy giây sau, ánh đèn sáng lên, mắt bị ánh sáng đâm vào, Lục Phong Hàn chiếu vào trong mắt cậu.
"Ngủ mê muội à?" Tay Lục Phong Hàn quơ quơ trước mắt Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn phản ứng có chút chậm: "Không có."
Nghe giọng cậu khàn, Lục Phong Hàn đưa nước tới, thấy Kỳ Ngôn ngẩn ra không nhận, dứt khoát lại đón nhận nghiệp vụ bón nước.
Hoàn hồn lại, Kỳ Ngôn mở thiết bị đầu cuối cá nhân.
Lục Phong Hàn cất chén nước: "Ai tìm cậu, vội vậy?"
Kỳ Ngôn đưa nội dung tin nhắn cho Lục Phong Hàn xem: "Nhiều người bảo tôi sớm xử lý sản nghiệp Kỳ gia."
Lục Phong Hàn cũng mới nghĩ tới, Kỳ Văn Thiệu không còn nữa, Giang Vân Nguyệt bị bắt, Giang Khải vẫn ở trong tù, có tư cách xử lý gia sản Kỳ gia, chỉ có Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn cũng ý thức được chuyện này: "Thật phiền phức."
Cậu dựa lên người Lục Phong Hàn, tỏ rõ thái độ trốn tránh.
Lục Phong Hàn cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Kỳ Ngôn, giọng điệu anh dung túng: "Đừng cứ làm nũng mãi."
Đến khi Kỳ Ngôn đi ra khỏi ISCO, lướt tin tức hai ba ngày nay, mới phát hiện sau khi Giang Vân Nguyệt bị mang đi, không bao lâu đã thừa nhận, còn khai không ít tình tiết. Bao gồm trong tù Flynn nói với bà ta cái gì, sau khi ra tù thì liên hệ thế nào, cùng với chi tiết mưu sát Kỳ Văn Thiệu.
Bởi vì dư luận chú ý cao, phần chứng cứ và khẩu cung đều tiến hành công khai.
Hiện tại, Giang Vân Nguyệt đang đứng trước quy trình tư pháp, kết quả xét xử cuối cùng không có gì ngoài tử hình, chỉ khác là kiểu thi hành nào.
Mà lúc này, vô số người đều đang đoán Kỳ Ngôn sẽ xử lý sản nghiệp Kỳ gia thế nào.
Hạ Tri Dương cũng hỏi vấn đều này, nhưng nhận được câu trả lời là "Tớ không biết."
"Tớ cũng cảm thấy những chuyện này quá đột ngột, cậu có muốn tìm người quản lí chuyên nghiệp ổn định cục diện trước không?" Hạ Tri Dương hỗ trợ nghĩ kế, "Bây giờ cậu có phương hướng hay suy nghĩ sơ lược nào không?"
"Có," Kỳ Ngôn không suy nghĩ nhiều, "Kỳ gia . . . . . . Tớ không cần, còn xử lý thế nào, tớ muốn rút ra một phần tiền, thành lập một quỹ."
Hạ Tri Dương cảm thấy việc này không có vấn đề gì: "Nếu cậu không muốn nhúng tay vào, ký mấy thỏa thuận là được, để mấy sản nghiệp của Kỳ gia trực tiếp kết nối với quỹ. Dự án vận hành của quỹ độc lập rất nhiều, liên minh đã có sẵn hình thức có thể tham khảo. Cậu muốn làm quỹ phương diện nào? Học thuật nghiên cứu khoa học?"
Kỳ Ngôn: "Không phải, tớ muốn thành lập tiền cứu trợ trước."
Nghe thấy câu này, Lục Phong Hàn nhìn về phía Kỳ Ngôn.
Hạ Tri Dương rất nhanh hiểu ra: "Tiền cứu trợ nhắm vào gia quyến quân nhân tử trận tiền tuyến sao? Không sao, cậu có ý nghĩ, giao cho người quản lí chuyên nghiệp và quỹ làm là được, cơ chế giám sát của liên minh rất hoàn thiện, thiêu thân làm loạn không nhiều lắm đâu."
Kỳ Ngôn lại mở miệng: "Cậu có thể đề cử một người quản lí chuyên nghiệp cho tớ không."
Hạ Tri Dương sửng sốt một lúc lâu: "Cậu tín nhiệm tớ vậy à? Trời đất ơi, cậu chờ nhé! Tớ tìm người giúp cậu! Nhất định tìm cho cậu một người siêu cấp đáng tin!"
Chờ truyền tin bị cúp vội vàng, Lục Phong Hàn hỏi lơ đãng: "Sao lại muốn thành lập tiền cứu trợ?"
Lý do của Kỳ Ngôn rất đơn giản, "Chiến sự quá nhiều, tiền tuyến hai lần thất bại, sau này cũng còn có rất nhiều trận chiến phải đánh."
Chiến tranh nổ ra nhiều lần, danh sách hy sinh sẽ kéo dài theo.
Cảm thụ của Lục Phong Hàn lại hơi có chút phức tạp.
Quân nhân sẽ hy sinh, lừng lẫy đồng thời cũng trở thành cam chịu trong lòng vô số người. Có rất ít người ý thức được, quân nhân có sống có chết, cũng có vợ có con.
Khi chiến dịch tiền tuyến, những con số nổ tung và hy sinh liên tục được thống kê và ghi chép, tuyên bố, cảm giác tồn tại của "con người" ở trong đó không ngừng yếu đi.
Kỳ Ngôn thấy Lục Phong Hàn nhìn mình chằm chằm: "Sao thế?"
Lục Phong Hàn lắc lắc đầu.
Lời không nói ra là — Cám ơn cậu đã nhớ đến bọn họ.
Ba ngày kế tiếp, Kỳ Ngôn cũng không thể về trường học.
Hạ Tri Dương tìm giúp cậu một người quản lí chuyên nghiệp, sau khi Kỳ Ngôn trình bày xong ý nghĩ của mình, đối phương hiệu suất cực cao bắt đầu vạch ra hợp đồng và tuyên bố, họp các cuộc họp khác nhau, làm các loại thủ tục.
Ký xong tuyên bố cuối cùng, Kỳ Ngôn cuối cùng kết thúc hành trình bận rộn, ngồi lên xe trôi về nhà.
Bởi vì nơi có mặt rất chính thức, Kỳ Ngôn hiếm thấy mặc âu phục màu đen đặt làm theo yêu cầu ở văn phòng Đại Bạc. Đường cong cắt may thủ công kề sát người, khắc họa ra nội liễm và kiêu ngạo trên người Kỳ Ngôn.
Tư thế ngồi của cậu hợp quy tắc, làn da trắng lạnh ánh lên ánh sáng chợt lóe rồi biến mất ngoài cửa sổ, bởi vì mệt mỏi, lông mi mắt hơi buông thõng lộ ra cảm giác lạnh lùng, khiến cậu giống như bông tuyết mỏng manh lấp đầy trên cành thông.
Rất giống tiểu thiếu gia mới tham dự xong dạ tiệc, toàn thân mất tinh thần, tính cách lạnh lùng.
Thờ ơ lật《Nhật báo Leto》, Kỳ Ngôn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy tên mình trên mặt báo — Là tin tức liên quan tới cậu từ bỏ di sản của Kỳ Văn Thiệu, thành lập quỹ và tiền cứu trợ.
Lục Phong Hàn liếc tấm ảnh đính kèm tin tức, nhớ tới chuyện lúc trước, cười nói: "Bây giờ mọi người đều biết Kỳ Ngôn của chúng ta rất nhiều tiền."
Kỳ Ngôn quay đầu hỏi Lục Phong Hàn: "Sẽ phiền phức lắm sao?"
"Đương nhiên sẽ không." Lục Phong Hàn nhìn thẳng phía trước, đáy mắt ánh lên ngọn đèn trong bóng đêm, "Chuyện của Kỳ Ngôn, mãi mãi không phiền phức."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ái Muội Có Kỳ Hạn
- Chương 45: Là phiền phức sao