Chương 41: Quan hệ thật sự
Edit + Beta: VịtKỳ Ngôn cho rằng mình vừa áo len vừa bịt tai, đã mặc dày lắm rồi, không nghĩ đến vào lớp, liếc thấy Hạ Tri Dương quấn mình phải gần 10 cân.
Hạ Tri Dương đủ găng tay khăn quàng cổ, thấy Kỳ Ngôn nhìn mình chằm chằm, y cúi đầu nhìn áo khoác màu đỏ cam trên người: "Có phải mặc vào là thành tiêu điểm trong đám người không? Đây là kiểu hot gần đây của Leto!"
Y vụng về kéo áo khoác ra, chỉ chỉ bên trong: "Xem này, không chỉ chống đạn, còn chống va đập, thậm chí còn hơi có tác dụng chống nổ, có thể vào thời khắc mấu chốt bảo vệ mạng nhỏ của tớ!"
Kỳ Ngôn hiểu quần áo kiểu dáng này tại sao được hoan nghênh, cậu lại nhắc đến: "Cậu gần đây có cố gắng ở lại trường không? Turan có hệ thống phòng vệ, khá an toàn."
"Ài! Có lý có lý, không cần ngồi xe trôi về nhà, có thể giảm bớt tỷ lệ phát sinh tai nạn xe trôi!" Mắt Hạ Tri Dương sáng lên, nện nắm đấm trong lòng bàn tay mình, "Kiến nghị hay! Tớ đi xin xem sao, xem có thể ở lại trường một thời gian không."
Y lại thở dài, "Tớ không muốn chết sớm đâu, trong ga-ra của tớ còn rất nhiều xe trôi phiên bản giới hạn chưa lăn đường mà!"
Lục Phong Hàn kéo câu chuyện: "Tình hình nghiêm trọng lắm à?"
Hạ Tri Dương nói ra hết mọi thứ biết được: "Hẳn là rất nghiêm trọng, ba mẹ tôi cũng không có tâm trạng trông chừng tôi, ngày nào cũng ra ngoài, không phải uống trà chiều chính là hẹn bữa tối, một nhóm người tụ lại bàn bạc, cụ thể thì tôi không rõ lắm, dù sao thì chú ý an toàn là được rồi. Nhà tôi 3 đời con một, kể từ sau khi cậu tôi bị trọng thương, ba mẹ tôi rất muốn tôi ở nhà không ra ngoài, nhưng lại sợ ở trong nhà bị nổ, cả nhà bị chết hết thì làm sao."
Y lại hỏi Kỳ Ngôn: "Trong nhà cậu có phải không nhắc nhở cậu không?"
Kỳ Ngôn gật đầu.
Hạ Tri Dương tức giận: "Tớ biết ngay mà! Hơn nữa Giang Vân Nguyệt không phải được nộp tiền bảo lãnh rồi sao, bà ta thật sự coi như chưa từng xảy ra gì cả, tụ tập uống trà khắp nơi! Mẹ tớ tối qua còn nói chuyện với ba tớ, nói Giang Vân Nguyệt khá may, lên làm Kỳ phu nhân không nói, trong đám người chết bất ngờ lần này, có hai người gần đây đều không vừa mắt với bà ta."
Lục Phong Hàn quan tâm: "Trùng hợp vậy à?"
"Đúng á, có một người vừa ở trong tiệc trà chiều nói Giang Vân Nguyệt xuất thân đê tiện, vào tù không có gì to tát. Không nghĩ tới khuya về nhà, lại chết bất ngờ." Hạ Tri Dương đoán mò, "Tôi nghi Giang Vân Nguyệt có phải nắm giữ kỹ xảo nguyền rủa hay không!"
Lục Phong Hàn thì không nghĩ đến nguyền rủa gì cả, anh có nghi ngờ sâu hơn.
(Bản dịch chỉ được đăng tại truyenhdt.com humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)Trong phòng khách của Kỳ gia, mấy phu nhân uống trà cũng nói đến chuyện này, che miệng cười nói người này không tích khẩu đức, vận khí không tốt.
Giang Vân Nguyệt che giấu vẻ mặt, kêu mình muốn đến phòng bếp xem sao, tạm thời rời đi.
Bà ta vừa đi được một đoạn, đã có người đuổi theo. Người đến là mẹ của Sa Kha, con của hai người là bạn học, quan hệ cũng tốt, phụ huynh đương nhiên cũng gần gũi.
Đi cùng nhau vào bếp, Giang Vân Nguyệt nhặt mấy miếng bánh ngọt làm tinh xảo bỏ vào đĩa, lại để ý thời gian.
Mẹ Sa Kha vẻ mặt ân cần không giống giả bộ: "Thằng bé Giang Khải chỉ là nhất thời bị quỷ ám, vẫn rất giỏi giang. Bây giờ không thể học ở Turan, tiếp theo định đi đâu học?"
Dư quang nhìn thấy có bóng người ở cửa, Giang Vân Nguyệt thu lại lời khóe miệng, đổi giọng điệu, phiền muộn nói: "Tôi cũng đang hao tâm tổn trí. Sau chuyện này, ba nó cũng đang tức với mẹ con tôi, bà cũng biết đấy, tôi và Giang Khải, không có chỗ dựa, vẫn chỉ dựa vào ba nó được thôi. Trước đây Văn Thiệu rất thích nó, nhưng bây giờ, Kỳ Ngôn về rồi, tất cả đã thay đổi."
Mẹ Sa Kha nghe ra ý trong lời nói của Giang Vân Nguyệt, kinh ngạc che miệng: "Lúc Sa Kha nói với tôi tôi còn không tin, vậy mà là thật à? Kỳ Ngôn mặc dù được nuôi bên ngoài, nhưng Kỳ Văn Thiệu vẫn luôn cố gắng bồi dưỡng, cuối cùng là muốn để Kỳ Ngôn thừa kế Kỳ gia?"
Giang Vân Nguyệt đỏ vành mắt, cúi đầu che giấu: "Kỳ Ngôn dù sao cũng là con đẻ của Văn Thiệu, lại thông minh, Văn Thiệu cho Kỳ Ngôn tiền, lót đường cho Kỳ Ngôn vào Turan, tôi hiểu hết mà."
Trong lời bà ta dần mang theo nghẹn ngào, "Chỉ là con tôi đáng thương, bị Văn Thiệu coi như hòn đá kê chân đưa tới dưới chân Kỳ Ngôn. Tôi chính bởi vì có cảm giác nguy cơ, mới vội vàng hấp tấp muốn giành giải, thêm nhiều tài nguyên chút cho Giang Khải, không nghĩ tới —"
"Không nghĩ đến được người khác ca tụng, lại ra được danh tiếng, lại còn là Kỳ Ngôn." Mẹ Sa Kha cũng thở dài theo, "Bà vội vàng quá rồi."
"Tôi sao có thể không vội chứ?" Giang Vân Nguyệt càng nói càng buồn, "Bây giờ Kỳ Ngôn có tiếng tăm, Giang Khải lại nghỉ học ở Turan, trường khác cũng không muốn nhận nó. Nó mới 18, sau này làm sao đây?"
Mà Giang Khải trốn ở cạnh cửa, vốn chỉ vào phòng bếp lấy đồ ăn như bình thường, không nghĩ tới lại nghe thấy "chân tướng" sự tình.
Tất cả đều đã có lý do!
Hóa ra hắn sẽ bị thôi học, sẽ bị người phỉ nhổ khinh thường, sẽ chịu hết tủi nhục trong lễ trao giải Röntgen, trở thành trò cười, tất cả đều là bởi vì, hắn chỉ là hòn đá kê chân của Kỳ Ngôn!
Lúc này, tinh thần lung lay sắp đổ của hắn dường như tìm được chỗ dựa, trong lòng xông lên lửa giận mãnh liệt, mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, gần như lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Trong lòng không nhịn được mà nghĩ, nếu như Kỳ Ngôn biến mất khỏi thế giới này, nếu anh ta biến mất —
(Đứa nào re-up là chó)Trong phòng bếp, xác định Giang Khải đã đi, Giang Vân Nguyệt thu lại nước mắt và tâm trạng, vừa tiếp tục chọn bánh ngọt, vừa nghĩ —
Đứa con trai bà nuôi dưỡng mười mấy năm mặc dù không trông cậy được vào, nhưng vẫn có chút tác dụng.Giải quyết Kỳ Ngôn, Kỳ gia tạm thời không có người thừa kế. Còn Kỳ Văn Thiệu, người đàn ông kia không phải là công tử nhà giàu hồi trẻ phong lưu phóng khoáng, tài hoa đầy mình, khiến Lâm Trĩ khuynh tâm sao.
Thật sự đối đầu, vẫn chưa biết ai thua ai thắng.
Bà dáng vẻ đoan trang đi về phía nhà ấm trồng hoa, lộ ra nụ cười —
Giang Khải, con nhất định đừng để mẹ thất vọng đấy.(Bản dịch chỉ được đăng tại truyenhdt.com humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)Kỳ Ngôn ở trong phòng thí nghiệm thêm 2 tiếng, tăng ca cùng người trong nhóm hoàn thành chỉnh sửa dữ liệu cuối cùng.
Trải nghiệm thế này đối với Kỳ Ngôn mà nói rất mới mẻ: "Tớ vẫn luôn cho rằng nghiên cứu khoa học là một việc cô đơn và quạnh quẽ, nhưng bây giờ phát hiện —"
"Có phải vui lắm không?" Tóc đuôi ngựa buộc cao của Nghiệp Bùi lúc ẩn lúc hiện theo bước chân cô, "Tớ thích yên tĩnh suy nghĩ một mình, cũng thích làm công việc mọi người cùng náo nhiệt thế này!"
Cô nàng nhìn Kỳ Ngôn, trong mắt tươi cười, "Cậu biết cậu có một tật xấu rất lớn không?"
Kỳ Ngôn: "Tật xấu gì?"
"Quá lạnh lùng! Cũng không phải nói lạnh lùng không tốt, mà là, cậu thi thoảng cũng có thể nếm thử khói lửa nhân gian, nói không chừng có thể nhận được nhiều vui vẻ hơn!"
Nghiệp Bùi còn định tìm Lục Phong Hàn làm đồng minh, "Đúng không?"
Lục Phong Hàn theo bên cạnh Kỳ Ngôn, chỉ cười: "Cậu ấy vui là được."
(Đứa nào re-up là chó)Ngồi lên xe, Kỳ Ngôn lại lướt màn hình, tiếp tục khung "Phá Quân".
Lục Phong Hàn lái xe trôi rất ổn định, hỏi cậu, "Vừa nhiệm vụ của nhóm nghiên cứu, vừa "Phá Quân", có phải mệt lắm không?"
Kỳ Ngôn lắc đầu: "Không đâu, làm nhiệm vụ của nhóm nghiên cứu, đối với tôi mà nói là thời gian nghỉ ngơi. Khi xây dựng "Phá Quân" quá mệt mỏi, làm nhiệm vụ của nhóm nghiên cứu có thể khiến đầu óc tôi thư giãn."
Cậu giải thích cho câu nói của mình, "Giống như lúc tính giá trị Shapley (*) mệt rồi, thì tính 2 + 2 = 4, giải lao chút."
((*) Giá trị Shapley (tiếng Anh: Shapley Value) là một giải pháp phân phối cả lợi nhuận và chi phí một cách công bằng cho nhiều người chơi trong lí thuyết trò chơi.)Lục Phong Hàn cười lên.
"Những lời này không được nói trước mặt bọn Nghiệp Bùi."
Kỳ Ngôn nghi ngờ: "Tại sao?"
"Có lẽ sẽ tạo thành tổn thương quá lớn đối với lòng tự tôn của bọn họ." Lục Phong Hàn thuận tay nhéo mặt Kỳ Ngôn, "Thông minh như vậy, lớn lên thế nào đây?"
Kỳ Ngôn trả lời: "Hít oxi lớn lên."
Lục Phong Hàn khiêu mi: "Cùng là hít oxi, sao tôi không thông minh giống cậu?"
Kỳ Ngôn suy nghĩ hai giây, hơi an ủi nói hai câu: "Anh đẹp."
Tay Lục Phong Hàn cầm cần điều khiển căng lên.
Nhất thời không biết nên trả lời cái gì, dời tầm mắt, không nhìn Kỳ Ngôn nữa.
Lái xe trôi được một đoạn, Lục Phong Hàn phá vỡ im lặng trong xe: "Có người đang theo dõi chúng ta." Anh còn lười nhác đánh giá một câu, "Kỹ thuật thật sự chả ra sao, muốn không phát hiện cũng khó."
Tầm mắt Kỳ Ngôn dời khỏi màn hình, nghe tự thuật của Lục Phong Hàn: "Hơi kỳ lạ."
Lục Phong Hàn cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nếu là người mấy hôm trước liên tục tập kích giới thượng lưu Leto, kỹ thuật không thể nào nát bét như thế. Nếu như không phải, Kỳ Ngôn đang yên đang lành lại không đắc tội ai.
Giang Khải ngồi ở ghế tài xế, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc xe của Kỳ Ngôn, ánh mắt điên cuồng mà âm hiểm.
Hắn không cách nào ức chế lại mà nghĩ, nếu không có Kỳ Ngôn, hắn vẫn sẽ là cậu chủ nhỏ của Kỳ gia được người khác tâng bốc, là người thừa kế ưu tú trong mắt tất cả mọi người, là học sinh giỏi thi vào Turan, tiền đồ vô lượng, mẹ hắn vẫn sẽ là Kỳ phu nhân cao quý trang nhã.
Nhân sinh của bọn họ sẽ không có bất kỳ vết nhơ nào.
Bọn họ sẽ không bị chế nhạo, bị trào phúng, cuộc sống sẽ không có bất kỳ trắc trở nào, sẽ không biến thành đá kê chân của bất cứ kẻ nào.
Càng sẽ không bởi vì cái gọi là làm giả học thuật mà bị bắt vào tù, mà thân phận con riêng của hắn cũng sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật!
Tại sao lại có sự tồn tại của Kỳ Ngôn?
Nếu như không có người này, thật tốt quá . . . . . .
Trong mắt Giang Khải tràn đầy tia máu đỏ, ngũ quan lại tạo thành bộ dạng mỉm cười quỷ quái. Ngón cái của hắn ấn mạnh nút tăng tốc, nhìn thẳng phía trước, giọng nói kẹt trong cổ họng, trong miệng không ngừng nói: "Chết đi, chết đi, chết đi —"
Trong nháy mắt xe trôi đằng sau va vào đột ngột, Lục Phong Hàn vươn tay, che Kỳ Ngôn trong ngực. Cùng lúc đó, trang bị bảo vệ trong xe nhanh chóng khởi động, bảo vệ chặt chẽ hai người.
Va chạm mạnh thường sẽ dẫn tới nổ xe, người bên trong trọng thương thậm chí tử vong, nhưng thần kỳ, chỉ khiến cho đuôi xe trôi của hai người lõm lại, lóe tia lửa.
(Đứa nào re-up là chó)Nửa tiếng sau, cục cảnh sát.
Kỳ Ngôn tới gần Lục Phong Hàn ngồi trên sofa, trong tay cầm một cốc nước ấm. Bên kia, Giang Khải ngồi dựa vào tường, cúi thấp đầu, tóc hơi dài che khuất vẻ mặt.
Dựa vào camera giám sát, Giang Khải ở trên đường cao tốc đột nhiên tăng tốc đến cực hạn, va mạnh vào xe trôi mục tiêu, cũng trước khi va chạm làm phòng hộ an toàn cho mình xong xuôi, mục đích gì không cần nói cũng biết.
Chuyện này phán định bước đầu là cố ý gϊếŧ người không thành.
Giang Khải biện luận cho mình: "Tôi không hề! Tôi không hề cố ý gϊếŧ người, lúc đó tôi ngồi trong xe trôi, xe đột nhiên mất kiểm soát . . . . . . Gần đây Leto không phải xảy ra nhiều tai nạn bất ngờ sao? Tôi nghi xe trôi của tôi bị người động tay chân! Tôi oan uổng!"
Cảnh sát bình tĩnh cắt ngang hắn: "Đã lấy được camera hành trình xe, chứng minh tăng tốc là do chính cậu thao tác."
Không để ý tới Giang Khải, cảnh sát chuyển hướng Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn, chỉ chỉ hình ảnh giám sát: "Chỉ có đuôi xe bị lõm một bên."
Sự cố thế này, dù cho chất lượng xe trôi rất tốt, bị va đập mạnh như vậy, tuyệt đối có thể bị đυ.ng nát.
Lục Phong Hàn trả lời: "Sườn xe là từ kim loại composite lỏng."
Cảnh sát nhất thời cứng họng.
Kim loại composite lỏng làm sườn xe? Thứ kia không phải thiết giáp lục địa mới dùng đến sao?
Hóa ra bây giờ người có tiền đều tiêu như vậy.
Giữa Giang Khải và Kỳ Ngôn, hắn chọn Kỳ Ngôn là đối tượng hỏi thăm: "Thông qua so sánh tài liệu, chúng tôi phát hiện, người hại và người bị hại có quan hệ thân thích trên luật pháp. Xét thấy hai người vẫn là sinh viên, cho nên chúng tôi liên lạc phụ huynh, không có ý kiến chứ?"
Vừa dứt lời, Giang Khải ở bên cạnh đột nhiên ngồi thẳng, mắt trợn to: "Không thể . . . . . ." Giọng hắn đột nhiên cất cao, "Không thể liên lạc!"
"Không thể để cha biết . . . . . . Không được, không thể để cha biết . . . . . ."
Cũng không lâu lắm, đã có tiếng bước chân vội vàng truyền đến. Bước vào đầu tiên là Kỳ Văn Thiệu, Giang Vân Nguyệt khoác áo khoác màu nâu, lúc vào cửa chân còn hơi trẹo.
Ngay trước mặt mọi người, Kỳ Văn Thiệu quăng cái tát lên mặt Giang Khải, giận dữ bừng bừng: "Tuổi trẻ không học cho tốt, học mưu sát người khác? Biết bây giờ trên mạng đang thảo luận gì không? Toàn thảo luận việc xấu mày làm!"
Khóe môi Lục Phong Hàn hơi lạnh.
Kỳ Văn Thiệu vừa vào cửa, chưa hiểu tình hình, còn Kỳ Ngôn có bị thương hay không càng không hỏi một câu, nguyên nhân tức giận hơn nửa đều vì chuyện bêu rếu, làm mất thể diện.
Anh buông mắt nhìn Kỳ Ngôn, phát hiện Kỳ Ngôn đặt cốc rỗng sang một bên, đang ngây ra, chắc lại nghĩ trong đầu các vấn đề về "Phá Quân", mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Bên kia, Giang Khải co lại, không dám ngẩng đầu nhìn Kỳ Văn Thiệu. Mà Giang Vân Nguyệt nói không ra lời, chỉ biết nhìn hai người khóc.
Kỳ Văn Thiệu nhắm mắt lại, tay siết thành nắm đấm: "Tao tưởng nuôi mày ở Kỳ gia, có thể bồi dưỡng mày rất ưu tú, nhưng mày xem mày toàn làm những thứ gì? Làm giả học thuật, bị giam vào tù, giờ lại có ý định gϊếŧ người, danh tiếng của Kỳ Văn Thiệu tao sắp bị mày làm hỏng bét rồi!"
Từng chữ của Kỳ Văn Thiệu, đều khiến Giang Khải thêm run rẩy, lúc ngẩng đầu lên, đầy mặt hắn toàn là nước mắt, chật vật thấp giọng nói: "Cha, con sai rồi, con thật sự sai rồi, con chỉ là nhất thời kích động, con không nên làm chuyện như vậy, con không nên, con không nên . . . . . . Cha, cha đừng vứt bỏ con, con sẽ rất cố gắng, thật đó, cha tin con! Con sẽ nghe lời cha —"
Kỳ Văn Thiệu không muốn để ý đến hắn, chuyển hướng Giang Vân Nguyệt, mệt mỏi nói: "Nhìn con trai ngoan bà dạy ra kìa!"
Giang Vân Nguyệt đỏ mắt, đưa tay nắm lấy vạt áo Kỳ Văn Thiệu: "Văn Thiệu, em, em cũng là bị ép buộc. Nó lớn rồi, em không quản được nó, chuyện giải Röntgen lần trước, là nó khóc lóc cầu xin em, em không đành lòng mới ra tay, nó là con em, em sao nhẫn tâm không giúp nó. Em chỉ không biết, nó sao lại biến thành thế này . . . . . ."
Giang Khải dường như cần một lúc lâu mới tiêu hóa hết lời Giang Vân Nguyệt.
Là hắn khóc lóc cầu xin Giang Vân Nguyệt sao?
Không, là Giang Vân Nguyệt chủ động bảo hắn tham gia giải Röntgen, còn nói với hắn, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ cần làm theo bà ta nói, là có thể nâng cúp giải Röntgen.
Kỳ Văn Thiệu xoa chân mày: "Mẹ chiều con hư!" Ngữ khí lại dịu đi rất nhiều.
Giang Khải nhìn Giang Vân Nguyệt đứng bên Kỳ Văn Thiệu, mắt đã khóc đỏ, ban đầu không dám tin, đến cuối cùng đột nhiên cười to.
Hắn đã hiểu.
Người cha mà hắn từ nhỏ sùng bái, sợ hãi, cố gắng lấy lòng vô cùng dễ vứt bỏ hắn, mà mẹ hắn, mượn chuyện này, tẩy trắng sạch sẽ bản thân.
Lời hắn nghe thấy ở cửa phòng bếp, cũng là cố ý sao?
Nhìn thấy phóng viên đi vào muộn hơn Kỳ Văn Thiệu và Giang Vân Nguyệt mấy bước, Giang Khải cười ác liệt, giọng hắn không lớn, nhưng đủ để mọi người nghe rõ: "Cha, cha trước kia không phải nói, con là con của cha và mẹ sinh ra, máu mủ tình thâm, dù lúc nào cũng sẽ thương con, yêu con sao?"
Sắc mặt Giang Vân Nguyệt đột nhiên trắng bệch.
Mà mấy phóng viên đi theo vào vừa vặn nghe thấy những lời này, đã ý thức được đây là một thông tin lớn.
Không phải là con vợ, mà là . . . . . . con riêng?
Giang Khải lại hài lòng nhìn sắc mặt Giang Vân Nguyệt: "Mẹ, từ khi con còn bé mẹ đã nói với con, phải giả bộ thật ngoan, thật đáng thương, vậy thì cha sẽ đến thăm chúng ta, sẽ thích chúng ta. Mẹ bảo con tiêu diệt Kỳ Ngôn, con cũng làm theo mẹ, mẹ sao còn khóc?"
Móng tay Giang Vân Nguyệt bấm lên cổ tay, khó khăn bảo vệ hình tượng của mình.
Mà phóng viên hiện trường đã đăng cảnh này lên websites tòa soạn sở thuộc, sau im lặng ngắn ngủi, vô số câu chữ xuất hiện nhanh chóng.
"— Bắt đầu đã giật gân vậy? Vụ tai nạn này không phải ngoài ý muốn, mà là con riêng ý đồ mưu sát con trong giá thú? Hoặc là, tuesday sau khi thượng vị, xúi giục con mình đi mưu hại con vợ trước? Phân tích thêm cả vụ giải Röntgen, thật là đáng sợ?""— Rõ ràng là con riêng, lại biến thân, dán lên thân phận con vợ phù hợp đạo đức có quyền thừa kế, tui thực khinh bỉ!""— Sinh viên Turan giơ tay phát biểu, ở trường Giang Khải luôn gọi Kỳ Ngôn là anh anh, nói gần nói xa nhưng lại là chỉ trích thái độ
Kỳ Ngôn đối với hắn không tốt, hắn chịu nhục vì đoàn kết gia đình. Nếu tui là Kỳ Ngôn, tôi phải tức chết! Phản ứng lại hắn? Lời hay ý đẹp thái độ tốt? Hắn có mặt mũi lắm à? Còn người một nhà đoàn kết, tuổi Giang Khải bé hơn Kỳ Ngôn lắm đó, các thím nghĩ xem!"Kỳ Ngôn kề sát Lục Phong Hàn, nhỏ giọng nói câu: "Bọn họ ồn ào quá."
Lục Phong Hàn giơ tay bịt tai cậu, lại học cậu nói nhỏ: "Có cần nút bịt tai chống ồn không?"
Kỳ Ngôn lắc lắc đầu. Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu sáng lên, nhắc nhở nhận được tin nhắn.
Mở ra, là phó trưởng phòng Phùng Tích của đội tình báo đặc biệt số 5 gửi đến.
Nội dung tin nhắn ngắn gọn, hắn nói với Kỳ Ngôn, đã tìm ra người mà lần trước nhận lời điều tra là ai tiêu tiền mua chuộc Laurent, sai khiến Laurent mưu hại Kỳ Ngôn, để Kỳ Ngôn chịu tiếng xấu, bị đuổi khỏi Học viện Turan.
Kỳ Ngôn mở ra tư liệu nhân vật và chứng cớ liên quan.
Không quá ngoài dự đoán, phần tên hàng trên cùng tài liệu, viết "Giang Khải".
Mà đồng thời, cảnh sát phụ trách chuyện này cũng nhận được một phần tài liệu.
Lục Phong Hàn chú ý tới chi tiết này, đoán đối phương nhận được hẳn là tư liệu giống Kỳ Ngôn nhận được — Rất rõ ràng, Phùng Tích đã biết chuyện xảy ra lúc này, muốn thuận tay bán hảo cảm cho Kỳ Ngôn.
Quả nhiên, cảnh sát sau khi xem xong tài liệu, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Giang Khải: "Ngoài tội danh gϊếŧ người không thành, cậu vào đầu tháng 9, lợi dụng số truyền tin chưa đăng kí, dùng thù lao gần 1 triệu tinh tệ, yêu cầu sinh viên Laurent năm 2 của Turan mưu hại Kỳ Ngôn, đến mức Kỳ Ngôn bị Học viện Turan đuổi."
Phóng viên chầu trực bên cạnh rối rít nhìn nhau, mà trên mạng khán giả cũng hết sức kinh ngạc.
"— Tui tưởng chỉ có giết người không thành và con riêng, vậy mà còn có tiết mục xâm phạm quyền danh dự, tiêu tiền hãm hại?""— Đã giám định xong, trái tim của người con riêng này không phải đen bình thường, từ đầu đã mưu mô đưa người vào chỗ chết! Dựa theo luật pháp liên minh, phán quyết thế nào? Hi vọng toà án thẩm vấn có thể livestream trên mạng, kết quả xét xử cuối cùng thật khiến người ta mong đợi!"(Bản dịch chỉ được đăng tại truyenhdt.com humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)Bóng đêm dần sâu.
Bởi vì chứng cớ đầy đủ, Giang Khải đã bị bắt giữ tạm thời, chờ tòa án phán quyết. Cửa cục cảnh sát, Kỳ Văn Thiệu và Giang Vân Nguyệt bị phóng viên nghe thấy chạy đến bao vây, vô số máy thu hình cỡ nhỏ lơ lửng giữa không trung, ghi lại không sót vẻ mặt động tác của hai người.
Giang Vân Nguyệt vẫn đi theo bên cạnh Kỳ Văn Thiệu, vẻ mặt bối rối, cho dù phóng viên hỏi vấn đề gì, bà ta đều ngậm nước mắt không nói chuyện.
Kỳ Ngôn trước khi bị phóng viên vây quanh, đã được Lục Phong Hàn dẫn lên xe.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, Kỳ Ngôn thu tầm mắt lại, thấy Lục Phong Hàn dường như đang lo lắng, liền chủ động mở miệng: "Bọn họ chỉ là người râu ria, không cần lo lắng cho tôi."
Lục Phong Hàn nhìn ánh mắt trong suốt của cậu, lại không nói tiếp, mà ôm người vào trong ngực không cho cự tuyệt.
Mắt Kỳ Ngôn khẽ trợn to, sau sợ hãi ngắn ngủi, cậu từ từ gối cằm lên vai Lục Phong Hàn.