Chương 35: Bình an không chết
Edit + Beta: VịtHọc xong đến phòng thí nghiệm, Nghiệp Bùi và Mondrian đang thảo luận gì đó, thấy Kỳ Ngôn đi vào, Nghiệp Bùi vẫy tay: "Kỳ Ngôn qua nhanh qua nhanh!"
Rất rõ ràng, sao khi ngủ ngon một giấc, hai người xem ra ít nhất không còn trạng thái thường xuyên kề cận đột tử.
Kỳ Ngôn đến gần: "Sao thế?"
Mondrian hỏi: "Buổi tối muốn đi ăn mừng không?"
Tinh thần Nghiệp Bùi tràn đầy: "Sau khi thành công phá hỏng âm mưu quân địch, chúc mừng những người làm nghiên cứu khoa học tương lai!"
Cô liệt kê cho Kỳ Ngôn nghe, "Tớ, Mondrian, còn có hai nhóm giải nhì Röntgen, một nhóm của học viện Bergson, một nhóm của trường quân đội Đệ Nhất, nếu cậu muốn đi, là 6 người!"
Kỳ Ngôn không đáp, mà nhìn Lục Phong Hàn trước.
Nghiệp Bùi và Mondrian đều nghi ngờ về ý nghĩa hành động này của Kỳ Ngôn, Lục Phong Hàn nhưng lại khá hiểu — Bởi vì có người của trường quân đội Đệ Nhất tham gia, cho nên mới thăm dò ý kiến của mình?
Không cho rằng mình nghĩ nhiều, Lục Phong Hàn lại cảm thấy thú vị, rõ ràng là nhóc mơ hồ, chuyện biết được dường như không ít.
Lục Phong Hàn trong cái nhìn soi mói của Kỳ Ngôn khơi đuôi mắt: "Tôi đi cùng, cậu muốn đi đâu cũng được."
Anh nghĩ, Kỳ Ngôn muốn, quả thật có thể đi chơi nhiều với các bạn, hàng ngày không phải chết dí ở trường chính là chết dí ở nhà, rầu rĩ không vui làm sao đây.
Nghiệp Bùi ở bên cạnh tỉnh ngộ, hóa ra Kỳ Ngôn đang hỏi ý kiến vệ sĩ, có thể đi không, có an toàn không.
Sau khi não bổ không ít nội dung phim giật gân, Nghiệp Bùi cảm giác mình mời có phải hơi lỗ mãng không.
Mà Kỳ Ngôn nghe Lục Phong Hàn nói xong, gật đầu: "Tôi cũng đi."
(Đứa nào re-up là chó)
Chỗ tụ tập đặt ở một nhà hàng gần quảng trường chui ở vòm trời, mấy người yêu cầu một phòng bao, ngồi trên ghế, ngửa đầu là có thể nhìn thấy ngân hà lấp lánh chiếu 3D trên đỉnh trần.
Nữ sinh của học viện Bergson tên Bạch Lam, chính là nữ sinh tóc ngắn màu đen dẫn nhóm lên bục trả lại cúp, cô đang biểu đạt cảm xúc sau khi xem:
"Quảng trường chui vòm trời xếp hạng 3 trong "Bảng xếp hạng nên đến ở Leto" đúng là có lý! Trình diễn suối phun quá đẹp, nghe nói tiết mục mỗi ngày cũng khác nhau, trước khi tớ rời khỏi Leto nhất định sẽ lại đến xem lần nữa! Chỉ là thi nhân rong nhiều quá, tớ từ suối phun đi đến đây, gặp 5-6 thi nhân rong đang diễn thuyết."
Nghiệp Bùi vẫn buộc đuôi ngựa cao, cười nói: "Lượng thi nhân rong ở quảng trường chui vòm trời vượt chỉ tiêu hằng ngày! Thường xuyên khiến tớ lo lắng, ngôn luận của mấy thi nhân rong kia sẽ làm sống lại khí thế mấy bức điêu khắc. Chẳng hạn như đứng bên cạnh tượng điêu khắc của tướng quân Lục Quân, tuyên dương từ bỏ chiến tranh, bắt tay giảng hòa với quân phản loạn."
Lục Phong Hàn nghe thấy cái tên "Lục Quân", động tác rót nước cho Kỳ Ngôn ngừng lại nửa giây.
Anh buông mắt, suy nghĩ tản mạn, Lục Quân hẳn là rất vui, đã chết gần 20 năm, vẫn có người nhớ đến ông.
Hi sinh không thiệt.
Đổi hai lượt chủ đề nói chuyện, Bạch Lam nói đến chuyện xây dựng tác phẩm dự thi của nhóm mình, "Học viện của bọn tớ chưa từng có kinh nghiệm tham dự giải Röntgen, lúc cùng chuẩn bị đến hậu kỳ với đồng đội của tớ, phát hiện tính đi tính lại thời gian, không làm sao kịp được, lúc đó đã nghĩ, từ bỏ thôi."
Nghiệp Bùi nghe nghiêm túc: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tớ tình cờ phát hiện, một mô hình Open Source trước kia của Y thần, mang đi thay vào mô hình nền mà bọn tớ dùng ban đầu, thời gian cần cho một vài bộ phận, lập tức giảm từ 6 ngày xuống 2 ngày! Lúc này bọn tớ mới mạo hiểm đuổi kịp, đệ trình tác phẩm trước một ngày hết hạn!"
Lục Phong Hàn không hiểu mô hình nền gì đó mà Bạch Lam nhắc tới lắm, nhưng anh biết "Open Source" là thế nào.
Anh chỉ nhớ ra, khi quyết định Open Source PVC93, Kỳ Ngôn từng nói đến suy nghĩ của mình — Cậu hi vọng sau khi Open Source, để tất cả những người cần đều có thể sử dụng, có thể tiết kiệm chút thời gian cho vài người, cũng được.
Lục Phong Hàn từng nghe thấy cái tên Y vô số lần, nhưng cho tới giờ chưa từng gặp Y người thật, càng không biết tuổi tác, tướng mạo và kinh nghiệm của Y.
Nhưng anh nghĩ, người như Y, như Kỳ Ngôn, có lẽ điểm xuất phát đều giống nhau.
Cứu giúp thiên hạ.
Bạch Lam nói: "Tớ nghe nói đội 3 người các cậu, 5 ngày đã dựng ra được tác phẩm? Rốt cuộc các cậu làm thế nào?"
Nghiệp Bùi nhớ tới mấy ngày đó vẫn còn rùng mình: "Thì thế, lâm thời quyết định muốn tham gia, tớ thức đêm sắp đột tử rồi!"
Mondrian chỉ chỉ quầng thâm đen dưới mắt mình: "Không biết bao lâu mới tan."
Người của trường quân đội Đệ Nhất tên Hạ Gia Nhĩ, vóc người khỏe gầy, không tính là to con, cơ bắp nửa cánh tay lộ ra lại căng tràn cân xứng. Hắn đang vùi đầu ăn nhẹ trước bữa ăn, nghe vậy ngẩng đầu: "Thật sự cần 5 ngày? Người bên kia sông, các cậu toàn là quái vật gì thế!"
Nghiệp Bùi nhân cơ hội hỏi ra nghi vấn của mình: "Các cậu mới là sao ấy, những năm trước không phải không tham gia giải Röntgen sao, năm nay sao đột nhiên tham gia?"
Hạ Gia Nhĩ nghĩ, trước kia toàn đi huấn luyện, ai biết tiền thưởng giải Röntgen cao như vậy? Giải nhất 5 triệu tinh tệ! 5 triệu! Nếu trước kia cũng biết, còn đến lượt phá gia chi tử mạnh nhất liên minh các người diễu võ dương oai bao thầu nhiều năm như vậy sao?
Hắn nghĩ thầm, cảm thấy tiền thưởng những năm trước giống như nước sông ở cổng trường, chớp mắt bị cuốn đi!
Trái tim rất đau!
Nhưng những lời này tất nhiên không thể nói, đặc biệt không thể nói với người bên kia sông, không thì mặt mũi để vào đâu? Thế là hắn nửa thật nửa giả trả lời: "Tôi năm 4, sắp tốt nghiệp, môn chiến thuật mẫu đã có hết điểm, ở trường không có việc gì làm, đành tham gia."
Lục Phong Hàn giương mí mắt, đánh giá Hạ Gia Nhĩ.
Nửa kỳ đầu năm 4 đã đạt đủ điểm môn chiến thuật mẫu, cũng tạm được, tố chất thân thể thoạt nhìn cũng không tệ lắm, đầu óc nhanh nhẹn —
Ngừng suy nghĩ, Lục Phong Hàn tự giễu, không ở tiền tuyến, còn lo cho tổng chỉ huy quân viễn chinh.
Ngược lại Hạ Gia Nhĩ, nhạy cảm nhận thấy được tầm mắt sắc bén, nhanh chóng nhìn sang, lại không phát hiện có ai nhìn hắn.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Nhưng, hắn lại không khỏi nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Kỳ Ngôn thêm một cái.
Người đàn ông này lúc vào cửa đã khiến hắn đề phòng theo bản năng, hoàn toàn phản ứng từ bản năng. Nhưng tầm mắt đối phương chỉ lướt nhẹ qua hắn — Không hề phóng tầm mắt.
Hạ Gia Nhĩ thở phào, lại khó giải thích được có chút mất mát, tâm trạng thế này không nói rõ từ đâu ra, có lẽ, người đàn ông này rất giống đồng loại, thậm chí là đồng loại giỏi hơn mình rất nhiều.
Nhưng đối phương không để ý mình.
Chờ Hạ Gia Nhĩ quan sát người đàn ông đối diện kỹ lưỡng, trong đầu bỗng chợt lóe — Mình biết anh ta giống ai rồi!
Thấy vẻ mặt Hạ Gia Nhĩ kinh ngạc, rơi cả thìa xuống mặt bàn, mấy người nhìn sang, Bạch Lam khó hiểu: "Cậu sao thế?"
Hỏi xong, chỉ thấy ngón tay Hạ Gia Nhĩ run rẩy chỉ vào Lục Phong Hàn, đường cong mắt cũng mở to: "Anh — anh —"
Lục Phong Hàn tựa vào lưng ghế, rất hứng thú: "Tôi làm sao?"
Hạ Gia Nhĩ rốt cục nói ra: "Sao anh giống chỉ huy Lục thế!" Đã nói ra, sau đó rốt cuộc không lắp bắp nữa, "Tôi từng nhìn thấy ảnh của chỉ huy Lục trong sử sách nhà trường! Anh giống hệt anh ấy!"
Ngón tay Lục Phong Hàn gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, nghĩ thầm,
tôi mới tốt nghiệp chưa được 10 năm, chưa đến 30, đã vào lịch sử trường? Già vậy à?Mấy người Nghiệp Bùi đều tò mò: "Giống ai? Chỉ huy Lục?"
"Người tốt nghiệp xuất sắc của trường quân đội Đệ Nhất chúng tôi, giờ làm tổng chỉ huy quân viễn chinh ở tiền tuyến khu Nam Thập Tự!" Hạ Gia Nhĩ nhìn chằm chằm Lục Phong Hàn, lại có chút không xác định, "Nhưng bây giờ hình ảnh của sĩ quan cao cấp tiền tuyến đều giữ bí mật, để an toàn, rất ít công khai. Tôi cũng chỉ từng thấy ảnh trong sách lịch sử trường, khi đó chỉ huy Lục vừa mới trưởng thành, đã qua nhiều năm, tướng mạo nhất định thay đổi."
Hơn nữa người đàn ông này là vệ sĩ của Kỳ Ngôn, không nói với quân viễn chinh, ngay cả quan hệ với khu Nam Thập Tự cũng không có một chút.
Hắn lại thở dài: "Đã qua lâu như vậy rồi, vẫn chưa tìm thấy chỉ huy Lục, hẳn là lành ít dữ nhiều."
Bọn Mondrian cũng đều hiểu, Hạ Gia Nhĩ nói tới ai. Mặc dù đều là họ Lục, nhưng Chuẩn tướng một sao, tổng chỉ huy quân viễn chinh của liên minh, có khả năng làm vệ sĩ cho người ta sao?
Trong mơ cũng không thể.
Sẽ chỉ là ngoại hình giống nhau mà thôi.
Sau yên lặng ngắn ngủi, Bạch Lam đề nghị: "Bọn mình cụng nhé?"
Mấy người đều ăn ý bưng chén rượu lên.
Cụng ly, tiếng vang lanh lảnh, Hạ Gia Nhĩ mở miệng: "Hi vọng chỉ huy Lục bình an không chết!"
Lục Phong Hàn cũng giơ chén rượu tâm trạng càng phức tạp.
Uống hết rượu trong chén, Hạ Gia Nhĩ càng không ngừng nói được: "Quân đội một ngày chưa công bố báo tang chỉ huy Lục, trong lòng tôi, chỉ huy Lục vẫn còn sống!"
Đôi con ngươi hắn phát sáng, mặt tràn đầy nhiệt tình: "Các cậu không biết đâu, chỉ huy Lục ở trường quân đội Đệ Nhất, chính là một truyền thuyết! 15 tuổi đã được trúng tuyển đặc cách, 15 tuổi đó! Sau khi vào trường không lâu, đã bắt đầu con đường nam thân!
Các cậu biết điểm cao nhất môn chiến thuật mẫu của trường quân đội Đệ Nhất là ai không? Nhiều năm như vậy, vô số người thử vượt điểm, hạng nhất vẫn là anh ấy! Còn cả lý luận vũ khí nóng, chỉ huy tác chiến học, môn Tinh Hạm thực hành, môn tác chiến đơn binh, rất nhiều rất nhiều, điểm cao nhất các môn của mỗi khóa đều sẽ được hệ thống ghi lại, mọi người đều có thể nhìn thấy, mà dòng đầu mấy ghi chép, thẳng tắp, đều là một chữ "Lục"!"
Lục Phong Hàn hiếm khi nhớ lại cuộc sống ở trường quân đội Đệ Nhất.
Khi đó tranh cường háo thắng, chưa từng giấu dốt, hận không thể nói với mọi người, ông đây giỏi nhất. Giỏi đến mức nào? Giỏi đến mức khi nhập vào ghi chép, tên đầy đủ cũng lười viết, một chữ "Lục", căn bản không sợ không ai biết là ai.
Còn cùng họ với mình, đều nhập đầy đủ tên.
Giờ nhìn lại, trường quân đội Đệ Nhất thật sự là lứa này không bằng lứa kia, ghi chép của mình đã ở đó bao năm, vẫn không ai phá vỡ.
Hạ Gia Nhĩ kích động nói: "Hồi tớ mới học môn chiến thuật mẫu, còn nóng lòng muốn khiêu chiến ghi chép của chỉ huy."
Nghiệp Bùi nghe đến say sưa: "Sau đó thì sao?"
"Còn sau đó gì chứ, nghĩ xem, kết thúc rồi, không có sau đó nữa, bị ngược!" Hạ Gia Nhĩ nói, vừa không cam lòng vừa bội phục, "Tớ ngâm trong khoang thuyền mẫu một tuần cũng không hiểu, chỉ huy Lục lúc đó vẫn chưa trưởng thành, 17 tuổi? Anh ấy rốt cuộc làm thế nào ở trong tình huống địch nhiều ta ít, chỉ cần 3 tiếng, không chỉ ngăn chặn tập kích bất ngờ của quân phản loạn, còn đánh bọc sườn phía sau quân địch, xen vào nơi ở tạm thời của quân địch, diệt 72 chiếc Tinh Hạm của quân địch! Khiến tất cả kẻ địch đến xâm phạm chỉ tiến không lùi, phe ta thương vong chưa đến 3 con số!"
Mondrian và Bạch Lam nháo nhào cảm khái lên tiếng: "Nghe đỉnh quá!"
Không biết có phải bởi vì thấy tướng mạo cực kỳ giống Lục Phong Hàn hay không, hay là tướng mạo, nắm tay Hạ Gia Nhĩ đặt trên mặt bàn nắm lại, mắt bỗng đỏ lên.
"Mọi người không biết đâu, tin tức tan tác ở tiền tuyến truyền về, bọn tôi đều không dám tin. Chuẩn tướng Lục, chỉ huy Lục, anh ấy giống như tường đồng vách sắt dựng ở tiền tuyến, chúng tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến có một ngày, anh ấy cũng sẽ gục ngã. Chúng tôi đều không tin! Anh ấy gần như chưa từng bại trận, nhưng lần này, toàn quân bị tiêu diệt! Không một ai sống sót!"
Giọng hắn càng nghẹn ngào, lại xen lẫn giận dỗi và mê mang, "Giáo sư ở trường nói, đây không chỉ là chiến tranh, còn là chính trị, có thể, tôi không hiểu, quân nhân ở chiến trường, tại sao cần dùng mạng để chịu trách nhiệm cho chính trị?"
Ngón tay Lục Phong Hàn cầm chén rượu, đáy mắt sâu thẳm.
Đúng thế, quân nhân ở chiến trường, tại sao phải đem mạng ra chịu trách nhiệm vì chính trị?
Anh dẫn theo anh em xuất chinh, ngoại trừ bản thân anh, một người khác cũng không thể sống sót.
Tất cả đều hóa thành du hồn phiêu bạt ở vũ trụ.
Không tìm về được nữa.
(Đứa nào re-up là chó)Uống hớp rượu, rõ ràng độ không cao, nhưng đốt cháy hầu kết đau đớn.
Lục Phong Hàn tới gần Kỳ Ngôn, thấp giọng nói: "Tôi ra ngoài một lát."
Kỳ Ngôn nhìn anh mấy giây, gật đầu: "Ừm."
Cuối hành lang là sân hiên kéo dài ra ngoài, có thể nhìn thấy ánh đèn sáng rực toàn thành phố. Trong gió lạnh, tâm trạng Lục Phong Hàn đi lên, muốn lấy thuốc lá, lại nghĩ mình không có thứ đó, đành thôi.
Đúng lúc Vincent gọi truyền tin đến.
Lục Phong Hàn kéo dài mấy giây mới nhận: "Nói."
Vincent giống như chiếc máy dò đã cài đặt, vừa nghe là hiểu: "Chỉ huy, ai chọc giận anh không vui?"
"Không có."
"Anh tưởng em làm sĩ quan phụ tá ba năm là làm uổng phí à? Anh hừ một tiếng, em cũng biết anh đang tức giận hay đang trào phúng." Vincent không chấp nhận được Lục Phong Hàn hạ thấp tu dưỡng chuyên nghiệp của mình.
Dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, đôi mắt Lục Phong Hàn nhìn về nơi xa, ngọn đèn dầu chiếu vào trong mắt anh, nhưng không thể làm tan chảy băng cứng: "Chuyện gì."
Vincent không dám nói nhảm nhiều, sợ thật sự làm người ta phiền, vội vàng nói vào chủ đề: "Đầu đề trang đầu《Nhật báo Leto》anh xem rồi chứ?"
Lục Phong Hàn nhớ tới câu "Quá hiếu chiến" của Cremo, cơn tức trong lòng càng tăng lên: "Xem rồi."
"Lần đầu tiên tiền tuyến tan tác, sau khi anh chết, nội bộ quân đội đã nhả ra rất nhiều âm thanh, suốt ngày nói tướng quân Nhϊếp dụng binh giỏi, nóng lòng muốn thành công. Nhưng khi đó uy thế còn lại của quân viễn chinh vẫn còn đó, mấy âm thanh này có, nhưng không lớn."
Lục Phong Hàn lạnh giọng nói tiếp: "Hai lần bị bại trận, những người đó lại nhảy ra?"
"Không sai, lần này quân viễn chinh rút lui đến sao York, quân phản loạn tiến lên đoạn dài, tổn thất nặng nề. Anh biết đấy, không chỉ nhường mấy hành tinh và mấy mỏ sao, còn cả Tinh Hạm đã phá nổ, bom đạn đã dùng hết, tính ra, một khoản tiền rất lớn. Xem ra, liên minh đã rất nhiều năm không đốt tiền như vậy rồi.
Bộ tài chính đặt xuống trọng trách không muốn làm, rêu rao nói quân phí quá nặng không đủ sức. Tên chó săn Cremo nháo nhào chỉ trích tướng quân Nhϊếp quá ngạo mạn, xem thường sức mạnh quân địch. Hai lần bại trận liền, cùng với hy sinh của tổng chỉ huy, đều là tướng quân Nhϊếp gieo gió gặt bão."
"Cho nên lại mang luận điệu của Cremo ra? Mưu đồ từ từ?" Lục Phong Hàn buông mắt cười lạnh, "Thật sự coi quân phản loạn là anh em đồng bào? Lúc quân phản loạn nổ súng về phía chúng ta, đánh lén blacklist, sao không thấy quân phản loạn nhớ tới tình nghĩa anh em gì đó?"
Anh im lặng hai giây, không đầu không đuôi mở miệng: "Không thể thua lần thứ 3 nữa."
Thua 3 lần liền không nói dân thường có thể coi quân phản loạn là kẻ địch không thể chiến thắng hay không, binh sĩ tiền tuyến, cũng sẽ sinh ra nghi ngờ về thắng lợi.
"Đúng, thua hai lần, người dưới trướng tướng quân Nhϊếp Hoài Đình không ngừng bị tiêu diệt, người của phe hòa bình liên tục thượng vị, nội bộ quân đội đã sắp nghiêng về một phía. Còn vị Thượng tướng bốn sao khác, anh biết đấy, giữ vững trung lập tuyệt đối không dao động, mỗi lần mở hội nghị đều không nói chuyện như ngủ gật."
Dừng nói chuyện, Vincent ngẫm lại câu Lục Phong Hàn mới nói, sợ hãi giật mình: "Chỉ huy anh không phải muốn xuất hiện chứ? Anh nhịn đi, bây giờ vẫn chưa phải thời điểm có thể xuất hiện! Anh xuất hiện, chính là mục tiêu sáng loáng, không phải lần nào, cũng có thể may mắn như lần trước!"
Vincent càng nói càng lo lắng, "Anh có tin không, một khi anh nói Lục Phong Hàn anh chưa chết, không quá 72 giờ, anh sẽ mất mạng!"
Lục Phong Hàn sao có thể không hiểu?
Mâu thuẫn của phe chủ chiến và phe hòa bình người đi đường cũng biết, anh tới tôi lui chiến đấu lợi hại. Nhϊếp Hoài Đình từng là chiến hữu của Lục Quân, Lục Phong Hàn anh, thì là một quân cờ mạnh mà Nhϊếp Hoài Đình rải ở tiền tuyến, là chiêu độc nhằm vào quân phản loạn.
Nếu anh xuất hiện, không biết sẽ chạm đến lợi ích của bao nhiêu người.
Anh tổng cộng chỉ có một mạng, không đủ để chết.
Nhưng mà . . . . . . không cam lòng.
Không cam lòng một trận nổ tung ở tiền tuyến đã yên lặng mang đi vô số mạng người, mà anh lại chỉ có thể ở Leto, cách khoảng cách vô số năm ánh sáng, kính từ xa một chén rượu tiễn đưa.
Vincent càng nghĩ càng hoảng, sợ Lục Phong Hàn không nhịn được kích động: "Bình tĩnh, suy nghĩ 3 lần, là anh dạy cho em!"
Lúc này, cửa thủy tinh sau lưng Lục Phong Hàn mở ra. Anh nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Ngôn đi tới.
(Đứa nào re-up là chó)Đưa một điếu thuốc đến bên môi Lục Phong Hàn, chờ đầu thuốc bị cắn, Kỳ Ngôn cầm lấy bật lửa kim loại, "Tạch", ánh lửa sáng lên trong bóng tối, lập tức lại tắt vụt.
Ánh sáng chiếu lên góc quai hàm kéo căng của Lục Phong Hàn.
Lục Phong Hàn hút thuốc, sương khói nhàn nhạt dần lan ra.
Buông mắt nhìn Kỳ Ngôn trước mặt, Lục Phong Hàn bỗng chốc, lại không nếm được điếu thuốc này rốt cuộc là vị gì.
Cúp truyền tin với Vincent, sắc bén ở đáy mắt Lục Phong Hàn không tản đi, đường nét sâu, quanh thân quấn một lớp lạnh lẽo làm người ta khϊếp sợ.
Hai người kề sát, ngón tay thô ráp của Lục Phong Hàn nắm cằm Kỳ Ngôn, bởi vì thuốc, giọng nói khàn khàn, "Cố ý đi mua thuốc cho tôi?"
Động tác ít đi tản mạn thường ngày, nhiều cứng rắn, sức lực lại vẫn khống chế rất nhẹ.
Kỳ Ngôn dung túng động tác của anh, không giãy dụa, trả lời: "Ừ, anh đã nói, thứ này có thể khiến anh bình tĩnh rất nhanh."
Con ngươi hai người giao nhau, Lục Phong Hàn cảm thấy vân vê dưới ngón tay, giống như chạm vào sương tuyết đọng trên cành mai sáng sớm mùa đông, mùi thơm ngào ngạt lại mát lạnh.
Trong lúc nhất thời, nóng bỏng như dung nham một lần nữa bị nén trở lại dưới tầng nham thạch.
Khóe môi anh câu lên nụ cười nhạt.
Không biết là bởi vì điếu thuốc kia, hay là bởi vì người này.
Trong yên lặng, anh lại nghe thấy Kỳ Ngôn nói khẽ: "Tôi cảm thấy anh rất buồn, liền muốn gọi anh."