Chương 22: Có thể hỏi tôiEdit + Beta: Vịt**** Ui chả hiểu sao tui k vào truyenhdt.com bằng web để đăng đc, xong tui phải cop từ link docs ra để đăng thành ra bị dính dòng kiểu nàyĂn cơm tối xong, Lục Phong Hàn rút ra thời gian rảnh, lật xem tài liệu Vincent gửi đến.
Hai ngày gần đây động tác của Wise dần tới tấp, sau khi tiến hành điều động nhân viên, lại chuẩn bị nhúng tay vào sắp xếp lực lượng phòng thủ ở tiền tuyến khu Nam Thập Tự.
Bộ phận lực lượng phòng thủ này, hồi Lục Phong Hàn ở tiền tuyến, vẫn giao cho Erich làm. Rất rõ ràng, sự tồn tại của Erich, chướng mắt của Wise, thế là Wise báo cáo với Leto, muốn chọn ra một Trung tá làm phó chỉ huy thứ hai, thực tế mục đích là muốn chia quyền của Erich, gom quyền chỉ huy lực lượng phòng thủ vào trong tay mình.
Nhưng báo cáo này sau khi đưa lên quân đoàn trưởng trung ương, trực tiếp bị phê bác bỏ.
Vincent gửi đến, chính là tài liệu dự định chọn phó chỉ huy.
"Chỉ huy, người này xuất thân là thiếu gia của Leto, chỉ mỗi họ hàng gia thế, đã đầy 1 tờ! Quá nhiều, sau lưng một đống quan hệ rắc rối phức tạp, lúc em sơ lược lần đầu, thậm chí không thể hiểu hắn rốt cuộc là người của bên nào!"
Lục Phong Hàn "Ừ" một tiếng, tựa vào lưng sofa mềm xốp, theo bản năng có chút không quá quen.
Trên Tinh Hạm quân sự, bởi vì tùy thời gặp phải tình hình chiến đấu đột phát, mọi thứ đều suy nghĩ đến tính ổn định và tính chắc chắn đầu tiên, tiếp đó mới là mức độ yêu thích. Cái ghế trước kia anh ngồi, căn bản đều vừa lạnh vừa cứng, giường cũng vậy, rắn cấc.
Đến chỗ Kỳ Ngôn, ghế sofa mềm, ghế ăn mềm, giường mềm, ngay cả khăn mặt, gối, cũng mềm hơn chút. Thậm chí giẫm lên một miếng thảm, chân có thể lõm xuống 1cm.
"Chỉ huy?"
Lục Phong Hàn thu lại tâm trạng, trả lời Vincent: "Wise đi một quân cờ hỏng. Bây giờ Leto tranh giành vị trí tổng chỉ huy quân viễn chinh, vẫn còn chưa rõ ràng, đoán là mấy bên đấu sức tranh giành không ngừng, dứt khoát tạm thời gác lại. Việc này rõ ràng khiến hắn rốt ruột ngồi không yên."
Vincent: "Không biết còn có thể làm tổng chỉ huy tạm thời được thêm bao lâu?"
"Đúng. Cho nên hắn đoán đoạt quyền từ tay Erich, tăng thêm quân cờ cho mình, giữ được vị trí ngồi. Chỉ là, chức phó chỉ huy thứ hai quá quan trọng, thật sự đấu ngã Erich, người ngồi vị trí đó chính là phó lãnh đạo. Làm việc tốt, còn có thể chèn ép tổng chỉ huy kế nhiệm, khiến chỉ huy hiện giữ giống như vô dụng."
"Cho nên bên Leto sẽ không dễ dàng quyết định chọn người, càng sẽ không chọn kiểu người sau lưng liên đới quá nhiều." Vincent cảm khái, "Wise suy nghĩ không thấu đáo, nhưng đám người Leto, suốt ngày nghĩ đi nghĩ lại nhiều như vậy, thật sự không mệt sao?"
Tiếng máy bay tuần tra rơi xuống mơ hồ truyền vào, Lục Phong Hàn nhìn ngoài cửa sổ, dường như nhìn thấy, mục tiêu theo đuổi và lợi ích của mỗi người, đều đan thành một tấm lưới khổng lồ trong bóng đêm, bao phủ đỉnh đầu.
Không đáp lại cảm khái của Vincent, Lục Phong Hàn hơi có chút hứng thú, "Đã bị bác bỏ một lần, Wise hẳn sẽ yên phận hai ngày. Cậu tiện thể chú ý tin tức, lần này người "bên kia" đưa hệ thống điều khiển trung tâm Tinh Hạm đến Leto, con đường của Fontaine số 1, thông tinh lộ trình chính xác rốt cuộc là để lộ ra ngoài thế nào."
Vincent nhanh nhẹn đáp ứng: "Không có vấn đề!"
Cúp truyền tin, Lục Phong Hàn lại ngồi mấy phút trên sofa.
Đến khi Kỳ Ngôn xuống lầu.
(Đứa nào re-up là chó)
Nhìn thấy Lục Phong Hàn ngồi trên sofa, Kỳ Ngôn theo bản năng nhìn lên tầng: "Tôi vừa từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy anh đang đóng cửa vào phòng."
Lục Phong Hàn sửa đúng cậu: "Cậu nhớ nhầm rồi, trong nửa tiếng gần đây, tôi vẫn ở đây."
Lại đứng lên, "Xuống tầng lấy gì à?"
Thói quen sinh hoạt của Kỳ Ngôn cực kỳ rõ ràng, về nhà tắm trước tiên, sau khi ăn tối xong, thì vùi đầu làm việc của mình. Đôi khi là cầm một cây bút một xấp giấy trắng, vẽ rất nhiều mô hình và công thức không xem hiểu, đôi khi là đối diện máy tính quang học, làm việc đến tận nửa đêm.
Bình thường giữa chừng xuống tầng, không phải là khát muốn uống nước, chính là tìm anh.
Kỳ Ngôn trả lời: "Nước."
"Chờ nhé." Lục Phong Hàn đi mấy bước tới phòng bếp, lúc quay lại trong tay bưng một cốc nước.
Kỳ Ngôn uống nước xong, nhìn cốc nước, run rẩy hai giây, hỏi không đầu không đuôi: "Đây là thật sao?"
Trong lòng không khỏi đau xót, Lục Phong Hàn sau khi kiềm chế, vẫn dùng ngón tay chọt nhẹ lên mặt Kỳ Ngôn, trong ánh mắt khó hiểu của đối phương, ngữ khí khẳng định trả lời: "Là thật."
Anh thấy Kỳ Ngôn lặng lẽ gật đầu, trong lòng thở dài, lại cầm lấy cốc rỗng, nói giống như thuận miệng: "Không phân biệt rõ ràng được, có thể đến hỏi tôi."
Kỳ Ngôn đứng phía sau Lục Phong Hàn, nhìn bóng lưng anh, đáp một tiếng "Được" không nhẹ không nặng.
(Bản dịch chỉ được đăng tại truyenhdt.com humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Hôm sau học xong, Kỳ Ngôn dẫn theo Lục Phong Hàn đến phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm, Nghiệp Bùi đang lôi kéo Mondrian chém gió: "Làm sao đây, rõ ràng ở Fontaine số 1 bởi vì tạp âm không ngủ được, ai có thể nghĩ đến, về Leto, tớ vậy mà lại bởi vì yên tĩnh quá không ngủ được!"
Mondrian đưa ra đề xuất: "Cậu có thể bật white noise, phỏng theo cảnh Fontaine số 1."
Nghiệp Bùi muốn rõ ràng không phải đáp án này: "Cậu không cảm thấy, tớ rất xứng với Fontaine số 1 sao?"
Lần này Mondrian hiểu: "Cậu muốn đến Robotech làm việc?"
"Cũng không nhất định mà," Bị hỏi trực tiếp, Nghiệp Bùi ngược lại lộ vẻ do dự, "Không nhất định là Robotech, chỉ là hôm qua nghe giáo sư Phó nói xong, khiến tớ cảm thấy, tớ hình như nên suy nghĩ tớ sau này muốn làm gì. Đến Robotech, hoặc là đến trạm nghiên cứu khoa học không gian làm việc, dường như cũng không tệ lắm?"
Thấy Kỳ Ngôn đi vào, cô liền hỏi: "Kỳ Ngôn, còn cậu, Mondrian sau này muốn làm nghiên cứu khoa học, sau này cậu muốn làm gì?"
Kỳ Ngôn đứng tại chỗ, lắc đầu: "Tớ chưa từng nghĩ đến sau này."
Nghiệp Bùi vui vẻ: "Cậu cũng chưa nghĩ đến sau này muốn làm gì sao? Ha ha ha hóa ra không phải mỗi mình tớ!"
Lục Phong Hàn đứng bên cạnh Kỳ Ngôn, nghe thấy câu này, lại không khỏi để ý.
Anh nhớ tới trước khi Turan khai giảng, cùng Kỳ Ngôn đến quảng trường chui ở vòm trời, lúc ấy anh hỏi Kỳ Ngôn, có từng nghĩ đến văn bia không, Kỳ Ngôn trả lời, đã từng nghĩ, muốn viết lên bia mộ của mình — "Ở trong bóng tối, tôi từng theo đuổi một tia đom đóm".
Khi anh nói đến tuổi trung bình của liên minh đã hơn trăm tuổi, cậu vẫn có thể sống, Kỳ Ngôn trả lời thế nào nhỉ?
Không nhất định?
Đúng rồi, Kỳ Ngôn trả lời, không nhất định.
Không nhất định vẫn có thể sống lâu sao? Cho nên không nghĩ đến sau này muốn làm gì, thậm chí đã nghĩ đến văn bia của mình?
Lục Phong Hàn nhìn Kỳ Ngôn, ánh mắt sâu hơn đến mình cũng không phát hiện ra.
Không chú ý tới tầm mắt Lục Phong Hàn, bởi vì sau khi Kỳ Ngôn ngồi vào chỗ mình, phát hiện không thấy thiết bị lưu trữ quang học của cậu.
Bởi vì Mondrian từng nhấn mạnh, thiết bị lưu trữ quang học có cấp bậc bảo mật, không thể mang ra khỏi phòng thí nghiệm, cho nên sau mỗi lần Kỳ Ngôn dùng xong, đều đặt bên cạnh máy tính quang học.
Cậu có thể tìm được đoạn ký ức kia trong đầu — Sau khi lưu kết quả phân tích cuối cùng, cậu bỏ thiết bị lưu trữ quang học vào chỗ cách mép bàn khoảng 30cm, sau đó đứng dậy đi tìm Lục Phong Hàn, cùng đi về nhà.
Mỗi một hình ảnh, mỗi một chi tiết, cậu đều ghi nhớ cực kỳ rõ ràng, nhưng trái lại bởi vì như vậy, cậu hơi không dám khẳng định.
Ký ức này của mình, là thật sao? Hay là . . . . . . tự mình hư cấu ra?
Hôm qua lúc rời đi, mình thật sự để thiết bị lưu trữ quang học trên mặt bàn sao?
Vô số tự chất vấn đánh tới như sóng, trong nháy mắt, sắc mặt Kỳ Ngôn trắng bệch, ngón tay giữ chặt mép bàn, mới miễn cưỡng ngưng lại run rẩy không cách nào khống chế ở đầu ngón tay.
Rốt cuộc ký ức nào là thật?
Rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả?
Theo bản năng, cậu nhìn sang Lục Phong Hàn, mặt tràn đầy nghi hoặc.
Lục Phong Hàn cau mày.
Sao giống như . . . . . . sắp khóc?
Anh đến gần Kỳ Ngôn, theo bản năng ngăn cản tầm mắt xung quanh có thể nhìn sang, ánh mắt lướt qua ngón tay dùng sức đến trắng bệch của Kỳ Ngôn, khẽ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Giọng Kỳ Ngôn rất khàn: "Không thấy thiết bị lưu trữ quang học đâu, hôm qua trước khi đi, tôi nhớ là đặt ở đây."
Lục Phong Hàn phản ứng rất nhanh: "Xác định?"
Ánh mắt Kỳ Ngôn mờ mịt, vài giây sau mới nói thầm: "Tôi không chắc chắn, tôi . . . . . ." Cậu cắn mạnh môi, "Tôi không cách nào xác định được."
Tôi không cách nào xác định thật giả trong ký ức.
Cậu nghĩ, mẹ đã từng nói, cho dù trời tối, cũng phải nhìn cụm sao phía xa.
Nhưng mà, mẹ không nói với cậu, nếu không tìm được sao thì thế nào?
Không tìm được một ngôi sao, thì nên làm thế nào?
Hai ngón tay Lục Phong Hàn nắm lấy cằm Kỳ Ngôn, xác nhận môi cậu chỉ đỏ lên, không có chảy máu. Lại nhẹ nhàng vặn ngón tay Kỳ Ngôn víu mép bàn, ủ trong lòng bàn tay mình.
Đầu ngón tay lạnh ngắt như tuyết tan, xúc giác như vậy khiến nơi nào đó trong lòng anh hơi co lại.
"Nhìn tôi, Kỳ Ngôn."
Kỳ Ngôn theo bản năng dời ánh mắt.
Con ngươi Lục Phong Hàn đen trầm, đường môi sắc bén, như núi cao sừng sững, giống như mãi mãi kiên định, mãi mãi rõ ràng, chưa từng nghi ngờ và dao động.
Lúc này, anh trở thành mỏ neo của Kỳ Ngôn.
"Cậu không nhớ nhầm đâu, trí nhớ rất tốt, cậu luôn quen đặt mọi thứ cùng một vị trí."
Vị trí cốc nước, sách, bút trong nhà, sau khi dùng, Kỳ Ngôn đều sẽ đặt lại y nguyên ban đầu.
"Cho nên thiết bị lưu trữ quang học nhất định được cậu đặt ở vị trí đó, cậu không nhớ nhầm đâu."
"Tôi không nhớ nhầm." Đầu ngón tay Kỳ Ngôn được Lục Phong Hàn ủ trong tay ngừng lại run rẩy rất nhỏ, mấy giây sau, cậu mới lại mở miệng, "Không thấy thiết bị lưu trữ quang học của tôi đâu cả."
Giọng cậu còn hơi khàn, nhưng rõ ràng đã thoát khỏi trạng thái tâm trạng lúc nãy.
"Muốn kiểm tra giám sát."
(Đứa nào re-up là chó)
Lúc Nghiệp Bùi biết được, sợ hết hồn, cô nghiêm túc nói: "Phải mau chóng tìm được, mặc kệ là người trong nhóm cầm nhầm, hay là bị trộm, nhất định phải xác định rõ ràng."
Cô là nhóm trưởng, rất nhanh dùng quyền hạn tìm được đoạn giám sát ngày hôm qua.
Trong video ghi lại, có thể nhìn thấy rõ ràng Kỳ Ngôn đứng lên, có động tác đặt thứ gì đó lên mặt bàn. Nhưng bởi vì có góc chết, không thể xác định Kỳ Ngôn đặt cái gì trong tay lên mặt bàn.
Rất nhanh, Kỳ Ngôn xoay người đi ra ngoài.
Sau khi cậu rời đi, Mondrian là người đầu tiên đi qua bàn cậu, sau đó, Hứa Mân, Laurent bao gồm cả Nghiệp Bùi, đều không chỉ một lần đi qua bên cạnh bàn Kỳ Ngôn.
Phút thứ 25 Kỳ Ngôn rời đi, Laurent cùng với 2 người khác cùng tổ đi qua bàn Kỳ Ngôn, giống như đang thảo luận vấn đề gì đó.
Phút thứ 36, Nghiệp Bùi một lần đến một lần quay về, đi qua 2 lần.
Phút thứ 43, Mondrian cùng với 2 người cùng tổ, lại đi qua bên cạnh bàn.
"Không cần xem nữa." Kỳ Ngôn chỉ ra, "Vị trí tớ để thiết bị lưu trữ quang học, bởi vì chắn, vừa vặn là góc chết. Nếu có người đi qua, tránh góc giám sát, nhanh chóng lấy thiết bị lưu trữ quang học đi, không phát hiện được."
Nghiệp Bùi rầu rĩ: "Vậy làm sao đây? Cậu đi đầu tiên, tính ra, mỗi người đi qua bàn cậu, đều có hiềm nghi."
Cô hỏi Mondrian, "Cậu có ấn tượng không? Lúc cậu đi qua, thiết bị lưu trữ quang học của Kỳ Ngôn còn ở bên trên không? Nói không chừng bọn mình có thể thu hẹp phạm vi thời gian."
Mondrian nghĩ lại tỉ mỉ, xác định: "Tớ không có ấn tượng, lúc ấy tớ đang thảo luận một công thức, không để ý tới cái khác."
Laurent xoay bút kim loại trong tay, vắt chân ngồi trên ghế, khinh thường nói: "Ai cầm thiết bị lưu trữ quang học của cậu làm gì? Bên trong có thông tin cá nhân của cậu, ngoài cậu ra không ai có thể mở, cầm có ích gì? Nói không chừng là cậu nhớ nhầm, tiện tay bỏ vào chỗ khác."
Kỳ Ngôn nhìn Laurent một cái, khẳng định: "Tôi không nhớ nhầm."
Nghiệp Bùi có khuynh hướng tin tưởng Kỳ Ngôn hơn, cho rằng Kỳ Ngôn không cần nói dối trong chuyện này, cô lại nói: "Nếu thiết bị lưu trữ quang học thật sự không tìm lại được, tiến độ trước đó của cậu làm sao đây?"
"Không sao, có thể bổ sung."
"Vẫn có liên quan, nhiều nội dung như vậy, thật sự phải bù, cậu nhất định phải thức đêm." Nghiệp Bùi lại nhìn về phía màn hình giám sát, chống cằm rầu rĩ, "Nếu không mọi người đều tìm trước xem, chỗ mình có nhiều thêm thiết bị lưu trữ quang học nào không. Nếu không có, đành phải nói với giáo sư Phó. Dù sao thiết bị lưu trữ quang học mang theo cơ mật, tuyệt đối không thể ra khỏi phòng thí nghiệm."
Lúc này, cửa phòng thí nghiệm bị gõ.
Nghiệp Bùi đứng dậy đi mở cửa, vừa đi còn vừa đoán: "Có phải không cẩn thận làm rơi xuống đất, bị lao công quét mất không? Cũng không biết —"
Mở cửa, cô thấy hai người lạ đứng đó, cùng với giấy chứng nhận ra vào, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt mãnh liệt, cô nghe thấy mình hỏi: "Xin hỏi các người có việc gì không?"
"Đặc vụ của phòng an ninh liên minh số 5." Một người đàn ông mắt nâu tóc đen, tướng mạo na ná huyết thống Latin mở miệng, "Chúng tôi tìm người tên là Kỳ Ngôn."
Nghiệp Bùi ngừng lại suy nghĩ muốn nhìn về phía sau, cố gắng bình tĩnh: "Tìm cậu ấy có việc gì không?"
Cô chưa từng nghe đến "Đặc vụ phòng an ninh số 5", nhưng chỉ nhìn cái tên này, đã có thể ý thức được tính nghiêm trọng.
Thiết bị lưu trữ quang học, Kỳ Ngôn —
Một người đàn ông khác thấp hơi nói tiếp: "Em học sinh, tôi khuyên em không nên hỏi quá nhiều. Đôi khi, biết quá nhiều, không phải chuyện tốt."
Lúc này, Kỳ Ngôn đi tới, đứng bên cạnh Nghiệp Bùi. Cậu nhận lấy tầm mắt đánh giá của hai người đối diện: "Tôi là Kỳ Ngôn, các anh đến tìm tôi, có phải có liên quan tới thiết bị lưu trữ quang học cùng với dự án nghiên cứu khoa học tôi đang tham dự không?"
Hai người ở cửa nhìn nhau, một người trong đó nói: "Xem ra cậu rất hiểu mình làm gì."
"Không," Suy đoán được chứng thực, Kỳ Ngôn trả lời, "Nên nói, tôi cho đến 20 phút trước, mới phát hiện thiết bị lưu trữ quang học của tôi không thấy đâu, 2 phút trước, chúng tôi đang kiểm tra camera. Từ tối qua tôi rời khỏi phòng thí nghiệm đến nay, thiết bị lưu trữ quang học đều không ở trong tay tôi."
Nghiệp Bùi không biết làm sao, nhớ tới Hách Kỳ trước khi rời khỏi tổ cũng là bởi vị để lộ tư liệu dự án, bị Turan đuổi, cô vội vàng nói: "Nhất định là có hiểu lầm chỗ nào đó!"
Đúng lúc này, Hiệu phó Caroline mặc váy đen vội vàng chạy tới, vẻ mặt bà thận trọng, đứng bên cạnh Kỳ Ngôn, nhìn về phía hai người của Đặc vụ số 5: "Tôi là Hiệu phó của Turan, có thể mời các vị đến văn phòng của tôi không?"
Người đàn ông mắt nâu tóc đen nhìn nhau với đồng nghiệp, mở miệng: "Cũng không phải không được."
(Đứa nào re-up là chó)
Laurent ngồi trên ghế, nhìn Kỳ Ngôn đi theo người của đặc vụ số 5.
Hắn hài lòng nghĩ, trên thế giới này, rất nhanh sẽ không còn người này nữa.
Tốt quá.
Lúc này, Kỳ Ngôn đi xa mấy bước quay đầu lại, đối diện tầm mắt Laurent, ánh mắt lạnh lùng.
Chỉ dừng lại hai giây ngắn ngủn.
Nhưng chỉ 2 giây đối mắt này, lại khiến Laurent đột nhiên sinh ra ớn lạnh khó có thể ức chế, ngay cả bút kim loại trong tay rơi xuống sàn nhà cũng không phát hiện.