Chương 18: Có người nuôi

Chương 18: Có người nuôi

Edit + Beta: Vịt

***** Hôm qua bà tác giả nổi hứng viết hẳn 2 chương liền các cô ạ T_T mà mỗi chương 5k chữ chứ có ít. Còn chương 19 nữa tui chưa edit được :((((

Buổi sáng, Lục Phong Hàn đang tập luyện vác nặng, thấy Vincent gọi truyền tin đến, anh nhận điện liền: "Có chuyện gì?"

Không nghĩ tới Vincent ấp úng 2 câu, do dự nói: "Chỉ huy, em có phải quấy rầy anh không?"

"Không."

"Hả? Anh không trao đổi tình cảm với anh bạn nhỏ năm ngón tay tri kỷ nhất của anh sao? Vậy sao anh nói chuyện thở gấp vậy?"

Lục Phong Hàn biết ngay, nhất định không có gì hay ho, mấy phế liệu trong đầu mình, quả thực toàn là bị đám người cấp dưới nhét vào.

Anh thuận miệng hỏi: "Sao không có khả năng khác?"

"Không cùng với anh bạn nhỏ năm ngón tay sao?" Vincent kinh ngạc nói, "Chỉ huy, anh có hiểu lầm gì với sự tồn tại của mình sao? Quân viễn chinh bầu bằng phiếu, anh 5 khóa liên tục vinh dự nhận được danh hiệu "Tuyển thủ khó thoát ế nhất tiền tuyến", bọn em đều cược anh trước 30 tuổi nhất định không khai phát súng đầu tiên được!"

Không khai được phát súng đầu tiên?

Ngữ khí Lục Phong Hàn nhàn nhạt: "Xem ra nên chỉnh đốn kỷ luật quân đội rồi, hóa ra là ngấm ngầm, các cậu còn rảnh quá bầu phiếu."

"Đừng mà chỉ huy, đó không phải bay qua lượn lại trong vũ trụ chán quá, mọi người mới tạo thú vui sao? Anh nhẫn tâm tước đoạt chút giải trí còn lại của mọi người sao?" Vincent hối hận mình lanh mồm lanh miệng, có lẽ, có thể gửi gắm hi vọng khi Lục Phong Hàn quay về tiền tuyến quên sạch vụ này?

"Đương nhiên —" Dọa hết hồn Vincent, Lục Phong Hàn mới không nhanh không chậm nói ra nửa câu sau, "Nhẫn tâm."

Không định nghe Vincent kêu gào cái gì mà bảo vệ sức khỏe tâm lý của nhân viên tham chiến tiền tuyến, anh trực tiếp lướt vào vấn đề chính: "Xảy ra chuyện gì?"

Ngữ khí Vincent trở nên nghiêm túc: "Không uổng chúng em nhẫn nại đợi 5-6 chục ngày, rốt cuộc có động tĩnh rồi."

Hắn hơi kích động: "Em tra ra được, tiền tuyến rốt cuộc bắt đầu tiến hành điều động nhân viên chính thức. Tổng chỉ huy tạm thời Wise lấy lý do bên trong tan tác ở tiền tuyến, tổn hại chiến đấu quá nặng, đề nghị quân đoàn trung ương cho phép, xem xét thăng chức vụ và quân hàm, tiện cho cầm binh bài bố. Em đã cầm được danh sách, một mạch nói ra 50 cái tên."

"Vậy là cuối cùng cho rằng tôi đã chết?" Lục Phong Hàn dựa lưng vào tường, hai tay đút túi, "Kiểm tra hết rồi?"

"Kiểm tra hết rồi, nhưng mà thoạt nhìn, tư liệu về 50 người này không có vấn đề gì lớn, xuất thân bối cảnh đều không giống nhau, nhưng lý lịch đều có thể xem qua, quan hệ thân thích không phức tạp, năng lực cũng —"

Lục Phong Hàn cắt ngang hắn: "Nói tiếng người."

Vincent đành phải lược bớt quá trình: "Có 7 người em cảm thấy không đúng lắm, hai người trong đó bị Wise thả đi trinh sát, hai người đến hậu cần, ba người đến kỹ thuật.

Ánh mắt Lục Phong Hàn ngưng lại: "3 người đến kỹ thuật?"

"Không sai, nếu Wise chính là người có liên quan với quân phản loạn, vậy có thể nhìn ra, quân cờ đầu tiên của hắn, mục tiêu chính là hệ thống điều khiển trung tâm."

Hệ thống điều khiển trung tâm Tinh Hạm của liên minh được nghiên cứu phát triển cũng tập trung sử dụng chưa được 3 năm, nhưng tác dụng rất khủng khϊếp, Lục Phong Hàn làm tổng chỉ huy lĩnh hội sâu nhất: So với hệ thống bây giờ, trước kia dùng toàn là cái quái quỷ gì?

Có lẽ là khoảng cách giữa trường quân đội Đệ Nhất và Turan.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao người thiết kế chính của hệ thống điều khiển trung tâm - Y- vào 3 năm trước, nhảy dù vào hạng nhất blacklist —

Lục Phong Hàn dẫn dắt nhóm Tinh Hạm của hệ thống điều khiển trung tâm mới, đuổi đến mức tất cả nỗi oán hận tích tụ lại lúc quân viễn chinh chạy tán loạn đầy biên giới khu Nam Thập Tự, đoán chừng đã thể hiện rất rõ trên bảng xếp hạng.

"Kỹ thuật nơi đó cho dù đến cũng không nhìn ra cái gì, thứ mà Y đã làm ra, phức tạp như thiên thư. Mấy người làm kỹ thuật kia, gặp phải chuyện nhỏ nhặt gì, bọn họ cũng lật sổ ghi chép của Y trước tiên, làm theo mẫu."

Lục Phong Hàn không chút khẩn trương, anh chậm chạp vân vê ngón tay, "Cái này cũng nói rõ, tàu chỉ huy vẫn là địa bàn của Erich, nắm vững trong tay. Tổng chỉ huy tạm thời như Wise không cài người vào được, đành phải rút lui tính toán, rải rác gián điệp."

Erich là trợ thủ của anh, Lục Phong Hàn từng đoán, sau khi anh "chết", Erich không tranh đoạt với Wise, nắm được quyền chỉ huy tạm thời, khả năng rất lớn là để tạm lánh sóng gió.

Bây giờ nhìn lại, Wise cho dù nhảy cao bao nhiêu, Erich cũng chỉ huy tàu rất tốt, nên nắm trong tay, cũng không ít.

"Cậu theo dõi thêm, xem bước kế tiếp Wise làm gì." Lục Phong Hàn lại nghĩ tới, "Đúng rồi, dựa theo quy định, chỉ cần tôi chưa xác định tử vong, vậy tiền lương liên minh vẫn sẽ phát như thường, nhưng bây giờ, tài khoản trước kia của tôi không thể động vào, bên đó thế nào?"

Vincent hiểu Lục Phong Hàn hỏi cái gì, "Lúc anh xảy ra chuyện, bọn em không dám cược anh rốt cuộc có còn sống hay không, em thương lượng với mấy người khác, mỗi tháng góp tiền, gửi qua cho người nhà của mấy người, vượt qua cửa ải khó khăn. Hồi bọn họ còn sống đều là anh em cùng xông pha chiến trường, hi sinh rồi, người thân của bọn họ ai có thể nhẫn tâm bỏ mặc."

Liên minh mặc dù cấp tiền tuất cho người thân của người đã khuất, không quá ít. Nhưng thực tế thì, gia đình khác nhau, khó khăn khác nhau, có thể giúp, thì giúp một tay.

Trước kia ở tiền tuyến, mọi người đều cười nhạo tổng chỉ huy Lục Phong Hàn là người ít trách nhiệm nhất của quân viễn chinh, nhưng không ai biết, tiền của Lục Phong Hàn đi đâu.

Vincent nhớ Lục Phong Hàn từng nói, "Tôi không có người thân, bọn họ có. Dù sao tôi cũng độc thân một mình, tích tiền làm gì? Nói không chừng ngày nào đó, người bị nổ tung thành bụi, bay trong vũ trụ."

Lúc ấy hắn vẫn là sĩ quan phụ tá của Lục Phong Hàn, cười trêu ghẹo, ch huy, anh làm gì nguyn ra bn thân như vy?

Lục Phong Hàn khoác một chiếc áo khoác quân phục, vắt chân, ngồi trước bảng điều khiển tàu chỉ huy, thờ ơ đáp lại hắn: "Tôi là quân nhân, quân nhân sẽ chết, có gì lạ đâu."

(Đứa nào re-up là chó)

Lúc Kỳ Ngôn xuống tầng, Lục Phong Hàn đang xem tin tức. Bước chân cậu dừng tại chỗ, cố ý xem thời gian hiển thị trong tin tức.

Không nhớ nhầm.

Đưa lát bánh mì cho Kỳ Ngôn, Lục Phong Hàn chú ý tới: "Tối qua lại thức đêm?"

"Ừ." Kỳ Ngôn quả thật lại thức đêm lắp ráp mô hình cả đêm, có một chi tiết xảy ra vấn đề, thành quả cả đêm đều bị cậu đạp đổ, định làm lại.

Cậu không muốn ăn gì cả, "Sao anh biết?"

"Vẻ mặt tái nhợt không có tinh thần, chống cằm một giây sau mắt đã nhằm lại, không phải thức đêm thì là gì." Lục Phong Hàn thấy cậu cầm lát bánh mì chưa ăn được một miếng, xoay người cầm một ống dịch dinh dưỡng, "Thật sự không muốn ăn thì uống cái này."

Kỳ Ngôn nhận lấy, một hơi cạn sạch, cảm thấy chắc bụng.

"Tay còn đau không?"

Kỳ Ngôn cử động ngón tay: "Không đau nữa."

"Ừ, vậy đi thôi, đến trường."

(Đứa nào re-up là chó)

Kỳ Ngôn vừa vào Turan, đã cảm giác được tầm mắt đánh giá xung quanh. Cậu hơi kỳ lạ, hỏi Lục Phong Hàn: "Bọn họ sao lại nhìn tôi?"

Lục Phong Hàn nghe ngóng cẩn thận thảo luận xung quanh, trả lời vấn đề của Kỳ Ngôn: "Cậu hôm qua thể hiện chuyên ngành tùy ý, mô hình tùy ý ở văn phòng quản lý học vụ, lắp máy gia tốc trực tiếp, bọn họ đều cảm thấy cậu quá lợi hại, cho nên mới nhìn cậu."

Kỳ Ngôn gật gật đầu: "Vậy à."

Lục Phong Hàn khiêu mi: "Không vui sao? Mọi người đều thừa nhận năng lực của cậu, chắc là sau này sẽ không xảy ra chuyện bực mình như hôm qua nữa."

Kỳ Ngôn: "Tại sao phải vui? Rất nhiều người đều cảm thấy tôi rất lợi hại."

Ngụ ý chính là, đây không phi đương nhiên sao? Tôi quen t lâu ri.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn kéo căng của Kỳ Ngôn, nghi ngờ nhìn mình, Lục Phong Hàn không nhịn ngứa tay được — Chậc, lại muốn chọt má.

Lục Phong Hàn nói không sai, mấy ngày tiếp theo, gần như không ai nhắc lại gian lận trong học tập hoặc là gia đình mời "gia sư" nữa, ngay cả Laurent gặp cậu, cũng chỉ lạnh mặt, rất ít nói chuyện.

Chỉ là trên đường đến phòng thí nghiệm, thường xuyên sẽ gặp phải có người đứng ven đường lớn tiếng cảm thán: "Á, mô hình Tấn Long gt913 của tui sao tốc độ khai thác dữ liệu chậm vậy chứ?"

"Ui, để chạy dữ liệu, tôi đã canh bên cạnh máy tính quang học 3 ngày 3 đêm rồi! Nếu có thể nhanh hơn thì tốt rồi!"

Sau đó mọi người phát hiện Kỳ Ngôn không có chút hứng thú với mô hình kiểu Tấn Long gt913, không thèm nhìn một cái, lúc này mới dần biến mất hẳn.

(Đứa nào re-up là chó)

Đẩy cửa đi vào phòng thí nghiệm, nhìn thấy giáo sư Phó đứng giữa phòng thí nghiệm, Kỳ Ngôn chớp mắt, hơi ngừng lại: "Chào giáo sư Phó."

"Lại một cái nữa!" Giáo sư Phó rất thỏa mãn, "Kỳ Ngôn à, em là người thứ hai trong 3 giây đã nhìn ra thầy là người thật, không phải người chiếu hình 3D. Thật khiến người ta thương tâm, người của nhóm nghiêm cứu đã vào hơn nửa, chỉ có em và Mondrian nhìn ra. Nghiệp Bùi càng tệ hại, còn đến chọt thầy một cái, xem ngón tay rốt cuộc có thể xuyên qua hay không."

Nghiệp Bùi ôm lưng ghế kêu oan: "Giáo sư, chỉ có thể nói kỹ thuật chiếu hình 3D của liên minh chúng ta quá giống thật! Hơn nữa hai hôm trước thầy không phải ở khu Messier sao, ai biết thầy sao lại đột nhiên đến Leto?"

"Đến Leto đương nhiên là có việc." Giáo sư Phó thấy hai người cuối cùng của nhóm nghiên cứu cũng đi vào, ông vỗ tay, "Các em, thầy nói một việc. Ngày mai thầy sẽ đến Robotech lơ lửng ngoài thủ đô sao, đối phương cho phép thầy dẫn theo vài học sinh. Cho nên ngày mai thời gian đó ai không có môn học, có thể đi cùng thầy." Ông điểm danh, "Mondrian, Nghiệp Bùi, Hứa Mân, Kỳ Ngôn, ngày mai còn phải ở trên đó cả đêm, các em chuẩn bị đi."

Bút kim loại của Laurent không cẩn thận rơi lên mặt đất.

Những người khác đang hâm mộ bọn Kỳ Ngôn có thể cùng đến Robotech với giáo sư Phó, không ai chú ý tới thất thố của hắn trong nháy mắt.

Rõ ràng hắn cùng một lớp với Kỳ Ngôn, đều không có tiết học, nhưng giáo sư Phó chọn Kỳ Ngôn, không chọn hắn.

Một nam sinh bên cạnh thấy Laurent cúi đầu, "Hầy, cậu đừng buồn, tớ giống cậu, cùng một lớp với Mondrian, nhưng danh sách hạn chế, nhất định không thể dẫn cả bọn mình. Để lần sau, nhất định là bọn mình cùng đi." Hắn thở dài, "Nhưng không chọn tớ tớ cũng rất chịu phục, đầu óc của Mondrian, không biết phát triển kiểu gì."

Hắn nói xong, thấy Laurent không ngẩng đầu, cũng không tự rước lấy không vui nữa.

(Đứa nào re-up là chó)

Robotech trôi lơ lửng bên ngoài thủ đô sao Leto, lấy thủ đô sao để so sánh, nhìn qua chỉ giống bụi trôi lơ lửng trong vũ trụ, bề ngoài dùng vật liệu hỗn hợp mật độ cao tạo thành, tổng thể có màu xám đen, nhưng có một cái tên hay ho — Fontaine số 1.

Từ Leto đến Fontaine số 1, ngồi ngồi Tinh Hạm mô hình nhỏ đặc biệt ở Tinh Cảng. Theo Tinh Hạm lên không trung, mặt đất không ngừng thu nhỏ lại, trong nháy mắt tiến vào không gian, bên tai mọi người gần như đều yên tĩnh.

Nghiệp Bùi víu mạn tàu nhìn ra bên ngoài, kích động nói: "Chúng ta có phải sắp vào Fontaine số 1 không?"

Giáo sư Phó rất hiểu tâm trạng của sinh viên lần đầu tiên vào Robotech, kiên nhẫn giải thích: "Không sai, đến khi Tinh Hạm tiến vào phạm vi đánh bắt của Fontaine số 1, chúng ta sẽ bị nó nuốt vào, giống như trong biển, cá voi nuốt cá bé."

Hứa Mân là nam sinh trầm tĩnh ít nói, yên lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ mạn tàu, mà Mondrian thì đang thảo luận với giáo sư Phó cách đánh bắt của Fontaine số 1.

Lục Phong Hàn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thật sự không có nổi hứng thú gì — Cho dù ai đung đưa trong vũ trụ 9-10 năm, cũng sẽ không sinh ra chút chập chờn trong tâm trạng.

Chỉ là trong nháy mắt Tinh Hạm thoát khỏi lực hấp dẫn của thủ đô sao, cảm giác quen thuộc khiến anh bỗng cho rằng mình quay trở lại tiền tuyến khu Nam Thập Tự.

Dưới chân giẫm lên cây cầu của tàu chỉ huy, đi theo phía sau chính là đoàn tàu dàn trận xung phong.

Mà biểu hiện của Kỳ Ngôn còn nhạt hơn cả Lục Phong Hàn — Cậu tựa vào vai Lục Phong Hàn, ngủ mất.

Nghiệp Bùi còn cười nói, Kỳ Ngôn có phải tối qua quá hưng phấn, mất ngủ, cho nên mới ngủ gật.

Nửa tiếng sau, Tinh Hạm tiến vào phạm vi đánh bắt của Fontaine số 1, theo bộ phận kim loại to lớn ngoài cửa sổ mạn tàu dần bị xám đen, bên trong khoang thuyền hơi rung, sau đó, tiếng âm báo máy móc nhắc nhở: "Kết nối thành công, nhân viên bên trong khoang thuyền mời chuẩn bị."

Kỳ Ngôn cũng tỉnh vào lúc này.

Cậu dụi mắt, hỏi Lục Phong Hàn: "Đến rồi?"

"Đến rồi đến rồi," Nghiệp Bùi hưng phấn nói tiếp, "Đáng tiếc lúc nãy cậu ngủ, nhìn Fontaine số 1 khoảng cách gần, thật sự cực hùng vĩ, thảo nào《Nhật báo Leto》từng nói Fontaine số 1 là một ngôi sao đen trôi lơ lửng trong không gian, nguyên liệu kim loại ở vỏ ngoài có loại mỹ cảm mà khoa học kỹ thuật ban cho!"

Giáo sư Phó ở đằng trước nghe thấy, cười rộ lên: "Xem ra bạn Nghiệp Bùi cảm thấy rất hứng thú với tư liệu hàng không?"

Nghiệp Bùi vội vàng bày tỏ trung thành: "Không, lòng nhiệt tình của em, vĩnh viễn đều là trí tuệ nhân tạo!"

Đoàn người đều cười lên.

Cửa khoang mở ra, có nhân viên mặc đồng phục màu lam đi vào, "Chào giáo sư Phó, chào mọi người ở Học viện Turan, hoan nghênh đến với Fontaine số 1! Tôi tên là Lâm Gia, lần này là hướng dẫn viên tham quan của mọi người." Mái tóc dài màu vàng nhạt của cô buộc thành đuôi ngựa, lại hạ thấp giọng, cười nói, "10 năm trước, chị cũng học ở Turan."

Nghiệp Bùi vui vẻ nói: "Hóa ra là tiền bối! Cám ơn tiền bối đã đặc biệt dẫn bọn em đi thăm!"

Lâm Gia: "Lần này là tham quan, lần sau gặp mặt đã trở thành đồng nghiệp nói không chừng, trong pháo đài có không ít người đều từ Turan ra."

Giáo sư Phó từ Tinh Hạm đi ra, liền được đón đi họp, nhóm Kỳ Ngôn thì đi theo Lâm Gia, tiến vào khu vực đã được mở ở pháo đài.

Bên tay phải hành lang, là bức tường thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy ánh sáng nhạt lóe lên ở hằng tinh xa xôi, cùng với các loại dụng cụ lơ lửng gần pháo đài.

Trong tay Lâm Gia bưng một ly cà phê, giới thiệu: "Pháo đài bình thường, chủ yếu dùng cho nghiên cứu khoa học, thí nghiệm không gian và các loại giám sát, thời chiến, sẽ biến thành một pháo đài có thể di động. Nhưng mà tiền tuyến và quân phản loạn giằng co đến nay, chiến tranh lại chưa từng gieo tai họa cho thủ đô sao, Fontaine số 1 đương nhiên cũng không có cơ hội ra chiến trường."

Cô nhìn vũ trụ đen nhánh bên ngoài pháo đài, "Không bị chiến tranh đương nhiên là tốt nhất, may mà liên minh có quân viễn chinh."

Lục Phong Hàn nghe thấy câu này, cũng không có cảm giác gì.

Đây nhưng chỉ là đường ranh giới mà tổng chỉ huy quân viễn chinh tuân thủ nghiêm ngặt — Ngăn chặn chiến tranh thuốc súng ngoài cụm sao ở liên minh.

Kỳ Ngôn nhìn chăm chú ánh sáng nhạt ngoài tường thủy tinh, bị miêu tả "Pháo đài có thể di động" của Lâm Gia gợi lên ký ức: "Gần Fontaine số 1 —"

Cậu dừng lại.

Gần Fontaine số 1 có một điểm chuyển tiếp khoảng cách xa của quân sự đã ngưng dùng, ban đầu liên minh đặt vị trí Fontaine số 1 ở đây, có một nguyên nhân, chính là suy tính từ an toàn —

Phòng ngừa có người lợi dụng điểm chuyển tiếp này, tạo thành uy hϊếp cho sự an toàn của Leto.

Nhưng, đây không phải cái cậu nên biết lúc này.

Người còn lại đều đang nghe Lâm Gia nói chuyện, chỉ có lực chú ý của Lục Phong Hàn đặt trên người Kỳ Ngôn, "Gần đây làm sao?"

Kỳ Ngôn lắc lắc đầu, "Không có gì."

"Được rồi, tiếp theo chính là hoạt động tự do, thiết bị đầu cuối cá nhân của các em sẽ nhận được bản đồ của Fontaine số 1, khu vực màu trắng bên trên mở ra bên ngoài, hồng khu không thể vào. Nếu vào," Lâm Gia cười híp mắt nói tiếp một câu, "Coi như đánh cắp cơ mật liên minh, hiểu chứ?"

Mấy học sinh sợ hết hồn, vội vàng đảm bảo tuyệt đối sẽ không bước vào hồng khu một bước.

Lâm Gia rất hài lòng hiệu quả dọa nạt: "Ngoài ra vấn đề là ở, giáo sư Phó sẽ ở pháo đài một đêm, cho nên các em cũng không về Leto được. Nhưng chị quên hỏi nhân viên cụ thể, cho nên tình huống bây giờ là, các em có 5 người, chị chỉ báo cáo trước đó, để trống 4 phòng đơn."

Người nhiều thêm, đương nhiên chính là nhân viên Lục Phong Hàn đi theo.

Kỳ Ngôn trả lời: "Anh ấy ngủ cùng phòng với tôi."

Lục Phong Hàn không nhịn được nhìn Kỳ Ngôn.

Dù là Tinh Hạm hay là pháo đài, đều là tấc đất tấc vàng, ước gì có thể gấp không gian lại, một mét vuông làm 10 mét vuông dùng. Trong tình huống như vậy, phòng ngủ thường rất bé, giường càng đừng nói, chật chỉ có thể nằm một người.

Anh và Kỳ Ngôn ngủ một phòng . . . . . .

Lâm Gia gật đầu: "Được, vậy thì không có vấn đề gì nữa, vị trí phòng đã đánh dấu trên bản đồ. Thời gian tiếp theo, các em sắp xếp tự do."

Sau khi Lâm Gia đi, Nghiệp Bùi là nhóm trưởng, hỏi thăm ý kiến mọi người. Bọn Mondrian đều muốn đi khắp nơi xem sao, Kỳ Ngôn tối qua lại thức đêm, mệt mỏi, dứt khoát đến phòng ngủ một giấc trước.

Dựa theo chỉ thị của bản đồ, Kỳ Ngôn dùng thiết bị đầu cuối cá nhân mở ra một cánh cửa, Lục Phong Hàn đi vào cùng cậu.

Thiết bị trong phòng đầy đủ hết, bàn nhỏ, giường đơn, một cái cleaner cực bé.

Nước trong vũ trụ không dễ chứa, pháo đài cũng giống vậy, sẽ không xa xỉ lắp đặt vòi sen, tắm dùng cleaner cực bé này, gọi tắt là "tắm khô".

"Tắm" cực kỳ sạch sẽ, chỉ thiếu chút cảm giác thoải mái và dễ chịu.

Căn phòng nhỏ hẹp, trong nháy mắt cửa bị đóng lại, Kỳ Ngôn có ảo giác cả căn phòng đều bị hơi thở xâm lược của Lục Phong Hàn tràn ngập, không thể tránh khỏi.

Kỳ Ngôn tìm được vị trí giường, liền nằm lên, không đến vài giây, lại ngồi dậy.

Lục Phong Hàn khó hiểu: "Sao thế?"

Kỳ Ngôn trả lời: "Giường cứng quá, còn rất ồn."

Các loại máy móc của pháo đài vận chuyển liên tục, người ở lâu bên trong có lẽ đã quen theo bản năng không để ý, đối với người mới vào như bọn Kỳ Ngôn mà nói, lại không khác gì tạp âm.

Anh biết ngay mà.

Lục Phong Hàn giống như làm ảo thuật, lấy ra một chiếc máy trợ thính tĩnh âm, nhét vào trong tai Kỳ Ngôn.

Một giây sau, mắt Kỳ Ngôn hơi phát sáng, nói chuyện: "Thật sự không nghe được gì nữa."

Lục Phong Hàn ngồi xuống trên giường đơn nhỏ hẹp, lại vỗ đùi mình, ra hiệu Kỳ Ngôn nằm xuống.

Kỳ Ngôn nhìn chân anh, hơi do dự, mấy giây sau, vẫn bại bởi cơn buồn ngủ.

Tay cậu chống mặt giường từ từ nằm xuống, đầu gối trên đùi Lục Phong Hàn, trong nháy mắt vượt qua ngăn cách vải vóc, cảm thấy nhiệt độ của anh đốt cháy người.

Kỳ Ngôn hít vào rất nhẹ.

Bị hơi thở mạnh mẽ của Lục Phong Hàn bao vây, khiến cậu có cảm giác thoải mái ngâm trong nước ấm.

Giường vẫn không mềm hơn, nhưng có lẽ hơi thở của người này khiến cậu quá an tâm, rất nhanh, Kỳ Ngôn đã nhắm mắt lại, ngủ thϊếp đi.

Lục Phong Hàn ở trong white noise quen thuộc, nhắm mắt dưỡng thần, đến khi thiết bị đầu cuối cá nhân nhắc nhở đánh thức anh.

Trong tích tắc đó, anh hỗn loạn cho rằng, mình đang ở trong Tinh Hạm tiền tuyến. Nhưng mà một giây sau, nặng trĩu truyền đến trên đùi khiến anh hoàn hồn.

Vincent gửi một đoạn voice tới, "Em cuối cùng nhớ ra rồi, chỉ huy à, giá cả ở Leto cao như vậy, có cần chi viện cho anh một ít không?"

Tiền?

Lục Phong Hàn theo bản năng cúi đầu.

Kỳ Ngôn đã gối trên đùi anh ngủ say, tay phải còn nắm lỏng lẻo một góc áo, dường như như vậy là có thể triệt tiêu cảm giác bất an mà hoàn cảnh lạ lẫm mang đến.

Nghĩ lại cẩn thận một lần, Lục Phong Hàn phát hiện khoảng thời gian này, anh thật sự không có cơ hội tiêu một đồng — Nhà ở là của Kỳ Ngôn, lái xe của Kỳ Ngôn, ăn mặc đều là Kỳ Ngôn mua.

Bèn đáp lại theo tình hình thực tế: "Có người nuôi."