Chương 12: Bởi vì mệt

Chương 12: Bởi vì mệt

Edit + Beta: Vịt

Kỳ Ngôn đến tận 12h đêm mới từ phòng chứa sách đi ra.

Cửa trượt ra hai bên, Lục Phong Hàn dựa lưng vào tường, bày ra chân dài đường nét gọn gàng, dừng lại trước người Kỳ Ngôn, buông mắt hỏi: "Vui vậy à?"

Ngay cả chân cũng nhảy nhót.

"Đúng," Kỳ Ngôn gật gật đầu, lại quay đầu lại nhìn từng dãy giá sách bên trong tường thủy tinh, "Rất nhiều sách bên trong chưa từng đọc."

Lục Phong Hàn nhớ tới hình ảnh Kỳ Ngôn đi qua đi lại giữa giá sách: "Lúc nãy đọc mấy cuốn?"

"13 cuốn."

Lục Phong Hàn nhớ tới Kỳ Ngôn từng nhắc đến, xem qua đều nhớ hết được, bèn hỏi: "Nhớ tất cả?"

"Ừ, nhớ tất cả."

Lục Phong Hàn nghĩ: Được rồi, khoảng nửa tiếng xem 1 quyển — Cái đó hình như không khác luyện lật giấy lắm?

Song nguyệt điểm trên màn trời lam sẫm của Leto, ánh sáng nhu hòa. Đèn trong trường đã bật, kiến trúc đá cẩm thạch trắng bao phủ trong bóng đêm, từ xa nhìn lại, chỉ có nét khái quát do đường vẽ phác ra.

Từ thư viện đi đến cổng trường, sẽ đi qua nhà đồ dùng, bố trí phòng máy tính quang học cỡ lớn bên trong.

Lúc này, chỉ cần ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy đèn đuốc cả toàn nhà sáng rực.

Đa số đèn đều sáng đến buổi sáng ngày hôm sau.

Lúc Kỳ Ngôn đi vào lớp, liền phát hiện, gần như mặt ai cũng uể oải, vành mắt hơi đen.

Cậu hơi kỳ lạ, hỏi Hạ Tri Dương gục trên mặt bàn: "Cậu làm sao thế?"

Hạ Tri Dương lập tức bắt đầu kể khổ với Kỳ Ngôn.

"Tối qua tớ trước tiên tốn 3 tiếng, nghiên cứu làm thế nào thăng cấp mô hình RN3! Sau đó, tớ dùng mô hình sau khi thăng cấp bắt đầu khai thác số liệu! Ban đầu cũng tạm, khoảng hơn 1 tiếng sau, tất cả mô hình số liệu của tớ vỡ vụn hết! Nó sập luôn! Mặc dù kiểm tra mô hình sau khi thăng cấp không có vấn đề gì, nhưng không kịp nữa, tớ đành thành thực dùng mô hình cơ bản RN3 khai thác số liệu lại lần nữa. 5 phút trước khi vào học, tớ mới upload đáp án . . . . . ."

Trần Minh Hiên đang nắm chắc khoảng mấy phút chơi game, nghe Hạ Tri Dương kêu rên xong, cũng hơi không nhịn nổi: "Tớ mặc dù thành công thăng cấp mô hình, nhưng khai thác đến rạng sáng. Giáo sư Phó lừa người! Thăng cấp với chả không thăng cấp, căn bản không khác nhau nhiều lắm, còn không phải cần thức đêm!"

Hạ Tri Dương đang định hỏi Kỳ Ngôn thế nào, lại phát hiện Laurent cầm bảng ghi chép đi qua bên cạnh cố ý dừng lại: "Không phải giáo sư Phó lừa người, mà là có vài người năng lực quá kém. Xử lý mô hình độ ưu hóa càng cao, tốc độ khai thác càng nhanh. Khai thác tốc độ nhanh, đương nhiên không cần thức đêm."

Nghe ra trào phúng của Laurent, Hạ Tri Dương hiếm thấy không quạc lại — Mặc dù tính cách Laurent xấu miệng còn độc, nhân phẩm cũng không ra sao, nhưng đầu óc quả thực tốt, lần này, hẳn là người submit đáp án đầu tiên trong lớp bọn họ.

Không nghĩ tới cậu ta không mở miệng, Laurent lại hướng mũi dùi tới Kỳ Ngôn: "Còn cậu, học sinh chuyển trường, trang đầu tiên sách giáo khoa cấp 1, có thể xem hiểu chứ?"

Hạ Tri Dương "vèo" cái phát cáu, cậu ta đứng dậy đứng bên cạnh Kỳ Ngôn, cánh tay ôm trước ngực, mặc không biểu cảm: "Laurent, mày đừng quá cảm giác xuất sắc, từ bé không có ai dạy mày nói tiếng người thế nào à?"

Ngữ điệu Laurent kéo dài, cố ý nói chuyện để người xung quanh cũng có thể nghe thấy: "Tao nói chẳng lẽ không phải sự thật? Cậu ta như vậy, nên làm ổ ở tinh cầu hoang vu cả đời, không nên đến Turan làm mất thể diện."

Hạ Tri Dương ghét nhất mấy người mở miệng là tinh cầu hoang vu, tinh cầu hoang vu thì không phải người? Đang nghĩ nên quạc lại thế nào, thời gian vào học đến, cùng lúc đó, máy chiếu 3D bắt đầu khởi động, hình ảnh giáo sư Phó xuất hiện trên bục giảng.

Ngồi xuống chỗ, Lục Phong Hàn hỏi Kỳ Ngôn: "Có thể sẽ không vui không?"

Dư quang anh liếc về phía Laurent, ánh mắt lộ ra rét lạnh.

Kỳ Ngôn lắc lắc đầu: "Không đâu."

Cậu chưa bao giờ buồn vì người không quan trọng.

Giáo sư Phó trước tiên chào, lại thoải mái mà nhắc tới hành tinh ông bây giờ ở đang mưa, chuyển đề tài: "Kết quả khai thác số liệu cuối cùng, các em submit hết chưa?"

Phòng học vang lên đáp lại ỉu xìu: "Submit rồi."

Giáo sư Phó cười: "Thế này là đúng với học sinh, các em phải ý thức được, học tập và nghiên cứu khoa học, đều không dễ dàng, cần mọi người bỏ thời gian, kiên nhẫn. Nói không chừng, quá trình này còn cực kỳ phức tạp lại dài đằng đẵng, sẽ khiến các em không ngừng cảm thấy nặng nề, thất bại, thậm chí tự nghi ngờ. Đương nhiên, trong quá trình này, cũng sẽ có cảm giác thành tựu, cũng sẽ mong đợi, hưng phấn, siêng năng tận tụy."

Nhưng những lời này của giáo sư Phó, cũng không dẫn tới bao nhiêu đồng tình, cảm xúc mãnh liệt của đa số người, đều đã bị khai thác số liệu thâu đêu hôm trước ép khô.

Giáo sư Phó ngày hôm qua đã dự cảm được, ông không chút để ý đổi đề tài: "Mọi người ở tiết trước đã khai thác xong số liệu lần này, submit kết quả cuối cùng cho thầy, rất tốt. Ở đây, thầy muốn khen ngợi 3 bạn học đầu tiên."

Hạ Tri Dương nhỏ giọng nói thầm với Trần Minh Hiên: "Thứ nhất nhất định là Laurent, IQ và phẩm hạnh của người ta, đôi khi thật sự không thể móc nối!"

Quả nhiên, cái tên đầu tiên giáo sư Phó đọc lên chính là Laurent.

"Học sinh Laurent 11h 47 phút tối qua, đã submit đáp án cho thầy, tốc độ này vô cùng tốt."

Laurent ngồi tại chỗ, trong cảm thán của mọi người, quay đầu qua, nhìn thẳng về phía Hạ Tri Dương và Kỳ Ngôn ngồi bên cạnh, đầy khinh thường.

Hạ Tri Dương chống lại ánh mắt này, không chút do dự lườm lại. Nhưng lo lắng nhìn về phía Kỳ Ngôn, thấy Kỳ Ngôn đang nhìn chằm chằm một điểm ngây ra, không chú ý đến mờ ám của Laurent, cũng nhắc nhở nữa.

"Tiếp theo, học sinh Kỳ Ngôn, 1h 51 phút rạng sáng hôm qua, đã submit đáp án."

Lời giáo sư Phó vừa dứt, mọi người trong phòng học đều nhìn sang Kỳ Ngôn, bao gồm Laurent.

Hắn dường như không thể tin, rất nhanh giơ tay ra hiệu, hỏi: "Giáo sư, thầy xác định là Kỳ Ngôn sao?"

Giáo sư Phó quả quyết nói: "Đương nhiên, đáp án đến từ thiết bị đầu cuối cá nhân của Kỳ Ngôn, cái này sẽ không sai."

Laurent lập tức cau mày.

Hạ Tri Dương và Trần Minh Hiên cũng hơi kinh ngạc, ngồi gần nhất, Hạ Tri Dương thấp giọng hỏi: "Cậu không chỉ submit đáp án, lại còn là người submit thứ hai?"

Kỳ Ngôn gật gật đầu: "Tớ đúng là 1h 51 phút tối qua submit đáp án."

Mắt Hạ Tri Dương trợn tròn, nhất thời không biết nên hỏi từ đâu.

Kỳ Ngôn chủ động mở miệng: "Tớ hôm qua đã nói, tớ có thể hoàn thành."

Hạ Tri Dương lúc này mới nhớ tới, hôm qua sau khi thu xếp bài tập xong, giáo sư Phó cố ý hỏi Kỳ Ngôn, có thể hoàn thành không, Kỳ Ngôn trả lời, không có vấn đề.

Ánh mắt Hạ Tri Dương đăm đăm, cảm giác mình cần tiêu hóa.

Hắn có phải đã bỏ lỡ gì không?"

Hôm qua Kỳ Ngôn nói câu kia, cậu nếu có gì không biết, có thể hỏi — Hỏi gì cơ? Hỏi Kỳ Ngôn?

Với cả, một ngày trước khai giảng làm vội bài tập, cậu ta đề nghị Kỳ Ngôn xin hạ cấp, để tránh không theo kịp, Kỳ Ngôn trả lời sẽ không không theo kịp chương trình học, cũng là . . . . . . nói thật?

Học tra vai kề vai mà mọi người nói đâu?!

Mà Laurent lại đưa ra dị nghị: "Giáo sư Phó, em cho rằng đáp án Kỳ Ngôn submit có vấn đề."

Giáo sư Phó hơi kỳ lạ: "Học sinh Laurent, em muốn nói gì?"

"Em cho rằng đáp án Kỳ Ngôn submit, không phải của chính bạn ấy, rất có thể là ăn cắp." Laurent vừa nói xong, trong lớp lập tức an tĩnh.

Giáo sư Phó cũng cau mày: "Học sinh Laurent, hãy chú ý dùng từ của em."

Bởi vì sự coi trọng và bảo vệ của liên minh với nghiên cứu khoa học, lớn đến ăn cắp thành quả nghiên cứu khoa học của người khác, bé đến ăn cắp đáp án, ở Học viện Turan đều là chuyện vô cùng nghiêm trọng, hằng năm đều sẽ có học sinh bởi vì nguyên nhân này bị đuổi.

Có người nhìn Laurent, khó hiểu Laurent tại sao có địch ý với học sinh chuyển trường này lớn như vậy, thậm chí muốn vào ngày thứ 2 khai giảng, đã đuổi người ra khỏi trường.

"Em có lý do. Kỳ Ngôn trước khi vào Turan, vẫn luôn sống ở tinh cầu hoang vu, quan trọng nhất chính là, cậu ấy học chậm hẳn một năm. Người như vậy, sao có thể hoàn thành khai thác số liệu? Còn là trong thời gian ngắn như vậy. Ngoài ra, em tối qua sau khi submit đáp án, lúc rời khỏi nhà đồ dùng, nhìn thấy Kỳ Ngôn lén lút dưới nhà đồ dùng, nói không chừng chính là muốn vào phòng máy ăn cắp đáp án."

Laurent nhìn về phía Kỳ Ngôn, "Nếu bạn Kỳ Ngôn muốn chứng minh mình không ăn cắp, vậy có thể đăng nhập vào mạng nhà trường, vào cả kho số liệu máy tính quang học ở nhà đồ dùng, tìm ra ghi chép cụ thể khai thác số liệu tối qua, cho mọi người xem."

Vẻ mặt hắn chắc chắn, "Thế nào, cậu dám không?"

Kỳ Ngôn trong tầm mắt của mọi người trả lời: "Tối qua tôi không đến phòng máy." Giọng nói bình thản.

Laurent chế nhạo không thôi: "Bị tóm sơ hở, lập tức tự thừa nhận? Người ngay cả phòng máy cũng không vào, submit đáp án thế nào?"

Kỳ Ngôn hơi không thích giọng điệu hùng hổ của Laurent: "Tôi không cần đến phòng máy, nhà tôi có máy tính quang học."

"Trong nhà em có?" Hỏi vấn đề này chính là giáo sư Phó.

Ông dạy ở Turan nhiều năm, học sinh cá biệt, nếu cha mẹ làm công việc nghiên cứu khoa học, trong nhà quả thật sẽ lắp máy tính quang học cỡ lớn. Hoặc là kinh tế quá dư dả, không muốn chen với người khác ở phòng máy, cũng có thể mua một cái máy tính quang học để trong nhà.

Ông nhìn về phía Laurent, "Học sinh Laurent, học sinh Kỳ Ngôn nói bạn ấy dùng máy tính quang học trong nhà khai thác số liệu, không có vấn đề gì."

Laurent lại nhanh chóng tóm lấy sơ hở khác: "Nhưng mà, tối hôm qua em rời khỏi nhà đồ dùng, là 12h 9 phút, lúc đó, em còn nhìn thấy Kỳ Ngôn dưới nhà đồ dùng. Màn hình giám sát có thể làm chứng, em nhất định không nhìn nhầm, là chính Kỳ Ngôn.

Giả dụ, Kỳ Ngôn một tiếng sau về đến nhà, vậy xin hỏi, bạn Kỳ Ngôn, cậu làm thế nào trong thời gian không tới 50 phút, khai thác xong số liệu, cũng submit kết quả cuối cùng?"

Trong nháy mắt này, không ít ánh mắt nhìn Kỳ Ngôn cũng thay đổi.

Mô hình RN3 thăng cấp của Laurent, hẳn là khung mô hình có thể đạt tới tối ưu, trong tình huống như thế, phải cần mấy tiếng mới khai thác xong số liệu.

Không tới 50 phút, sao có thể?

Người bên cạnh Laurent giọng không cao không thấp, nhưng vừa vặn để mọi người đều nghe thấy: "1h51 phút thời gian này cũng rất kỳ lạ. Người submit thứ ba hẳn là tớ, tớ là 2 rưỡi nộp đáp án. Nhìn như vậy, đáp án của Kỳ Ngôn, chẳng lẽ là trộm của Laurent? Cố ý chờ dưới nhà đồ dùng, đợi cậu đi, lén lút vào phòng máy, tìm số liệu cậu khai thác, gửi đáp án ăn cắp cho giáo sư Phó? Lên kế hoạch không hề tệ."

Laurent lại hiên ngang lẫm liệt: "Có phải trộm của tớ hay không, không quan trọng, quan trọng là, người như vậy, có tư cách gì ở lại Turan? Chuyện năng lực không đạt, thừa nhận bản thân vô năng khó lắm à?"

Hắn lại chuyển hướng giáo sư Phó, "Giáo sư, thầy cho rằng em nói đúng không?"

Giáo sư Phó lại không trả lời ngay, mà nhìn về phía Kỳ Ngôn, muốn xem cậu sẽ giải thích thế nào.

Kỳ Ngôn không để ý đến Laurent và người bên cạnh hắn ta, chỉ nhìn về phía giáo sư Phó: "Mô hình RN3 thăng cấp đến tối ưu, số liệu khai thác vẫn quá chậm. Em cơ cấu lại một mô hình, dung lượng số liệu trong gói số liệu hôm qua, khai thác chỉ cần 10 phút."

Laurent không chút che giấu giễu cợt: "10 phút? Kỳ Ngôn, cậu có khái niệm về lượng số liệu trong gói số liệu hay không thế? Đến nước này rồi, còn không chịu thừa nhận?"

Trong lời nói của hắn tràn đầy miệt thị, "Không hổ là người còn chưa cả giở sách cấp 1, bịa chuyện cũng không biết bịa."

Giáo sư Phó đang đánh giá Kỳ Ngôn.

Ngũ quan tướng mạo cực kỳ tinh xảo xinh đẹp, rất bình tĩnh, trong tình huống như thế, tâm tình dường như không hề bị quấy nhiễu. Đối mặt với lên án của Laurent, không hoang mang, không tức giận, cũng không để vào trong mắt.

Ông nhớ ra, học sinh này vào Turan, là hiệu trưởng đích thân duyệt.

"Học sinh Kỳ Ngôn, em có thể nói xem, tình hình cụ thể của mô hình em cơ cấu lại không?"

Laurent: "Giáo sư, đây rõ ràng chính là nói dối bạn ấy tạm thời bịa ra!"

Giáo sư Phó lại cười híp mắt, "Dù đối mắt với vấn đề gì, cũng không thể vội vã kết luận."

Ông lại nhìn Kỳ Ngôn, "Học sinh Kỳ Ngôn, có thể không?"

Kỳ Ngôn gật đầu: "Có thể."

Giáo sư Phó gật đầu, lại hỏi: "Cần mọi người cùng đến phòng máy không?"

Kỳ Ngôn suy nghĩ một chút: "Không cần, máy tính quang học mô hình nhỏ trong lớp là được rồi."

Đối với máy tính quang học cỡ lớn mà nói, máy tính quang học cỡ nhỏ để thu nhỏ thể tích trọng lượng, dễ dàng mang theo, bỏ qua phần lớn bộ phận căn bản. Tương ứng, tính năng cũng chỉ không bằng 1/5 máy tính cỡ lớn.

Cho nên khai thác số liệu, đều phải đến phòng máy khởi động máy tính quang học cỡ lớn, nếu không, máy cỡ nhỏ có thể nổ tung lập tức.

Laurent nhìn Kỳ Ngôn một cái, rõ ràng khinh thường với giải thích của cậu, nghĩ thầm, không hiểu cứ muốn giả bộ hiểu, đến kết cục, không biết buồn cười cỡ nào.

Nghĩ tới đây, hắn mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, gửi một số truyền tin không có tên chú thích.

"Chuyện cậu nói, đã làm xong rồi."

Mà Kỳ Ngôn đã đi đến bục giảng.

Mặc dù giáo sư Phó chỉ là ảnh ảo trong máy chiếu 3D, cậu vẫn lễ phép không trực tiếp xuyên qua, mà vòng qua bên cạnh mấy bước, đừng bên máy tính quang học mô hình nhỏ.

Giáo sư Phó cũng đứng bên cạnh cậu.

Kỳ Ngôn gần như không cần suy nghĩ, ngón tay đã cực kỳ linh hoạt rơi trên bàn phím, rất nhanh, một hàng ký tự xuất hiện trên màn hình.

Giáo sư Phó nhìn không đến 1 phút, vẻ mặt dần trở nên chuyên chú, đồng thời nhận kết nối màn hình máy tính quang học và bảng hiển thị dạy học trong lớp, để mọi người đều có thể nhìn thấy.

Hạ Tri Dương ngồi bên dưới nhìn Kỳ Ngôn rất nhanh gõ xong ký tự đầy một trang, sững sờ hỏi Trần Minh Hiên: "Mày xem hiểu không?"

Trần Minh Hiên cau mày: "Mày nhìn hiểu?"

Hạ Tri Dương: "Chính là không nhìn hiểu mới hỏi mày á!"

Lục Phong Hàn ngồi cách một chỗ, nhìn Kỳ Ngôn vẻ mặt chuyên chú trên bục giảng.

Người khác không biết, Lục Phong Hàn lại hiểu.

(Đứa nào re-up là chó)

Tối qua về đến nhà, đã hơn 1h sáng, anh theo Kỳ Ngôn vào thư phòng, mới xác định hóa ra trong phòng sách bày biện tùy tiện, vậy mà thật sự là máy tính quang học kiểu lớn. Hơn nữa nhìn đánh dấu, hình như còn là kiểu mới nhất.

Kỳ Ngôn sau khi mở máy tính quang học, gõ bàn phím mấy phút, sau đó truyền gói số liệu vào. Cũng không lâu lắm, cậu lại tắt máy tính quang học đi.

Lục Phong Hàn lúc ấy còn khó hiểu, hỏi: "Sao thế?"

Kỳ Ngôn trả lời: "Tôi đã submit đáp án."

"Hạ Tri Dương không phải nói cần thức thâu đêm? Cậu thăng cấp mô hình gì đó rồi?"

Kỳ Ngôn lắc đầu: "Không phải, tôi không dùng mô hình RN3, khung mô hình đó không dùng được. Tôi lúc nãy viết lại một cái, khai thác số liệu chỉ cần 10 phút."

Mà bởi vì mô hình tối hôm qua đã dựng một lần, Kỳ Ngôn chỉ nhập lại thứ đã ghi nhớ vào mà thôi, cho nên tốc độ nhanh hơn tối hôm qua, đến khi hoàn thành kiến tạo mô hình, mới 6 phút.

Trong phòng học yên lặng.

Ban đầu còn có người nhỏ giọng nói cười, dần dần, mọi người đều nín thở trầm ngâm, nhìn Kỳ Ngôn thao tác thiết bị đầu cuối cá nhân theo thứ tự, truyền gói số liệu qua.

Nhập vào.

Bắt đầu vận hành.

Mười phút sau, khai thác số liệu kết thúc.

Cuối cùng kết quả hiển thị trên màn hình.

Giáo sư Phó vẫn đang nhớ lại cấu trúc lúc nãy Kỳ Ngôn xây mô hình dùng: "Khung căn bản của em dùng kết cấu logic PVC?"

Kỳ Ngôn lắc đầu: "Không phải, kết cấu logic PVC mặc dù tính ứng dụng phổ biến, nhưng yêu cầu rất cao với thiết bị, nếu dùng, cái này," Cậu chỉ chỉ máy tính quang học cỡ nhỏ trước mặt, "Sẽ cháy hỏng."

"Cho nên em đã sửa?"

"Vâng, sau khi sửa, khung căn bản đơn giản hơn, lúc vận hành tỉ lệ chiếm dụng cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều." Kỳ Ngôn suy nghĩ một chút, lại nói tiếp, "Chỉ dùng để khai thác số liệu, hoàn toàn đủ."

Ngụ ý là, khai thác số liệu đã đủ, nếu dùng ở việc khác, có thể tiếp tục tiến hành sửa tương ứng.

Ánh mắt giáo sư Phó phức tạp nhìn Kỳ Ngôn.

Mặc dù nghe Kỳ Ngôn nói rất dễ dàng, nhưng trên thực tế, cho dù bỏ mô hình RN3, tự viết lại cái khác. Hay là dùng kết cấu logic PVC bản cải tiến làm căn bản, làm ra mô hình xử lý mới — Cũng không phải việc dễ dàng.

Nếu dễ dàng, tại sao từ lúc mô hình RN3 công bố đến nay, cũng không có công cụ nào có thể vượt qua đồng thời thay thế?

Nhưng mà, ở đây, trong máy tính quang học cỡ nhỏ, ông đã tận mắt nhìn thấy.

Người hoàn thành mô hình mới này, thậm chí không biết mô hình này có ý nghĩa như thế nào.

Ông hỏi: "Sao em lại nghĩ tới bỏ mô hình RN3, dựng lại mô hình khác?"

Kỳ Ngôn nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Hôm qua đọc sách ở thư viện xong về nhà, muộn quá, em mệt."