Học sinh được tự do tham quan, tham gia hoạt động ở hai tầng dưới của tòa nhà, Hà Thiến Dao dẫn Trần Vũ lên tầng ba.
Tầng ba chỉ có một tấm biển ghi chú tên phòng ở ngoài ngắn gọn gồm 4 chữ: Phòng họp tự do.
Kiến trúc của tháp bão rất thú vị, chủ đề là vũ trụ giả lập, màu sơn chủ đạo của toà nhà là màu xám pha lẫn đen và trắng, cây cỏ, hoa thơm và những mặt kính kéo dài từ sát mặt đất lên cao, tỷ lệ màu sắc đối lập với nhau rất lớn, giữa hai mảng màu đen và trắng là một mảng màu xám trung hoà đập vào mắt khiến người nhìn cảm thấy có chút cô đơn nhưng lại khiến toà nhà có một sức sống đầy mạnh mẽ.
Cách âm của tháp bão rất tốt, Trần Vũ ở tầng ba hoàn toàn không nghe thấy tiếng của học sinh ở tầng dưới, nhưng dường như cô vẫn nghe được giọng nói của Chu Duật.
Trong trẻo lạnh lùng lại rõ ràng sạch sẽ.
Nếu miêu tả bằng âm điệu thì giọng nói của Chu Duật là thứ âm thanh thẳng tắp không nhấp nhô lên xuống.
Ở giữa không gian đầy sự trống trải của tầng ba, giọng nói của Chu Duật cứ loáng thoáng lọt vào tai cô.
Trần Vũ nghi ngờ nhìn Hà Thiến Dao phía trước, người đang dẫn cô đi.
Hẳn là Chu Duật đang làm việc, cô không rõ Chu Duật nói cái gì.
Nếu là nội dung bí mật, chắc chắn cô không được phép nghe.
Hà Thiến Dao nhướng mày nhìn cô: “Yên tâm đi, qua chào giám đốc Chu một câu thôi.
Không lẽ cô không tò mò nơi làm việc của người bạn học nổi danh tiếng tăm lẫy lừng của cô như thế nào à?”
Cuối hành lang ở bên trái có một căn phòng đang mở, kỳ lạ là bàn ghế trong phòng được sắp xếp rất lộn xộn.
Cô đứng ở cửa sau, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Duật.
Giữa đám đông mười mấy người, Chu Duật rất nổi bật, dễ làm người khác chú ý.
Dáng người cao dong dỏng, dựa trên mép bàn, áo sơ mi màu xám vừa in, cổ tay áo sơ mi xắn cao đến ngang khuỷu tay, lộ ra ngoài cổ tay gầy guộc rắn chắc.
Chu Duật đang khoanh tay, hai chân vắt chéo, rất chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc bảng đen ở phía trên.
Trong số những người ở đó, dường như không có ai cao hơn Chu Duật.
Ở trước bảng đen có một người mặc một chiếc áo sơ mi caro vàng đang nói đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Ở bên phải lại có một người khác mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đang nói những thuật ngữ mà Trần Vũ không thể hiểu.
Đột nhiên hai người ở trước bảng cãi nhau.
Không mất bao lâu, căn phòng đã tràn ngập tiếng tranh cãi om sòm, trông như một đám học sinh đang cãi nhau không dứt để bảo vệ quan điểm của mình, có vẻ như chỉ cần một câu không hợp ý nhau thì hai bên sẽ xông lên đánh nhau.
Thấy mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, Chu Duật thả tay phải ra, ngón tay cong lại rồi gõ nhẹ lên mặt bàn.
Tiếng gõ lanh lảnh vang lên, tiếng ồn ào trong phòng lập tức dừng lại.
Chu Duật đột nhiên đứng thẳng người, một tay anh bỏ vào trong túi quần, anh đi lên phía trước hai bước, lấy bừa một viên phấn.
Viên phấn vạch lên bảng một nét, bụi phấn rơi xuống lả tả, kèm theo là âm thanh chói tai không nhẵn nhụi.
Sau đó, Chu Duật vẽ thêm một biểu đồ khác bên cạnh biểu đồ bằng phấn giống hình dạng quả hồ lô của người mặc áo sơ mi vàng kẻ caro.
Trong phòng họp, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào bảng đen với vẻ căng thẳng, nghiêm túc, xem xét rất kỹ càng.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng viết bảng của Chu Duật.
Từng câu thảo luận bắt đầu vang lên.
Trần Vũ chỉ có thể từ biểu đồ trên bảng rồi đoán rằng có lẽ Chu Duật đã thuyết phục những người còn lại trong phòng thành công.
Có người giơ tay lên muốn đặt câu hỏi.
Người đó rất tự nhiên đi đến trước mặt bảng đen, Chu Duật vẫn khoanh tay nhìn biểu đồ trên bảng sau đó gật đầu cười nói gì đó, người vừa đi lên cũng bật cười rất vui vẻ.
Chu Duật quay đầu lại, giống như nhìn thấy cô, ánh mắt của anh dừng ở cửa vài giây.
Trần Vũ và Hà Thiến Dao đều không có ý định làm phiền đến anh, im lặng nhìn cánh cửa một lúc, hai người mới quyết định đi về lại tầng hai.
Trần Vũ nhìn đồng hồ, bây giờ đã là gần mười hai giờ trưa, đám học sinh đi thăm quan cả một buổi sáng vẫn chưa hết hào hứng, bỗng có tiếng bụng réo vang lên giữa đám đông.
Học sinh nam vừa phát ra tiếng đói bụng mặt đỏ bừng, Hà Thiến Dao vội vàng xua tay: “ Đi thôi, đi ăn cơm”
Nhà ăn lúc này rất đông người.
Xung quanh chỗ lấy đồ ăn ngay sát cửa sổ đã gần như kín người, tuy nhiên vì diện tích nhà ăn khá lớn nên khu vực gần cửa vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
Học sinh chia ra từng nhóm ba, nhóm năm ngồi ăn cùng nhau.
Trần Vũ ngồi cùng với Dương Mộng, còn có cả Hà Thiến Dao và Tiểu Mính.
Trần Vũ gọi một dĩa sườn xào chua ngọt, Hà Thiến Dao chỉ vào mâm đồ ăn rồi nói món nào ở ngoài cùng thì món đó chính là món ngon nhất của hôm nay.
Dương Mộng tò mò: “Hôm nay có tôm, có thịt kho tàu lại còn có cả cua, vì sao sườn xào chua ngọt lại là món ngon nhất cơ chứ?”
Hà Thiến Dao bấm nút rồi nói: “Cứ ăn thử đi rồi biết!”
Từng miếng sườn đều được phủ nước sốt, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Miếng sườn vẫn còn đọng một ít mỡ, nhìn qua có vẻ rất mềm, ăn vào đúng là tuyệt vời.
Dương Mộng cắn một miếng, ánh mắt sáng lên như đèn pha.
“Ngon quá!”
Trần Vũ lại ăn thêm một miếng, món sườn xào chua ngọt này được bỏ thêm một ít bột mận ngọt ở bên trong, giống y như món bà ngoại hay làm.
Tiểu Minh khen không dứt miệng: “Ăn ngon lắm đúng không? Món này của nhà ăn chúng tôi là tuyệt vời nhất đấy, ngay cả nhân viên của công ty IT ở bên cạnh cũng phải lén lút chuồn qua đây ăn ké.”
Dương Mộng được ăn món ngon, đang suy nghĩ đến việc có nên mua mang về hay không? Cô nhìn về chỗ hai cô gái dẫn đoàn tham quan của họ: “Có thể mua mang về không?”
“Đương nhiên là được” Hà Thiến Dao ngẩng đầu lên nhìn rồi nói: “Có rất nhiều nhân viên mua mang về cho người nhà, để tớ đi mua, hai người muốn mua bao nhiêu phần?”
Dương Mộng đưa tay: “Hai phần, cảm ơn giám đốc Hà.”
Trần Vũ cũng nói: “Tôi cũng muốn mua thêm một phần, cảm ơn nha.”
Lúc này Hà Thiến Dao mới phát hiện Trần Vũ ăn ngon đến mức miệng còn dính nước sốt, cô bất đắc dĩ bật cười, chỉ khóe miệng của Trần Vũ: “Cô giáo Trần, trông cô thực sự rất vui.”
Trần Vũ sững người một chút, sau đó lấy một tờ khăn ướt từ trong túi ra lau miệng.
Mặt cô đỏ lên, cười rồi nói: “Là do món ăn ngon quá.
Lúc trước gia đình tôi thường nấu như vậy nhưng tôi không học được.
Đột nhiên ăn được món ăn thân thuộc nên tôi cảm thấy rất vui.”
“Thật sao?”
Hà Thiến Dao tò mò: “Ít thấy người ta dùng bột mận ngọt để làm sườn xào chua ngọt.”
Trần Vũ đồng ý: “Nếu biết cách làm thì ngày nào cũng muốn ăn.”
Bà ngoại cô nấu ăn rất ngon.
Lúc cô còn học cấp ba, Trần Vũ thường xuyên được bà ngoại nấu cho ăn.
Bà ngoại lớn tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh, đi khám sức khỏe không bao giờ phát hiện ra bệnh.
Bà thường ngồi cạnh cô, vừa nhìn cô ăn đ ĩa sườn xào chua ngọt một cách vui vẻ, vừa hào hứng nói đợi đến khi cô kết hôn, có con, bà sẽ dạy Trần Vũ làm món này để con của cô cũng được ăn.
Nhưng hai bà cháu lại không chờ đến được ngày đó, bà ngoại đột nhiên bị ốm.
Có điều tuổi bà đã lớn, không thể làm phẫu thuật, vì vậy bà ngoại chỉ có thể ở trong bệnh viện.
Sau đó bà kéo Trần Vũ xuống phòng bếp ở bệnh viện bắt cô phải học cho bằng được cách nấu ăn.
Có lẽ là bà sợ nhỡ một ngày bà ra đi mà Trần Vũ không biết nấu ăn thì cô sẽ tự khiến bản thân mình chết đói.
Nhưng sao lại như thế được? Cô không phải là đứa trẻ được nuông chiều từ bé.
Trần Vũ nấu bao nhiêu lần vẫn không làm ra được món ăn ngon như bà ngoại nấu.
Vì vậy cô đành dùng cách khác, đem toàn bộ đồ ăn và cách chế biến món ăn của bà ngoại chụp lại, sau đó ghi chú rõ ràng công thức, từng bước nấu ăn bên cạnh mỗi bức ảnh rồi làm thành một quyển sách công thức nấu ăn.
Tính đến giờ, quyển sách đó cô đã dùng được bảy năm.
Lịch trình đi thăm quan buổi chiều như tạo thêm điều kiện để học sinh vui chơi thoải mái.
Buổi chiều, Tiểu Mính sắp xếp các học sinh thành các nhóm nhỏ để thi đấu, học sinh lớp mười và lớp mười một thi đấu với nhau.
Cuối cùng nhóm Tề Phi Nhai dựng được mô hình có sức chịu đựng lớn hơn, thắng hiểm ba nhóm còn lại.
Tiểu Mính phát cho năm học sinh nhóm Tề Phi Nhai năm chiếc thẻ bơi lội.
Mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ khi đoàn tham quan đi đến trung tâm tập thể hình.
Có lẽ Dương Mộng đã từ bỏ việc khuyên học sinh giữ gìn hình tượng bởi vì trung tâm tập thể hình thật sự rất lớn.
Tầng thứ nhất có hồ bơi dài 50m, phân ra từng khu nước nông, nước sâu rất rõ ràng, mặt nước dập dờn sóng, ánh sáng phản chiếu xuống mặt nước khiến cả tầng thứ nhất ngập tràn ánh sáng xanh dịu dàng của mặt nước; tầng thứ hai là phòng tập gym; tầng thứ ba là tầng khiến học sinh phải thét chói tai.
Lần đầu tiên Trần Vũ nhìn thấy trong phòng tập thể hình còn có trung tâm bắn tên.
Học sinh rất nóng lòng, hồi hộp, ai cũng muốn được bắn thử.
Học sinh tranh thủ đeo dụng cụ bắn tên, giáo viên chuyên nghiệp trong trung tâm đang giúp học sinh căn chỉnh vị trí bắn tên.
Trần Vũ cũng đeo lên người bộ dụng cụ bắn cung, nhìn học sinh học cách bắn cung, cô cũng bắt đầu nắm chặt cung trong tay.
Lực tay của Dương Mộng không đủ mạnh, chỉ mới dương cung lên thôi mà cô đã nở nụ cười miễn cưỡng với Trần Vũ, tay Trần Vũ thon, chân lại thẳng nhưng nắm cung rất chặt.
Dương Mộng rất ngạc nhiên: “Sức cậu mạnh đến vậy sao?”
Trần Vũ: “Luyện Yoga.”
Giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn cho các học sinh xong thấy Trần Vũ muốn thử thì lập tức đi qua chỗ cô.
Đúng lúc này, trên cầu thang xoắn ốc có một người bước xuống rồi đi về phía giáo viên hướng dẫn bắn cung.
Theo trực giác, Trần Vũ phát hiện sau lưng mình có bóng người.
Cô đang cầm cung tên đưa qua đưa lại thì khuỷu tay bị một lực rất nhẹ tác động làm duỗi thẳng ra, cảm giác các đốt ngón tay chạm vào khuỷu tay lan ra.
Trần Vũ ngước lên nhìn, Chu Duật cao hơn cô rất nhiều.
Tóc mái của anh không che được đôi mắt hai mí ẩn sau gọng kính đang nhìn chằm chằm vào bia bắn.
Trần Vũ đang muốn chuyển động thì giọng nói trầm thấp của Chu Duật vang lên: “Nhìn thẳng về phía trước.”
Cô vô thức nghe lời anh nhìn thẳng về phía trước, Chu Duật dùng lực nhẹ đè vai cô xuống, lòng bàn tay anh ấm áp, áo sơ mi màu xám đơn giản, nhẹ nhàng hạ vai trái của cô xuống một chút, sau đó rất nhanh lịch sự buông ra.
Mũi tên dài đã được đặt lên, đuôi tên bằng lông vũ cũng được mắc vào dây cung.
“Kéo cung.”
Tay trái Trần Vũ kéo cây cung về sau, tay phải kéo dây cung, nhìn cách giáo viên chuyên nghiệp kéo đuôi cung gần sát miệng, buông ba ngón tay ra, mũi tên vun vυ"t bay đi.
Khoảng cách mười mét là khoảng cách tốt nhất với người mới học.
“Vụt” một tiếng, tên đã cắm trên bia bắn, tám điểm.
Trần Vũ rất ngạc nhiên, nhướng mày, theo thói quen thả lỏng bả vai, cây cung dài nặng đột nhiên nghiêng về trước.
Trần Vũ không giữ nổi trọng tâm.
Cô đang muốn dùng sức kéo cung lên thì
Chu Duật đang đứng bên phải cô tiến lên một bước, vươn tay ra, một tay chụp được cây cung, tay còn lại đỡ được Trần Vũ.
Trần Vũ vội vàng quay đầu lại nói cảm ơn với Chu Duật.
Anh cầm cung của cô nhìn qua rồi nói: “Cái này so với cậu thì nặng quá.”
Anh chọn ra một cây cung dài từ giá gỗ để cung rồi đi đến gần Trần Vũ: “Thử xem.”
Cây cung này khá vừa vặn với cô.
Trần Vũ nắm cây cung, Chu Duật vẫn còn đang đứng bên cạnh cô.
Cô còn muốn hỏi Chu Duật là sao cậu lại tới đây thì Chu Duật đã đứng bên người cô từ lúc nào, anh đưa tay lên giúp cô chỉnh lại tư thế.
Anh lấy một mũi tên từ trong ống tên, đặt lên trên giá đỡ mũi tên của cô, đưa đuôi tên bằng lông vũ cho cô cầm, nói cô cầm thật chặt dây cung.
Trần Vũ nhìn chằm chằm bia bắn, kéo dây cung, vẫn do dự nhìn tâm bia.
“Trần Vũ, đừng do dự.”
Giọng nói trầm nhưng đầy sự bình tĩnh của Chu Duật vang lên bên tai cô giống như mệnh lệnh.
Trần Vũ thả dây cung ra, mũi tên lao đi như được tiếp thêm một luồng gió cực mạnh, bay thẳng một đường c ắm vào bia bắn.
Lần này cô vẫn cầm chặt cây cung.
Trần Vũ không nhịn được nở nụ cười.
Cô đột nhiên phát hiện trường bắn cung ồn ào ầm ĩ ban nãy bây giờ chỉ còn lại là sự yên lặng, tĩnh mịch.
Chu Duật bước đến đã làm cho toàn bộ học sinh phân tâm.
Ánh mắt học sinh nhìn Chu Duật tỏa ra hào quang, tràn ngập như ngưỡng mộ, sùng bái tựa như nhìn thấy hổ.
Chu Duật và đồng nghiệp của anh thay đồ bắn cung.
Dương Mộng đi tới, nhìn phía bên kia, rất hứng thú hỏi Trần Vũ: “Anh ấy chính là Chu Duật, bạn học của cậu à?”
------oOo------