Chương 91

Trong làn gió ấm áp thổi qua, hai chiếc xe lái từ phòng triển lãm đến công viên giải trí.

Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Trần Vũ giống như một viên kẹo, cô nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không nhịn được cười, càng không nói đến Chu Duật đang lái xe khóe miệng không hề hạ xuống.

Cầu hôn bị Chu Duật giành trước, nhưng không sao!

Cô có thể cầu hôn lần thứ hai.

Tháng này Văn Tĩnh cảm thấy sức khỏe tốt hơn nhiều rồi, bày tỏ rằng muốn đi xem, Trần Nhất Gia lúc đầu rất lo lắng, nhưng bản tính thê nô nên đã thuận theo Văn Tĩnh.

Khi xe dừng ở đèn đỏ, Chu Duật cầm lấy tay của Trần Vũ, anh ấy có thể nhìn thấy hai người đang nhìn nhau chằm chằm qua cửa sổ của hai xe.

Trần Nhị Gia người đang ngồi ở trong chiếc xe thứ hai, không nhịn được phàn nàn: “Em nhìn họ xem, thật nhàm chán.” Từ Văn Tĩnh cúi đầu nhìn Trần Nhất Gia đang nắm tay cô ấy, đúng là chó chê mèo lắm lông.

Mặt trời lặn nghiêng về phía tây, voan mỏng đỏ thẫm che nửa bầu trời.

Trần Vũ kéo Văn Tĩnh lên vòng quay ngựa gỗ, lên xuống đu quay theo bài hát ngọt ngào, hai người đàn ông cầm máy ảnh trong tay, tỉ mỉ chụp lại, Trần Nhất Gia hâm mộ nhìn: “Anh em, tôi muốn ngồi vòng quay với vợ tôi, chút nữa cậu chụp cho tôi bức ảnh nhé.”

Chu Duật gật đầu.

Một lúc sau, anh nói: “Lát nữa tôi cũng muốn ngồi với vợ, cậu giúp tôi chụp.”

Trần Nhất Gia yên lặng liếc anh một cái, người anh em này còn rất nghiêm túc, đổi mặt cũng rất nhanh: “Nhanh như vậy đã gọi rồi?”

Khóe miệng Chu Duật hơi cong lên: “Ừ.”

Người lớn với trẻ em ở bên cạnh nhìn bốn người, họ ngồi trên vòng quay tổng cộng bốn lần, đến lần thứ tư thì cả bốn người cùng lên vòng quay ngựa gỗ.

Cô bé tóc xoăn giật giật tóc mẹ: “Mẹ ơi, chúng ta chụp cho họ một bức ảnh đi, hình như họ rất thích vòng quay ngựa gỗ đó.”

Bốn người lớn không biết tình hình đang đắm chìm trong vòng quay, đợi chuông reo lên, bốn người đi xuống, người mẹ kia gửi ảnh qua bluetooth, bốn người mới xấu hổ nhận ra.

Khi màn đêm buông xuống, dòng người trong khu vui chơi cũng thưa dần.

Trần Vũ trả lời một cuộc điện thoại, đợi đến khi cô quay lại thì nhìn thấy Chu Duật đang nhìn cô, tim cô đập thình thịch.

“Chúng ta đi vòng đu quay đi!”

Trong quá trình chuẩn bị, cô đã viết ra một cuốn sổ nhỏ, diễn tập mọi thứ, từ cách sắp xếp trong không gian nhỏ của đu quay đến đài phun nước và pháo hoa đúng giờ.

Nhưng thật sự đến lúc, Trần Vũ vẫn còn chút lo lắng khẩn trương.

Chẳng trách lúc cầu hôn Chu Duật lại căng thẳng đến mức không dám động.

Vòng đu quay ngừng hoạt động, sau khi nhân viên xác nhận với cô, cười nói với họ: “Mời vào.”

Trong vòng đu quay tối ôm, cô đặc biệt chọn một không gian nhỏ như vậy, đối diện nhau, như thể hơi thở cùng giọng nói của anh đều gần trong gang tấc.

Khi nó từ từ đi lên, một ngọn đèn nhỏ dần dần sáng lên trong quả cầu.

Chu Duật nhìn chằm chằm vào Trần Vũ không chớp mắt, cô có vẻ hơi khẩn trương.

Đôi môi mềm mại mím chặt, ánh mắt cũng thẹn thùng, tim anh đập thình thịch, cũng có chút lúng túng.

“Chu Duật, em muốn nói với anh một lời rất, rất dài.”

Cô đã sẵn sàng, đôi mắt đẹp của cô trở nên kiên định, hầu kết của anh khẽ nhấp nhô, đáp lại.

Gió đêm mát rượi thổi qua, vòng đu quay khẽ đung đưa, đuôi gió luồn qua kẽ hở làm mi cô nhăn lại.

Trần Vũ hít một hơi thật sâu.

“Em vốn nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc.”

“Quãng thời gian đó em không vui vẻ gì, nhiều lúc em tự hỏi có phải do mình kém may mắn nên trưởng thành không được ông trời tặng quà gì, em luôn tự nhủ, không may mắn cũng không sao, em có thể dựa vào chính mình, kiên cường, cố gắng.”

“Nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng kết quả của sự cố gắng dường như lại không ngọt ngào gì.

Hóa ra không phải mọi nỗ lực đều sẽ được đối xử tử tế, cũng không phải em cho rằng mình đã làm rất tốt, kết quả sẽ như em ước nguyện.

Em chưa bao giờ nói với ai, nhưng khi em nhìn thấy Lâm Thiên hôn Hứa Tố, trái tim em đau nhói, dường như càng đau nhiều hơn so với việc số mệnh đối xử với em.

Vì sao, những đứa trẻ khác sẽ rơi cả một viên kẹo từ trên trời xuống, còn em thì chỉ có thể làm việc chăm chỉ nhưng lại chỉ có được nửa viên kẹo.

“Lúc đó, em có vẻ rất bình tĩnh, nhưng em biết, thật ra trong đầu em đang rất rối bời, em tự hỏi liệu sau này có như vậy không, không đạt được kết quả như em mong muốn.”

Cô cười một chút rồi nói: “Nhưng không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện khi em chưa kịp lấy lại tinh thần, còn đang rối bời.”

Đôi mắt cô đột nhiên lấp lánh, cô nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, không chớp mắt.

“Ở thời điểm em buồn nhất, anh xuất hiện bên cạnh em, lúc đó em nghĩ, thì ra Chu Duật là một người có trái tim ấm áp như vậy, mọi người đều nói anh lạnh lùng, nhưng anh mới không phải lạnh lùng, là ngoài lạnh trong nóng.

Anh cùng em vượt qua thời gian dày vò, giúp em trang trí nhà cửa, khi người khác đối xử tệ bạc với em, anh không chút nghĩ ngợi gì đứng chắn trước mặt em.

Em ở sau lưng anh mà lòng vẫn miên man nghĩ, bờ vai anh rộng như vậy, về sau ai sẽ có được may mắn như vậy đây.”

“Anh là một người tốt và xuất chúng như vậy, em không thể tin rằng chính mình lại có được vận may này.

Cho nên, em trằn trọc, không biết sự đặc biệt và thiên vị của anh đối với em là vì tình bạn hay là vì thích em, em đã nghĩ đến việc làm con đà điểu vùi mình trong cát, vừa hoài nghi bản thân vừa đau khổ.”

“Nhưng anh đã kéo em ra ngoài, anh phủi cát khỏi đầu em và nói rằng, anh thích em.”

Nước mắt của Trần Vũ lại rơi xuống, cô hôm nay rơi lệ vượt quá tiêu chuẩn rồi.

“Em sợ rằng đây chỉ là tình yêu như hoa phù dung sớm nở tối tàn, nhưng anh luôn đối xử rất tốt với em, anh luôn nắm tay em, rất quan tâm đ ến em, em có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc của anh mỗi ngày khi em ở bên anh, giống như, anh đã yêu em rất rất lâu.

Em chưa bao giờ nghĩ, thì ra cảm giác được yêu là như thế này.”

Anh lại lau nước mắt cho cô, đôi mắt mông lung, hốc mắt anh cũng có chút đỏ.

Cô lưu luyến cọ vào tay anh, nói:

“Em muốn nói với anh, Chu Duật, em trong mơ sẽ mơ thấy anh, nhìn không thấy anh sẽ thấy mất mát, khi nhìn thấy anh xuất hiện thì đột nhiên vui vẻ, thậm chí trở nên nhỏ nhen nhỏ mọn, ghen tị khi thấy cô gái xinh đẹp trao giải thưởng cho anh, hiện tại em không còn là Trần Vũ hào phóng dịu dàng nữa, bây giờ em…”

Chu Duật ôm Trần Vũ vào lòng.

Anh không muốn cô nhìn thấy anh khóc, càng không muốn cô nói cô không tốt, anh chôn những lời nghẹn ngào của cô vào trong lòng, cảm nhận nước mắt của cô thấm ướt trái tim anh.

“Em không có không tốt, anh thích em ích kỷ, thích em quan tâm anh, Trần Vũ, em là tốt nhất, anh không muốn em hào phóng dịu dàng, anh muốn em thoải mái vui vẻ, anh muốn em coi anh như vật sở hữu của em, bởi vì anh muốn là của riêng em.”

Trần Vũ khóc, tại sao anh lại tốt như vậy, tại sao lại tốt như vậy.

“Anh phải thuộc về một mình em, nói phải giữ lời, bằng không em sẽ khổ sở đến chết.”

“Anh giữ lời, không được nói lời xui xẻo như thế.”

Chu Duật hôn nhẹ lên vành tai của cô, hôn lên trán của cô, sau đó lại hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, đây là vận may khó có được của anh.

Đu quay dần dần nâng lên, tiếng chuông đột ngột vang lên khiến mọi người giật mình tỉnh lại.

Trần Vũ chui ra khỏi vòng tay của anh, lấy ra một bó hoa hồng từ dưới ghế dưới ánh mắt chăm chú của Chu Duật.

Trần Vũ ho nhẹ hai tiếng, đôi mắt cô ướt nhưng rất sáng.

“Chu Duật, em tới cầu hôn anh!”

Không biết ấn vào công tắc nào, toàn bộ đu quay đột nhiên sáng lên, phía sau Trần Vũ là những từ tiếng anh được làm bằng những ánh sáng nhỏ màu xanh:

“Marry ME.”

Trần Vũ đưa ra một bó hoa hồng xanh và trắng lớn, mỉm cười: “Ngài Chu, em yêu anh, anh kết hôn với em được không?”

Là may mắn, em mới là may mắn của anh.

Là những bong bóng trào ra từ lon nước ngọt có ga khi mở nắp, là bình minh khi sương mù tan.

Thật tốt nếu thời gian có thể dừng lại lúc này.

Chu Duật tham lam nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, bên môi nở nụ cười, người anh yêu từ lâu muốn ở bên anh.

“Trần Vũ, anh muốn kết hôn với em, anh muốn vĩnh viễn ở cùng em.”

Trần Vũ nở nụ cười, cúi đầu lấy từ trong bó hoa ra một cái hộp dày, cô cũng không khẩn trương đến mức quên nhẫn.

Chiếc nhẫn đơn giản trang nhã, từ từ đeo vào ngón áp út của anh.

Chu Duật cúi đầu nhìn, vừa định rút tay lại ngăn cản.

Thì vòng đu quay lắc lư.

Pháo hoa ở ngoài cửa sổ nở rộ.

Đài phun nước phát nhạc trong đêm đầy sắc màu.

Người yêu nhau ấm áp ôm lấy nhau.

“Thật lãng mạn.”

“Đúng vậy vợ, anh có thể cầu hôn lần nữa không?”

“…Thật ra cũng không cần đâu.”



Hứa Tố đã nhìn thấy lời cầu hôn trong vòng bạn bè của Trần Nhất Gia.

Anh ta hỏi Trần Nhất Gia, Chu Duật cầu hôn ở trên vòng đu quay sao?

Trần Nhất Gia nói không phải, là Trần Vũ cầu hôn Chu Duật, cô giấu bọn họ tìm người của khu vui chơi, quả thật là bất ngờ không phòng kịp, nếu không phải trước một ngày cô nói với Từ Văn Tĩnh, thì bọn họ cũng không phản ứng kịp.

Hứa Tố, ra là vậy à.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tố ngồi trong bóng tối rất lâu, anh ta không còn cách nào lừa dối mình rằng Trần Vũ chỉ là cảm động trước sự trả giá của Chu Duật, bởi vì anh biết chính xác khi cô yêu một người là như thế nào.

Cô thật sự không còn yêu anh ta chút nào nữa rồi.

Cô đã yêu Chu Duật hoàn toàn rồi.

Vị trí từng thuộc về anh ta, bị bỏ trống giờ đây đã thuộc về Chu Duật.

Hứa Tố biết mình đã mất đi thứ gì, cho nên mới không thoát ra được, lâu như vậy, anh ta cũng chỉ có thể dựa vào một chút ký ức mà vượt qua đêm vắng trống trải.

Khi cô yêu một ai đó sẽ không giữ lại một thứ gì, cô sẽ không khiến cho anh cảm thấy bất an.

Cho nên Hứa Tố không nhận được thiệp cưới.

Anh ta chỉ có thể nhìn thấy đám cưới trên bãi cỏ từ vòng bạn bè của họ, trong trang viên được bao quanh bởi cây xanh, Trần Vũ mỉm cười ngượng ngùng trong bộ váy cưới màu trắng được Chu Duật ánh mắt dịu dàng vén khăn voan cô dâu, bọn họ trao nhau những nụ hôn, dưới lời chúc phúc của bạn bè.

Còn tiệc cưới thì anh ta không nhìn thấy.

Tiệc cưới vào buổi tối.

Sảnh cưới là do Chu Duật thiết kế, trên lối đi từ cổng vào sân khấu chính, anh thiết kế một khu vườn trồng đầu hoa trắng tinh và vàng nhạt, cô thích màu vàng nhạt.

Trên sân khấu chính là tòa thời gian và cả khu vườn đầy hoa xinh đẹp.

Khi Chu Duật đưa bản thảo thiết kế cho công ty tổ chức đám cưới, đối phương đã chết lặng.

Khách khứa đông đủ, ánh đèn lờ mờ.

Cánh cửa cổ điển từ từ mở ra, Chu Duật nghĩ, nhịp tim của anh chưa bao giờ nhanh như vậy.

Người chủ trì buổi lễ thấy anh căng thẳng, nhẹ nhàng nói: “Ngài Chu, thả lỏng một chút.”

Chu Duật ừ một tiếng.

“Chờ một chút, khi cô Trần đi đến chỗ anh…”

Anh không nghe thấy gì cả.

Giống như một nàng tiên, cô tay cầm bó hoa kéo chiếc váy cưới đuôi dài chậm rãi bước vào.

Thanh khiết như trăng cao, uyển chuyển như hoa ngọc.

Khi cô cụp mắt xuống thì tao nhã, nhưng khi cô nhìn anh, hầu kết của Chu Duật trượt xuống, anh quên hết mọi sự sắp xếp.

Người chủ trì nghi lễ ngây cả người, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng đi lên, dừng lại.”

Chu Duật nghĩ, làm sao mình lại có thể để Trần Vũ đi một mình trên cái hành lang dài như vậy?

Anh bước càng ngày càng nhanh, trong khi người chủ trì cùng các anh em không nói nên lời, thì anh trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Trần Vũ.

Trần Vũ buồn cười, cô nói: “Anh tới đây làm gì?”

Trong buổi diễn tập, anh được yêu cầu đợi cô ở đầu bên kia của hàng lang.

Chu Duật cúi đầu nhìn cô, con ngươi đen láy phản chiếu dáng vẻ động lòng người của cô.

Anh nói: “Anh muốn đi cùng em.”

Đây là giấc mơ mà anh chưa bao giờ dám mơ đến, hôm nay, giấc mơ của anh đã trở thành hiện thực.

- -----oOo------