Chương 62

Nếu được yêu là có thể cảm nhận được.

Ít nhất là trong giây phút này, dưới nền pháo hoa hoành tráng, vẻ nghiêm túc trong mắt Chu Duật và sự ấm áp trong lòng bàn tay anh đều cho thấy rằng anh thích cô.

“Em muốn đi chơi gậy pháo hoa!”

“Từ Khả Khả, em chờ anh một chút…!”

Tiếng gào thét, cãi cọ ầm ĩ truyền đến, Trần Vũ buông tay Chu Duật ra trong vô thức.

Sau đó cô đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng hiện vẻ thất thố, cô lại muốn nắm lấy tay Chu Duật lần nữa.

Chu Duật không nhịn được cười, buồn cười để cho cô véo ngón tay của mình, anh cúi đầu ghé vào bên tai cô nói: “Em sợ bị bọn họ phát hiện đến vậy sao?”

Trần Vũ nghiêng mặt đi.

Dáng vẻ cô đỏ mặt dưới pháo hoa rất đáng yêu.

Chu Duật nghĩ, anh phải nhịn xuống.

“Các người ở đó làm gì vậy? Nhanh đến đây chơi đi!”

Hai bóng người chồng lên nhau, không thể nhìn thấy vị trí của bàn tay.

Từ Khả Khả đã cầm hai cây gậy pháo hoa đi tới, Trần Vũ ngẩng đầu nhìn Chu Duật, Chu Duật buông tay cô ra, cười nói: “Em đi chơi đi.”

Xúc cảm trong lòng bàn tay của anh biến mất.

Trần Vũ nắm lấy một ngón tay của anh, đôi mắt nâu sáng lấp lánh, khóe miệng cong lên: “Em muốn chúng ta chơi cùng nhau.”

“Các người đang nói thầm cái gì vậy, nhanh lên, cầm lấy, hai người hai gậy pháo hoa!”

“Từ Khả Khả, Chu Duật không cần, em cho cậu ấy làm gì vậy?”

“Hả?”

Từ Khả Khả quay đầu lại, hỏi với vẻ khó hiểu: “Anh ấy cầm nó mà!”

Minh Dương và Trần Nhất Gia quay đầu lại, quả nhiên Chu Duật đang cầm một chùm gậy pháo hoa trong tay, cháy bùm bùm sáng long lanh…

Chỉ là trông Chu Duật thật sự rất nhạt nhẽo.

“Hahahahaha, thật sự đấy, tôi cười đến đau bụng rồi!”

“Người anh em, nếu có người bắt cóc cậu thì cậu kêu chíp một cái đi!”

Trần Vũ không ngờ lại có phản ứng như vậy.

Vừa rồi cô cứ khăng khăng phải đưa cây gậy pháo hoa trong tay cho Chu Duật chơi.

Như vậy không phải bắt cóc anh thì là cái gì?

Có lẽ anh không có hứng thú với loại pháo hoa nhỏ này…

Trần Vũ nghĩ rằng cô sẽ lấy lại cây gậy pháo hoa nếu anh không thích nó.

Chu Duật không trả lời Minh Dương và Trần Nhất Gia, thấy Trần Vũ âm thầm rối rắm, anh nhẹ giọng nói với cô: “Chíp.”

Trần Vũ kinh ngạc, Chu Duật cúi đầu nhìn cô và nói: “Em đã bắt cóc anh.”

– –(e booktruyen.

V n)

Trần Vũ đỏ mặt chạy đến bên cạnh Từ Văn Tĩnh.

Từ Văn Tĩnh nhìn thoáng qua bên này, cô ấy có chút tò mò, nhưng cũng không nói gì thêm.

Chu Duật nhìn xuống cây gậy pháo hoa trong tay.

Nó nho nhỏ, bùm bùm sáng lấp lánh.

“Này người anh em, cậu mau tới đây, chúng ta chụp ảnh làm kỷ niệm…”

Chu Duật ngẩng đầu, sải bước đi tới.

Minh Dương rất biết chỉnh máy ảnh.

Sau khi đặt giá đỡ xong, Chu Duật và Trần Nhất Gia đã dùng cây pháo bông vẽ một hình trái tim như lời anh ta nói, ba cô gái đứng ở phía trước.

Từ Khả Khả bị Minh Dương câu lấy cổ, trên vai Từ Văn Tĩnh là tay của Trần Nhất Gia.

Trần Vũ đứng trước mặt Chu Duật, mặc hai bộ quần áo cùng màu.

Trên mặt cả hai người đều nở nụ cười nhẹ.

Ba giây trôi qua, lúc này bên ngoài sân bỗng vang lên âm thanh đếm ngược…

“Mười, chín…”

Minh Dương là người đầu tiên kêu lên:

“Chúng ta cùng đếm, năm…”

Minh Dương ôm lấy Từ Khả Khả, Trần Nhất Gia thì đã ôm lấy mặt Từ Văn Tĩnh từ lâu, Trần Vũ vừa mới đếm một tiếng “Bốn” thì mới mơ màng phát hiện chỉ có cô đếm, những người nói cùng đếm đang cho cô ăn cơm chó.

Chu Duật vẫn luôn nhìn Trần Vũ, chứng kiến vẻ mặt cô từ dạt dào hứng thú đến đầy mê mang.

Anh cố nén lại nụ cười của mình.

“Hai, một —-“

Tiếng hân hoan điên cuồng vang dội đến tận trời, màn đêm bị đánh thức bởi một năm mới.

Hai cặp nhân viên giao cẩu lương cho người khác đã hôn nhau đến nỗi không tách không rời.

Mặc dù họ đang đứng cùng một chỗ, nhưng Chu Duật vẫn nắm lấy tay Trần Vũ.

Và trong lúc vẻ mặt cô có chút hồi hộp, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Nhẹ như lông chim lướt qua.

Từ Văn Tĩnh vất vả thoát ra khỏi cái miệng như vực sâu khổng lồ của Trần Nhất Gia.

Cô ấy vừa quay đầu lại thì đã thấy người chị em của mình sờ trán như đang suy tư gì đó, cô ấy cau mày hỏi: “Làm sao vậy? Cậu không khỏe sao?”

Trần Vũ bỏ tay xuống, cười nói: “Không có gì, đón năm mới cùng nhau tuyệt thật đấy.”

“Vậy thì sau này, năm nào chúng ta cũng sẽ đón năm mới cùng nhau.

Trước đây mình đã muốn gọi cậu tới rồi.” Từ Văn Tĩnh nói.

Thế nhưng trước đây cô phải về ra mắt gia đình bố mẹ Hứa Tố cùng anh ta.

Đây là truyền thống của bọn họ.

“Được, sau này chúng ta sẽ đón năm mới cùng nhau.”

– –

Minh Dương chỉnh sửa ảnh chụp suốt đêm.

Sau đó anh đăng lên vòng bạn bè trước.

Đây là lần đầu tiên Hứa Tố không có ở nhà vào năm mới.

Anh ta để công việc khiến mình mệt mỏi, do đó lúc này mới vừa khép sổ tay lại.

Anh ta biết năm nay Trần Vũ sẽ đón năm mới cùng bọn họ nên đã nhiều lần nhờ Minh Dương gửi một ít ảnh chụp cho anh ta.

Minh Dương mắng rằng anh không phải là paparazzi, nhưng cuối cùng anh vẫn gửi cho anh ta xem mấy tấm ảnh chụp.

Hứa Tố lưu lại từng ảnh, từng ảnh một.

Có ảnh Trần Vũ đang hái dâu tây, cũng có ảnh cô đang học làm bánh.

Mặc dù bên cạnh đều có những người khác, nhưng Hứa Tố chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Trần Vũ ở bên trong.

Anh ta cắt những người khác đi, chỉ để lại Trần Vũ.

Trong ảnh, Trần Vũ cười rất xinh đẹp.

Hứa Tố hoảng hốt một lúc.

Anh ta không nhớ rõ giao thừa hai năm trước cô có vui vẻ hay không, nhưng hình như năm trước không vui.

Vào ngày cuối cùng của năm, cô và dì của mình đã chuẩn bị bữa tối trong bếp suốt một buổi chiều nhưng lại bị Hứa Sơn mặt nặng mày nhẹ.

Sau khi ăn tối xong, anh ta chỉ có thể an ủi cô.

Nghĩ như vậy, có vẻ sau ly hôn, cô càng ngày càng hạnh phúc hơn.

Hứa Tố nhìn đèn đuốc sáng trưng bên ngoài cửa sổ sát đất, bàn tay đang cầm điện thoại đột nhiên có chút vô lực.

Ngay cả một đứa trẻ đều biết, nếu lời xin lỗi có hữu dụng thì còn cần cảnh sát làm cái gì.

Tương tự như vậy, nếu lời an ủi có hữu dụng thì những tổn thương liền có thể xóa bỏ sao?

Anh ta lại mở điện thoại lên nhìn thoáng qua.

Minh Dương đã đăng bức ảnh mới, trong bức ảnh, sáu người bọn họ đang được vây quanh bởi tình yêu.

Hứa Tố phóng to ảnh để nhìn Trần Vũ, nhưng anh ta lại không thể không nhìn đến Chu Duật đang đứng ở phía sau cô.

Mặc dù Chu Duật chỉ đứng ở phía sau Trần Vũ, hai người cũng không có một chút va chạm thân thể nào, nhưng vừa rồi nhìn thấy cách đứng của hai cặp bên trái, trong lòng Hứa Tố liền cảm thấy rất khó chịu.

Anh ta không thích việc Trần Vũ đứng chung với những người đàn ông khác giới ngoài anh ta, cho dù đó là người anh em của anh ta.

Nhưng bây giờ anh ta có tư cách gì để đi không thích chứ? Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Tố không khỏi cảm thấy chua xót.

Minh Dương: Không phải cậu muốn tôi xem phản ứng của Trần Vũ sao?

Hứa Tố: Cô ấy có phản ứng gì?

Minh Dương: Cô ấy chúc cậu trăm năm hòa hợp.

Minh Dương: Người anh em, xin hãy nén đau thương.

Hứa Tố cầm điện thoại đơ ra đó, tựa như đọc không hiểu.

Ý của cô là gì? Cô đã không thèm để ý chuyện anh ta và Lâm Thiên có ở bên nhau hay không, có đúng không?

Minh Dương: Tôi đã quan sát biểu hiện của cô ấy.

Cô ấy không tức giận, cũng không không vui.

Hứa Tố: Có lẽ là do cậu.

Minh Dương đang gõ, lần này thời gian nhập tương đối lâu.

Có lẽ anh xóa rồi gõ lại lần nữa.

Minh Dương: Tôi không nhìn thấy.

Minh Dương: Trần Vũ là người chân thành, tôi chưa từng thấy cô ấy nói lời nói trái với lương tâm mình.

Minh Dương: Cậu hiểu tôi nói gì rồi chứ?

Nỗi tức giận không tên và nỗi mất mát to lớn đồng thời trào dâng trong lòng anh ta, nóng lạnh xen kẽ thiêu đốt khiến anh ta cảm thấy khó chịu.

Hứa Tố che đôi mắt lại.

Mất một lúc lâu anh ta mới hoàn hồn lại.

Hứa Tố: Cậu cảm thấy cô ấy có hay không?

Anh ta vừa mới gửi đi thì giọng nói của Minh Dương đã vang lên.

Hứa Tố nhận điện thoại, tin nhắn của anh ta mới chuyển đi một giây, anh ta thắc mắc tại sao Minh Dương lại gọi điện thoại đến, có điều gì phải nói mà không thể gõ tin nhắn trả lời? Vừa rồi anh ta chỉ hỏi một câu,nhưng cậu ta lại không trả lời bằng một vài câu cho xong.

Anh ta hoảng loạn trong chớp mắt, sợ Minh Dương sẽ cho anh ta một đáp án không tốt.

May mắn thay, Minh Dương chỉ khuyên anh ta: “Cậu nhìn bức ảnh kia đi, không cần tôi nói cậu cũng có thể nhìn thấy Trần Vũ không có điều gì lạ so với trước đây.

Cậu có thể đếm được có bao nhiêu người theo đuổi cô ấy hồi đại học không? Khi đó trong mắt cô ấy toàn tâm toàn ý chỉ có mình cậu, lịch sự từ chối tất cả những người theo đuổi cô ấy.

Còn bây giờ cô ấy không cần phải từ chối.”

“Cậu muốn nói cái gì?”

Minh Dương hít sâu một hơi: “Nếu cậu muốn theo đuổi lại vợ thì phải nhanh chóng dẹp bỏ mọi chuyện đi, nếu không sẽ muộn mất.

Cậu có thể chấp nhận Trần Vũ có thiện cảm với người khác không? Cậu có thể chấp nhận việc người khác nắm tay Trần Vũ không? Ngay cả khi cậu lùi lại một vạn bước, Trần Vũ vẫn còn chút tình cảm với cậu, nhưng đấy chỉ là thói quen nhiều năm cho phép.

Tôi nhìn người khá chính xác, Trần Vũ không phải là loại người sống trong quá khứ.

Chờ đến khi cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận sự yêu mến của người khác, đến lúc đó tôi xem cậu sẽ làm được cái gì!”

Hứa Tố không nói nên lời, anh ta nhất định không thể chấp nhận được.

Anh ta thậm chí còn không nghĩ đến chuyện như vậy.

Ngay cả khi anh ta hỏi Minh Dương rằng Trần Vũ có dấu hiệu có mối quan hệ tương đối thân thiết với người đàn ông nào hay không, đó cũng chỉ là thuận miệng hỏi.

Điều mà Trần Vũ không biết chính là, khi cô vừa mới kết hôn đã hỏi anh ta một hồi, rằng anh ta có biết cô đã yêu thầm anh ta từ hồi cấp ba hay không? Hứa Tố tỏ vẻ ngạc nhiên và nói rằng anh ta hoàn toàn không biết.

Trần Vũ liền ôm cánh tay của anh ta cười, đôi mắt trong veo đáp lời, vậy thì bây giờ anh đã biết rồi nha.

Đó là anh ta lừa cô.

Anh ta có thể loáng thoáng nhận ra ánh nhìn của cô cũng giống như những cô gái yêu thầm anh ta.

Chỉ là ánh mắt cô tránh đi một cách tự nhiên, anh ta cũng không xác định được.

Mười năm như vậy, trong mắt cô chỉ có mình anh ta.

Hứa Tố đã cho điều đấy thói quen.

Anh ta gần như chưa bao giờ nghĩ tới nếu Trần Vũ kiên quyết đánh gãy mối liên kết với anh ta rồi mở lòng với người khác thì sẽ có kết quả như thế nào.

Đừng nói đến việc nắm tay những người đàn ông khác, cô chỉ mỉm cười một chút với những người đàn ông khác thì anh ta đã không thể chấp nhận được.

Anh ta không dám nghĩ.

Chỉ nghĩ về điều đó, anh ta đã không thể chấp nhận được.

“Người anh em, rốt cuộc cậu đang cố gắng làm cái quái gì vậy? Tôi thật sự không hiểu được cậu.

Người khác muốn theo đuổi vợ đều là lặp đi lặp lại nhiều lần, cậu thì ngược lại, cho cô ấy đủ thời gian và không gian, cậu chắc chắn rằng Trần Vũ sẽ chờ cậu sao?”

Đèn đuốc của những tòa nhà cao tầng bên ngoài sáng trưng, đèn trong phòng ngủ cũng rất sáng, phản chiếu rõ ràng bóng người trên cửa sổ sát đất.

Người trong kính đã gầy đi rất nhiều, cũng không có tinh thần.

Hứa Tố có thể hiểu những gì mà Minh Dương nói, nhưng Trần Vũ không giống với những người khác.

“Nếu tôi cứ đi qua đó như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ không liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.”

Thật ra anh ta đã không gọi điện thoại cho cô quá nhiều lần nữa, ngoại trừ lúc anh ta thực sự nhớ cô đến mức toàn thân đau đớn thì mới nghe giọng nói của cô một chút để an ủi lấy mình.

Anh ta không đi quấy rầy cô.

Lúc mới ly hôn, anh ta không có đầu óc tự hỏi, chỉ nghĩ là Trần Vũ đang nói đùa.

Anh ta đến để giữ người lại bằng các loại phương thức giữ chân có lệ và hời hợt bên ngoài.

Chúng chỉ khiến anh ta cảm động mà thôi.

Nhưng hiện tại đã mấy tháng trôi qua, đầu óc anh ta đã tỉnh táo, do đó không thể làm ăn hấp tấp thêm nữa.

Hứa Tố biết rõ ràng tại sao Trần Vũ lại thích anh ta.

Nếu anh ta đánh mất lý do để cô yêu thương anh ta, anh ta có giữ cô lại như thế nào cũng vô dụng.

Thư ký Chương Kha thậm chí còn chưa đón giao thừa cùng bạn gái thì sếp của anh ta đã ra tay quyết liệt, quyết đánh đến cùng, chống đối lại cha của sếp, trực tiếp đổ một vòng dầu nóng vào tập đoàn rồi châm lửa đốt khiến ai nấy đều run sợ.

Còn chưa an ổn ăn tết, đã có một vài người của Hứa Sơn không làm gì mà có tiền đã nhận được thư khuyên lui, mức bồi thường là N+1, đãi ngộ cũng được tính là tốt, nhưng vẫn gây ra tin tức lớn.

Chương Kha vội vàng dập tắt lửa, quan hệ công chúng tốn không ít tiền để trấn áp dư luận, thời điểm mấu chốt để hợp tác với nhãn hàng xa xỉ lại xảy ra chuyện này, không biết là do gan của Hứa Tố quá lớn hay thật sự không nhịn nổi nữa.

Đầu Chương Kha bên này còn chưa bình tĩnh lại, Hứa Tố lại bay ra nước ngoài gặp trực tiếp người ta.

Trong tình huống mọi người đều không xem trọng, Hứa Tố đã hợp tác thành công với họ.

Sau khi thương lượng xong, anh ta liền trở về công ty trong cùng ngày hôm đó, vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục tăng ca, đúng kiểu không muốn sống.

Ông chủ không muốn sống, nhóm người bọn họ cũng không dám đề cập tới chuyện nghỉ đông.

Hơn nữa mấy tháng trước Hứa Tố đi thủ đô, bọn họ cũng nghỉ ngơi đủ rồi, hiện tại nên như thế nào thì vẫn là như thế đấy.

Người khác có thể thoải mái đi qua năm mới một cách dễ chịu, nhưng Chương Kha thì không thể.

Anh ta phải tùy thời đợi lệnh, chờ đợi đợt khai hỏa tiếp theo của Hứa Tố.

- -----oOo------