Bầu không khí trong xe có chút yên tĩnh, Chu Duật liền kết nối Bluetooth, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Trần Vũ không ngờ rằng Chu Duật cũng thích các bài hát của Lisa. Thời điểm các bài hát của Lisa nổi tiếng nhất là vào mười năm trước. Khi cô còn học cấp 2 và cấp 3, các bài hát của cô ấy sẽ được phát ở các quán cà phê đường phố và nhà sách.
Màn hình của di động đang cầm trong tay chợt sáng lên, là tin nhắn từ số lạ gửi tới.
Trần Vũ dùng ngón tay vuốt mở tin nhắn. Sau khi tự động mở khóa, một bức ảnh hiện ra trước mắt cô, bức ảnh này được chụp trong bệnh viện, rõ ràng trong ảnh Hứa Tố mặc quần áo của ngày hôm nay, Lâm Thiên cũng đã thay đổi trang phục. Điểm khác biệt so với bức ảnh đầu tiên là hôm nay Lâm Thiên mặc một chiếc váy, gương mặt của cô ta cũng có vẻ tiều tụy.
Hai người đứng đối diện nhau, trong tay Hứa Tố cầm một ly cà phê, trong tay Lâm Thiên cũng vậy, chúng cùng một thương hiệu nên có lẽ họ đã mua cùng nhau.
Trái tim của Trần Vũ bình lặng như nước, nhìn thấy một bức ảnh như vậy cũng không còn thất vọng và sợ hãi giống như lần đầu tiên.
Nếu bức ảnh này là do Lâm Thiên cho người chụp thì mục đích đã rất rõ ràng.
Trong bức ảnh này, ngoài thân phận “bạn gái cũ” đặc biệt của Lâm Thiên, hai người cũng không quá mức thân thiết, khoảng cách xã giao cũng không vượt quá mức bình thường.
Vấn đề là thân phận của Lâm Thiên rất đặc biệt, Hứa Tố lại cố tình che giấu điều đó.
Trần Vũ nhẹ nhàng thở dài, cất điện thoại di động.
Chu Duật lái xe rất ổn định, có thể nhìn thấy được khi cô và Minh Dương đã ngủ suốt chặng đường. Mặc dù Trần Vũ và Chu Duật là bạn học cùng lớp, thậm chí họ còn ngồi bàn trước và bàn sau, nhưng hai người rất ít giao tiếp với nhau. Phải nói rằng Chu Duật rất ít khi giao tiếp với bạn bè cùng lớp.
Sau khi lên đại học, Hứa Tố và Chu Duật cùng một đội bóng rổ, sau đó liền trở thành anh em. Trần Vũ còn có chút ngạc nhiên khi Hứa Tố lại có thể có mối quan hệ tốt như vậy với người ít nói như Chu Duật.
Khi bốn anh em bọn họ hẹn gặp nhau, Trần Vũ sẽ không đi theo, đôi khi cùng nói chuyện với Hứa Tố mới có thể nói về Chu Duật. Ví dụ như gia đình của Chu Duật khó khăn, anh ấy học hành suốt đêm như thế nào, cho đến sau này sau khi tốt nghiệp lần đầu tiên kiếm tiền lời như thế nào, nhiều hơn một chút liền mua gian phòng bên cạnh họ và thành lập một viện nghiên cứu.
Tính cách Chu Duật lạnh lùng, trình độ làm việc đáng tin cậy cùng tính cách khó chịu hoàn toàn trái ngược. Cho nên Hứa Tố, Trần Nhất Gia và Minh Dương đều rất tin tưởng Chu Duật.
Rẽ qua một khúc cua, xe của Chu Duật liền lái vào tiểu khu.
Thấy Chu Duật lái tới dưới lầu, Trần Vũ bèn nói: “Lái xe đến gara đi, thang máy có thể lên thẳng nhà cậu, bên này đồ vật của cậu có rất nhiều, một mình cậu cũng không thể xách hết, tôi có thể giúp cậu xách đồ lên.”
Tay cầm vô lăng của Chu Duật dừng một chút, sau đó thay đổi phương hướng.
Nếu chạy đến dưới lầu, Chu Duật sẽ phải xách hai lần, sau đó lại lái xe trở về gara, như vậy rất phiền toái.
Sau khi đã đỗ xe xong, Trần Vũ từ bên phải xe đi xuống, Chu Duật mở cốp xe ra, khiêng túi hành lý lên vai, sau đó xách hai túi đồ dùng, hai tay Trần Vũ trống không nên cô có hơi ngượng ngùng. Xem ra một mình Chu Duật cũng có thể xách lên, rõ ràng khi bọn họ dọn lên xe nó rất nặng.
Chu Duật liếc nhìn đầu tóc nhỏ mới chỉ cao đến ngực anh bên cạnh, khóe miệng nhếch lên không dễ phát hiện, sau đó từ trong cốp xe dễ dàng cầm lấy một cái túi nhỏ, trong đó có lẽ là hai quả cam đường còn sót lại.
Anh mang theo hai cái dây mảnh, rồi đi đến phía trước duỗi ra trước mặt Trần Vũ: “Cậu cầm cái này.”
Trần Vũ: ……
Trần Vũ cảm thấy bây giờ cô có thể nuốt gọn “đống hành lý” này vào bụng trong một phút.
Cô cầm lấy túi cam đường không có chút trọng lượng nào, đi theo phía sau Chu Duật.
“Chu Duật, cái này rất nhẹ, nếu không thì tôi không đi lên nữa nhé.”
Chu Duật quay đầu lại, nhìn cô không nói gì.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, với đôi mắt đen nhánh trên gương mặt trắng nõn, không tiếng động lên án cô.
Trần Vũ: ……
Cô cảm thấy trình độ xem sắc mặt người khác của mình rất tốt, nên lập tức hiểu được biểu tình của Chu Duật chính là: Người nói muốn hỗ trợ là cô, tôi rõ ràng không cần, vì để ý mặt mũi của cô nên mới đưa đồ cho cô xách, cô lại không làm, tôi rất khó.
Dường như chính là một bộ dáng tủi thân.
Trần Vũ không nói hai lời, liền bước vào thang máy, “Tôi cảm thấy vẫn là nên cùng cậu đi lên, lỡ như giữa đường cậu không thể xách nổi chúng nữa thì sao?”
Lúc này, Chu Duật đi theo sau lưng Trần Vũ, ở nơi cô không nhìn thấy không tiếng động mà cười.
Nhưng tốc độ của thang máy rất nhanh, mới mấy chục giây đã lên được tầng lầu của Chu Duật, Trần Vũ cảm thấy thang máy có chút không cho cô mặt mũi.
Hai người bước ra khỏi thang máy, một hộ ở một tầng, Chu Duật để hành lý trong tay xuống, cầm lấy quả cam đường trên tay Trần Vũ, bởi vì quá nhẹ nên hai quả cam đường to bằng quả bóng bàn lăn qua lăn lại trong túi giấy.
Trần Vũ thấy Chu Duật đã thu dọn xong mọi thứ, liền chuẩn bị về nhà, chỉ là lúc trước cô giúp Từ Văn Tĩnh xách đồ về nhà, Từ Văn Tĩnh và Trần Nhất Gia sẽ luôn mời cô ngồi xuống một lúc. Nếu Chu Duật cũng…
“Ừm, làm phiền cậu rồi, để tôi đưa cậu trở về.”
Một chút cũng không có ý tứ muốn mời cô ngồi lại một lúc.
Trần Vũ cảm thấy sâu sắc rằng Chu Duật đã phá vỡ mọi dự đoán của cô, cô nhìn Chu Duật một cái thật sâu, một lần nữa cảm thấy thật kinh ngạc khi Hứa Tố và Chu Duật lại có thể trở thành anh em.
Trần Vũ: “ Không cần đâu, nhà tôi ở ngay cách vách.”
Chu Duật không nói gì, anh khóa trái cửa, rồi bước vào thang máy trước, Trần Vũ chỉ có thể theo sau đi vào.
Thẻ cửa trên chìa khóa của Chu Duật quét cửa, thang máy chậm rãi đi xuống.
Dù đi lên lầu hay xuống lầu trong tiểu khu này, bởi vì một hộ ở một tầng nên đều cần quét thẻ cửa để thang máy di chuyển, cô và Chu Duật ở hai tầng khác nhau, đương nhiên thẻ cửa cũng khác nhau.
Giờ phút này, suy nghĩ của Trần Vũ đối với Hứa Tố và Lâm Thiên đã không còn ý nghĩ gì nữa, hiện tại cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là: Tới gần Chu Duật khiến cô mất hết lý trí.
Bãi đậu xe cũng có thang máy dẫn đến tòa nhà của Trần Vũ, Chu Duật đưa Trần Vũ đến thang máy ở nhà cô, chào tạm biệt cô rồi xoay người rời đi.
Trần Vũ vừa trở về nhà, bỗng chỉ trong vài giây, âm thanh nhắc nhở của di động lại vang lên.
Trần Vũ cảm thấy có chút khó chịu đối với âm thanh này, mặc dù tâm trạng cô sẽ không có quá nhiều thay đổi, nhưng nhìn thấy người chồng yêu quý của mình ở cùng với người phụ nữ khác trong bệnh viện, tâm trạng của cô vẫn không thể kiềm chế được trở nên tệ hơn.
Cô mở điện thoại lên, không ngờ lại là tin nhắn đến từ Chu Duật.
Anh chưa bao giờ gửi tin nhắn riêng cho cô, đây là lần đầu tiên, cho nên đây là câu duy nhất trong khung tin nhắn.
Chu Duật: “Cậu về đến nhà rồi sao?”
Trần Vũ: “Tôi về rồi, cảm ơn cậu.”
Chu Duật: “Miệng vết thương ở ngón áp út sáng nay hơi lớn, vừa rồi ở nhà ăn cậu để dính nước, nhớ phải thay băng.”
Trần Vũ sửng sốt một lúc, cô giơ tay phải lên, quả nhiên miếng băng có dấu hiệu muốn bung ra.
Cô không khỏi nghĩ, quả nhiên Chu Duật là một người cẩn thận.
– – –
Trong bệnh viện, nhóm người mang áo blouse trắng trông có vẻ nghiêm túc, trong phòng bệnh, vội vã ra vào.
Ở đây có mùi thuốc khử trùng, Hứa Tố nhớ Trần Vũ rất nhạy cảm với mùi hương, nghĩ lúc lái xe phải mở cửa sổ ra để làm bay mùi.
Lâm Thiên vừa dỗ mẹ Lâm ngủ, hôm nay cảm xúc của mẹ Lâm đột ngột thay đổi, là do thể chất khi sinh ra không được tốt. Sau khi kiểm tra thì đây chỉ là triệu chứng thường gặp của người trung niên và cao tuổi, không phải là biến chứng của bệnh. Ban đầu, mẹ Lâm cũng không quan tâm đến cơn đau eo nhẹ này, nhưng sau khi biết tình trạng thân thể của mình, cơn đau của bà bị phóng đại lên, vì thế nỗi sợ hãi mới xuất hiện.
Lâm Thiên làm bạn ở bên cạnh mẹ, từ một cô công chúa không phải lo lắng mọi thứ, bây giờ lúc nào cũng cần phải chú ý đến trạng thái của mẹ, lần đầu tiên cô ta cảm thấy được gánh nặng trên vai.
Mẹ Lâm suy sụp, cùng với Lâm Thiên dường như chưa trải qua sóng gió lớn nào cũng thế, cô ta không tự chủ nghĩ đến Hứa Tố, hy vọng rằng anh sẽ ở bên cô ta một lúc.
Lâm Thiên bước ra khỏi phòng bệnh, vừa rồi Hứa Tố đỡ mẹ Lâm, quần áo trên người nhăn nhúm, thấy cô đi ra, Hứa Tố vừa muốn nói gì đó.
“Anh chờ em một chút.” Lâm Thiên ngắt lời trước, cô ta khẽ mím môi, bất an liếc nhìn Hứa Tố: “Em muốn cùng anh tâm sự chút chuyện.”
Vừa định thốt ra “Tôi về trước”, cứ như vậy anh lại nuốt xuống, sự lo lắng và phờ phạc trong mắt Lâm Thiên không thể che giấu được, Hứa Tố có hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý.
Lâm Thiên đi mua cà phê, Hứa Tố mở máy lên, trong khung chat trên cùng cũng không có thông tin gì mới.
Tại thời điểm này, bọn họ hẳn đã chuẩn bị về nhà.
Chu Duật tiện đường đưa Trần Vũ về nhà.
Không hiểu vì sao, anh đột nhiên nghĩ đến cái băng cá nhân mà Chu Duật đưa cho Trần Vũ sáng nay.
Nhưng khi hình ảnh vừa chuyển, chính là vẻ mặt vô cảm vừa rồi của Chu Duật, chính là bộ dáng chỉ làm theo lời của Minh Dương.
Hứa Tố không khỏi cười tự giễu, sao anh lại có thể ăn cả dấm của anh em mình chứ.