Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ai Mà Không Mê Trà Xanh

Chương 59

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nửa đêm, Minh Dương lại ra ngoài tắm một lần nữa.

Phòng tắm ở tầng dưới, Minh Dương lau tóc bước ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Chu Duật ở hành lang.

Chu Duật chỉ mặc một chiếc áo trong, đang tự đun nóng sữa bò bằng cái bếp từ và cái nồi nhỏ trong sân.

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm cái nồi nhỏ rất dịu dàng.

Minh Dương dừng tay đang lau tóc lại.

Anh ta đứng ở một bên, nhìn nhìn anh lần nữa, không thốt nên lời: “Người anh em, cậu nhìn cái nồi này còn thâm tình hơn khi nhìn tôi nữa đấy… Cậu không ngủ được nên ra đây đun sữa bò để dễ ngủ à?”

Chu Duật nhìn chằm chằm sữa đang sủi bọt trong cái nồi nhỏ: “… Ừm.”

“Người anh em, cái này là thói quen của cậu nhỉ…” Ngũ quan Minh Dương nhăn lại một chỗ.

Có lẽ anh ta cảm thấy khó tả, nói được một nửa thì dừng lại.

Anh ta đi tới bên cạnh Chu Duật, vỗ vỗ vai anh.

Đột nhiên, anh ta quay ngoắt đầu lại,

“Có phải vì cậu uống sữa nóng trước khi đi ngủ nên đầu óc mới thông minh hay không?”

Chu Duật nhìn về phía anh ta, hiếm khi nói đùa với anh ta: “Không phải, là nhờ ngủ sớm dậy sớm.”

Mình Dương, người mỗi ngày hầu như đều ngủ lúc hai giờ sáng và thức dậy lúc mười một giờ:…

“Được rồi, tôi đi ngủ sớm một chút.

Đêm nay tranh thủ cố gắng giúp đầu óc thông minh hơn.”

Minh Dương vẫy vẫy tay.

Chu Duật liếc nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ.

Đến khi lên đến tầng trên, nằm trong một lúc lâu, Minh Dương vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Là một người mới làm truyền thông, anh ta rất nhạy bén đối với chi tiết của các nhân vật.

Một lúc sau, anh ta mở mắt ra, trợn mắt với chính mình.

Chỉ là tâm trạng đêm nay hơi tốt một chút.

Chỉ là cởi qu@n áo và áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo trong, có vấn đề gì thì cùng lắm là…

Sợ nóng mà thôi.

– –

Không có cơ sở khoa học chính xác về việc sữa bò nóng có thể giúp ngủ ngon hay không.

Nhưng sữa bò nóng tối nay rất ngọt ngào, khiến người ta trôi nổi trên mây, loạng choạng như thể ngủ rất ngon.

Trần Vũ vẫn đang cầm điện thoại vùi trong chăn, hơi nóng trên mặt vẫn đang bốc lên.

Trở mình, nằm nghiêng người ngủ, vừa nhắm mắt lại, dáng vẻ của Chu Duật lại đi tới đi lui trong đầu cô.

Vừa rồi, trước khi rời khỏi phòng của cô, anh đã lịch sự hỏi xem có được ôm một cái ôm chúc ngủ ngon hay không.

Trần Vũ chưa bao giờ nghe thấy cách nói ôm chúc ngủ ngon này.

Cô tưởng chỉ có hôn chúc ngủ ngon thôi.

Nhưng Chu Duật vẫn đang đợi, giống như nếu cô nói không thể, anh cũng chỉ còn cách rời đi với sự mất mát và ánh mắt buồn tủi.

Vì thế cô mơ mơ màng màng mà nói có thể.

Ý cười trong đôi mắt đen của Chu Duật lan ra.

Anh tiến đến gần cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cái gáy của cô bị lòng bàn tay dịu dàng của anh ấn vào lồ ng ngực rộng lớn.

Trần Vũ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, có lẽ là của Chu Duật.

Cô nói: “Chu Duật, tim anh đập nhanh quá.”

Nụ cười trầm thấp lọt vào tai cô: “Ừm, em thử nghe hộ anh xem có phải bị gì hay không?”

Cô không phải là bác sĩ, làm sao có thể nghe ra được anh bị cái gì?

Trần Vũ có chút xấu hổ.

Lần này, mùi hương sạch sẽ dễ ngửi trên người anh như muốn chiếm lấy xương tuỷ trong tứ chi của cô.

Cô ngửi một chút, lại lo lắng mặt mình sẽ nóng thêm.

Chu Duật chưa từng có phút giây nào thỏa mãn như vậy.

Lòng bàn tay anh vuốt v e mái tóc dài của cô.

Anh ôm thân hình mảnh mai của cô vào lòng giống như một con thỏ con ngoan ngoãn.

Anh không dám dùng lực khi cô mềm mại như vậy, sợ chạm vào sẽ làm đau cô.

Nhưng cảm giác người mình thương nhớ ngày đêm đang ở trong ngực thật sự rất tuyệt.

Anh không muốn buông tay một chút nào.

Anh muốn ôm cô như vậy cả đêm, muốn nhìn đôi má trắng hồng như tuyết của cô đỏ ửng lên, đôi mắt nâu ẩm ướt long lanh nhìn anh, nhìn những ngón tay giống màu xanh lục của cô đang nhẹ nhàng kéo lấy áo anh.

Yết hầu của Chu Duật giật giật.

Cơ thể Trần Vũ đột nhiên dừng lại, nét đỏ bừng trên mặt càng thêm lộng lẫy.

Chu Duật cũng nhận ra được điều gì, anh nhẹ nhàng buông cô ra.

Trần Vũ ngước mắt, vành tai Chu Duật nhanh chóng đỏ bừng.

Anh vẫn muốn duy trì sự bình tĩnh tự nhiên như cũ, nhưng đáng tiếc đôi mắt đen nhánh lại không dám nhìn cô: “Em nghỉ ngơi cho thật tốt, anh sẽ ở bên cạnh em.”

Trần Vũ vùi đầu vào chăn, buồn chán một lúc lâu, cảm thấy khó thở, lại nhấc chăn lên.

Chu Duật chắp tay ở sau đầu, tắt đèn phòng.

Anh không khỏi mỉm cười.

Lúc này, điện thoại bỗng sáng lên, anh với điện thoại xem.

Bé ngoan: Chúng ta khoan hãy nói với mấy người Văn Tĩnh được không?

Chu Duật suy nghĩ một chút rồi ấn phím.

Điện thoại sáng lên, Trần Vũ mở nó ra.

Khi nhìn thấy dòng chữ trên đó, cô đột nhiên ngồi dậy,

Chu Duật: Ừm, em không cho anh một danh phận sao?

Cô chỉ muốn sau này rồi hẵng nói.

Bây giờ bọn họ vừa mới bắt đầu.

Chẳng phải có câu mang thai ba tháng vẫn chưa ổn định không thể nói ra ngoài sao? Có lẽ ý nghĩa cũng tương tự – Trần Vũ che mặt, cô đang nghĩ

cái gì vậy.

Bé ngoan: Không phải!

Chu Duật: Anh có thể.

Trần Vũ hơi dừng lại.

Chu Duật: Có thể làm em thích anh, đã rất tốt rồi.

Trần Vũ lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Cô cuộn tròn thành một khối, ngón tay miết mép chăn bông.

Anh phạm quy rồi.

– – –

Đương nhiên ngày hôm sau sẽ ngủ đến giữa trưa.

Dù có điều chỉnh đồng hồ sinh học đến sáu rưỡi sáng do có kỳ học cũng sẽ mở mắt lúc chín giờ vì hôm qua ngủ quá muộn.

Theo lịch trình sẽ là đi hái dâu tại cơ sở nông trại dâu tây mới của khu du lịch.

Minh Dương vẫn chưa tỉnh ngủ, dựa vào Từ Khả Khả như một đôi lười biếng vận động chậm chạp, hết người này đến người kia thay nhau ngáp.

Trần Nhất Gia đẩy cái đầu nghiêng đang muốn dựa vào vai mình của Minh Dương trở về, đầu Minh Dương đập vào đầu Từ Khả Khả, hai người cùng lúc mắng mỏ lẫn nhau.

Khi những người phía trước đều đã ngồi lên xe du lịch, chỗ ngồi gồm có ba hàng, Trần Vũ và Chu Duật ngồi ở hàng cuối cùng.

Một hàng ghế trên xe buýt du lịch cũng đủ cho ba hoặc bốn người trưởng thành ngồi, Trần Vũ và Chu Duật đều thuộc dạng người gầy, ngồi một hàng là quá đủ.

Giọng nói của Văn Tĩnh từ phía trước truyền đến: “Xe buýt du lịch đi qua còn mất hai mươi phút nữa, chúng ta có thể ngủ tiếp.”

Hai người đang ngồi ở hàng ghế đầu là Từ Khả Khả và Minh Dương không nói hai lời đã dựa vào người đối phương và lập tức nhắm mắt lại.

Cô phát hiện ánh mắt của người bên cạnh đang đặt trên mặt mình.

Trải qua một đêm lắng đọng lại, cô ra vẻ bình tĩnh ngoái đầu nhìn, Chu Duật yên lặng mỉm cười nhìn cô.

Đôi mắt anh kín đáo, hẹp dài, ánh mắt dịu dàng sau tròng kính như đang hỏi cô có thể chứ?

Có thể cái gì?

Cô bật điện thoại lên, trong tin nhắn của Chu Duật xuất hiện một nhãn dán nhỏ.

Chu Duật: Cats Holding Hands.gif*

*Cats Holding Hands.gif: Nhãn dán hai con mèo dắt tay nhau.

Một con búp bê phấn nộn màu cam ngập ngừng vươn móng vuốt về phía móng vuốt màu hồng của con rối nhỏ, sau đó hai móng vuốt lông xù xù nhẹ nhàng gắn bó bên nhau.

Gương mặt cô lại bắt đầu nổi lên những đám mây đỏ.

Giây tiếp theo, Chu Duật nhẹ nhàng siết chặt bàn tay vì lạnh mà bất giác nắm lại lại của cô, nắm lấy tay cô.

Khi đầu ngón tay và đầu ngón tay chạm vào nhau, chúng đan xen khép lại như những cánh hoa quỳnh sau màn đêm kết thúc.

Chu Duật sờ thấy đầu ngón tay của cô lạnh lẽo, vì vậy nhéo nhéo hai lần, dứt khoát ôm lấy từ đầu ngón tay đến mu bàn tay của cô, giống như ôm lấy một quả bóng mềm mại.

Tay anh khô ráo và ấm áp, giống như một chiếc chăn bông nhỏ.

Sự lạnh lẽo bị ngăn cách.

Hơi ấm vui vẻ hòa thuận dâng lên.

Tay áo áo khoác ngoài của cô rất rộng, hoàn toàn che lấp hai bàn tay đang chồng lên nhau của hai người.

Lỗ tai của Trần Vũ nóng hầm hập.

Họ rõ ràng không nói gì, nhưng trong bầu không khí đó dường như có một sự ăn ý ngầm đặc biệt.

Anh và cô đều tự ngắm nhìn cảnh vật ở hai bên, chỉ có lòng bàn tay của họ áp sát vào nhau.

– – –

Mùa đông là mùa của dâu tây.

Những vườn dâu như nồi thịt rồng nóng hổi mới chín hấp dẫn người khác.

Cả nhóm người bước vào một trong những cái lều dưới sự chỉ dẫn.

Những giỏ dâu tây xếp chồng lên nhau ở cửa.

Khu du lịch đã quy định giới hạn số dâu tây mỗi người được hái là một kg và có thể tự mang ra khỏi lều lớn miễn là không vượt quá một kg.

Trên mặt cắt của sườn ngọn núi nhỏ, có những trái dâu nhỏ chín mọng rủ xuống, đỏ tươi rực rỡ, nhìn qua trông ngọt ngào vô cùng.

Từ Khả Khả và Minh Dương nóng lòng không chờ nổi mà đã đi vào.

Cả Từ Văn Tĩnh và Trần Nhất Gia đều không có hứng thú với việc hái dâu tây.

Họ quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy có những giỏ dâu tây trên kệ gỗ của túp lều lớn, trông còn to hơn.

“Ông chủ, dâu tây trên kệ là để bán sao?”

“Để tặng, có người không thích hái dâu tây nên tôi cho lên kệ.

Nhưng mà, cậu cũng đã nhìn thấy trên kệ rồi đấy, kích thước càng lớn thì số lượng càng ít.”

Từ Văn Tĩnh và Trần Nhất Gia liếc nhìn nhau, hai người họ chuẩn bị lấy một cái trên kệ.

Ông chủ nói rất đúng, khi Trần Nhất Gia lấy giỏ ra khỏi kệ.

Tất cả chúng đều đỏ rực và đầy ắp.

Chiếc giỏ mà Minh Dương đi vòng quanh để khoe cũng không lớn như vậy.

Minh Dương và Từ Khả Khả rõ ràng là đang chơi, khẳng định hai người họ sẽ muốn để bọn họ tự hái.

“Còn hai người thì sao?”

“Tùy Trần Vũ.

Nếu cô ấy thích tự hái thì cứ để cô ấy tự hái.”

Trong túp lều lớn, Từ Khả Khả chơi đến điên rồi.

Từng quả dâu tây khổng lồ, đỏ đậm, đỏ tươi, còn có xanh trắng giao nhau vì chưa kịp chín.

Cây dâu mỏng manh không chống đỡ được chính nó, cho nên nằm gục xuống mép xi măng trên đất ở bên cạnh.

Từ Khả Khả vừa mang vừa hấp tấp chạy, quả dâu tây nhỏ bị lắc lư lay động.

Sau khi đuổi theo cô hai vòng, Minh Dương nắm lấy gáy của Từ Khả Khả: “Được rồi được rồi, xem cậu nổi điên kìa, dâu tây đều bị rơi ra hết rồi.”

“Ồ vậy sao, tôi không chạy nữa đâu!”

Từ Khả Khả dừng lại ngay lập tức, lần mò đi đến chỗ Trần Vũ đang ngồi xổm nghiêm túc chọn lựa dâu tây bên cạnh.

Trên người Từ Khả Khả luôn có đủ màu sắc.

Cô mặc một chiếc áo lông vũ có màu xanh da trời, mái tóc có màu tím nhẹ.

Cô vui vẻ cầm một chùm dâu tây, hỏi Trần Vũ xem nó có đẹp hay không.

Trần Vũ gật gật đầu.

Từ Khả Khả liền hái một quả rồi đút cho Trần Vũ.

Nhìn thấy đôi mắt Trần Vũ đang cong lên, cô cũng mỉm cười cho một trái vào miệng.

Hôm nay, Trần Vũ mặc một bộ đồ lông ngắn màu trắng, quần thể thao màu xám, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, làn da trắng nõn, trên khuôn mặt tràn đầy collagen*.

Thoạt nhìn trông cô giống như một sinh viên đại học như Từ Khả Khả.

*Collagen là cấu trúc chính protein trong không gian ngoại bào trong nhiều mô liên kết trong cơ thể.

Collagen tồn tại ở khắp nơi trong cơ thể chúng ta với 70% của lớp hạ bì của làn da, 20% của xương, 50% của khớp, xấp xỉ 100% của giác mạc.

Minh Dương nhìn hai người một lúc rồi lặng lẽ thở dài.

Ngày hôm qua Hứa Tố gọi điện thoại cho Minh Dương, nói rằng ngay cả khi anh ta đã đổi số di động mới, Trần Vũ cũng không bắt máy.

Sau đó, anh ta lại hỏi Minh Dương rằng Trần Vũ gần đây như thế nào, liệu cô ấy có ổn không.

Giọng nói của Hứa Tố cuốn hút dễ nghe.

Thời cấp ba, khi nhắc đến người chủ trì các buổi lễ, các giáo viên cùng bạn học đều nghĩ đến anh ta đầu tiên.

Nhưng hiện tại, giọng nói trong điện thoại đã khàn đi, không còn một nửa khí phách hăng hái như lúc trước.

Minh Dương không trả lời, thay vào đó hỏi anh ta rằng chuyện của Lâm Thiên đã được giải quyết chưa.

Không ngờ Hứa Tố lại im lặng hồi lâu, anh ta cười lạnh một tiếng.

Bản thân Minh Dương cũng là người mới bước được nửa bước chân vào trong giới giải trí.

Những lời đàm tiếu múa rìu của dư luận mà anh nghe được có thể tích lũy thành một cái sọt lớn.

Hội con nhà giàu đang theo đuổi tiểu hoa đán*, hay phía sau sếp là một người nào đó.

Con người càng tiếp xúc nhiều thì càng tự điều chỉnh được bản thân mình, không thích ứng được thì nghe rồi sẽ cảm thấy bẩn lỗ tai.

*Tiểu hoa đán: là danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đều đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh.

Cũng có nhiều cuộc ly hôn kỳ lạ: chia tay, một chân đạp hai thuyền.

Những chuyện đó hoàn toàn không thể gợi lên ý muốn chửi bậy của Minh Dương chút nào.

Nhưng những gì Hứa Tố nói thật sự khiến người khác nghẹn lời.

Hoàn hồn lại, nếu anh trả lời câu hỏi của Hứa Tố, chỉ có thể nói rằng, ít nhất về bề ngoài Trần Vũ vẫn khá tốt.

Người xa lạ căn bản nhìn không ra Trần Vũ đã kết hôn, chưa nói đến việc đã ly hôn.

Nhưng với tỷ lệ ly hôn gần năm mươi phần trăm như hiện tại, kết hôn và ly hôn gần như không phải là chuyện gì lớn.

Với tính cách và ngoại hình của Trần Vũ, nếu có một sinh viên đại học hoặc một người tài giỏi trong xã hội theo đuổi cô, Minh Dương cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

Nghĩ như vậy, chuyện tình cảm của Hứa Tố sẽ càng nhiều mối rình rập rồi.

Ánh mắt anh ta đảo qua Chu Duật đang hái dâu bên cạnh.

“Người anh em, cậu nói xem, liệu có khả năng Hứa Tố còn chưa theo đuổi vợ thành công thì Trần Vũ đã có đối tượng mới hay không?”

Sau một lúc lâu, Chu Duật dừng một chút, sau đó cong môi nói: “Ừm.”

Minh Dương: …

Minh Dương thở dài một tiếng: “Quên đi, cậu cũng không hiểu.”

- -----oOo------
« Chương TrướcChương Tiếp »