Trần Vũ lục soát khắp ký ức, vẫn không tìm được Chu Duật.
Mưa to dần dần nhỏ đi một chút, Chu Duật lái xe rời khỏi Tống Giao, bánh xe lăn qua vũng nước tạo thành những bọt sóng, trên đường không có người, bọn họ đi thẳng một đường.
Chu Duật bật nhạc, giữa mùa đông mưa lạnh như vậy, radio phát bài nhạc ‘Muốn đi biển’, Trần Vũ không khỏi cong khóe môi.
Hơi lạnh và sương mù dần dần biến mất.
Gương mặt Chu Duật dịu dàng, anh bình tĩnh dẫm chân ga, chiếc LandRover màu đen phá tan vũng nước, chạy nhanh trên đường.
Đi xe buýt tới phải mất một tiếng rưỡi nhưng lúc về chỉ mất 40 phút, ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Trần Vũ và Chu Duật vào hai cái thang máy khác nhau.
“Buổi tối ăn cơm chung không?”
“Được thôi.
”
Chu Duật nhìn thang máy của Trần Vũ chậm rãi khép lại, sau đó mới quay về tòa nhà số 26.
Trần Vũ ném áo lông ướt vào trong giỏ quần áo, nước ấm từ trên đầu rơi ào ào xuống, và cảm giác ướt dính cũng bị rửa sạch.
Cô nhớ lịa có lẽ Chu Duật đã biết cô từ rất lâu chỉ là cô không nhớ rõ.
Khi Chu Duật nói bọn họ đã gặp nhau từ rất lâu trước đây, cô nhìn Chu Duật chờ anh kể tiếp nhưng Chu Duật lại nhất nút mở nhạc trên radio.
Ký ức mười mấy năm trước đó, Trần Vũ nhớ rõ những ngày oi bức ẩm ướt, bãi đất trống sau khi tan học ồn ào, cô ấy từng thấy rất nhiều đứa bé bị gọi về ăn cơm nhưng có lẽ trong đó không có Chu Duật, nếu không có người bạn cùng trang lứa đẹp như vậy cô chắc chắn sẽ nhớ rõ.
So với chuyện này…
Trần Vũ đang dùng dầu gội đầu xoa lên tóc dính đầy bọt, nghĩ đến cái gì đó đột nhiên mở to mắt.
Cho nên hương vị quen thuộc ở nhà ăn là Chu Duật học từ chỗ của bà ngoại.
Dòng nước chảy xuống ào ào, bọt xà phòng chảy vào mắt hơi cay cay, Trần Vũ vội vàng ngẩng lên, sau khi rửa sạch bọt thì tắt nước ấm đi.
Chờ Trần Vũ sấy tóc xong, bấm thang máy đi đến nhà Chu Duật ở tầng dưới, Chu Duật ôm một cái bát trong tay, ánh mắt chạm nhau.
Trần Vũ hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Chu Duật đi vào trong thang máy, nhìn lướt qua cái bát trong tay: “Làm thịt trưng với trứng được không? Tớ chuẩn bị xong rồi.
”
Trần Vũ theo bản năng nói được: “Bà ngoại cũng thường xuyên làm cái này.
”
“Ừm.
”
Trần Vũ suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Cậu đang để tớ nhớ lại hương vị món ăn của bà ngoại sao?”
“Rõ ràng thế à?”
Chu Duật chờ Trần Vũ mở cửa, theo thói quen lấy dép lê đi vào, rửa tay, đeo tạp dề lên, Trần Vũ đi đến bên cạnh, muốn giúp đỡ đầu bếp.
“Món ăn đặc sắc ở nhà ăn cũng là thực đơn của bà ngoại sao?”
“Ừm.
”
“Nhiều như vậy sao?”
“Tớ theo dõi blog của cậu.
”
Trần Vũ lập tức đứng thẳng, đúng lúc Chu Duật nhìn về phía cô, Trần Vũ cao 1m6 khó khăn lắm mới đến bờ vai của anh, sự khác biệt về chiều cao quá rõ ràng, cô chỉ có thể ngẩng mặt nhìn anh.
Chu Duật nhìn ánh mắt đầy dấu chấm hỏi của cô: “Cậu chia sẻ lên vòng bạn bè nên tớ theo dõi.
”
Blog là cô lập lúc học lớp 12, cố gắng lưu lại thực đơn của bà ngoại, mỗi lần đều viết rất nghiêm túc.
Không nghĩ có người sẽ theo dõi cũng không ngờ được người đó sẽ là Chu Duật trừ bài kiểm tra ra thì không hề giao tiếp gì.
Năm lớp 12 phân lớp văn và lớp lý, cô và Chu Duật không còn cùng lớp nữa, cô ở lớp 1 khoa văn, Chu Duật ở lớp 1 khoa lý, không chỉ không cùng một tầng mà còn là hai tòa hai hướng khác nhau.
Thỉnh thoảng có thể gặp nhau khi xếp hàng tập thể dục buổi sáng, đi trên hành lang, mọi người tốp năm tốp ba đi xuống dưới sân tập thể dục, bởi vì khác lớp, lớp 1 khoa văn thường xuống cầu thang bên trái, lớp 1 khoa học tự nhiên xuống cầu thang bên phải, nhiều lần Trần Vũ nhìn thấy bóng dáng của Chu Duật trong hàng hoặc lúc cô đi bên cầu thang của lớp 1 khoa lý.
Wechat của hai người vốn chưa từng liên lạc, tới năm 12 hoàn toàn bị ném vào một góc.
Nhưng anh lại theo dõi blog của cô.
Chu Duật dùng đũa đảo theo vòng kim đồng hồ, đảm bảo đá đã tan hết, anh chuẩn bị một bát trứng, tay của Trần Vũ đang cầm lấy.
Chu Duật giả vờ không có việc gì lướt qua khuôn mặt của Trần Vũ, vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai trắng nõn, anh cầm lấy cái bát, đem trứng còn chưa đánh tan cho vào nồi thịt.
Hai món mặn một món canh vô cùng đơn giản.
Chu Duật dọn bàn xong đi vào trong phòng bếp, Trần Vũ đang xới cơm, trong tay cô cầm bát lớn dành cho anh, một thìa, hai thìa, xới được một nửa còn nâng bát lên nhìn.
Cánh tay mảnh khảnh nâng cái bát của anh lên nhìn thế nào cũng giống như đang bắt nạt người khác.
Chu Duật cầm lấy chiếc bát nhỏ hình mặt trăng của Trần Vũ trên bàn ăn, nó rất nhỏ, chỉ chứa được một chút cơm, nó còn không lớn bằng lòng bàn tay của anh.
Nhân thịt hoàn toàn không có dầu mỡ, có chút ngọt ngào của ngũ cốc chưng cất, còn có vài hạt giòn giòn, Trần Vũ ngẩng đầu lên: “Có phải móng ngựa không?”
“Ừm, móng ngựa băm nhỏ sau đó trộn cùng nhân thịt.
” Tên chính thống của móng ngựa gọi là củ năng, ngọt ngọt giòn giòn giống như vị măng ngọt vào mùa xuân tháng tư nhưng ngọt và mềm hơn măng.
Trong thực đơn của bà ngoại không có móng ngựa, cái này là Chu Duật tự thêm vào.
Lúc Chu Duật nhìn cô ăn, hai má hơi phồng lên: “Ăn ngon không.
”
Trần Vũ nuốt một miếng nhỏ xuống: “Ngon.
:
Động tác ăn cơm của cô tao nhã chỉ nhấm nuốt như con sóc nhỏ, dáng ngưởi mảnh khảnh, gương mặt cũng gầy nhỏ không có tí thịt nào, cô cũng tinh tế nhưng khi ăn cơm trên mặt sẽ lộ ra sự mềm mại.
Chu Duật phát hiện, chỉ cần nhìn cô trong lòng anh có thể mềm nhũn như nước.
Chờ rửa chén xong, hai người đổi vị trí.
Trần Vũ có quá nhiều câu hỏi nhưng trong rất nhiều câu hỏi này có một nửa tạm thời cô vẫn chưa muốn biết đáp án, cho nên sau khi chọn lựa kỹ càng, chọn ra một nửa cô muốn Chu Duật cho cô biết đáp án, cô có thể chấp nhận hoặc cười đáp lại.
Ví dụ như: “Từ khi còn nhỏ cậu đã gặp tớ rồi sao?”
“Ừm, cậu ở đối diện nhà tớ, cùng tầng, có đôi khi bị phạt tớ sẽ nhìn thấy cậu bên ngoài cửa sổ.
”
Nhà ngang kiểu cũ là như vậy, hành lang rất dài, bên trái là một căn nhà còn có ban công mở, có chuyện gì nhà đối diện có thể thấy rõ.
Sau lưng anh là người cha uống say đang ngủ khò khò, trước mắt là cô gái yên tĩnh sau khi bị người nhà mắng chửi.
Hình như cô đã quen rồi, lúc bị phạt đứng ở ban đông đối diện cô sẽ gác khuỷu tay lên ban công, mở một quyển sách gì đó ra, bình tĩnh đứng nhìn.
Nếu bà ngoại ở nhà khoảng mười phút sau sẽ gọi cô về.
Nếu bà ngoại cô không ở nhà thì khoảng hơn ba mươi phút sau.
Những người dân ở xung quanh nhiều chuyện hay bàn tán, bọn họ nói rất nhiều câu chuyện về cô bé này như ăn nhờ ở đậu, Tống Tử Quan Âm, luôn bị vứt bỏ, người nhà tính tình nóng nảy.
Chu Duật sau khi mất mẹ từ thiên đường rơi xuống địa ngục vẫn cảm thấy cô bé ở nhà đối diện mà người khác nói rất đáng thương.
“Là bởi vì bà ngoại nên mới biết tớ sao?”
“Không phải, tớ gặp cậu trước.
”
Tình hình cha anh càng ngày càng không ổn, lúc tỉnh thì không thấy bóng người đâu, lúc ở nhà thì không tỉnh táo, cậu không có cơm ăn, ngồi ở dưới lầu sau đó bà ngoại của Trần Vũ đưa cho cậu một bát cơm.
Cậu biết đây là bà ngoại của cô bé kia nhưng cậu không biết tên cô bé kia.
Cậu cảm thấy thật trùng hợp, sao không phải là người khác mà là bà ngoại của cô chứ?
Cũng vì thế càng ngày càng tò mò về cô, đứng bên cạnh cửa sổ, theo thói quen sau khi làm bài tập về nhà xong sẽ đứng từ xa nhìn cô.
Mùa xuân, bên trái ban công có một cái giỏ treo, cô rực rỡ như cái giỏ treo, cầm bút, đứng dưới mái hiên có thể cản nắng viết vẽ, làn da trắng nõn như ngọc.
Mùa hè mặc áo cộc tay, tóc dài buộc lên, đi ra ngoài mua đồ ăn có thể gặp những người không tốt nói cô hai câu, ban đầu cô còn mất tự nhiên đứng đó nhưng về sau lại tĩnh tĩnh không nói gì hết.
Mùa thu, cô mặc đồng phục về nhà, em trai của cô khóc lóc, một người phụ nữ từ trong nhà bước ra gọi cô mang em trai ra đây, em trai đánh vào tay cô, cô ôm ngực nhìn nó làm loạn thật ra đang nhìn về phía xa xăm
Lúc gió lạnh thấu xương, tiếng cãi vã vang lên, cô lại đi ra khỏi cửa, trong tiếng mắng mỏ, cô từ từ mở sách giáo khoa ra dường như không để chuyện gì trong lòng.
“Ồ, cho nên cậu biết là bà ngoại của tớ đưa cơm cho cậu.
:
“Đúng vậy.
”
Trần Vũ thật sự không có ấn tượng, cô không nhớ rõ ai ở nhà đối diện, nhà ngang giống như tổ ong, nhiều hộ gia đình như vậy ở chung với nhau, vô cùng náo nhiệt cũng có chút ồn ào.
Đáng tiếc nhà ngang không có hương vị ngọt ngào của mật ong, phần lớn là tranh chấp vụn vặt và thêm mắm dặm muối.
Lúc thời tiết ẩm ướt dưới ban công còn có rêu xanh mọc lên, vôi tường tróc từng mảnh nhỏ, mỗi lần dì dọn dẹp đi qua đều phải mắng hai câu.
Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù phát ra tiếng kêu kỳ lạ, đặc biệt là ở những tầng cao, tiếng gió càng kỳ lạ hơn nghe giống như tiếng cửa kính đậm vào tường vỡ tan tác sau đó rơi xuống đất.
Mọi nhà đều đóng kín cửa và cửa sổ.
Ở ban công còn có cửa sổ kéo, khi đóng chặt thì không khí mới trở nên ấm áp.
Trong tay Trần Vũ cầm một chén trà nóng, làn khói của trà bay lơ lửng, lòng bàn tay ấm áp, cơ thể thả lỏng.
Cô cho rằng mình và Chu Duật biết nhau từ khi cùng lớp cấp ba, thì ra còn sớm hơn cô nghĩ nhiều, thậm chí còn sớm hơn Hứa Tố và Văn Tĩnh.
“Cậu nói xem chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?”
“Đã từng gặp rồi.
”
“Chúng ta học chung cấp hai sao?” Học sinh ở chung một tòa đa phần đều học chung tiểu học và cấp hai.
“Không phải.
”
Lúc Chu Duật học tiểu học, mẹ cậu vì cậu mà sắp xếp vào một trường cấp hai tốt một chút, xa hơn những trường cấp hai xung quanh nhưng cũng không phải không thể chấp nhận được, chỉ một chuyến xe buýt mà thôi.
“Chúng ta đã từng nói chuyện với nhau chưa.
”
Chu Duật suy nghĩ một chút: “Không hẳn.
”
Vậy là đã từng nói chuyện, Trần Vũ nghĩ trái nghĩ phải không hề nhớ nổi, chỉ có thể nghiêng đầu hỏi anh: “Là lúc nào thế?”
Chu Duật uống một ngụm trà, mùi thơm nồng nàn của lá trà đọng lại, anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trần Vũ mà hỏi cô: “Tớ có thể đưa cậu đến một nơi không?”
—
8 giờ tối đêm đông đáng lẽ nên ngốc ở trong nhà và chui trong chăn cho thoải mái dễ chịu.
Nhưng hai người không lái xe, đi bộ đến trạm xe buýt trước cửa khu, Trần Vũ nhìn biển xe buýt, bên trên có mười mấy chuyến xe buýt sẽ chạy.
“Chúng ta ngồi chuyến số 6, đi qua 7 trạm.
”
Trần Vũ gật gật đầu.
Cô mặc áo khoác, Chu Duật nói sẽ lạnh muốn cô đội thêm mũ len và khăn quàng cổ.
Rất nhanh xe buýt đã tới, trong xe chỉ có vài hành khách ngồi rải rác phía sau, hai người ngồi một trước một sau trên ghế đơn.
Chuyến xe này trước đây rất đông, Trần Vũ nói: “Dù là buổi sáng hay lúc tan học đều không có chỗ ngồi, hiếm khi máy mắn, buổi sáng sẽ có một hai nguời không muốn ngồi ở bên trong.
”
Bà ngoại dẫn cô đến nhà dì họ sống còn xa hơn một chút, phải ngồi thêm hai trạm.
Chu Duật nói: “Ừm, trước đây tớ thường xuyên thấy cậu trong xe.
”
Sau đó không khống chế được mà lén nhìn cậu.
Đây là điểm mù Trần Vũ không nhớ rõ, cô nhìn về phía Chu Duật, Chu Duật tựa lưng vào ghế, xe buýt kiểu cũ không bật đèn, gương mặt anh ẩn trong bóng đêm mờ mịt, đôi mắt đen dịu dàng như ánh trăng.
- -----oOo------