Chương 45

Trần Tú Lan vất vả lắm mới hỏi được số điện thoại của Trần Vũ từ Trương Thúy.

Giọng điệu của Trương Thúy không tốt lắm, lời trong ý ngoài đều là đứa nhỏ Lâm Thiên không hiểu chuyện, cứ úp úp mở mở, nói như nào cũng có ý với gia đình Hứa Tố.

Nhưng cũng muốn trấn an Trần Tú Lan, nói hiện tại dưỡng bệnh mới là quan trọng nhất.

Trần Tú Lan sao mà không nghe ra Trương Thúy có ý kiến với bà.

Cảm giác tội lỗi khiến bà buồn bực không vui.

“Vũ Vũ, dì gọi vì muốn xin lỗi con…” Trần Vũ dựa người vào tủ lạnh, nghe Trần Tú Lan nói Lâm Thiên không tốt, không nhịn được ho khan, bà nhắc lại chuyện trước khi cô rời đi.

Trần Tú Lan nói, là bà làm phiền Hứa Tố chiếu cố cho Lâm Thiên.

“Còn nữa, dì muốn xin lỗi con một tiếng, hồi trước khi mới tới thủ đô, đã để Hứa Tố chăm sóc cho Lâm Thiên, thật là quá ích kỷ, rất xin lỗi con.”

Trần Vũ nhìn trần nhà phòng bếp, hít sâu một hơi.

Chu Duật nhìn thấy hốc mắt cô ửng đỏ.

“Dì không nghĩ lớn lên Lâm Thiên lại có tính cách như vậy, không biết tự trọng, là dì không dạy tốt, để con phải chịu thiệt…”

Trần Vũ nghe thấy âm thanh nghẹn ngào ở đầu dây bên kia, đây không phải lần đầu cô cảm nhận được sự áy náy của Trần Tú Lan.

Nhưng không vì thế mà sự chua xót trong lòng cô biến mất.

Đứa nhỏ khi bị đối xử bất công chỉ có sau khi nhận được lời xin lỗi mới cảm thấy uất ức, từ nhỏ đến lớn Trần Vũ đều nếm đủ cảm giác đó rồi.

Uất ức giống như ăn một viên kẹo sau bữa ăn thịnh soạn, không còn ngọt ngào như vậy, chỉ có thể nếm được chút hương vị nơi cổ họng.

Chờ Trần Tú Lan lần lượt nói xong, đến khi bà dừng lại đợi câu trả lời của cô, lúc này Trần Vũ mới nói, “Chuyện cũ thì cứ để nó qua đi, dì phải chăm sóc cho bản thân và nghỉ ngơi thật tốt.”

Người đối diện lại khóc, Trần Vũ đã lấy lại được bình tĩnh.

“Con và Hứa Tố, hai đứa thật sự không thể quay lại sao? Trần Vũ, dì cảm thấy hổ thẹn với con, đó là lỗi của dì –”

“Không thể đâu, dì.

Con và Hứa Tố không có khả năng quay lại.”

Chờ đầu dây đối diện không còn âm thanh, Trần Vũ cúp điện thoại.

Trần Vũ bình tĩnh lại, cô đang muốn tiếp tục làm nốt bữa tối – đã thấy Chu Duật làm xong bột bánh coca và cua gạch!

Trần Vũ ngửi thấy mùi sữa bơ quá thơm, mà bởi vì Chu Duật cúi xuống nên chiếc tạp dề thỏ trắng bị kéo căng ra, cả chiếc áo sơ mi cũng bị kéo chặt, hóa ra là anh đang cất bột mì vào tủ lạnh.

“Cậu làm nhanh vậy à?”

Cô bị mùi thơm làm tăng cảm giác thèm ăn, nhưng còn chưa xong, Chu Duật đã nhanh chóng xào nốt rau xanh, bưng nó cùng với cua gạch vừa hấp xong đặt lên bàn ăn.

Trần Vũ được Chu Duật sắp xếp ngồi yên vị ở bàn ăn, trở thành người vô công rồi nghề trong phòng bếp.

Trong bếp, tiếng đồ chiên giòn vang lên, máy hút khói cũng đang làm việc cật lực.

Qua lớp cửa kính của phòng bếp, bóng lưng Chu Duật cao lớn, anh đang dùng đũa lật bánh coca.

Trần Vũ thấy Chu Duật của hiện tại và trước kia quá khác nhau.

Ấn tượng của cô đối với Chu Duật rất mơ hồ.

Cho dù Chu Duật ngồi ở bàn sau cô hai năm, nhưng so với bây giờ thì khi đó Chu Duật trầm mặc hơn nhiều, ngoại trừ giảng đề thì hầu như không có trao đổi gì.

Lên đại học, Chu Duật thường xuyên ngâm mình trong thư viện, Trần Vũ thường thấy anh ngồi một chỗ nơi đầy sách đó, tám giờ sáng thư viện mở cửa, tối đến thư viện đóng cửa, anh đều mang một cái laptop, ngón tay gõ thật nhanh, chồng sách tiếng Anh, tiếng Trung bên cạnh chất đống rất cao.

Trong khuôn viên trường vào lúc hoàng hôn, cô cũng gặp Chu Duật vội vã, người nhìn có chút chật vật, lưng đeo cặp sách đi rất nhanh, vừa nhìn đã thấy người này thật sự rất bận.

Đại học được cho là khoảng thời gian tự do nhất, vui vẻ nhất của sinh viên, nhưng cuộc sống của Chu Duật lại lộn xộn hơn nhiều, chỉ có vội vã chạy trên đường.

Khi ngẫu nhiên tụ tập trên bàn cơm, Trần Vũ mới có thể gặp được một Chu Duật bình tĩnh lắng nghe sự trêu chọc của bạn bè.

Anh không tức giận, chỉ nhướng mày khi bị nói đến cảm thấy bất lực.

Về sau, cô cũng không rõ, khi tổ chức đám cưới, cô chỉ nghe nói Chu Duật lúc ấy đang ở nước ngoài, không thể về được.

Tiếng chiên trong phòng bếp ngừng lại.

“Trần Vũ, cậu thích ăn xì dầu hay giấm?”

Chu Duật cắt gừng thành từng miếng nhỏ, ngón tay dán vào dao, cạo vào trong bát.

“Thích giấm.”

“Được.”

Chu Duật mở nắp bình ra, rót hai muỗng giấm Trấn Giang.

Trần Vũ đi vào trong bếp, lập tức bị tập kích bởi mùi đồ ăn hấp dẫn, Chu Duật đã đem bánh cua coca bơ vào trong khay thức ăn lót giấy chống dầu, cô cầm lấy cái đ ĩa.

Chu Duật cũng mang ra hai bát cơm.

Chiếc bát lớn trăng rằm chỉ đầy một nửa, còn bát nhỏ trăng lưỡi liềm vẫn đầy đặn.

Trần Vũ dùng nước nóng làm sạch đôi đũa trong tủ khử trùng, hỏi Chu Duật, “Hôm nay khẩu vị của cậu không tốt sao?”

Chu Duật dừng một chút, “Đây là lượng cơm bình thường.”

“Hôm qua…” Lời nói của Trần Vũ ngừng lại, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều im lặng, sau khi phản ứng lại Trần Vũ không nhịn được nói, “Vậy hôm qua không phải là cậu rất no sao?”

Chu Duật ăn ngay nói thật, “Đúng là rất no.”

“Bởi vì không tiêu nên còn phải uống một viên thuốc tiêu hóa.”

Rõ ràng là một chuyện rất bi thảm, nhưng thái độ của Chu Duật quá mức bình tĩnh, Trần Vũ không nhịn được mà cười đến đau bụng.

Chu Duật bất đắc dĩ, đem con cua lớn hơn cắt bỏ dây cuốn rồi đặt bên cạnh tay Trần Vũ.



Bởi vì đang là mùa cua gạch nên mỗi miếng thịt cua và gạch cua đều đầy ắp, Trần Vũ khi ăn sẽ tuyệt đối không đi tìm hiểu xem gạch cua ngon miệng như vậy sẽ giàu protein và mỡ như thế nào.

Trần Vũ có thói quen sẽ mở phần bụng của cua trước.

Chu Duật lại muốn ăn cẩn thận từ chân cua, đầu tiên là cái nhỏ nhất, chờ ăn xong tám cái chân, kế tiếp là hai cái càng, tiếp theo là mở phần bụng cua, cuối cùng mở nắp ra, bốc lên khói trắng.

Khi ăn xong, vỏ cua tổng hợp lại với nhau có thể nói giống y nguyên ban đầu.

Trần Vũ thán phục.

Bánh cua coca chiên của Chu Duật làm cũng rất ngon.

Lớp vỏ bánh giòn tan, khi cắn vào vỏ ngoài, có thể nghe tiếng “rắc” giòn rụm, nguyên liệu tươi sống, không phải giống như thanh cua, hương vị đặc biệt tươi ngọt, không biết Chu Duật đã sơ chế như nào, thịt cua gạch không hề có mùi tanh, chỉ có mùi thơm do coca và béo ngậy từ thịt cua tràn đầy khoang miệng.

Trần Vũ đem miếng bánh cua coca cuối cùng bỏ vào trong miệng, khen ngợi, “Ăn siêu ngon!”

Chu Duật làm tổng cộng sáu cái bánh, thấy Trần Vũ thích ăn, anh chỉ ăn hai cái, còn lại bốn cái cho Trần Vũ.

Trần Vũ ít khi thèm ăn, nhưng cô vẫn lắc đầu, cô sẽ béo lên mất.

Bụng Trần Vũ no căng, nhìn Chu Duật chậm rãi ăn hết cơm và thức ăn.

Dưới ánh đèn trắng sữa, Chu Duật thật sự rất đẹp trai, khó trách Dương Mộng có thể nhất kiến chung tình với anh.

Trần Vũ đã yêu thầm Hứa Tố từ thời thiếu niên, năm mươi phần trăm là do năng lượng như mặt trời của anh ta, anh ta là chàng trai giống như ánh mặt trời nhất mà Trần Vũ từng gặp, bất kể ở đâu cũng tỏa sáng chói mắt, trong đám đông có thể nhìn thấy anh ta một cách dễ dàng.

Năm mươi phần trăm còn lại chỉ có thể là khuôn mặt, lúc đó cô không biết được tính cách của Hứa Tố như thế nào.

Chu Duật cũng có gương mặt rất đẹp, nhưng anh lại là tảng băng lạnh lùng dưới mặt biển.

Bản thân Trần Vũ cũng rất cố gắng để nổi bật hơn, vì vậy cô không nghĩ tới sẽ đến gần tảng băng đối diện này.

Không có con người, tảng băng trôi sẽ nổi lên từ mặt biển, sau đó dần đâm chồi nảy lộc và phủ đầy cây xanh.

Sau khi Trần Vũ và Chu Duật rửa bát xong, cô nấu một nồi sữa mẫu đơn lệ xuân nhỏ, Chu Duật cũng ăn một chén, ấm áp, ngọt ngào, có chút mùi rượu lưu lại trong khoang miệng.

Hai người bưng chén uống, ngoài cửa sổ mưa gió càng đang tăng ca làm thêm ngoài giờ, trong phòng ấm áp, lòng bàn tay ấm áp, cơm và rượu cũng ấm áp.

Nếu như trong truyện tranh, thì lúc này dopamine có lẽ giống như một đài phun nước, phun ra những giọt nước khiến người ta say xỉn và vui vẻ.

Trần Vũ bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với Chu Duật dưới ánh đèn,

“Chu Duật, từ mai tôi bắt đầu cho học sinh tự học buổi tối, cậu không cần đến đón tôi, vừa lúc dự báo thời tiết nói, mưa cũng sắp ngừng rồi.”



Dự báo thời tiết rất chuẩn, buổi chiều mưa ngớt dần, Trần Vũ đúng giờ tan làm, cầm chiếc ô lớn đi ra khỏi khuôn viên trường.

Ngoài cổng trường không có chiếc Land Rover màu đen quen thuộc gần đấy.

Đồ ăn dự trữ trong nhà còn ít, cô quyết định đi siêu thị ở gần tiểu khu dạo một vòng.

Trần Vũ chọn một con vịt già, cầm một thớ thịt dẹp, mùa thu phải làm bổ phổi, nấu canh vịt già, nấu với một chút hoa dầu, lửa nhỏ dần, nước canh sẽ ngấm dần vào các thớ thịt ăn ngon miệng và dễ dàng hơn, giống như nhìn cá bơi trong hồ nước với hoa địch trong miệng nó bên cạnh lau sậy, nhìn ông già đội mũ xơ dừa ném một chiếc cần câu cá gợn sóng mờ xuống hồ.

Trần Vũ còn mua thêm chà là đỏ và nấm trắng, nấu một nồi canh nấm trắng, nấm trắng ẩm trơn bóng, chà là đỏ khô có thể cắn một miếng, cắt thành lát mỏng, cho thêm đường phèn, hai hoặc ba quả dâu tây, sau đó ninh nhừ cho đến khi mọi thứ trở nên ngọt ngào và béo ngậy, và cơ thể giống như được ngâm trong nước ngọt.

Tâm trạng của cô rất tốt cho đến khi nhìn thấy Hứa Tố ở dưới tầng.

Từ xa Hứa Tố đã nhìn thấy Trần Vũ trở về.

Cô mặc áo len mỏng, chân váy chữ A màu xám đậm, mái tóc mềm mại xõa xuống hai vai, khuôn mặt cô trắng nõn như ngọc.

“Trần Vũ, chúng ta có thể nói chuyện một lúc được không”?

“Chuyện gì nên nói tôi và anh đều đã nói rồi.”

“Chúng ta vẫn có thể làm bạn không, Trần Vũ?”

“Tốt nhất là không.”

Cô không dừng bước, Hứa Tố giữ chặt cổ tay của cô, buộc cô dừng lại, Hứa Tố cầu xin, “Trần Vũ, chúng ta đừng như vậy nữa được không?”

Trần Vũ bình tĩnh, quay người lại hỏi anh ta, “Hứa Tố, anh đang nói gì vậy.”

Hứa Tố nhìn đôi mắt bình thản không gợn sóng của Trần Vũ, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Anh ta không biết sao mọi chuyện lại thành ra như này.

Tại sao hai người đang yêu nhau như vậy, chỉ chớp mắt mà ngay cả gặp nhau một lần cũng khó khăn.

“Dì Trần đột nhiên hôn mê, bây giờ đã tỉnh lại, bác sĩ nói bị suy nhược, tình huống này so với tưởng tượng còn tệ hơn.”

Trần Vũ hơi kinh ngạc, nhưng chuyện này cũng không phải không thể.

Cô ôn tồn hỏi Hứa Tố: “Thế nên, Hứa Tố, anh nói với tôi chuyện này để làm gì?”

Có lẽ do giọng nói của Trần Vũ quá nhẹ nhàng.

Hứa Tố có phần bị mê hoặc, trong lòng nhen nhóm hy vọng: “Chúng ta làm lành với nhau được không?”

Trần Vũ muốn cười và cô thật sự đã cười.

“Chúng ta làm lành, để dì yên tâm có đúng không?”

Hứa Tố quả thực nghĩ như vậy, nhưng trọng tâm là ở vế thứ nhất chứ không phải vế thứ hai.

Cổ họng anh ta giật giật, theo bản năng muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói gì.

“Hứa Tố, anh tự mình nghe, có thấy buồn cười không.”

“Không phải để dì yên tâm, Trần Vũ, anh chỉ là tìm một lý do để có thể làm lành với em.”

“Vậy thì càng không có khả năng.”

Trần Vũ thu hồi suy nghĩ, nhìn như đang trêu đùa, “Còn nữa, anh cứ đến đây làm phiền tôi, Hứa Tố, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi phải chuyển nhà rồi.”

Hứa Tố sửng sốt.

Anh ta không phân biệt được Trần Vũ nói vậy vì không muốn gặp anh nữa hay cô thật sự muốn chuyển nhà.

Nhưng bất kể là như thế nào thì điều đó cũng khiến trái tim anh ta đau nhói.

“Hứa Tố, về nhà sớm đi.”

Hứa Tố nhìn cô xoay người vào thang máy, miệng lưỡi khô đắng, không có Trần Vũ, anh ta lấy đâu ra nhà.



Khi Trần Vũ vừa xách theo một túi mua sắm bảo vệ môi trường về nhà, quản lý khu đã nhắn tin cho cô, nói có khách hàng muốn đến xem nhà của cô.

Quản lý khu làm việc rất đáng tin cậy, đem thông tin của khách hàng chuyển hết đến điện thoại của Trần Vũ.

Đây là một nhà ba người, trong nhà có một học sinh sắp lên cấp 2, người vợ còn đang mang thai, họ chọn nhà vì nó nằm trong khu trường học, diện tích cũng đủ rộng lớn.

Hai vợ chồng đều là nhân viên công ty, lương một năm không thấp, họ đã có một căn nhà, nhưng diện tích không đủ lớn, giờ muốn đổi sang căn nhà khác, áp lực trả nợ cũng không quá lớn.

Trần Vũ và quản lý khu hẹn thời gian, cuối tuần họ có thể đến xem phòng.

Đồng thời, Trần Vũ cũng vẫn giữ liên lạc với chủ đầu tư tòa nhà 26 phòng 1501, đôi vợ chồng ở đó rất dễ nói chuyện, chỉ cần đưa tiền đặt cọc, Trần Vũ đã có thể bắt đầu trang trí.

Quản lý khu có đề cử vài nhà thiết kế cho Trần Vũ, Trần Vũ đã xem rất nhiều bản thiết kế của họ từ bạn bè, trong phòng đó có một bức tường không chịu lực, cô muốn mở ra không gian phòng khách lớn hơn.

Trần Vũ chỉ cần có một phòng làm việc và một cái giường, vì vậy cô chỉ cần một gian phòng lớn.

Cô đã liên hệ với một nhà thiết kế để gặp nhau vào Chủ nhật.

Vào thứ bảy, hai vợ chồng đến xem phòng rất hài lòng, nhưng vẫn muốn nghĩ thêm một chút.

Gần đây, giá nhà chỉ có tăng chứ không giảm, đến tối đối phương đã quyết định xong, nhưng hiện tại bán nhà cần có thêm thời gian, có thể ký hợp đồng trước, trả tiền đặt cọc rồi sẽ trả nốt phần còn lại.

Đúng với mong muốn của Trần Vũ.

Nếu nhà của cô bán quá nhanh, cô sẽ phải thuê khách sạn hoặc một căn phòng kì lạ khác trong khu thêm một khoảng thời gian.

Thời gian ba tháng vừa đủ cho cô phá bỏ bức tường không chịu lực cũng như trang trí lại nội thất và thêm hai tháng thông gió.

Quá trình thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của Trần Vũ, giống như ông trời cũng đang ủng hộ cho quyết định của cô.

Sau khi trả tiền đặt cọc cho cặp vợ chồng sắp đi di cư, mỗi ngày sau giờ làm việc Trần Vũ đều chạy qua phòng 1501 tòa nhà 26.

Cô không xa lạ gì với việc trang trí, trước đó sau khi mua nhà, Hứa Tố đều bận rộn, không có thời gian theo dõi phần trang trí.

Tòa nhà 30 phòng 1501 khi trang hoàng được một nửa, Trần Vũ cũng đã theo dõi hồi lâu, thật sự rất đau đầu.

Ví dụ như việc báo giá mơ hồ dẫn đến số tiền vượt quá so với trong kế hoạch, còn bởi vì mưa, ngày lễ, thời gian làm việc căng thẳng dẫn đến sự chậm trễ, nhiều không kể hết.

Hơn nữa, người quản lý đã quen với việc dùng hồ dán khi trang trí, lời hay không cần tiền mà nói, quá trình càng bị kéo dài và trì hoãn.

Trước khi lấy được giấy phép thi công của quản lý, Trần Vũ đã bắt đầu nhức đầu.

Nhà thiết kế đã quen với hình dáng các ngôi nhà ở vịnh Elm và đã thực hiện các dự án tương tự, thế nên vào Chủ nhật, họ đã vẽ lên một cái thánh giá màu đen trên bức tường phòng 1501 tòa nhà 26.

Trần Vũ không quá hiểu biết về thiết kế nội thất, thế nên khi nghe nhà thiết kế nói vừa rõ ràng vừa logic, cô không ngừng gật đầu.

Nhà thiết kế dẫn Trần Vũ ra ban công, tự tin giới thiệu với cô ban công hướng về phía nam, có thể làm một cái nhà kính trồng hoa.

Hoa và cây trong chậu, mùa xuân trồng hoa nhài, mùa hè trồng cúc Ba Tư, mùa thu thì hoa tam giác mạch, mùa đông có thể mở hệ thống sưởi để trồng hoa vân anh.

Trần Vũ bị bản thiết kế thuyết phục, nhìn vào nhà kính vô cùng đẹp mắt trong điện thoại, gần như muốn đồng ý.

“Trần Vũ.”

Trần Vũ và nhà thiết kế cùng lúc ngẩng đầu, lần đầu tiên Trần Vũ cảm thấy ban công cũng quá tiện để trò chuyện với những người ở tầng trên.

Theo đường chéo, khoảng cách không xa, hai ban công cùng một phòng rất gần nhau.

Giọng của Chu Duật từ trong gió truyền đến rõ ràng, “Cậu không phải là rất sợ sâu sao?”

Trần Vũ nhất thời từ mộng đẹp xây nhà kính xinh đẹp tỉnh lại, nhà thiết kế khó xử nhìn cô, “Chị Trần, chị sợ sâu à? Nếu là nhà kính trồng hoa, có thể sẽ có sâu róm.”

“Vậy thì không cần nhà kính đâu.” Trần Vũ quả quyết cự tuyệt.

Trần Vũ ghét nhất là sâu róm.

“Xin hỏi, anh là đàn anh Chu Duật sao?”

Nhà thiết kế đánh giá người đàn ông ở tầng trên, có chút không dám tin, lại có chút mừng rỡ.

Chu Duật không lắc đầu, nhà thiết kế lại hưng phấn nói: “Đàn anh, cũng là đại học Hoa Tế, chuyên ngành thứ hai của anh là khoa kiến trúc, trước kia lúc học đại học tôi có nhìn thấy anh!”

Trần Vũ nhìn sang nhà thiết kế, rồi lại nhìn sang Chu Duật.

Trần Vũ và Chu Duật học hai học viện khác nhau, chuyên ngành cũng không liên quan, cô vì muốn đuổi kịp tiến độ nhiều công việc khác nên học vào tai trái lại trôi ra tai phải, khi nghe thấy nhà thiết kế nói, cũng tò mò nhìn về phía Chu Duật.

Viện nghiên cứu cũng nói rằng bản vẽ của khu nghiên cứu là bản phác thảo của Chu Duật.

Anh muốn học kiến thức của chuyên ngành này và bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hóa ra không phải học thêm môn tự chọn mà là trực tiếp học văn bằng hai?

- -----oOo------