Hắn không biết sống lại lần nữa có ý nghĩa gì, cũng không biết phải đối mặt ra sao với những người đã từ biệt. Sống lại nên là điều tốt, nhưng hắn thực sự thấy mệt mỏi.
Lan Dịch Hoan vừa mơ màng, mọi thứ đã tiến triển như kiếp trước, Tề Thì vọt tới trước mặt, dùng sức đẩy hắn.
"Này! Ngươi sao không nói? Chột dạ rồi à?!”
Định mệnh trùng lặp, lần này, Lan Dịch Hoan không tránh, trực tiếp ngã xuống sông.
Bờ sông nước cạn, không đủ để làm ngộp ai, nhưng Lan Dịch Hoan không muốn động đậy, ngược lại nhắm mắt, để cơ thể ngã xuống.
“Ê khoan, tiểu thất ngươi—”
“Ùm” một tiếng, nước bắn tung tóe, tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngay cả Tề Thì kẻ đẩy Lan Dịch Hoan cũng ngớ người, hắn dù có đẩy Lan Dịch Hoan nhưng không ngờ đối phương lại đứng im cho hắn đẩy, còn ngã thẳng xuống sông.
Dù sao Lan Dịch Hoan cũng là hoàng tử, hắn dù muốn gây sự cũng chỉ dám xúi Bát Hoàng tử ra mặt trước, giờ thì gây họa lớn rồi.
Trong im lặng, không biết ai hét lên: “Tề Thì, ngươi đẩy chết Thất điện hạ rồi!”
Tề Thì giật mình, run giọng: “Không, không thể nào…”
Bên kia, những người thân cận Lan Dịch Hoan đều khẩn trương, một số muốn nhảy xuống nước cứu người, một số người lại tìm
Tề Thì hỏi cho ra lẽ. Không ai ngăn được ai, tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên: "Các ngươi đang làm gì?"
Giọng nói nhẹ nhàng, không cao nhưng lại rất rõ ràng trong tiếng ồn ào. Ngay sau đó, các thị vệ bước ra ngăn cản bọn nhỏ đang kinh hoàng.
Một thân ảnh màu vàng nhạt bước tới.
Đó là một thiếu niên, chừng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng người cao ráo, thanh tú, môi mỏng cười nhạt, trông lịch sự và thân thiện nhưng đôi mắt phượng lại có sự uy nghiêm.
Đây là Thái tử đương triều, Lan Dịch Trăn.
Y cũng là Thái tử quyền lực nhất từ khi Đại Ung lập quốc. Hoàng đế Chính Bình đam mê đạo thuật luyện đan, tuy ngồi trên ngai vàng nhưng thường xuyên không lo việc triều chính, giao phó mọi việc quốc gia cho Thái tử xử lý.
Có thể nói, vị Thái tử trẻ này nắm phần lớn quyền lực, mọi người đều đặc biệt kính sợ.
Thấy Thái tử đến, xung quanh lập tức im lặng.
Lan Dịch Trăn đi đến bờ sông.
Chân y bước xuống nước, có người liền thấp giọng nói: "Điện hạ.", nhanh chóng tiến lên.
Lan Dịch Trăn giơ tay, thị vệ muốn đến hỗ trợ liền dừng lại, nhìn
Lan Dịch Trăn cúi người xuống, đem Lan Dịch Hoan từ trong nước ôm ra.
"Thất đệ."
Giọng y rất dịu dàng nhưng mang chút lạnh lùng thấu hiểu, không có chút nhiệt độ: “Nên tỉnh rồi.”
Mọi người căng thẳng nhìn vào lòng Thái tử, thấy Lan Dịch Hoan khẽ run mi, một lát sau, mở mắt, tất cả thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không sao!
Lan Dịch Hoan cảm thấy cái ôm này vô cùng quen thuộc, chính là không lâu trước đó, hắn nằm trong lòng y mà chết.
So sánh với lúc trước, Thái tử Nhị ca bây giờ vẫn còn là thiếu niên, nụ cười xa cách, không một chút quan tâm.
Đúng rồi, lúc này bọn họ còn chưa thân thiết.
Nhưng Lan Dịch Hoan vẫn không đứng dậy, cho dù nghe thấy Tề Thì thấp giọng nói: "Lúc nãy là hắn giả vờ, ta không có dùng sức.", hắn cũng không quan tâm.
—Hắn lúc này, thật sự không có tâm trạng.
Thật phiền phức, hắn thực sự không hiểu ông trời làm vậy là có ý gì.
Chính hắn lúc chết đã thề, chỉ cần không sinh ra trong Hoàng thất, thậm chí không ngại thành heo, chó hoặc rùa, nhưng ngay cả mong ước nhỏ bé này cũng không thành.
Không những ước muốn không thực hiện được mà tình huống trước mắt lại trầm trọng hơn. Hắn không chỉ sinh ra trong Hoàng thất mà còn sinh trong cùng một Hoàng thất tận hai lần.
Nếu có thể, hắn hận không thể trở lại, đem chính mình đầu thai lần nữa.