Đem hai phần chiếu chỉ an bài tốt, hắn cuối cùng không nhịn được nữa, nằm trên bàn ho khan đến bất tỉnh. Chờ đến khi tỉnh lại, trên mặt giấy Tuyên Thành đã dính vài vết máu đỏ tươi.
Lan Dịch Trăn nghe tin Hoàng đế triệu kiến, không hỏi lý do, liền vội vàng chạy đến Ngự Thư Phòng.
Dưới ánh đèn, y lúc này mới thấy rõ, Hoàng thượng sắc mặt càng thêm tái nhợt, chỉ còn đôi môi có chút huyết sắc dị thường.
Hắn đang cầm bút vẽ trên một tờ giấy Tuyên Thành, trên giấy đã vẽ những bông hoa mai đỏ rực rỡ đang nở rộ.
Lan Dịch Trăn cuối cùng vẫn không nhịn được, nói: "Thân thể Bệ hạ nếu không khoẻ, nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Lan Dịch Hoan: "Cao quảng thịnh, ngươi đi ra ngoài, đóng cửa lại."
Cao quảng thịnh ra ngoài, hắn cũng vẽ xong nét cuối cùng của hoa mai, ngắm nghía một lúc, nhẹ nhàng thổi khô, mỉm cười nói: “Này là bức di tác* mà Trẫm tâm huyết, tặng cho Hoàng huynh."
*di tác: ý chỉ sáng tác cuối cùng trước khi chết
Hai chữ "di tác" vừa nói ra , Lan Dịch Trăn sửng sốt, bật thốt lên: "Bệ hạ!"
Lan Dịch Hoan cười nói: "Yên tâm, không cần chú ý chút chuyện nhỏ này."
Hắn giơ tay lên, những ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay Lan Dịch Trân, một đôi mắt đẹp sáng ngời dưới ánh đèn: "Nhị ca, nói thật ra, vị trí này vốn dĩ nên thuộc về huynh."
"...Trẫm hôm nay trả lại cho huynh, huynh có muốn hay không."
Lan Dịch Trăn bắt lấy tay hắn, cắn răng nói: "Không! Ngươi làm sao vậy? Vì sao đột nhiên nói như vậy?"
Lan Dịch Hoan tò mò: "Đây là ngôi vị Hoàng đế đó nha, huynh không muốn sao?"
"Ta không cần, ta chỉ muốn ngươi sống."
Lan Dịch Hoan không khỏi thầm than trong lòng.
Người so với người, thật khiến người ta cảm thấy tức giận.
Đều là Hoàng huynh, nhìn xem sự trầm ổn của y, đến cuối cùng vẫn luôn giữ đúng bổn phận của một người huynh trưởng.
Mặc kệ Lan Dịch Trăn nói thật hay giả, thực ra hắn cũng có chút an ủi, dù sao cũng có một người thân, vẫn sẵn sàng tâm sự, muốn hắn sống.
Hắn sống đến chừng này, có quyền có thế, đất nước hưng thịnh, tất cả đều đã có đủ. Nếu có kiếp sau, hắn chỉ mong làm một người bình thường, không muốn liên hệ gì đến Hoàng thất.
Lan Dịch Hoan chân thành nói: "Ca, dù huynh không muốn nhưng không còn cách nào khác. Chủ yếu do Hoàng thất chúng ta đã không còn ai khác nữa."
Nói tới đây, hắn không nhịn được thở dài: "Haizz, ngươi cũng không có con cái, không biết mắc bệnh gì, nếu chết yểu, sau này còn loạn, van xin huynh hãy sống lâu hơn một chút.”