Lúc này, Ngũ Hoàng tử trong miệng hai người họ cũng đã tới ngoài kinh thành, so với hành trình dự tính sớm hơn nhiều.
Lan Dịch Thắng búng tay một cái, kéo chặt dây ngựa, ngẩng đầu nhìn cửa thành từ từ mở ra, ánh mắt phức tạp.
Ngũ Hoàng tử nhỏ hơn Thái tử hai tuổi, năm nay mới mười hai, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu kia, nhưng khuôn mặt lại có nét lạnh lùng khó tả, không phù hợp với tuổi tác.
Bởi Lan Dịch Thắng đã có một giấc mơ.
Mơ về tương lai.
Trong mộng, Lan Dịch Thắng nhìn thấy người lên ngôi Hoàng đế không phải Thái tử hiện tại, cũng không phải mình, mà là vị đệ đệ cùng mẹ, Lan Dịch Hoan.
Mộng này đứt quãng, thường xuyên bị gián đoạn, Ngũ Hoàng tử cũng không biết nguyên do vì sao, lúc ấy dường như mối quan hệ của họ ngày càng tệ, rõ ràng là huynh đệ ruột thịt lại ghen ghét, nghi ngờ, phòng bị lẫn nhau.
Ngay cả mẫu thân Tề Thái hậu nhiều lần đứng ra giảng hoà, cũng không ngăn cản được, ngược lại còn bị Lan Dịch Hoan nói là bất công với hắn, hiềm khích cùng ngăn cách càng thêm sâu.
Cảnh cuối cùng trong mơ, Lan Dịch Thắng được Lan Dịch Hoan truyền vào cung.
Tiểu đệ lúc trước đi theo sau gọi "Ca ca" , lúc này mặc một thân long bào hoa lệ, đầu đội mũ miện, ngồi trên long ỷ, biểu tình ẩn sau châu quang trở nên không rõ.
Lan Dịch Thắng quỳ xuống hành lễ, chưa kịp cúi đầu xuống, đối phương đã ném một tấu chương dày xuống người.
"Bình Vương, đây là những sổ con nói về thủ đoạn của ngươi."
Lan Dịch Hoan ngữ khí nhàn nhạt, mang phầm lười biếng nói: "Đừng tưởng những hành động nhỏ của ngươi Trẫm không biết, muốn ngồi ở vị trí Hoàng đế này thì đừng nóng vội, vẫn nên chờ Trẫm chết rồi tính."
Tấu chương nện trên người, không tính là đau, nhưng cảm giác nhục nhã lan ra toàn thân, khiến người ta sinh oán hận.
Lan Dịch Thắng dường như có chút mê muội trước lời của Lan Dịch Hoan
Chờ hắn chết đã, chờ hắn chết...
Đột nhiên không biết nơi nào truyện đến một bản nhạc buồn, nặng nề chói tai mà vang vọng, xoay chuyển không dứt.
Ngũ Hoàng tử bừng tỉnh, ngồi trên giường thở hổn hển, trên người ướt đẫm mồ hôi.
Lan Dịch Thắng hy vọng đây chỉ là ác mộng mà thôi, nhưng những thứ trong mộng vẫn không biến mất dù đã tỉnh dậy, ngược lại còn thêm rõ ràng. Cơn đau do đầu gối quỳ xuống đất càng khiến Lan Dịch Thắng càng thêm rõ hơn.
Hết thảy đều chứng minh, đó thật sự là một cuộc sống mà chính Ngũ Hoàng tử đã trải qua.
May mắn thay bây giờ vẫn có thể làm lại từ đầu.
Ngũ Hoàng tử hôm sau liền trở về kinh thành.
Lan Dịch Thắng thậm chí còn không biết vì sao và cũng không muốn tin mình lại thất bại trước Lan Dịch Hoan, càng không thể chấp nhận thân nhân hai người sau này lại có kết cục như vậy.
Nóng lòng trở lại kinh thành, Lan Dịch Thắng muốn gặp lại mẫu thân cùng đệ đệ, cũng muốn biết, rốt cuộc chính mình còn quên mất ẩn tình nào, dẫn tới mọi chuyện phát sinh như thế.
—Kiếp này, nhất định có thể thay đổi.
Cửa thành mở rộng, Ngũ Hoàng tử vung roi phi nhanh vào.
Niềm vui nỗi buồn của mỗi người không giống nhau.
Có người trong mộng kinh hồn, nóng lòng muốn tìm đáp án trên người đệ đệ, cũng có người lao lực suy nghĩ, trăm phương nghìn kế tìm cách trốn tránh chức trách ca ca mà phát sầu.
Người ở vế sau đương nhiên là Lan Dịch Trăn.
Từ lúc tỉnh dậy, y vẫn luôn nghĩ ngợi xem rốt cuộc mọi chuyện hết thảy là bởi đâu, vì sao đường đường là Thái tử nhưng lại lưu lạc thành nhũ mẫu dỗ hài tử ngủ. Nghĩ đến đây, Lan Dịch Trăn cảm thấy hối hận vì việc mang Lan Dịch Hoan về Đông Cung. Y có thể miễn cưỡng chăm sóc Lan Dịch Hoan nhưng "Chăm sóc" này chỉ giới hạn trong việc cho đứa trẻ ăn no. Đứa nhỏ này dính người như vậy, thật sự làm Thái tử Điện hạ có chút không chống đỡ nổi.