Thấy Tề Quý phi dừng lại, ma ma Hoàng hậu phát tới lập tức nói: "Nương nương, kinh văn của người vẫn chưa chép xong."
"Bổn cung thấy mệt, chẳng lẽ nghỉ ngơi một chút cũng không được?"
Tề Quý phi nói: "Ngươi về trước đi, bổn cung hôm nay muốn nghỉ ngơi, ngươi sáng mai lại đến."
Giọng bà cứng rắn, ma ma cũng không dám nói gì thêm, đành phải bất đắc dĩ trở về bẩm báo cho Hoàng hậu.
Ma ma đi rồi, Tề Quý phi đứng dậy, nói với cung nữ bên cạnh: "Đi, cùng bổn cung đi xem Thì Nhi."
Trước mắt, Tề Thì so với Tề Quý phi còn xui xẻo hơn, rốt cuộc sau sự việc này, Tề Thì là người duy nhất bị đánh.
Lan Dịch Trăn không cho phép Tề Thì ra khỏi cung cho đến khi chép xong kinh thư, cho nên Tề Thì mông bị đánh cho nở hoa chỉ có thể dựa vào giường, lót một tấm đệm, gian nan viết chữ.
Thời điểm Tề Quý phi đi qua, mang cho Tề Thì một chén canh gà. Ngửi được mùi thơm, mắt Tề Thì tức khắc sáng ngời, vội vàng nói: "Cô mẫu, người đến rồi!"
Nhìn Tề Thì, bực bội trong lòng Tề Quý phi giảm đi một chút.
Lan Dịch Hoan ở trong Đông Cung, cứ để hắn ở, chờ ở bên cạnh Thái tử ăn khổ mấy ngày, hắn tự nhiên học được bài học, chỉ cần quan hệ giữa bà và Tề Thì còn tốt là được.
Rốt cuộc, đây mới là huyết mạch của Tề gia...
Tề Quý phi ôn nhu nói: “Phải rồi, cô mẫu đến xem ngươi. Vết thương thế nào, đã thay thuốc chưa? Mau đem canh gà uống đi, bồi bổ thật tốt."
Tề Thì thấp thỏm, thấy Tề Quý phi không trách cứ mình, nhịn không được lau nước mắt: "Cô cô, ta thật sự không cố ý đẩy Thất Điện hạ."
Tề Quý phi nói: "Bổn cung biết. Hơn nữa, nam hài các ngươi chơi cùng nhau không tránh khỏi xô xô đẩy đẩy, va chạm với nhau, Thái tử phạt quá nặng. Ngươi yên tâm, bổn cung đã đem chuyện này nói rõ với cha ngươi, chờ ngươi về nhà sẽ không bị khiển trách."
Tề Thì vội nói: "Cô mẫu, người có thể nói với Thái tử để ta trở về ngay bây giờ không?"
Kỳ thực, có một việc Tề Quý phi không biết.
Mọi người đều cho rằng Tề Thì không cẩn thận đẩy Lan Dịch Hoan xuống nước, Thái tử đã trách phạt nên mọi chuyện liền bỏ qua, nhưng chỉ có Tề Thì biết trận xung đột là do bản thân mình sau lưng xúi giục.
Nếu không phải Tề Thì nói với Bát Hoàng tử là nghiên mực kia do Lan dịch hoan đánh đổ, Bát Hoàng tử cũng sẽ không đem người đến tìm Thất Hoàng tử.
Trước mắt sự tình thành ra thế này, Tề Thì mỗi ngày đều lo lắng Bát Hoàng tử đem chuyện đó nói ra, chân tướng bại lộ, mình sẽ không chỉ bị đánh mà còn bị coi thường, cho nên hiện tại mới muốn mau chóng rời cung.
Tề Quý phi không biết rõ sự tình, an ủi: "Ngươi ở trong cung có cái gì không tốt? Cô mẫu có thể thường xuyên qua thăm ngươi. Mấy ngày nữa Ngũ ca trở về, nó không phải lần trước đáp ứng sẽ đưa ngươi món đồ mới mẻ ở phía nam hay sao?"
Ngũ Hoàng tử Lan Dịch Thắng đã nhiều ngày không ở trong cung, ra ngoài theo quan viên Hộ Bộ đi phương nam rèn luyện.
Trong hai đứa con của Tề Quý phi, Tề Thì không có thiện cảm với Lan Dịch Hoan, nhưng đối với vị biểu huynh hơn mình sáu tuổi này lại rất tốt, Ngũ Hoàng tử cũng rất yêu thương, chiều chuộng.
Vừa nghe Lan Dịch Thắng sắp trở về, Tề Thì không khỏi rung lên, cảm thấy mình đã có chỗ dựa, liền gật gật đầu: "Được!"