Lan Dịch Trăn đứng dậy, kéo Lan Dịch Hoan xuống khỏi thân mình.
Động tác của y cực kì thong thả, cũng may lần này Lan Dịch Hoan không còn nhíu mày, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngủ say vô cùng, tay sờ sờ bên cạnh, trong miệng lầm bầm gì đó.
Lan Dịch Trăn cho rằng hắn tìm mình, nói: "Cô đi thượng triều."
Lan Dịch Hoan lại nói: "Gấu nhỏ...trở về..."
Lan Dịch Trăn: "..."
Cực khổ bồi hắn cả đêm, cuối cùng bị xem như con gấu.
Y thấy gấu nhỏ Lan Dịch Hoan mang đến gác trên bàn, thuận tay cầm lấy, đặt trên đầu Lan Dịch Hoan rồi đi ra ngoài thượng triều.
Lan Dịch Trăn ra khỏi cửa không lâu, Lan Dịch Hoan cũng tỉnh dậy, dụi dụi mắt, gấu nhỏ trên đầu rơi xuống.
Hắn nhìn gấu nhỏ phát ngốc một hồi, mới phản ứng lại mình đang ở đâu, lười nhác vươn vai, hắn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời vẫn còn đen như mực.
Xem ra còn sớm, nhưng đời trước Lan Dịch Hoan mỗi ngày đều phải dậy sớm thượng triều, tới thời điểm này đều không thể ngủ được.
Đời này hắn không muốn làm như vậy.
Xương cốt trên người vang lên tiếng răng rắc, hắn cả người lười biếng, rốt cuộc cũng có cảm giác sống lại.
Bản thân Lan Dịch Hoan không nhớ rõ, lần cuối cùng mình ngủ ngon như vậy là khi nào.
Không nghĩ tới, hệ thống này còn khá thú vị.
Lan Dịch Hoan lần nữa mở hệ thống ra, kiểm tra một lần, mặt trên "Nhiệm vụ trung tâm" biểu hiện hắn đã đạt được "Giấc ngủ SPA" hơn nữa đã dùng xong.
Đồng thời có thêm một thanh tiến độ sinh mệnh ở góc trên bên phải.
Khi thân thể hắn dần dần hồi phục, các phương diện khác được cải thiện, thanh tiến độ này sẽ thăng tiến, chờ đến khi thanh tiến độ đầy thì hắn không cần mượn bất cứ công cụ gì vẫn có thể sống tốt như người thường.
Thật sự...Có thể sao?
Nghĩ đến hai chữ "Người thường", Lan Dịch Hoan có chút hốt hoảng, cuộc sống như có thêm một khả năng khác.
Còn có, mấy năm sau hắn trưởng thành, thân thể cũng khá hơn, hắn có thể tìm biện pháp rời cung để rồi không còn gặp lại những người mà mình không muốn gặp, ra bên ngoài thế giới rộng lớn.
Người ở trong thâm cung thời gian dài sẽ luôn hướng lòng về thế giới ngoài kia, nhưng đối với Lan Dịch Hoan thứ đó không hấp dẫn được hắn.
Không giống một trữ quân được dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ như Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Hoan hồi trẻ chỉ là một Hoàng tử bình thường, không được bồi dưỡng như người kế vị, tuổi còn nhỏ nên cũng không chịu nhiều sự quản thúc.
Tuy rằng thân thể hắn có chút bệnh tật, nhưng lại là thiên tài về hành binh bố trận, phụng mệnh đánh Đông dẹp Bắc, khắp tứ phương đều có dấu chân của hắn, toàn bộ phong tục văn hoá trên lãnh thổ quốc gia, hắn đều đã xem qua.
Người trong cung luôn hướng tới cuộc sống sinh hoạt như các bá tánh bình dân tự do tự tại, nhưng lại không biết đến sinh kế của người dân khó khăn đến mức nào. Cuộc sống bên ngoài nào đâu dễ dàng như vậy?
Lan Dịch Hoan đột nhiên sinh ra ý niệm rời đi, chỉ nghĩ rằng nếu làm vậy, không cần dẫm phải vết xe đổ của đời trước để rồi chịu cảnh thân nhân tàn sát, bạn bè ly tán.
Chỉ cần không có hắn, kết cục luôn lặp đi lặp lại của những người trong cơn ác mộng sẽ không phát sinh, tất cả bi kịch đều có thể thay đổi.
Mà chính hắn, có lẽ sẽ có ngày tìm được cuộc sống mà mình muốn.
Lan Dịch Hoan nhớ rõ, có lần hắn dẫn quân đi qua một sơn trang hẻo lánh, vì không muốn làm phiền bá tánh, hắn hạ lệnh toàn bộ cởi giáp giả làm thương đội, dẫn ngựa mà đi.
Thời điểm đi qua thôn xóm, các bá tánh ngoài ruộng tò mò ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó liền tiếp tục làm việc sinh lợi.